Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1211: Cái Chết Của Kiếp Tiên, Hỗn Loạn Bắt Đầu

Chương 1211: Cái Chết Của Kiếp Tiên, Hỗn Loạn Bắt Đầu
Loại cảm giác này giống như khi một tay ném ba điểm liên tiếp ném trật hai quả ba điểm trong một trận đấu bóng rổ, đến quả thứ ba khó khăn lắm tay mới có cảm giác, có linh cảm chắc chắn sẽ vào thì đột nhiên có một tên đầu trọc nhô ra, dùng sức bật cao không khoa học nhảy lên, cản cú ném ba điểm chắc chắn vào này lại.
Ta không chỉ muốn thả mười nghìn con Đà Mã của mình ra cho bay nhảy trên thảo nguyên, mà còn muốn chuyển phát nhanh đến cho ngài nữa đấy!
Phù văn màu vàng rơi lên người tên trọc đầu áo đỏ, ngưng tụ thành đồng hồ màu vàng, kim chỉ giờ bắt đầu quay ngược.
Ngay sau đó phù văn màu vàng về lại trong mắt Tống Thư Hàng, bàn tay phải cũng đi về cùng.
Bí pháp giám định thành công.
Thế nhưng Tống Thư Hàng chẳng thấy vui chút nào hết, đây không phải là kết quả hắn mong muốn.
Kết quả của bí pháp giám định được truyền đến trong đầu Tống Thư Hàng.
[Đầu trọc áo đỏ, pháp sư phương Tây cửu phẩm + võ sĩ huyết mạch thú giới tứ phẩm. Trước kia hắn cũng từng có một mái tóc dài màu vàng óng ả nhưng đến một ngày nọ, hắn nghiên cứu một thí nghiệm thần bí, sau đó thì bị trọc đầu.]
Người mặc áo bào đỏ này quả nhiên là đại năng cấp bậc cửu phẩm. Lần này vô tình giám định trúng một tồn tại cấp bậc cửu phẩm thế mà cũng nhận được một số tin tức ít ỏi. Nếu là trước đây, Tống Thư Hàng dám giám định tồn tại cấp cửu phẩm thì sẽ bị chết do mất máu quá nhiều, hoặc là giám định thất bại, không có được bất kỳ tin tức gì.
Nhưng kết quả giám định lần này lại chẳng mang đến tác dụng gì cả... Ngay cả pháp danh của vị Kiếp Tiên cửu phẩm này cũng không giám định ra, mà quan trọng hơn là Tống Thư Hàng cũng không có ý định giám định hắn.
Trong hư không, vị đầu trọc mặc áo bào đỏ kia cứng đờ người, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú về phía Tống Thư Hàng. Thân là tồn tại Kiếp Tiên cửu phẩm, hắn thoáng cảm ứng được có một loại năng lực đang quét trên người, dòm ngó thân thể hắn.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại cảm ứng được điều bất thường, vừa quay đầu lại nhìn về sau đã thấy một tấm thuẫn thiên kiếp lẳng lặng lơ lửng trên không trung.
Hắn chợt rùng mình.
“Các ngươi đang độ kiếp à?”
Giọng của đầu trọc áo bào đỏ khàn đặc, cứ như rất lâu chưa uống nước vậy. Hơn nữa hắn cũng không sử dụng truyền âm nhập mật, tiếng của hắn vẫn có thể truyền đi trong vũ trụ.
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Mẹ nó, sao lại truyền tống tới đây chứ? Toi rồi!”
Đầu trọc áo báo đỏ cắn răng mắng, sau đó lại mở cổng không gian định chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này trong hư không đột nhiên hình thành kiếp vân, sau đó ngưng tụ ra một cây giáo lôi hỏa bắn thẳng về phía đầu trọc áo bào đỏ.
Tốc độ của ngọn giáo lôi hỏa nhanh không tưởng, Tống Thư Hàng chỉ thấy ánh sáng lóe lên, đầu trọc áo bào đỏ mới bước một chân vào cổng không gian đã trúng giáo.
Trên người đầu trọc áo bào đỏ hiện lên mấy thứ gì đó như hộ thuẫn ma pháp nhưng vẫn bị đâm thủng. Ngọn giáo lôi hỏa đâm vào thân thể hắn rồi nổ tung.
“Phụt~”
Đầu trọc áo bào đỏ lại phun ra một ngụm máu tươi, thương thế trên người càng nặng hơn.
Mà tranh thủ một cái chớp mắt này, đầu trọc áo bào đỏ vội vọt tới trước muốn chui vào cổng không gian.
Nhưng ngay lúc này một tiếng ầm vang lên, cổng không gian bỗng nổ tung, đầu trọc áo bào đỏ cũng bị nổ bay ra ngoài.
“Chết tiệt!”
Hắn vừa rống giận vừa tức tốc mở một cổng không gian khác ở sau lưng.
Xem ra vị đầu trọc áo bào đỏ này đang bị đuổi giết thì phải?
Mà người đuổi giết hắn chính là thiên kiếp.
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt động, hắn bỗng nhớ lại những lời Bắc Phương Đại Đế nói trước khi đi lánh đời.
Thiên Đạo năm đó sắp rơi đài, trước khi rơi đài, rất có thể vị đó sẽ tạo nên một cuộc hỗn loạn tàn bạo. Trong cuộc hỗn loạn khủng khiếp này, Trường Sinh Giả và Kiếp Tiên cửu phẩm đứng mũi chịu sào, thuộc đối tượng bị đả kích.
Lẽ nào vị đầu trọc áo bào đỏ này bị Thiên Đạo nắm được thóp NÊN bị đả kích?
“Thôi sao cũng được, mong là hắn rời đi nhanh một chút.”
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Nếu vị đầu trọc áo bào đỏ này cứ ở đây, không chừng sẽ kéo hắn và Diệp Tư vào mất.
Ầm~~
Đầu trọc áo bào đỏ mới vừa chui vào cổng không gian sau lưng, đường hầm không gian lại nổ, hắn lại bị nổ bay ra, bộ dạng càng chật vật.
Xem ra không thể dùng lực lượng không gian để chạy trốn rồi.
Hắn cắn răng lấy từ trong pháp khí không gian ra một ma trượng dài, sau đó nhảy lên ngồi.
Vèo~~
Đầu trọc áo bào đỏ cưỡi ma trượng bay về phía xa với tốc độ cực nhanh. Tốc độ kia còn nhanh hơn phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng quen tay xoa cằm suy nghĩ.
Tư thế cưỡi ma trượng vững hơn tư thế giẫm ma trượng nhiều.
Lúc ngự kiếm phi hành, có thể học theo tư thế của đối phương không nhỉ?
[Cưỡi phi kiếm vọt về trước.jpg]
Tống Thư Hàng vừa mới tưởng tượng ra hình ảnh này đã lắc đầu lia lịa. Kiếm khác với ma trượng, là vật có lưỡi kiếm. Phi kiếm không thích hợp với tư thế cưỡi. Chuôi kiếm lại quá ngắn, có cưỡi lên cũng chẳng thoải mái gì.
Nhìn chung thì về mặt này, đao có ưu thế hơn hẳn, có thể chọn tư thế ngồi nghiêng sang một bên.
Ầm ầm ầm~~
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ vẩn vơ, đầu trọc áo bào đỏ lại ở đằng xa đã bị ngọn giáo lôi hỏa đánh trúng liên tục, không ngừng kêu thảm thiết. Cũng may hắn không có ý định trở về, vẫn cắn răng bay càng xa.
Mắt thấy đầu trọc áo bào đỏ sắp biến mất khỏi tầm mắt của Tống Thư Hàng, đột nhiên trong hư không bỗng xuất hiện một cây búa lớn, nện lên người đầu trọc áo bào đỏ.
“A a a!”
Đầu trọc áo bào đỏ hét chói tai, bị một búa đập trở lại.
Tống Thư Hàng:
“Fuck!”
Sao lại bị đập về rồi?
Không cuốn hắn và Diệp Tư vào thì không thoải mái à?
Lúc này Sở Các Chủ có ra tay không nhỉ?
Khoan đã... Nếu như vị đầu trọc áo bào đỏ này là bị Thiên Đạo đả kích thật thì Sở Các Chủ không thể ra tay được, lỡ may bị ảnh hưởng đến thì nguy.
Sau khi bị đập về, dường như đầu trọc áo bào đỏ đã từ bỏ việc chạy trốn, hắn không cưỡi ma trượng chạy đi cũng không mở cổng không gian.
Hắn ngẩng đầu lên cất cao giọng gầm thét về phía hư không, sau đó dùng một loại ngôn ngữ Tống Thư Hàng nghe không hiểu nói một tràng dài.
Không phải ngôn ngữ viễn cổ, nghe khá giống với tiếng gầm thét của loài thú.
Lúc đầu trọc áo bào đỏ gầm thét, trong hư không bỗng giáng xuống bốn cột sáng, phong tỏa không gian xung quanh hắn. Sau đó bốn cột sáng này lại hóa thành bốn vị Kim Cương trừng mắt, mỗi vị giơ bàn tay phải ra nhắm ngay vào đầu trọc áo bào đỏ.
Một luồng lực lượng hủy diệt được ngưng tụ như muốn chôn vùi hắn, biến hắn thành tro bụi.
“A a a a!”
Tiếng gầm thét của đầu trọc áo bào đỏ đã biến thành tiếng hét thảm thiết.
Hắn tức tốc niệm chú văn, trên thân thể bỗng hiện lên hàng loạt miếng tinh thể.
Nhưng sự chống cự của hắn chỉ vô ích.
Lực lượng hủy diệt tác động lên người hắn. Thân thể, những mảnh tinh thể cùng với tất cả ma trượng, pháp khí trên người hắn đều nát bấy, hóa thành từng điểm sáng nhỏ như hạt bụi.
Thần hình câu diệt!
Bốn vị Kim Cương trừng mắt kia cũng chậm rãi biến mất, cột sáng tản đi, ngọn giáo lôi hỏa khủng bố cũng biến mất không thấy đâu.
Chỉ để lại một đám bụi sao chứng minh rằng có một vị Kiếp Tiên cửu phẩm đã từng xuất hiện ở đây và cũng bị chôn vùi ngay tại nơi này.
[Kết thúc rồi ư?]
Diệp Tư truyền âm nói.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
[Hẳn là kết thúc rồi.]
Mọi nhân tố bất ngờ đều biến mất, chỉ còn dư lại thiên kiếp của Diệp Tư. Thiên kiếp không mạnh hơn, cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận