Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1206: Cắt Người Không Cắt Thận, Các Ngươi Chưa Nghe À?

Chương 1206: Cắt Người Không Cắt Thận, Các Ngươi Chưa Nghe À?
Tống Thư Hàng biến thành một bãi chất lỏng đen kịt tỏa ra ánh sáng kim loại.
“Ta cứ tưởng rằng có thể ngưng tụ ra hai bàn tay, kết quả là toàn thân đều biến thành kim loại.”
Tống Thư Hàng nói đầy tiếc nuối, , nếu như có thể ngưng tụ ra cánh tay thì sẽ thuận tiện khi thi triển công pháp tiếp theo mà hắn muốn thử hơn một chút.
Tô Thị A Thập Lục:
“Đây có thể coi như là thủy ngân màu đen không?”
Ánh mắt bé Thi sáng lên:
“Tống sư huynh, trạng thái này có thể chọt thử không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Không đợi hắn trả lời, Thi đã duỗi ngón tay ra chọt vào người hắn.
Cảm giác cưng cứng, hoàn toàn thể chọt không vào.
Nhưng cơ thể Tống Thư Hàng lại có thể tùy ý di chuyển, tha hồ thay đổi hình dạng, trông rất mềm mại. Tùy theo hình dạng mà hắn thay đổi, tầng kim loại mà “Cương Thủ” hóa thành cũng sẽ biến hóa theo.
“Ta cứ tưởng là mềm cơ.”
Thi lại chọt thử, vẫn không thể chọt vào.
“Cương Thủ của ta đã đại thành, ngươi không chọt xuyên vào được đâu.”
Tống Thư Hàng nói:
“Đúng rồi, có tấm gương không? Ta muốn xem thử hình dạng của mình bây giờ.”
Bạch tiền bối:
“Tốt nhất là ngươi đừng xem, hình dạng bây giờ của ngươi... xấu lắm.:
“Giống như thủy ngân bị đổ trên mặt đất, sau đó biến thành màu đen vậy.”
Bé Thi bổ sung.
Tô Thị A Thập Lục an ủi:
“Thật ra vẫn được mà, sau khi có ánh sáng kim loại thì trông tốt hơn nhiều cái bãi dinh dính khi nãy rồi đấy.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Nếu ở dạng này thì có thể cắt ra không nhỉ?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ mỉm cười thân thiện.
“Chắc là được.”
Tống Thư Hàng trả lời —— lúc đó Đậu Đậu bị Diệt Phượng Công Tử biến thành một bãi chất lỏng cũng đập vào thủy tinh, sau đó rơi tung tóe xuống đất. Tiếp theo lại hợp thành một bãi mới, chẳng mất một cọng lông nào.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Ta có thể thử chút không?”
Tống Thư Hàng ngay lập tức co cơ thể của mình lại thành quả cầu, điên cuồng thúc giục cường độ của “Cương Thủ”, nói:
“Tiên Cơ đừng làm bậy nha. Lỡ như cắt hỏng mất thì sao bây giờ?”
“Cứ để ta cắt đi.”
Bạch tiền bối nói:
“Nếu muốn phá giải bí pháp này của Diệt Phượng đạo hữu thì bắt buộc phải cắt ngươi khi hoá lỏng thành miếng. Đừng lo, sau khi cắt xong thì nhất định có thể ráp lại.”
Nửa câu đầu của Bạch tiền bối làm cho người ta rất yên tâm, nửa câu sau lại khiến người ta lo lắng.
Ráp lại?
Hắn chợt nhớ tới những đồ điện gia dụng bị “Phi kiếm dùng một lần” của Bạch tiền bối phóng ra ngoài vũ trụ lúc trước. Nếu như bị Bạch tiền bối tháo ra rồi, lúc ráp lại bị thiếu đi mấy linh kiện thì tính sao bây giờ?
“Chờ chút đã, Bạch tiền bối các ngươi chờ một chút, ta còn mấy kỹ năng phải thử một chút. A Thập Lục, đưa vòng tay cho ta trước đã, ta muốn lấy Phong Thiện bút ra. “
Tống Thư Hàng nói.
A Thập Lục lấy vòng tay pháp khí ra, đặt xuống dưới đất rồi nói:
“Trạng thái này của ngươi có thể cầm bút à?”
“Nếu duy trì trạng thái “Cương Thủ” thì có thể, đáng tiếc là không ngưng tụ ra hai tay.”
Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn quấn lấy vòng tay pháp khí, dùng ý niệm lấy Phong Thiện Bút ra. Tiếp đó duy trì trạng thái cơ thể “Cương Thủ”, quấn lấy rồi cầm chắc Phong Thiện Bút.
Quả nhiên là được.
Hắn lại lấy giấy trắng ra từ trong vòng tay không gian.
“Ngươi muốn dùng thử Nho Gia Kim Cương Thân à?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Khi trong hình dáng nhân loại, cơ thể của ta đã gần đến giới hạn trước mắt đã có thể đạt tới. Cho nên ta muốn thử xem, tu luyện “Nho Gia Kim Cương Thân” trong trạng thái hóa lỏng liệu có đạt được hiệu quả bất ngờ gì hay không?”
Dứt lời, Tống Thư Hàng bắt đầu viết lên tờ giấy trắng.
Một bài “Chính Khí Thối Thân thiên” chậm rãi xuất hiện trên tờ giấy trắng.
Mỗi một chữ viết ra, cơ thể đã hoá lỏng của Tống Thư Hàng không ngừng run rẩy. Lúc lấy cơ thể nhân loại viết bài “Chính Khí Thối Thân thiên” này, từng chữ như nặng tới vạn cân, bây giờ dùng cơ thể dạng lỏng để viết thì lại càng mệt hơn.
Vất vả lắm mới viết xong cả bài “Chính Khí Thối Thân thiên”, Tống Thư Hàng cảm thấy sức mạnh toàn thân bị tiêu hao hầu như không còn.
Tống Thư Hàng trải cả cơ thể ra, bẹp dí trên mặt đất. Đồng thời, tất cả chữ viết trên tờ giấy trắng phía trước lóe sáng cộng hưởng.
Sau thời gian một hơi thở, tất cả chữ viết trên tờ giấy trắng đều biến mất không thấy gì nữa, toàn bộ chữ viết chuyển hóa thành “Chính khí” phản hồi cho Tống Thư Hàng.
Trong mơ hồ, hắn có cảm giác thể chất của mình lại tăng lên một đoạn. Đồng thời, sự lý giải của hắn đối với “Nho Gia Kim Cương Thân” cũng nâng cao một bước, đạt tới cảnh giới tiểu thành.
“Quả nhiên, dùng góc độ khác để trải nghiệm “Nho Gia Kim Cương Thân” thì hiệu quả tu luyện cũng tốt vô cùng.”
Tống Thư Hàng nói.
Theo việc “Nho Gia Kim Cương Thân” đêbs tiểu thành, từng dòng phù văn viễn cổ xuất hiện ở trên người Tống Thư Hàng. Toàn bộ đều là phù văn viễn cổ của “Chính Khí Thối Thân thiên”, phù văn phủ khắp khắp cơ thể của Tống Thư Hàng, khiến cho cơ thể đen kịt của hắn nhuộm thành màu vàng.
“Tống sư huynh ngươi lại biến thành thủy ngân màu vàng rồi.”
Bé Thi nói.
Thi vừa dứt lời, Tống Thư Hàng vốn là một bãi chất lỏng, chợt “vèo ~” một tiếng dâng lên cao.
Đây là sắp khôi phục dạng người ư?
“Đao Ý!”
Tống Thư Hàng khẽ quát một tiếng, một luồng đao ý bỗng nhiên bắn ra từ cơ thể hắn. Ngay sau đó, khôi giáp đao ý xuất hiện trên người Tống Thư Hàng, bao phủ toàn thân hắn.
Khôi giáp thành hình, Tống Thư Hàng vốn đang là trạng thái lỏng lại khôi phục lại hình thái nhân loại.
Tô Thị A Thập Lục nói:
“Bí pháp của Diệt Phượng tiền bối bị ngươi phá giải rồi sao?”
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Vẫn chưa, bí pháp của Diệt Phượng tiền bối không phải thứ mà ta của bây giờ có thể phá giải đâu. Tính ra thì bây giờ ta vẫn ở trạng thái lỏng.”
Vừa rồi mượn “Nho Gia Kim Cương Thân” tiểu thành, lại mượn phù văn của “Chính Khí Thối Thân thiên” trong khoảnh khắc tôi luyện cơ thể, Tống Thư Hàng thử kéo dài cơ thể của mình ra, đồng thời dựa theo trí nhớ đắp nặn ra hình dạng cơ thể của mình.
Hắn thử nghiệm thành công.
Bây giờ nhìn từ bên ngoài, hắn không khác gì so với lúc ở hình thái nhân loại.
Bạch tiền bối:
“Vậy nếu như bây giờ đâm mạnh vào cơ thể của ngươi thì sao nhỉ?”
Thi:
“Ta đâm không được.”
“Bởi vì bản thân ta vẫn là “Trạng thái lỏng”, nếu dùng sức mạnh vượt qua phòng ngự của ta đâm vào thì có khi nào cơ thể ta lại biến thành trạng thái lỏng hay không nhỉ?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
“Có muốn thử một chút hay không?”
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay cánh tay:
“Chỉ được đâm tay thôi đấy.”
Hắn tản đi khôi giáp đao ý chỗ cánh tay.
“Được.”
Sau đó, Bạch tiền bối duỗi ngón tay ra.
“Bạch tiền bối, có thể chuẩn bị trì dũ thuật trước hay không?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Bạch tiền bối an ủi:
“Trì dũ thuật của ta có thể phát động tức thời, không cần lo lắng.”
Dứt lời, hắn đâm mạnh lên cánh tay của Tống Thư Hàng.
Quả nhiên, đúng như suy đoán của Tống Thư Hàng, sau khi Bạch tiền bối đâm mạnh một cái, cánh tay của hắn nổi lên gợn sóng, bị đâm tách ra giống như chất lỏng.
“Tống sư huynh, có đau không?”
Thi hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu ——trong trạng thái lỏng, dường như hắn không có cảm giác đau.
Bạch tiền bối lại mạnh tay hơn, lần này ngón tay của hắn trực tiếp ghim vào trong cánh tay của Tống Thư Hàng, đâm ra một cái lỗ thủng.
Tô Thị A Thập Lục:
“Bây giờ có đau không?”
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Không có cảm giác."
“Xem ra, cơ thể của ngươi bây giờ có thể nói là hoàn toàn miễn dịch với sát thương vật lý.”
Bạch tiền bối nói.
“Terminator sao? Cảm giác rất ngầu. Lúc trước, giấc mơ của ta chính là khi đến tứ phẩm sẽ đi đặt chế tạo một con rối pháp khí giống như vậy đấy.”
Ánh mắt bé Thi sáng lên.
“Hay là thử đâm một nhát kèm theo kiếm khí thì xem sao nhé?”
Bạch tiền bối đề nghị.
“Không không không, trực giác nói cho ta biết, cho dù là hình thái gì đi nữa, bị kiếm khí đâm một nhát thì cũng sẽ có chuyện.”
Tống Thư Hàng lắc đầu nguầy nguậy rồi nói.
Lúc hắn lắc đầu, độ cong khi đong đưa của đầu đặc biệt lớn. Có lẽ vì bây giờ trong đầu của hắn đều là chất lỏng chăng?
“Nếu đâm vào tay không sao thì chứng tỏ đâm vào những chỗ khác của cơ thể cũng sẽ không sao mà?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Tống Thư Hàng vừa quay đầu, phát hiện Biệt Tuyết Tiên Cơ đang quay một con dao nhọn trong tay, đồng thời còn khoa tay múa chân nhắm vào phần eo của hắn.
Chỗ này hẳn là thận nhỉ?
“Đợi đã!”
Tống Thư Hàng nói:
“Biệt Tuyết tiền bối, đánh người không đánh mặt, cắt người không cắt thận, những lời này ngươi chưa từng nghe qua sao?”
“Trước kia chưa từng nghe qua, bây giờ thì nghe rồi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ gật nhẹ đầu, nghiêm túc hỏi:
“Cho nên, để ta đâm một dao vào thận ngươi có được không?”
Cô không hề đêm thẳng mà còn lễ phép hỏi ý của Tống Thư Hàng.
Điều này làm cho Thư Hàng cảm thấy bất ngờ, ban đầu hắn cho rằng Biệt Tuyết Tiên Cơ đang trong trạng thái tức giận sẽ đâm thẳng tay luôn ấy chứ.
Nhưng hỏi kiểu này nghe còn kinh dị hơn ấy chứ.
“Có thể cho ta đâm một dao vào thận của ngươi không?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi lần nữa.
“Không không không, tuyệt đối không được.”
Tống Thư Hàng liên tục phất tay.
Lúc này, Biệt Tuyết Tiên Cơ cười duyên nói.
“Thật ra ta cũng chỉ hỏi thế thôi, cho dù ngươi trả lời thế nào đi nữa cũng ngăn không được việc ngươi bị ta đâm đâu.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiên Cơ đã hắc hóa rồi ư?
“Ăn ta một dao của ta đi.”
Nụ cười trên mặt Biệt Tuyết Tiên Cơ rất xán lạn, đâm thẳng tới.
Quả nhiên, Tiên Cơ đã hắc hóa hoàn toàn luôn rồi!
Tống Thư Hàng nhanh chóng tránh né.
Biệt Tuyết Tiên Cơ vung vẩy cây dao nhọn, trên mặt là nụ cười dịu dàng, đuổi theo Tống Thư Hàng.
“Thập Lục, giữ đồ hộ ta.”
Tống Thư Hàng quát to một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài động phủ.
“Đừng sợ mà, Thư Hàng tiểu hữu. . . Ta sẽ đâm nhẹ thôi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ theo sát phía sau.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của cả hai đã biến mất khỏi động phủ.
“Tống sư huynh sẽ không sao chứ?”
Bé Thi lo lắng hỏi.
Bạch tiền bối cười nói:
“Yên tâm đi, Biệt Tuyết đạo hữu chỉ đang đùa với Thư Hàng tiểu hữu thôi. Bằng không, với thực lực của mình thì cô ấy có thể đuổi kịp Tống Thư Hàng dễ dàng, sau đó thái hắn ra thành từng miếng chỉ trong chớp mắt. Đừng hoài nghi đao công của một vị tiên trù.”
Thi nói:
“Nếu như Biệt Tuyết tiền bối chỉ đang đùa thì không cần lo lắng nữa rồi.”
Tô Thị A Thập Lục nói:
“Nhưng ta vẫn thấy lo.”
Bạch tiền bối:
“Sao thế?”
“Quần áo của Thư Hàng vẫn còn ở đây. . . Trên người hắn chỉ có khôi giáp đao ý mà thôi.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
Bé Thi:
“...”
Bạch tiền bối:
“...”
××××××××××
Khu rừng bên ngoài động phủ của tiên cơ
“Tiền bối, ngươi muốn đuổi theo tới khi nào nữa đây?”
Tống Thư Hàng lẩn nhanh như cá chạch.
Sau lưng hắn, Biệt Tuyết Tiên Cơ mỉm cười nói:
“Cho tới khi ta đâm được thận của ngươi.”
Tống Thư Hàng khóc một dòng sông.
Trong lúc hai người đang chơi trò đuổi bắt, trong rừng đột nhiên có một thân ảnh nhào ra, đâm thẳng về phía thận của Tống Thư Hàng, nói:
“Kết thúc rồi, Bá Tống Huyền Thánh.”
Người ta có câu, cắt người không cắt thận, câu này các ngươi đều chưa nghe qua à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận