Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1205: Một Bãi Tống Thư Hàng Và Cương Thủ

Chương 1205: Một Bãi Tống Thư Hàng Và Cương Thủ
Sau khi phá giải bí mật mà Tống Đầu Gỗ cất giấu trong “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót”, Tống Thư Hàng cảm thầy cực kỳ sảng khoái.
Bí mật mà người khác không phá giải được từ thời đại viễn cổ nhưng bạn lại tìm được cách giải, lúc giải đề tự nhiên sẽ có cảm giác siêu thỏa mãn siêu sảng khoái rồi.
Sau khi khoái cảm thỏa mãn qua đi, trong lòng Tống Thư Hàng bỗng nặng trịch. Bởi vì tiếp theo hắn phải đối mặt với hai tầng lửa giận của Diệt Phượng Công Tử và Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Toi rồi, toi rồi!
Tiếp theo phải làm sao đây?
Chờ thiên phú cho mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử hết tác dụng, Diệt Phượng Công Tử và Biệt Tuyết Tiên Cơ có chém chết hắn không đây?
Không được hoảng loạn, phải bình tĩnh lại. Là đàn ông đích thực, cho dù đối mặt với nguy cơ mưa rền gió dữ cũng phải bình tĩnh, suy nghĩ tìm cách phá giải để vượt qua nguy cơ.
Phải làm sao mới dập tắt được lửa giận của Diệt Phượng Công Tử và Biệt Tuyết Tiên Cơ đây?
Bên Diệt Phượng Công Tử... hay là lại đưa thêm ít cá khô nữa nhỉ?
Không ổn, vô vọng rồi. Chiêu này đã dùng với Diệt Phượng Công Tử một lần, nếu sử dụng lần nữa chắc chắn không có bao nhiêu hiệu quả, trừ khi hắn có được cá khô cấp cửu phẩm.
Nhưng tồn tại cấp cửu phẩm chỉ cần phun chút nước miếng thôi cũng đã đủ giết chết hắn, muốn lấy được cá khô cấp cửu phẩm đúng là nằm mơ.
Công thức: Tống Thư Hàng + loài cá cấp cửu phẩm ≠ cá khô = Tống Thư Hàng khô.
Vậy ngoài cá khô ra, còn thứ gì có thể dập tắt lửa giận của một con miêu yêu đây?
Miêu yêu cũng là mèo cho nên... cuộn len? Gậy chọc mèo?
Trong đầu Tống Thư Hàng tưởng tượng ra cảnh mình ném một cuộn len và gậy chọc mèo ra, sau đó Diệt Phượng Công Tử bổ nhào vào cuộn len, lại nhảy nhót vây quanh gậy chọc mèo.
Ặc... Sao cứ có cảm giác càng đâm đầu vào chỗ chết sâu hơn thế nhỉ?
Hay là hắn đi bắt một chú chuột đáng yêu cho Diệt Phượng Công Tử làm đồ chơi?
Ví dụ như con tà ma chuột Hamster nào đó chẳng hạn.
Có lẽ Diệt Phượng Công Tử sẽ cảm thấy hứng thú với loại tà ma chuột Hamster này.
Nhưng vấn đề là nếu quả thật bắt tà ma chuột Hamster đưa cho Diệt Phượng Công Tử, ngày hôm sau tên họ Tống nào đó sẽ biến thành sủng vật, bị Bạch tiền bối two bắt đi mất cho xem.
Công thức này khá là phức tạp, cũng không thực hiện được rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt hình như không có cách nào lấy lòng Diệt Phượng Công Tử cả.
Nhìn trời, chẳng lẽ mình phải dùng thân thể nhân loại của bản thân thi triển thức đầu hàng mãnh hổ lạc địa để xin lỗi Diệt Phượng tiền bối ư?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ lung tung.
Ầm~~
Pháp thuật thiên phú của Diệt Phượng Công Tử hết hiệu quả.
Ý thức của Tống Thư Hàng trở về thân thể hắn.
“Ơ? Sao lại nhanh như vậy?”
Tống Thư Hàng giật mình.
Bình thường năng lực thiên phú cho mượn CPU của Diệt Phượng tiền bối kéo dài lâu lắm mà? Sao lần này lại ngắn như vậy chứ.
“Khửa khửa khửa!”
Diệt Phượng Công Tử trong hình thái miêu yêu năm đuôi phát ra tiếng cười sởn tóc gáy, cái đuôi thứ năm giơ lên cao:
“Chết mười nghìn lần đi Tống Thư Hàng tiểu hữu!”
“Đợi đã Diệt Phượng tiền bối, thật ra chuyện này không thể trách mình ta được. Ta đã nhắc nhở ngươi nhiều lần, hoặc là tìm một nơi không người hoặc là đi vào trong thế giới của ta để tu luyện bộ công pháp này rồi.”
Tống Thư Hàng biện bạch cho mình.
“Có giải thích cũng vô dụng, hóa thành một bãi, văng ra đầy đất đi Tống Thư Hàng!”
Diệt Phượng Công Tử kêu lên.
Một bãi là ý gì?
Chờ đã, chẳng lẽ là pháp thuật thiên phú kia ư?
Chính là loại năng lực quỷ dị mà lần trước đã làm cho Đậu Đậu hóa thành một bãi chất lỏng, sau đó Đậu Đậu bị nhốt trong bình hoa ngẩn người đến mấy ngày mới khôi phục như cũ.
“Xin được từ chối, ta tuyệt không muốn ăn loại pháp thuật đó đâu.”
Vừa dứt lời, ý niệm chợt động, Tống Thư Hàng chuẩn bị đi vào thế giới hạch tâm để né tránh.
Không chọc nổi, chẳng lẽ không cho hắn trốn à?
Nhưng ngay lúc động ý niệm, hắn phát hiện thân thể mình đột nhiên xảy ra biến hóa.
“Ha ha ha, trễ rồi! Pháp thuật của ta đã khởi động ngay lúc kĩ năng cho mượn CPU kết thúc kìa.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Sao lại như vậy? Sao ta chẳng có một chút cảm ứng nào chứ?”
Lúc Diệt Phượng Công Tử sử dụng pháp thuật thiên phú, theo lý thuyết ít ra cũng phải có tia năng lượng dao động mới đúng chứ.
“Rất đơn giản, bởi vì sau khi kỹ năng cho mượn CPU kết thúc, phải mất ba giây ý thức của ngươi mới trở về thân thể.”
Diệt Phượng Công Tử thản nhiên giải thích.
Tống Thư Hàng:
“...”
Đậu xanh, Diệt Phượng tiền bối ăn gian!
Ngay sau đó một tiếng bịch vang lên, thân thể Tống Thư Hàng hóa thành một bãi chất lỏng rơi xuống đất văng tung tóe. Vật phẩm trên người hắn rơi ra đầy đất.
Sau đó một bãi Tống Thư Hàng tụ lại, giống như một con slime chất nhờn ma quái đang ngọ nguậy.
Bé Thi trợn tròn mắt hô lên đầy kinh ngạc:
“Tống sư huynh biến thành một bãi rồi!”
Tô thị A Thập Lục:
“...”
Không tự tìm đường chết sẽ không phải chết, tại sao Tống Thư Hàng vẫn không hiểu đạo lý này nhỉ?
Bạch tiền bối:
“Ta nhớ năng lực thiên phú này của Diệt Phượng đạo hữu chỉ có tỉ lệ thành công chừng ba phần mười thôi mà? Thế mà chỉ một phát đã bị biến thành một bãi, Thư Hàng à, hôm nay số ngươi xui thật đấy.”
Một bãi Tống Thư Hàng:
“Bất hạnh ghê~”
Tam Lãng tiền bối đã từng nói vận may của người thích tìm đường chết đều không quá kém, tại sao hắn lại bất hạnh vậy chứ?
Bé Thi:
“Ơ? Tống sư huynh ở trạng thái này vẫn có thể nói chuyện ư?”
Cô bé chạy đến bên cạnh Tống Thư Hàng ở trạng thái hóa lỏng, vươn ngón tay ra muốn chọt vào bãi chất lỏng kia.
“Đừng chọt, cảm giác khi đang ở trạng thái hóa lỏng rất kỳ quái. Nếu ngươi dùng ngón tay chọt vào, cảm giác sẽ rất quái dị.”
Tống Thư Hàng kêu to lên.
Trẻ con chính là như vậy, phản ứng đầu tiên khi thấy vật kỳ lạ là dùng ngón tay hoặc nhánh cây đi chọt vào vật đó. Cho dù là một cô bé thông minh ngoan ngoan như bé Thi cũng không cách nào tránh khỏi.
Ngoài ra Tống Thư Hàng phát hiện sau khi thân thể mình hóa lỏng, giác quan trở nên rất thú vị.
Không có mắt nhưng hắn lại có thể nhìn thấy, không có mũi nhưng lại có thể ngửi được, không có tai nhưng lại có thể nghe thấy, không có miệng nhưng lại có thể nói chuyện.
Khác hoàn toàn với giác quan khi ở trạng thái nhân loại.
Nói thật... cảm giác này rất mới lạ, rất thú vị.
Thân thể chuyển động như nước chảy, không thể thể nghiệm cảm giác này khi ở trạng thái nhân loại đâu. Hơn nữa chỉ cần thả lỏng, để cho thân thể trong trạng thái hóa lỏng trải đều trên mặt đất sẽ cảm thấy cực kỳ thư giãn, còn thoải mái hơn khi vùi mình vào giường nước trong trạng thái hóa lỏng gấp trăm lần.
Tống Thư Hàng thế mà cảm thấy rất sảng khoái.
Định mệnh, trong trạng thái này mà còn có thể tìm được khoái cảm, có phải mình bị bệnh rồi không?
Điểm bất tiện duy nhất khi ở trạng thái hóa lỏng là về mặt di chuyển, nhưng hắn có Đao Cổ Vô Hình, cho dù đã hóa thành một bãi chất lỏng hắn vẫn có thể ngự đao phi hành.
Hơn nữa, nếu mình tu luyện các loại công pháp trong trạng thái này sẽ có hiệu quả gì nhỉ?
Nếu bây giờ thử thi triển Cương Thủ trong trạng thái này thì sẽ có hiệu quả thế nào?
Tống Thư Hàng bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Trong lúc hắn đang suy tư, Tô thị A Thập Lục đi tới bên cạnh thu hết vật phẩm của hắn vào:
“Lần trước Đậu Đậu ở trạng thái này trong bao lâu?”
“Hình như phải đến mấy ngày.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Tô thị A Thập Lục:
“Hay là cũng cho ngươi vào trong bình nhé?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Diệt Phượng Công Tử ở gần đó đã biến về hình người:
“Ha ha, yên tâm đi, trường hợp của ngươi khác với Đậu Đậu, sẽ không hóa lỏng trong mấy ngày đâu.”
Tống Thư Hàng:
“Cảm ơn Diệt Phượng tiền bối nương tay.”
“Ừ, do khả năng khống chế năng lực thiên phú thứ năm của ta đã tăng lên nên ngươi phải ở trạng thái này ít nhất là một tháng.”
Diệt Phượng Công Tử nói tiếp.
Nhìn trời, thế chẳng phải càng tồi tệ hơn sao?
Tống Thư Hàng:
“Diệt Phượng tiền bối, một tháng quá dài, chúng ta phải tranh thủ thời gian, vậy nên rút ngắn thời gian một chút có được không?”
Mà lúc này Biệt Tuyết Tiên Cơ đi lên, mỉm cười nói với Diệt Phượng Công Tử:
“Diệt Phượng đạo hữu làm tốt lắm.”
Nói xong, Tiên Cơ đưa một túi cá khô qua, đây là thù lao mà trước đó Tống Thư Hàng hứa cho Diệt Phượng Công Tử. Mặc dù trong lòng Biệt Tuyết Tiên Cơ có lửa giận nhưng bây giờ lửa giận này đã chuyển lên trên người Tống Thư Hàng.
Diệt Phượng Công Tử nhận lấy cá khô.
Trong thoáng chốc, hắn chợt lo lắng không biết Biệt Tuyết Tiên Cơ có hạ độc trong cá khô hay không. Nhưng vừa nghĩ đến tính cách của Biệt Tuyết Tiên Cơ, hắn lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Thân là tiên trù đỉnh cấp đầy kiêu ngạo, Biệt Tuyết Tiên Cơ sẽ không cho phép tác phẩm của mình bị ô nhiễm, vậy nên chắc chắn cô ấy sẽ không làm ra chuyện hạ độc vào món ăn của mình.
Trừ khi cô ấy đã chế biến ra món ăn kịch độc ngay từ đầu.
Sau khi nhận lấy cá khô, Diệt Phượng Công Tử quay qua chắp tay nói với các đạo hữu:
“Các vị đạo hữu, giờ ta có việc gấp phải làm, ta đi trước nhé.”
“Diệt Phượng đạo hữu không ở lại chơi mấy ngày sao? Tối nay ta định làm một bàn tiên hào gồm mấy món thử nghiệm theo những kiểu chế biến khác nhau chuẩn bị cho Thực Tiên yến sắp tới.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ mỉm cười nói.
Diệt Phượng Công Tử liếm môi thòm thèm nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu:
“Mặc dù rất muốn ở lại nhưng giờ ta thật sự có việc gấp phải đi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ trả lời đầy tiếc nuối:
“Vậy Diệt Phượng đạo hữu đi đường bình an nhé.”
“Hẹn gặp lại.”
Diệt Phượng Công Tử lại làm động tác hất tóc cool ngầu, lấy phi kiếm của mình ra.
Bạch tiền bối, Thi và Tô thị A Thập Lục vẫy tay chào hắn.
Diệt Phượng Công Tử đứng lên phi kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
“Rốt cuộc cũng trốn thoát, người khôn giữ mình, sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.”
Diệt Phượng Công Tử thầm nói.
Mặc dù chuyện tối nay Biệt Tuyết Tiên Cơ tự tay nấu tiên hào rất mê người, nhưng bây giờ hắn nào có gan ăn chứ?
Nếu như ở lại, không chừng trong bữa tối hôm nay của Biệt Tuyết Tiên Cơ lại xuất hiện thêm một món ‘long hổ đấu’(*) thì sao.
(*)Món Long Hổ đấu là một món ăn nổi tiếng đến từ Quảng Châu được chế biến từ rắn và mèo hoang nên món ăn này không thích hợp với những ai yếu tim.
Về phần Tống Thư Hàng tiểu hữu đang bị biến thành một bãi á?
Ha ha... Tống tiểu hữu cứ chết mười nghìn lần cho ta là tốt rồi.
Bộ bí tịch xấu hổ kia, từ đầu tới cuối chỉ có thể dùng hai chữ ‘nhục nhã’ thật to để miêu tả thôi. Vừa nhớ lại, Diệt Phượng Công Tử đã muốn đập đầu tự tử chết đi cho rồi.
“Tên họ Tống kia, chết mười triệu lần đi cho ta!”
Diệt Phượng Công Tử nghiến răng mắng.
××××××××××××
Lúc này Thi, Tô thị A Thập Lục, Bạch tiền bối và Biệt Tuyết Tiên Cơ đang đứng quanh Tống Thư Hàng.
“Nhìn hơi dính nhớt, không thích hợp cho vào món ăn.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nhận xét.
Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt.
“Bạch tiền bối có cách nào giải trừ pháp thuật này không?”
Tô thị A Thập Lục thở dài một hơi rồi hỏi.
Bạch tiền bối:
“Nếu như muốn giải trừ pháp thuật của Diệt Phượng đạo hữu thì ta phải nghiên cứu Thư Hàng trong trạng thái hóa lỏng, sau đó lại thử nghiệm tìm ra cách phá giải.”
“Chờ chút.”
Tống Thư Hàng lên tiếng:
“Trước khi nghiên cứu, để ta hoàn thành mấy thí nghiệm đã.”
“Ngươi muốn làm gì?”
A Thập Lục hiếu kỳ hỏi.
“Ta muốn thử mấy loại công pháp.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng bắt đầu thi triển kỹ năng Cương Thủ.
Sau đó bãi hóa dịch Tống Thư Hàng bỗng chuyển sang màu đen như màu kim loại.
Bởi vì không có tay nên màu đen kim loại lan khắp toàn thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận