Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1213: Vậy Sở Các Chủ Thấy Ta Có Đẹp Trai Không?

Chương 1213: Vậy Sở Các Chủ Thấy Ta Có Đẹp Trai Không?
Diệp Tư vỗ nhẹ lên người Tống Thư Hàng:
“Anh bạn trẻ có thời gian thì học thêm chút ngôn ngữ thời đại viễn cổ, rất có ích cho ngươi đấy. Bây giờ ngươi nói tiếng phổ thông, ta chỉ nghe hiểu sơ thôi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Ngài nghe không hiểu? Chẳng lẽ thứ ngôn ngữ mà ngài và ta đang dùng để giao tiếp với nhau không phải là tiếng phổ thông sao? Nói lưu loát như vậy, đừng nói với ta là ngài chỉ biết nói chứ nghe không hiểu nhé.
“Cố lên, tạm biệt.”
Diệp Tư nói.
“Khoan đã!”
Tống Thư Hàng vội kêu lên.
Hắn còn một số vấn đề muốn hỏi Trình Lâm.
Trình lâm và Tống Đầu Gỗ đều là những nhân vật sống ở thời đại Thiên Đình viễn cổ, hình như quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.
Như vậy một số chuyện liên quan đến Tống Đầu Gỗ, liên quan đến Thú Thần Bộ, liên quan đến Tam Thập Tam Thú Thần Tông, liên quan tới tổ tiên kim long, còn có vấn đề về trạng thái của mỹ nhân rắn công đức...
Lúc này Tống Thư Hàng hận không thể hóa thân thành cuốn sách mười vạn câu hỏi vì sao để lấy được câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng.
Thế nhưng Nữ Đế Trình Lâm lại không cho hắn cơ hội.
Ngay sau đó, chỉ thấy con ngươi Diệp Tư tối hẳn đi, tiếp theo trong mắt cô hiện lên vẻ mê mang.
“Ơ? Bí pháp của ta thất bại rồi sao?”
Diệp Tư nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng hỏi.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Thất bại rồi.”
Nữ Đế chạy mất rồi, chạy cực nhanh, từ đầu tới cuối Tống Thư Hàng còn chưa thấy được cái bóng của cô ấy nữa.
Trong mắt Diệp Tư đầy vẻ thắc mắc:
“Lạ thật, sao lại thất bại được? Ta luyện bí pháp này rất nhuần nhuyễn mà. Ơ, thiên kiếp đâu?”
Tống Thư Hàng trả lời:
“Bị ‘tít tít~~’ của cô thu phục, phong ấn vào trong kim thư bản mệnh rồi. Nhìn trời, chức năng tiêu âm ư?”
Sao gần đây vị đại năng nào cũng thích sử dụng chức năng tiêu âm vậy?
Mấy năm gần đây, đại thần cua đồng(*) trên thế giới mạng hoành hành bá đạo, đánh đâu thắng đấy, chém giết đủ loại từ ngữ nhạy cảm đến mức kêu cha gọi mẹ. Mà bây giờ, các đại năng trong hiện thực cũng bắt đầu sử dụng ánh sáng cua đồng, đúng là không chừa đường sống cho người ta mà.
(*)Cua đồng (河蟹) là biểu tượng cho sự kiểm duyệt của chính phủ, nếu có từ ngữ nhạy cảm sẽ bị che đi.
Lại nói, Bạch tiền bối two là chúa tể của thế giới Cửu U, có thể sử dụng sức mạnh ánh sáng cua đồng thì cũng dễ hiểu, thế nhưng tại sao Nữ Đế Trình Lâm cũng có thể sử dụng loại năng lực này chứ?
Lẽ nào chỉ cần đạt đến cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm hoặc Trường Sinh Giả là các đại năng có thể sử dụng loại năng lực này để ăn hiếp các tu sĩ bé nhỏ khác?
“Cái gì của ta?”
Diệp Tư chớp mắt hỏi lại, đồng thời cô mở kim thư bản mệnh của mình ra, quả nhiên thấy được hộ thuẫn thiên kiếp bị phong ấn ở trong đó .
Tống Thư Hàng trả lời:
“Bị tiêu âm rồi, ta không nói ra được, lời vừa nói ra sẽ biến thành một chuỗi ‘tít tít tí~’.”
“Vậy dùng năng lực khế ước giữa chúng ta đi, ngươi chia sẻ thông tin qua cho ta.”
Diệp Tư chợt nảy ra một ý.
Tống Thư Hàng vỗ tay hô lên:
“Đúng vậy, suýt nữa quên mất chức năng này.”
Hắn sử dụng sức mạnh khế ước, chia sẻ thông tin với Diệp Tư.
“Thế nào? Biết rồi đúng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Diệp Tư:
“Ngươi chia sẻ một đống gạch men cho ta làm gì?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đại thần cua đồng và võ sĩ mosaic tổ đội với nhau rồi sao? Đúng là thảm họa!
“Nếu thiên kiếp đã bị phong ấn, vậy coi như là ta đã độ kiếp thành công rồi đúng không?”
Diệp Tư ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nếu như đã độ kiếp thành công, vậy sao cô vẫn chưa tấn thăng lên lục phẩm?
Còn nếu vẫn chưa độ kiếp xong, thế thì đợt thiên kiếp kế tiếp đâu?
Tống Thư Hàng nghe vậy lập tức nhớ đến hiện trạng của Thông Nương và Tiểu Thải.
“Diệp Tư, rất có thể đợt thiên kiếp cuối sẽ xuất hiện dưới hình thái tâm ma kiếp, cô phải cẩn thận đấy.”
Hắn lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Tư gật đầu, đang định trả lời thì đột nhiên thân hình cô bỗng cứng đờ, đôi mắt hiện lên vẻ mơ màng.
Đây là trạng thái rơi vào tâm ma kiếp.
Mỹ nhân rắn công đức cẩn thận đỡ lấy Diệp Tư rồi ôm vào lòng.
“Quả nhiên lại là tâm ma kiếp... Đừng nói là toàn bộ tu luyện giả độ kiếp gần đây cuối cùng đều bị ném vào tâm ma kiếp hết đấy nhé?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
“Đi thôi, chúng ta về Bích Thủy Các trước đã.”
Sau khi thở dài, hắn quay qua nói với mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức bay tới bên cạnh Tống Thư Hàng, giao Diệp Tư cho hắn.
Tống Thư Hàng đỡ lấy Diệp Tư, còn mỹ nhân rắn công đức thì nhận lấy Xích Tiêu kiếm từ trong tay hắn.
Xích Tiêu kiếm:
“Đợi đã, đợi đã! Để ta hóng gió một lúc đi mà!”
Đầu năm nay, phạm nhân cũng thời gian hóng gió kia mà.
Nó còn chưa nói hết, mỹ nhân rắn công đức đã ngửa đầu nuốt kiếm vào bụng.
Xích Tiêu kiếm:
“...”
Đáng ghét, nghe tiếng người đi chứ.
Sau khi nuốt Xích Tiêu kiếm, Mỹ nhân rắn công đức biến mất, dung nhập vào thân thể Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ôm Diệp Tư:
“Trạng thái của mỹ nhân rắn công đức hơi kỳ lạ.”
Cô ấy không thừa dịp Diệp Tư rơi vào tâm ma kiếp để sàm sỡ thân mật nhiều hơn lại còn giao Diệp Tư cho mình, chuyện này thật không bình thường.
Chẳng lẽ lúc phụ thân lên người Diệp Tư, Trình Lâm đã âm thầm nói gì đó với mỹ nhân rắn công đức ư?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, bỗng có một cổng không gian sáng chói xuất hiện trước mắt hắn.
“Trở về đi.”
Tiếng của Sở các chủ vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ôm Diệp Tư bước vào cổng không gian.
Truyền tống không gian chỉ là chuyện trong chớp mắt, Tống Thư Hàng cẩn thận cảm ứng kỹ loại cảm giác kỳ diệu trong khi truyền tống không gian này.
Xuyên không gian thế này thú vị thật.
××××××××××××
Trên một hồ nhỏ trong Bích Thủy Các.
Sở các chủ đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, mái tóc đen dài xõa ra, phủ khắp cả thuyền.
Cảnh hồ như thơ, mỹ nhân như tranh vẽ.
Lúc bước ra khỏi cổng không gian, Tống Thư Hàng xuất hiện ở một đầu khác của thuyền nhỏ.
“Ồ?”
Tống Thư Hàng quay đầu quan sát mặt hồ xinh đẹp. Một trạch thần luôn chôn mình trong phòng để ngủ như Sở các chủ mà cũng có lúc đi ra ngồi thuyền ngắm mặt hồ thế này ư?
Hôm nay mặt trời mọc lên từ đằng Tây à?
Sở các chủ quay qua liếc Tống Thư Hàng một cái:
“Có phải ngươi đang nghĩ đến chuyện gì đó rất bất lịch sự đúng không?”
Tống Thư Hàng lập tức lắc đầu:
“Tuyệt đối không có.”
Đại năng cửu phẩm ghê gớm vậy đó, chỉ cần cảm xúc của mình dao động chút thôi cũng bị phát hiện ra.
“Bây giờ Diệp Tư đang độ tâm ma kiếp, ta cũng không giúp được gì, vậy nên... giao cô ấy cho ngươi đấy.”
Sở các chủ nhẹ giọng nói.
Chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, Diệp Tư rơi vào tâm ma kiếp.
Chuyện Bích Thủy Các bị hủy diệt là tâm ma của Sở các chủ, sao có thể không là tâm ma trong lòng Diệp Tư được? Diệp Tư chỉ có thể dựa vào chính mình để vượt qua đợt tâm ma kiếp này thôi.
Có lẽ người ký kết khế ước linh quỷ với Diệp Tư là Tống Thư Hàng có thể giúp cô ấy một tay.
“Ngươi yên tâm đi, ta tin Diệp Tư, chắc chắn cô ấy sẽ vượt qua được.”
Tống Thư Hàng nói.
Diệp Tư cũng không phải là người yếu đuối.
Lỡ may cô ấy không độ qua thì hắn vẫn còn tia hy vọng cuối cùng - giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương!
Nghe nói gần đây trong nhóm Cửu Châu số 1 có đến mấy vị tiền bối hoặc là đề tử của các tiền bối đang độ kiếp. Nếu mấy tiền bối hoặc đệ tử của tiền bối này đều hãm sâu vào tâm ma kiếp không cách nào thoát ra được... vậy chẳng phải Tạo Hóa Pháp Vương có cơ hội mở liveshow quang minh chánh đại rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng bỗng giật mình hoảng hốt. Bởi vì gần đây người độ kiếp trong nhà hắn khá nhiều, nào là Thông Nương, nào là Tiểu Thải, bây giờ lại thêm một Diệp Tư. Đến lúc Pháp Vương mở liveshow, chắc chắn hắn phải đi theo nghe chung với ba người Diệp Tư.
Đời không còn gì lưu luyến.gif
“Nhớ chăm sóc Diệp Tư cho tốt đấy.”
Sở các chủ nhẹ giọng dặn dò.
“Yên tâm đi, bây giờ Diệp Tư và ta là cùng một thể, đương nhiên ta sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Thật ra thì với tu vi lục phẩm sau khi độ kiếp xong của Diệp Tư, bình thường phải là cô ấy chăm sóc Tống Thư Hàng nhiều hơn mới đúng.
“Ừ, ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi.”
Sở các chủ nói:
“Có cần ta đưa ngươi về không? Hay là ngươi tự bay về?”
“Sở các chủ đưa ta về đi, ta vừa mới tấn thăng tứ phẩm, nếu bay từ vũ trụ về Trái Đất sợ là không chịu nổi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Quan trọng nhất là trong vũ trụ không có hướng dẫn đường bay, hắn sợ bay một hồi lại lạc đường, lúc đó mới chính là bi kịch.
“Được thôi.”
Sở các chủ ngáp một cái:
“Ta mở cổng truyền tống, tự ngươi trở về. Ta muốn... ngủ một giấc... thật ngon”
“À, thì ra là hôm nay muốn đi ra bên ngoài ngủ. Ta còn tưởng rốt cuộc Sở các chủ đã thay đổi suy nghĩ, không muốn làm trạch thần nữa chứ.”
Tống Thư Hàng chợt hiểu ra.
Sở các chủ lười biếng liếc Tống Thư Hàng một cái:
“Mặc dù không biết trạch thần là gì nhưng cứ có cảm giác ngươi đang giễu cợt ta.”
“Làm gì có, sao ta có thể giễu cợt Sở các chủ được chứ?”
Tống Thư Hàng đáp:
“À Sở tiền bối này, đúng lúc ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi.”
Sở các chủ:
“Nói nghe thử đi.”
“Tên của Tống Đầu Gỗ là Tống Nhất đúng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở Các Chủ lại ngáp một cái:
“Ngươi lại gặp phải chuyện có liên quan đến hắn à?”
“Ừ, thấy được một số lời nhắn ở chỗ tổ tiên kim long.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Ha ha.”
Sở các chủ cười lạnh.
Tống Thư Hàng:
“...”
Có phải mình lại nói lời gì không nên nói rồi không?
Sở các chủ:
“Đúng vậy, Tống Đầu Gỗ tên là Tống Nhất.”
“Có phải thường được gọi là Bá Đao Tống Nhất không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở Các Chủ dựa lưng vào gối dựa đặc chế trên thuyền nhỏ, vừa bắt đầu điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất vừa trả lời:
“Bá Đao là cái quái gì vậy?”
Nhưng mới vừa trả lời xong, trong đầu cô lại hiện lên một đoạn ký ức rất xa xưa. Nhớ loáng thoáng vào lần đầu tiên gặp Tống Đầu Gỗ... hình như trước đạo hiệu Tống Nhất có một tiền tố rất buồn cười, nhưng cô lại không nhớ rõ rốt cuộc tiền tố đó là gì.
“Lẽ nào là Bá Đao Tống Nhất thật ư?”
“Vậy Sở các chủ này, ngoại hình của Tống Đầu Gỗ thế nào?”
Tống Thư Hàng lại hỏi, trên mặt đầy vẻ mong đợi.
“Ừm... xét về tổng thể thì rất đẹp trai.”
Sở Các Chủ trả lời.
Giọng cô ngày càng thấp, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái ngủ say.
Tống Thư Hàng:
“Vậy... Sở các chủ thấy ta có đẹp trai không?”
Sở các chủ:
“...”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đôi lúc im lặng lại là một chuyện làm người ta tổn thương vô cùng.
Sở các chủ thở dài:
“Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì? Đừng vòng vo nữa, hỏi thẳng luôn đi. Nếu không lát nữa ta ngủ mất thì không ai trả lời cho đâu, lúc đó ngươi cũng đừng trách ta.”
“Khụ, thật ra ta muốn biết Tống Nhất cũng chính là Tống Đầu Gỗ, hắn là linh quỷ à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Sở Các Chủ tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ta suy đoán ra từ một số manh mối có được, cho nên mới hỏi Sở các chủ để chứng thực đây.”
“Không phải.”
Sở Các Chủ lắc đầu, trả lời chắc nịch.
Mặc dù trạng thái của Tống Đầu Gỗ rất quái dị nhưng cô có thể khẳng định Tống Đầu Gỗ chắc chắn không phải linh quỷ.
“Không phải linh quỷ ư?”
“Có vẻ như ngươi rất quan tâm đến chuyện của Tống Đầu Gỗ nhỉ?”
Sở các chủ híp mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận