Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1207: Đọc Báo Cho Kỹ Đi!

Chương 1207: Đọc Báo Cho Kỹ Đi!
Lúc bóng người ấn nấp trong rừng rậm nhảy ra đâm một đao về phía eo Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức màu vàng lập tức hiện ra bảo vệ hắn kín kẽ.
Keng~
Một kiếm bất ngờ của thích khách bị thân thể mỹ nhân rắn công đức chặn lại, đồng thời mỹ nhân rắn công đức cũng tế dép lê đánh mặt đập về phía thích khách.
Nhưng dép lê đánh mặt mới tới gần, trên người thích khách lại hiện lên một con dấu nhỏ lao tới chặn dép lê đánh mặt lại. Hiển nhiên tên thích khách này hiểu rất rõ thủ đoạn của Tống Thư Hàng, biết mỹ nhân rắn công đức có chiêu này nên phòng bị từ trước.
“Phá!”
Thích khách cắn răng quát.
Đoản đao trong tay hắn bộc phát ra tà năng đen kịt, đó là lực lượng Cửu U. Ngoài trên đoản đao này còn được buff thêm hai loại lực lượng quỷ dị. Cả ba loại lực lượng đều là sức mạnh đối nghịch với lực lượng công đức, đao này chính là vũ khí chuyên khắc chế mỹ nhân rắn công đức.
Thích khách đâm mạnh vào không chút do dự, đoản đao trong tay đâm xuyên phòng ngự của mỹ nhân rắn công đức, mũi đao tiếp tục đâm vào eo Tống Thư Hàng.
Đây là một cuộc ám sát có mưu đồ đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước.
Hai mắt Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào thanh đoản đao kia. Mấy ngày nay mỹ nhân rắn công đức đã thăng cấp mấy lần, cường độ thân thể lại tăng lên hai cấp bậc nhỏ. Cho dù bị ảnh hưởng bởi cảnh giới của hắn nhưng trình độ phòng ngự của mỹ nhân rắn không hề yếu hơn cấp bậc ngũ phẩm. Vậy mà thanh đoản đao này lại có thể đâm thủng phòng ngự của mỹ nhân rắn dễ dàng như vậy ư?
Đáng tiếc, cho dù đoản đao đâm thủng tầng phòng ngự của mỹ nhân rắn công đức thì trên người Tống Thư Hàng vẫn còn khôi giáp đao ý.
Đao của thích khách lại bị chặn lần nữa.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Lúc này Biệt Tuyết Tiên Cơ ở phía sau bùng nổ sức mạnh, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng tên thích khách. Trong tay cô múa dao làm bếp, trong chớp mắt đã chém ra tám mươi tám dao lên người thích khách.
Bạch tiền bối đã từng nói đừng xem thường kỹ thuật dùng dao của một vị tiên trù.
Có thể dùng bốn chữ xảo đoạt thiên công để hình dung cách dùng dao của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Bịch!
Thân thể tên thích khách vỡ nát, bị cắt thành từng miếng nhỏ đều nhau, đủ loại linh kiện, kim loại, gỗ vụn rơi xuống đất.
Dấu ấn đang cản dép lê đánh mặt trên không trung cũng vỡ nát rồi biến mất.
“Con rối?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ chau mày.
Tống Thư Hàng giơ tay rút thanh đoản đao cắm trên người mỹ nhân rắn công đức ra, sau đó ánh sáng màu vàng trên người mỹ nhân rắn tự động tràn ra chữa trị thân thể bị đâm thủng.
Tống Thư Hàng thu hồi đoản đao. Đao này rất có thể là bảo bối, lát nữa mở giám định xem thử, không chừng kiếm được món hời.
Sau khi đoản đao bị rút ra, mỹ nhân rắn công đức ngoẹo đầu qua một bên sau đó thân thể cô vặn vẹo ngã xuống đất.
“Đừng có giả chết.”
Tống Thư Hàng cảnh cáo.
Mỹ nhân rắn công đức mới ngã được một nửa nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hàng, cô vẫn giữ nguyên tư thế đang ngã xuống đất không hề nhúc nhích.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thở dài một hơi, hắn lại nhìn con con rối đã vỡ nát thành đống linh kiện trên đất.
“Lại là tên này!”
Tống Thư Hàng thấy nhói hết cả thận.
Hắn cảm ứng được khí tức quen thuộc từ trên người đối phương. Cái tên giết thế nào cũng không chết này đúng là ông thần phiền. Tên này có vô số phân thân, thậm chí cho dù mỗi một phân thân bị thần hình toàn diệt vậy mà hắn vẫn không chết, quỷ dị vô cùng.
“Ngươi biết nó à?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ múa may dao làm bếp trong tay.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Tên này hệt như bệnh vẩy nến hay quảng cáo, làm thế nào cũng không giải quyết được.”
Sau khi nói xong, Tống Thư Hàng lại nhìn dao làm bếp trong tay Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Tiên Cơ, dao của ngươi vừa dùng làm bếp lại vừa dùng để chém người, không vệ sinh đâu nhé.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“...”
Con mắt nào của ngươi thấy dao ta dùng chém người chính là dao dùng để làm bếp vậy?
Nhưng Tiên Cơ cũng không định giải thích vấn đề này.
Cứ để Tống Thư Hàng hiểu lầm đi, đến lúc tổ chức Thực Tiên yến, xem hắn có ăn tiên hào do dao làm bếp ‘không vệ sinh’ làm ra không.
“Tiên Cơ, chúng ta về thôi. Mỗi lần tên này ra tay đều dẫn theo rất nhiều clone, ta đoán chắc hẳn quanh đây vẫn còn mai phục.”
Tống Thư Hàng nói.
Biệt Tuyết Tiên Cơ lắc đầu:
“Không có mai phục, ta cảm ứng kỹ rồi.”
“Vậy sao? Nhưng trực giác mách bảo cho ta biết nơi này rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về thì hơn.”
Tống Thư Hàng căng thẳng ra mặt.
“Trực giác của ngươi không sai.”
Trên môi Biệt Tuyết Tiên Cơ lại nở một nụ cười rạng rỡ:
“Bởi vì ta vẫn muốn đâm thủng thận của ngươi đây.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Cho nên... để ta đâm một đao đi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Tống Thư Hàng trợn mắt trắng dã, ngay sau đó thân thể hắn đột nhiên run lên rồi ngồi bệt xuống đất.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Sao thế?”
Cô vẫn chưa đâm mà?
“Là công kích tinh thần.
Tống Thư Hàng đưa tay xoa mi tâm:
“Rõ ràng đã phòng bị rất cẩn thận nhưng thủ đoạn của tên này quá kín đáo, không cách nào phát hiện ra được, khó lòng phòng bị.”
Tên con rối có vô số phân thân này biết rất nhiều bí pháp đáng ghét.
Ví dụ lời nguyền ác mộng của Mặc Môn lần trước chẳng hạn, nói là nguyền rủa nhưng cũng không phải là nguyền rủa, ngày nào cũng kéo Tống Thư Hàng vào ác mộng.
Mà quá trình thi triển lời nguyền nọ lại vô cùng đơn giản, tên kia chỉ cần khống chế con rối đứng ở đằng xa nhìn vào mắt Tống Thư Hàng một cái là xong. Nếu không nhờ kinh văn Thánh Nhân trấn áp, chưa chắc bây giờ Tống Thư Hàng đã có thể thoát khỏi bí thuật nọ.
“Nhưng công kích tinh thần lần này không gây ra ảnh hưởng gì lớn cả. Ta có rắn công đức hộ thể, lại có thánh ấn hỗ trợ, loại công kích tinh thần cỡ này còn chưa đả thương ta được, cùng lắm chỉ chóng mặt một chút thôi.”
Tống Thư Hàng dõng dạc khẳng định.
“Nói tóm lại là ngươi không sao chứ gì? Đã vậy thì giao thận của ngươi cho ta đi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiên Cơ à, nói thật cho ngươi biết là bây giờ ta không có thận đâu~
Lúc này Bạch tiền bối mở cổng không gian, trực tiếp hiện thân:
“Ta cảm ứng có sóng linh lực bùng nổ, vừa xảy ra chuyện gì à?”
“Là tên này vẫn chưa từ bỏ ý định, nghìn dặm xa xôi chạy tới ám sát ta.”
Tống Thư Hàng chỉ đống linh kiện con rối nằm trên mặt đất.
“Lại là hắn, tên này rất thú vị. Lần trước ta có thu một bộ con rối nhưng vẫn chưa kịp nghiên cứu kỹ. À, có thể giao đống linh kiện con rối này cho ta không?”
Bạch tiền bối hỏi.
Hắn muốn mang về nghiên cứu, xem thử có thể tìm ra nguyên nhân tại sao dù bị thần hình toàn diệt nhưng con con rối này vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng không.
Biệt Tuyết Tiên Cơ lập tức trả lời:
“Không thành vấn đề, Bạch đạo hữu muốn thì cứ lấy đi.”
Con rối là do cô giết, nên xem như là chiến lợi phẩm của cô.
××××××××××××××××
Thế giới dưới đáy biển.
Trước mắt Hải Vương là một tờ báo nhật báo tu chân, con ngươi nó nhìn chằm chằm vào tờ báo.
Đầu đề nhật báo tu sĩ đăng tin trận chiến giữa Bá Tống Huyền Thánh và Đông Qua Thánh Quân.
Theo như nội dung trong bài báo, vào đêm trăng tròn, vốn dĩ Đông Qua Thánh Quân đã thay đổi đối tượng khiêu chiến nhưng đi nửa đường lại gặp được Bá Tống Huyền Thánh. Sau đó hai đại Huyền Thánh giao hẹn một chiêu định thắng bại.
Trong trận quyết đấu, Bá Tống Huyền Thánh đã thi triển một chiêu đao pháp như mặt trời nhỏ, thiêu đốt hết tất cả. Một đao bổ xuống đã đánh nát tất cả phòng ngự của Đông Qua Thánh Quân, hạ gục Đông Qua Thánh Quân vào đêm trăng tròn.
Trong nhật báo tu sĩ còn miêu tả cặn kẽ về uy lực một đao kia của Bá Tống Huyền Thánh. Thiêu trời đốt đất, không khí, linh lực, nước cũng đều bị bốc hơi, cực kỳ kinh khủng, có thể nói là đao pháp hỏa hệ đỉnh cấp.
Hải Vương dời tầm mắt khỏi tờ báo.
Vô số chiến sĩ nhím biển đang run lẩy bẩy quỳ ở phía dưới, rất sợ Hải Vương nổi giận.
Hải Vương thở dài não nề, trước khi thực lực khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ nó không phải đối thủ của vị Bá Tống Huyền Thánh này. Còn nếu nó muốn nhanh chóng khôi phục thực lực thì không thể thiếu ‘bảo giáp thánh kiếm chiến tranh’ được. Nhưng một chiếc giáp tay của bảo giáp lại đang nằm trong tay Bá Tống Huyền Thánh.
“Bíp bíp bíp~”
Trong mắt Hải Vương bắn ra một tia sáng, chiếc bàn phía trước bỗng nổ thành tro bụi.
Có lẽ nó phải thay đổi sách lược.
Nếu không thể dùng thủ đoạn bạo lực đoạt lại giáp tay từ chỗ Bá Tống Huyền Thánh, vậy chỉ có thể đổi sang dùng thủ đoạn giao dịch, thử xem có thể đổi lấy giáp tay từ trong tay đối phương lại hay không mà thôi.
Chỉ cần bỏ ra đủ lòng thành, muốn đổi một chiếc giáp tay không có bao nhiêu tác dụng đối với Bá Tống Huyền Thánh hẳn là không khó.
Hải Vương đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị làm thịt trong lúc giao dịch rồi.
Đúng lúc này, một con con rối thô ráp bỗng xuất hiện sau một cây cột.
“Cảnh giới của Bá Tống Huyền Thánh có vấn đề.”
Con rối thô ráp trầm giọng nói:
“Ta mới vừa tự tay sử dụng bí pháp dò xét qua, tinh thần lực của hắn ở cảnh giới giữa tứ đến ngũ phẩm, tu vi của hắn cũng chỉ ở cảnh giới tứ phẩm. Hắn không phải Huyền Thánh.”
“Sau đó thì sao? Ý ngươi là gì?”
Co mắt Hải Vương khổng lồ nhìn chằm chằm vào con rối, cười lạnh hỏi.
“Chỉ cần hắn không phải Huyền Thánh, chúng ta vẫn còn cơ hội. Hai ta hợp tác với nhau, ta muốn đoạt lại hạch tâm ‘ngụy vĩnh hằng chi lô’ của con rối thủy tổ, còn ngươi muốn đoạt lại chiếc giáp tay bạc, lần này ta sẽ cung cấp tin tức chính xác.”
Con rối thô giáp thấp giọng đáp.
“Ha ha ha ha, sau đó ta xông lên, bị Bá Tống Huyền Thánh bổ một đao chém thành tro bụi à?”
Hải Vương vươn xúc tu, cầm lấy tờ nhật báo tu sĩ đập thẳng về phía con rối thô ráp:
“Đọc báo cho kỹ đi! Bá Tống Huyền Thánh bổ một đao, hạ gục Đông Qua Thánh Quân trong nháy mắt, không còn phải nghi ngờ gì về thực lực của hắn nữa.”
“Trên nhật báo tu sĩ đăng hắn chỉ bổ ra một đao. Hơn nữa hắn và Đông Qua Thánh Quân đặt ra giao hẹn một chiêu, rất có thể hắn chỉ bổ ra được một đao mà thôi.”
Con rối thô ráp nói:
“Bí pháp kiểm tra của ta chắc chắn không sai, cảnh giới của hắn chỉ đến tứ phẩm. Nếu ngươi không yên lòng thì ta có thể đánh trận đầu.”
“Bấy nhiêu vẫn chưa đủ.”
Hải Vương ra điều kiện:
“Ngươi đừng quên vẫn còn một vị Huyền Thánh khác là Bạch thánh đang sống chung với Bá Tống. Nếu ngươi muốn tiếp tục đối phó Bá Tống Huyền Thánh thì phải thể hiện đủ lòng thành, ít nhất phải có cách ngăn chặn vị Bạch Thánh kia.”
Con rối thô ráp khẽ đặt tờ báo xuống, quay qua thi lễ với Hải Vương:
“Ta hiểu rồi, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi.”
Dứt lời, thân hình con rối lại ẩn vào trong bóng cây cột, chớp mắt đã biến mất không thấy.
“Hừ!”
Hải Vương hừ lạnh một tiếng.
Xem nó là thằng ngu à?
Nó là ‘thần’ của đám chiến sĩ nhím biển chứ không phải là chiến sĩ nhím biển.
××××××××××××××××
Vô Cực Ma Tông
Phân thân con rối do Công Tử Hải bố trí ở bên ngoài cũng đang cầm mấy tờ báo giới tu sĩ xem kỹ càng.
Mấy tờ báo này lấy được vào ngày hôm qua, phân thân con rối của hắn đã nghiên cứu đến mấy ngày.
“Đông Qua Thánh Quân đại bại.”
Phân thân con rối của Công Tử Hải khẽ thở dài.
Quả nhiên Thư Sơn Áp Lực Đại là Tôn Giả thất phẩm đang trong giai đoạn hồng trần lịch luyện, vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.
Nhưng sẽ có một ngày ta đuổi kịp cảnh giới của ngươi, đạp ngươi dưới chân.
Công Tử Hải lại xác lập lòng tin lần nữa.
Việc tiếp theo là phải trùng kích cảnh giới ngũ phẩm, gia nhập kế hoạch ; của Vô Cực Ma Tông, đó chính là lúc hắn một bước lên trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận