Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1210: Tôn Nghiêm Của Thiên Kiếp

Chương 1210: Tôn Nghiêm Của Thiên Kiếp
Cho dù là ở thời đại Thiên Đình viễn cổ tài nguyên phong phú, cũng chỉ có hai vị đại sư có vận may cấp bậc âu hoàng thành công luyện chế ra pháp khí tổ hợp ba mươi ba món trước khi tiến vào cảnh giới ngũ phẩm.
Không biết thiên kiếp sẽ chọn ngưng tụ ra pháp khí tổ hợp của vị đại sư nào? Cũng không biết pháp khí tổ hợp đó lấy hệ nào trong ba mươi ba thần thú làm chủ?
Thật ra Tống Thư Hàng rất mong ba mươi ba món pháp khí kia sẽ tổ hợp thành một người máy chiến đấu khổng lồ, bởi vì người máy khổng lồ luôn là mơ ước của đấng mày râu. Giấc mộng này xếp ngang hàng với hoài bão ‘nam nhi tốt chí ở trời xanh’, thậm chí còn cao hơn một bậc. Bời dù sao thì khi có được người máy khổng lồ cũng coi như có luôn cả ‘mộng trời xanh’ rồi, hai hợp một, đúng là thứ mà một người đàn ông tốt nên có.
Nghĩ mà xem, lúc chiến với người khác, hắn gọi ra ba mươi ba món pháp khí rồi hô lên:
“Hợp thể!”
Tiếp đó một người máy khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, khí phách biết nhường nào?
Cạch cạch cạch~~
Ba mươi ba món pháp khí trên bầu trời đã tổ hợp xong, sấm chớp tan đi.
Sau đó một khối rubik cực lớn ma xuất hiện giữa không trung, khối rubik này đang biến hóa, xoay chuyển liên tục.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nhìn trời, thất vọng quá đi mất!!!
Sau khi khổ cực góp đủ ba mươi ba món pháp khí, cho dù không hợp ra cơ giáp khổng lồ cực chất thì cũng thôi, nhưng tai sao lại thành một cục rubik chứ?
Trời ạ, dù mày biến thành một thanh cự kiếm siêu cấp, thậm chí biến thành một khẩu Diệt Thần pháo cũng ngầu hơn rubik mà?
Ngay lúc này, Tống Thư Hàng bỗng dưng cảm thấy mình chẳng còn nhiệt tình gì với với ý tưởng ‘góp đủ ba mươi ba món pháp khí’ nữa, trong lòng thất vọng vô cùng.
Nhưng ngay sau đó hắn lại tự an ủi mình:
“Có thể là do vị đại sư kia không phải tu luyện giả hệ cự kình, nếu đổi lại là pháp khí hệ cự kình, chưa chắc sẽ hợp thành khối rubik.”
Nhân lúc thiên kiếp vẫn chưa giáng xuống, Tống Thư Hàng vội chia sẻ thông tin cho Diệp Tư biết:
“Đây là pháp khí bản mệnh tổ hợp của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, cũng chính là của Thú Thần Bộ ở thời đại Thiên Đình viễn cổ. Gần đây ta đang tìm tòi phương pháp luyện chế của ba mươi ba món pháp khí này, hy vọng có thể luyện chế ra chúng trước khi tiến vào ngũ phẩm. Uy lực của pháp khí tổ hợp này rất mạnh, nhớ phải cực kỳ cẩn thận.”
Đây chính là pháp bảo mà ngay cả Bạch tiền bối two cũng phải khen ngợi, chắc chắn có điểm vượt trội hơn những loại khác.
“Cách thức công kích của nó là gì?”
Diệp Tư cảnh giác nhìn khối rubik trên không trung.
Mỗi một lần khối rubik biến hóa, khí tức trên đó lại xảy ra biến hóa theo khiến người khác không thể nhìn thấu.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Ta không biết, tóm lại là phải cực kỳ cẩn thận.”
Đang khi nói chuyện, khối rubik trên bầu trời đột nhiên một trận co rúc lại.
Rubik xoay liên tục, chuyển đổi không ngừng.
Màn này sặc mùi khoa học viễn tưởng.
Một hơi thở sau, rubik tổ hợp thiên kiếp hóa thành một tấm thuẫn cực lớn, dựng đứng trên không.
Nó không công kích, trái lại chỉ bày ra thế phòng ngự.
“Ơ, còn biết biến hình nữa à?”
Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy được an ủi, có thể biến hình là tốt rồi, sợ là sợ nó chỉ có một hình thái rubik thôi ấy.
Ở bên kia, Diệp Tư đang cảnh giác cao độ theo lời khuyên của Tống Thư Hàng. Ngay lúc rubik thay đổi hình thái, cô lập tức mở tất cả trận pháp độ kiếp dưới chân mình, còn gọi ra tất cả pháp bảo phòng ngự trên kim thư bản mệnh.
Cộng thêm khôi giáp đao ý trên người và mỹ nhân rắn công đức không ngừng cọ vào mặt cô, lúc này cấp bậc phòng ngự của Diệp Tư đã đạt đến mức cực kỳ khủng bố.
Tấm thuẫn cực lớn đứng vững trên bầu trời không hề nhúc nhích.
Diệp Tư mở tất cả phòng ngự, cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm vào thiên kiếp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Địch bất động, ta bất động.
Thiên kiếp bất động, Diệp Tư cũng không dám động.
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua vô tình như thế.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thiên kiếp không công kích, cứ bày ra hình thái hộ thuẫn phòng ngự như thế làm gì vậy kìa?
Thiên kiếp không công kích vẫn còn là thiên kiếp ư?
“Thư Hàng, chúng ta có nên công kích thử không?”
Diệp Tư hỏi, cô cảm giác mình sắp không chịu nổi rồi.
Trận pháp phòng ngự không tiêu hao năng lượng nhưng mỹ nhân rắn quấn trên người cô lại làm ra những động tác càng ngày càng thân mật, càng ngày càng quá đáng, độ vô liêm sỉ cũng càng ngày càng tăng...
“Trước hết cứ chờ chút đã, nhỡ đâu nó có năng lực bắn ngược cực mạnh thì không hay đâu. Chúng ta cứ từ từ, nếu nó biết biến thành tấm thuẫn, không chừng còn biết biến thành cự kiếm hay gì đó thì sao.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừ.”
Diệp Tư gật đầu đồng ý.
Thư Hàng nói rất có lý, lỡ chẳng may ngay lúc cô công kích, thần khí tổ hợp ba mươi ba món do thiên kiếp biến thành lại đổi thủ sang công thì nguy.
Lại qua một lúc lâu sau.
Thiên kiếp rất kiên nhẫn, cứ bất động mãi.
Diệp Tư:
“Ưm~ ưm~~ đừng làm rộn~ ưm~”
Tống Thư Hàng quay qua nhìn Diệp Tư:
“...”
Dường như cảm ứng được ánh mắt của chủ nhân, mỹ nhân rắn công đức lập tức dừng mấy động tác nhỏ lại, đứng thẳng lưng bảo vệ sau lưng Diệp Tư với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tống Thư Hàng thở dài bất đắc dĩ.
Đang độ thiên kiếp mà, không thể nghiêm túc một chút à?
Đây là thiên kiếp đấy nhé! Sơ ý một tí thôi sẽ thần hình câu diệt, một thân đạo hạnh hóa thành hư vô đấy!
À mà nhìn tấm hộ thuẫn thiên kiếp cực lớn kia, chẳng biết sao Tống Thư Hàng lại chợt nghĩ đến Đông Qua Thánh Quân.
Nếu trong lúc độ thiên kiếp gặp phải thiên kiếp kiểu này, Đông Qua Thánh Quân sẽ làm thế nào nhỉ?
Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức hiện lên một cảnh tượng.
Đông Qua Thánh Quân:
“Hào quang phòng ngự thánh kỵ sĩ, khải ý, cự thuẫn pháp khí bản mệnh, Đạo gia kim cương thân! Tới đây, tới đánh ta đi!”
Thiên kiếp: Hình thái cự thuẫn phòng ngự!
Đông Qua Thánh Quân:
“Cương thiết bảo lũy phòng ngự tuyệt đối! Tới đây, tới đánh ta đi!”
Thiên kiếp: Hình thái cự thuẫn phòng ngự!
Đông Qua Thánh Quân:
“Mau tới đánh ta đi, đánh ta đi!”
Thiên kiếp: Hình thái cự thuẫn phòng ngự!
Cuối cùng Đông Qua Thánh Quân hao hết thọ nguyên nên toi mạng, trở thành tu sĩ đầu tiên bị thiên kiếp bắt chờ đến chết, chết già trong thế giới thiên kiếp.
...
Thời gian cứ bay vèo vèo qua người Tống Thư Hàng và Diệp Tư.
“Nè, Thư Hàng. Nó vẫn bất động.”
Diệp Tư nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thiên kiếp này thật không khoa học, cũng quá phản tu chân.
Uy nghiêm của thiên kiếp nhà ngươi đâu rồi?
Thiên kiếp không công kích, còn biến thành tấm thuẫn vô dụng kia làm gì hả?
“Diệp Tư ngươi đừng động, để ta thử công kích nó một phát xem sao.”
Tống Thư Hàng đáp lại.
Lực công kích của hắn yếu hơn Diệp Tư, cho dù có bắn ngược lại thì cũng dễ chịu đựng hơn.
Dứt lời, Tống Thư Hàng lấy Đao Cổ Vô Hình ra.
Bảo đao Bá Toái vẫn đang được cải tạo ở chỗ Bạch tiền bối, chưa lấy về.
“Thi triển Hỏa Diễm đao kiểu bình thường là được rồi.”
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng vung Đao Cổ Vô Hình chém về phía cự thuẫn thiên kiếp.
Thủ pháp được dùng là Hỏa Diễm đao bình thường, một vòng lửa hình vòng cung đánh về phía cự thuẫn thiên kiếp.
Ầm~~
Hỏa Diễm đao hình vòng cung vừa chém vào hộ thuẫn thiên kiếp đã tắt ngóm, cự thuẫn thiên kiếp không chút hư hại, cũng không hề xuất hiện hiệu ứng bắn ngược như đã dự đoán.
“Chẳng lẽ một kiếp cuối cùng của Diệp Tư cô là phải chém vỡ tấm thuẫn thiên kiếp này ư?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Diệp Tư:
“Vậy giờ ta dốc toàn lực ra tay thử nhé?”
“Không được, để ta thử lại xem sao.”
Tống Thư Hàng cởi găng tay tình yêu Mộc Ngưu kiếm khách ra, sau đó cắn răng cầm lấy bàn tay phải kéo mạnh một phát.
Bặc~~
Tay phải của Tống Thư Hàng bị tách ra, chỗ nối giữa bàn tay và cổ tay ở vào trạng thái hóa lỏng.
Ừ, thân thể ở trạng thái hóa lỏng tiện lợi vậy đấy.
Diệp Tư đứng cách đó không xa trợn tròn mắt mà nhìn.
Trời ạ, mới xa nhau một quãng thời gian, rốt cuộc Tống Thư Hàng đã gặp những chuyện gì thế này?
Tống Thư Hàng dùng tay trái nắm lấy bàn tay phải, vận sức ném mạnh lên không trung:
“Đi nào, hãy xem bàn tay phải thần thánh của ta đây!”
Ngay lúc ném tay phải lên, Tống Thư Hàng còn sử dụng pháp môn ngự kiếm giúp nó có thể bay cao hơn, xa hơn.
Nhưng mà tay phải cũng không đụng vào hộ thuẫn trên không trung, chỉ dừng lại ở cự ly cách tấm thuẫn chừng mười mét.
“Vừa khớp với khoảng cách khống chế.”
Tống Thư Hàng hài lòng nói.
Cho đến này hắn càng ngày càng hiểu rõ bí pháp giám định. Lúc giám định vật phẩm, có khi hắn đứng cách xa ở một cự ly nhất định vẫn có thể tiến hành giám định.
Nhưng tỷ lệ thất bại khá cao.
“Cứ thử xem sao vậy, bí pháp giám định!”
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Hắn không dám cho tay phải chạm vào hộ thuẫn thiên kiếp, lỡ may bị bốc hơi thì sao? Nếu bị bốc hơi, hắn đành phải đi tìm Đông Qua Thánh Quân xin dược liệu có thể giúp cho bộ phận trên thân thể tái sinh.
Xoẹt~
Một miệng vết thương rạch ra trên thân thể Tống Thư Hàng, nhưng thứ phún ra lần này lại không phải máu tươi mà là rất nhiều chất nhầy.
Mà càng ảo hơn nữa là sau khi chất nhầy bị phun ra, chỉ cần kịp thời bắt lấy là có thể dung hợp chúng vào trong thân thể lần nữa. Về phần vết thương trên người lại càng không thành vấn đề, chỉ cần động ý niệm là có thể khiến nó liền lại. Dù gì bản chất thân thể bây giờ của hắn chính là một bãi chất lỏng mà.
Điều đáng tiếc duy nhất là cơn đau do bí pháp giám định mang tới vẫn đau như cũ, thậm chí cảm giác đau còn mạnh hơn trước một chút nữa.
Tống Thư Hàng cắn răng chịu đựng:
“Có lợi thì cũng có hại, nhưng nói tóm lại lần này không chịu thiệt, ít nhất không lo đến vấn đề thiếu máu.”
Có lẽ trong lần sử dụng bí pháp giám định tiếp theo, hắn có thể cân nhắc đến việc hợp tác với Diệt Phượng tiền bối, để ngài ấy biến mình thành trạng thái một bãi thế này.
Nếu vậy thì cả người Diệt Phượng tiền bối đều là bảo rồi. Không chỉ có có thể cho mượn CPU, còn có thể biến thân thể người khác thành trạng thái hóa lỏng, miễn dịch các loại tổn thương vật lý.
Phù văn màu vàng trong con ngươi của Tống Thư Hàng bay ra, đáp xuống cự thuẫn thiên kiếp.
Nhưng sau đó phù văn lại không trở về.
Giám định thất bại.
“Xem ra hôm nay số mình không được may mắn lắm.”
Tống Thư Hàng cắn răng, thi triển bí pháp giám định lần nữa.
Thất bại là con đường đi đến thành công, hơn nữa còn là mẹ của thành công, thân phận phức tạp ghê. Thế nên dù có thất bại cũng không phải sợ, vai vế phân rõ thế rồi mà.
Khắp người Tống Thư Hàng lại phun ra chất nhầy lần nữa, sau đó đống chất nhầy kia lại bị hắn thu vào trong thân thể.
Bí pháp giám định được thi triển lần hai, quá trình y như trước.
Giám định lại thất bại.
“Thất bại đến hai lần liên tiếp, không ổn rồi đây. Có phải quên mất chuyện gì không nhỉ?”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng.
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở hình trong gói meme của Bạch tiền bối lên.
Lạy Bạch tiền bối cầu may mắn!
“Thử thêm một lần nữa, Bạch tiền bối hãy chúc phúc cho ta! Lãng bất quá tam(*), ui chao sai rồi! Là chuyện bất quá tam, để ta thành công nào.”
(*)Chơi ngu không quá ba lần, câu cửa miệng của Tam Lãng.
Tống Thư Hàng lại thi triển bí pháp giám định.
Cảnh tượng vẫn hệt như lần trước, toàn thân phun chất nhầy rồi lại thu về.
Phù văn màu vàng bay ra.
“Được rồi!”
Tống Thư Hàng có linh cảm lần này bí pháp giám định sẽ cho ra kết quả. Cũng giống như khi ném bóng vào rổ, có lúc vừa ra tay đã có cảm giác chắc chắn là vào.
Nhưng đúng lúc này, một cổng không gian đột nhiên xuất hiện.
Một đại năng trọc đầu mặc pháp bào màu đỏ, toàn thân là máu chui từ trong cổng không gian ra.
Phù văn màu vàng rơi vào trúng đại năng trọc đầu áo đỏ.
Tống Thư Hàng:
“...”
Ta muốn thả hết mười nghìn con Đà Mã đáng yêu trong lòng ra ngoài, để chúng nó chạy băng băng trên thảo nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận