Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1215: Hãy Tin Tưởng Ta, Cho Dù Ta Có Bán Ngươi, Ngươi Còn Đứng Ở Một Bên Đếm Tiền Thay Ta Nữa

Chương 1215: Hãy Tin Tưởng Ta, Cho Dù Ta Có Bán Ngươi, Ngươi Còn Đứng Ở Một Bên Đếm Tiền Thay Ta Nữa
“Nhưng mà không sao, do trí nhớ của ta quá nát nên Sở các chủ đã cố ý khắc một trận pháp lên dù để ta có thể về nhà ngay. Sau khi về nhà thì ta biết đường đi đến Thời Quang thành, Bá Tống tiền bối đừng lo lắng.”
Tán Đạo Nhân chỉ vào cây dù của mình, trên đó có khắc một trận pháp phức tạp.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Bá Tống tiền bối đến đây nào, đi về nhà với ta.”
Dứt lời, Tán Đạo Nhân đưa tay đè lên trên mặt dù, kích hoạt trận pháp.
Ngay sau đó một cổng không gian tỏa sáng lấp lánh xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn ánh sáng này, nhìn khí tức này này, đúng là cổng không gian của Sở các chủ.
Lúc này Tống Thư Hàng cũng không biết nên bán than từ chỗ nào nữa.
Tán Đạo Nhân nhiệt tình dẫn Tống Thư Hàng bước vào cổng không gian.
Bên kia cổng không gian là một lầu trúc bình thường, nơi này chính là nhà của Tán Đạo Nhân, rất có phong cách của kiến trúc Bích Thủy Các.
“Bá Tống tiền bối có muốn đến làm khách trong động phủ của ta không? Lâu lắm rồi nhà ta không có khách đến thăm.”
Tán Đạo Nhân nhìn Tống Thư Hàng đầy mong đợi.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Chờ đi Thời Quang thành về lại làm khách cũng không muộn.”
Có trời mới biết khi nào Tán Đạo Nhân lại quên mất hắn, tốt nhất là có thể lấy được một tấm bản đồ Bích Thủy Các chi tiết từ chỗ Tán Đạo Nhân.
Tán Đạo Nhân:
“Cũng đúng, chính sự quan trọng hơn. Bá Tống tiền bối ở trong phòng chờ ta một chút, chỗ ta có một tấm bản đồ. Lát nữa nếu ta lại quên mất chính sự thì ngài có thể dựa vào tấm bản đồ này để đi đến Thời Quang thành.”
“Được.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói, xem ra mặc dù trí nhớ cực nát nhưng năng lực giao tiếp của Tán Đạo Nhân vẫn rất tốt.
Tống Thư Hàng tiến vào nhà trúc, chọn đại một cái ghế rồi ngồi xuống.
Diệp Tư vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tống Thư Hàng tạm thời chuyển cô ấy vào trong thế giới hạch tâm.
“Ta đi lên lầu lấy bản đồ, Bá Tống tiền bối ngài chờ một chút.”
Tán Đạo Nhân đi lên lầu.
Nhìn bóng người đi xa, Tống Thư Hàng lại bắt đầu lo lắng.
Lỡ may tên này lên lầu rồi lại quên mất hắn, ở trên lầu ngủ ngon lành luôn thì biết làm sao đây?
Trước hết cứ chờ một lát vậy, nếu lâu quá mà vẫn không thấy hắn xuống thì đi lên lầu tìm.
Nhưng lần này Tán Đạo Nhân không quên nữa.
Chỉ lát sau hắn đã xuống lầu.
“Cho Bá Tống tiền bối này, đây là bản đồ đi từ nhà ta đến Thời Quang thành. Có nó trong tay, cho dù lát nữa ta quên mất cũng không làm trễ nãi chính sự của ngài.”
Tán Đạo Nhân đưa một cục giấy bị vo tròn qua.
Tống Thư Hàng nhận lấy cục giấy, khóe miệng không nhịn được co giật mấy cái.
Tán đạo hữu, xin hãy đối xử tử tế với bản đồ tiên sinh. Bản đồ là dùng để xem chứ không phải dùng để vo thành cục tròn mà chơi nhé.
Thở dài, Tống Thư Hàng mở cục giấy ra.
Nhưng thứ hắn thấy không phải bản đồ mà là một bức thư viết bằng ngôn ngữ viễn cổ.
Tống Thư Hàng ngớ người ngỡ ngàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tán Đạo Nhân:
“Bản đồ đâu?”
Sau đó lại thấy hai mắt Tán Đạo Nhân trở nên mông lung, nhìn chằm chằm vào hắn rồi đột nhiên hỏi:
“Đạo hữu là ai? Sao lại ở trong nhà ta? Ơ... Là Bá Tống tiền bối đây mà? Tiền bối tới nhà ta làm khách đấy à? Tốt quá, lâu lắm rồi nhà ta không có khách đến thăm. Ta đi pha trà cho ngài ngay đây.”
Dứt lời, Tán Đạo Nhân vội vàng chạy lên lầu đi pha trà.
Tống Thư Hàng: “CMN, lại nữa à?”
Ngoài ra Tống Thư Hàng rất hoài nghi độ chân thật trong câu ‘lâu rồi nhà không có khách’ của Tán Đạo Nhân. Cho dù có khách người tới, sợ rằng hắn cũng không nhớ được ấy chứ.
Thở dài một hơi, Tống Thư Hàng lại nhìn bức thư trong tay.
Nội dung trong thư được viết bằng chữ viễn cổ, Tống Thư Hàng là kẻ ‘mù văn viễn cổ’, biết chẳng được mấy chữ viễn cổ.
“Lúc rảnh rỗi, nhất định mình phải học chữ viễn cổ thật nghiêm túc mới được. Nói không với mù chữ, bắt đầu từ việc học tập chăm chỉ.”
Ngay lúc hắn định cất bức thư này vào thì đột nhiên trên thư chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Sau khi ánh sáng biến mất, chữ viết trên đó tự động kích hoạt thuộc tính phiên dịch đồng bộ giống hệt như hiệu quả mà kinh văn Thánh Nhân thể hiện ra khi ở Nho gia trước kia.
Tống Thư Hàng xem hiểu những chữ này.
××××××
Sở các chủ vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp:
Chào ngươi, hôm nay ngươi vẫn còn ở lì trong Bích Thủy Các không chịu đi ra chứ?
Bên dưới là thân bài.
Trước hết xin chúc mừng ngươi rốt cuộc cũng đã tấn thăng cảnh giới cửu phẩm. Ngươi kiên cường đúng như ta nghĩ, dù tâm ma có đáng sợ thế nào cũng không ngăn được niềm tin của ngươi.
Lần trước thấy ngươi nhân tiền hiển thánh, ta cảm động đến bật khóc, rơi xuống giọt nước mắt thứ một trăm trong đời ta. Ngươi cũng biết mà, trong một trăm giọt nước mắt đó có hơn chín mươi giọt đều là bị người ta đánh đến khóc, nước mắt cảm động chỉ có tám giọt thế nên cực kỳ quý quá. Lần tới nếu có cơ hội ta sẽ gửi nó qua cho ngươi, nhớ cất kỹ đó.
Ngoài ra ta thấy ngươi đã bắt đầu tìm kiếm đạo của mình, muốn bước ra một bước cuối cùng.
Nếu là trong tình huống bình thường, đáng lẽ ta phải chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi muốn chứng đạo cảnh giới trường sinh. Nhưng bây giờ ta phải nghiêm túc nói với ngươi một chuyện.
Trước khi sắp khai phá ra đạo của mình, xin ngươi hãy chậm lại một chút, bước ra một bước này rồi sẽ không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Bây giờ... không phải là lúc bước vào cảnh giới trường sinh.
Chuyện này rất quan trọng, ta phải nhắc nhở ngươi nhiều lần. Bây giờ cứ chậm một chút trước, đừng vội bước một bước kia khai phá ra trường sinh chi đạo.
Thường thì chuyện quan trọng phải nói ba lần nhưng ta tin chỉ cần nói hai lần đã đủ để ngươi hiểu ý ta rồi, dù gì ngươi cũng thông minh vậy mà.
Về phần tại sao không thể khai phá trường sinh chi đạo, ta không thể nói nguyên nhân cụ thể qua thư. Không phải ta không muốn nói mà là không thể cũng không có cách nào viết chúng ra được, cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Hãy tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi.
Hãy tin tưởng ta, ta mãi mãi đứng về phía ngươi.
Hãy tin tưởng ta, cho dù ta có bán ngươi thật thì chắc chắn ngươi còn ngoan ngoãn đứng ở một bên đếm tiền thay ta nữa.
Kính thư!
Chúc: Thân thể khỏe mạnh, răng chắc khỏe, ăn ngon uống tốt.
Người bạn tốt nhất của ngươi: Tống Nhất.
Thời gian: Ta quên hôm nay là ngày tháng năm nào rồi, dù sao thì ngươi cũng ở lì trong Bích Thủy Các, không cần nhớ ngày tháng làm gì.
××××××
Tống Thư Hàng:
“...”
Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao bức thư này lại bị vò thành một cục rồi.
Chắc chắn tên Tống Đầu Gỗ này là người mang theo virus Tam Lãng viễn cổ, viết một bức thư thôi mà cũng sặc mùi khiêu khích thế này.
Nếu hắn là Sở các chủ, đọc được lá thư này xong sẽ vò nó thành một cục ngay và luôn, sau đó gửi mười nghìn con Đà Mã, à không... mười nghìn con quá ít, ít nhất phải gửi một trăm nghìn con Đà Mã hoạt bát đáng yêu cho Tống Nhất cũng chính là Tống Đầu Gỗ, để tên kia bị một trăm nghìn con Đà Mã chà đạp tàn nhẫn.
Trong thư có nói Tống Đầu Gỗ từng bị người ta đánh khóc, chảy xuống hơn chín mươi giọt nước mắt, đúng là hả hê mà. Cũng không biết chín mươi giọt nước mắt kia là một lần một giọt hay là một lần nhiều giọt? Nếu như là mỗi lần một giọt thì tốt biết mấy, vậy có nghĩa là hắn bị đánh khóc chín mươi lần.
Nhưng nội dung quan trọng nhất trong thư không phải chuyện Tống Đầu Gỗ đã từng bị người ta đánh khóc, mà là chuyện hắn dặn đi dặn lại không cho Sở các chủ khai phá trường sinh chi đạo của mình, bảo cô ấy tạm thời chậm một chút.
Tại sao lại dặn như vậy chứ?
Lẽ nào một khi chứng trường sinh chi đạo rồi sẽ gặp phải nguy cơ cực lớn nào đó? Hơn nữa theo như lời của Tống Đầu Gỗ, đây rất có thể là nguy cơ không cách nào quay đầu lại được.
Chắc chắn Sở các chủ đã đọc lá thư này rồi, chẳng lẽ chính vì vậy nên Sở các chủ mới chậm chạp không bước ra một bước cuối cùng, không tấn thăng cảnh giới trường sinh?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, Tán Đạo Nhân đã đi xuống lầu, trên tay còn bưng một bộ trà cụ.
“Bá Tống tiền bối, mời ngài uống trà.”
Tán Đạo Nhân mỉm cười đưa một ly trà nóng qua.
Tống Thư Hàng đành phải nhận lấy ly trà, sau đó hắn thấy trong đó lá trà đã chiếm hết nửa ly, còn nước thì lại rất ít.
Nhìn trời, ngay cả cách pha trà mà tên này cũng quên rồi ư?
Trà phải pha kiểu này đấy à? Nửa ly lá trà... định lấy lá trà làm cơm ăn hả?
Ấy thế mà Tán Đạo Nhân lại xem lá trà như cơm mà ăn thật. Chỉ thấy hắn nâng ly trà lên uống một hơi cạn hết nước, sau đó bắt đầu rót lá trà vào trong miệng nhai, ăn có vẻ rất ngon nữa kia.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Bá Tống tiền bối, ngài không uống à? Lá trà này rất thơm nhưng nhai nhiều quá thì hơi đắng.”
Tán Đạo Nhân nói.
Tống Thư Hàng:
“Rốt cuộc trí nhớ của ngươi có thể duy trì trong bao lâu vậy?”
Ngay cả những thường thức trong cuộc sống thế này mà cũng không nhớ được, trước kia hắn sống kiểu gì trong Bích Thủy Các thế?
“Không biết nữa, trước kia có từng kiểm tra nhưng ta quên mất kết quả rồi.”
Tán Đạo Nhân trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Vậy nếu ta mượn đồ của ngươi, ngươi cũng sẽ quên mất ư?”
Tán Đạo Nhân đắc ý khoe:
“Đương nhiên là không, cho người khác mượn cái gì ta đều nhớ rõ.”
“Vậy đạo hữu cho ta mượn chút linh thạch đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Tán Đạo Nhân:
“Bá Tống tiền bối muốn mượn bao nhiêu?”
“Có linh thạch lục phẩm không? Cho mượn mười viên nhé?”
Tống Thư Hàng đáp.
Tán Đạo Nhân lục lọi trên người một hồi, thế mà móc ra đủ mười viên linh thạch lục phẩm đưa cho Tống Thư Hàng:
“Cho Bá Tống tiền bối mượn này.”
Tống Thư Hàng nhận lấy linh thạch, cảm ứng một chút.
Hắn có thể cảm ứng được linh lực tinh khiết trong đó, những linh thạch này là thật? Không phải vật hư ảo?
Lúc này Tán Đạo Nhân lại móc sổ nhỏ của mình ra rồi viết vào:
“Hôm nay Bá Tống Huyền Thánh mượn ta mười viên linh thạch lục phẩm, đánh dấu.”
Viết xong, hắn lại khoanh tròn như đang đánh dấu ngày tháng.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Tiền bối, ngài tìm ta là vì có chuyện gì đó đúng không?”
Tán Đạo Nhân lại ngẩng đầu hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Chúng ta đi Thời Quang thành.”
Tán Đạo Nhân:
“Ta biết đường đến Thời Quang thành. Nào nào nào, Bá Tống tiền bối, để ta dẫn đường cho ngài.”
Lần này, hắn lại không nhắc đến chuyện bản đồ.
...
Trong quá trình dẫn đường, Tán Đạo Nhân lại quên hai lần.
Tống Thư Hàng đã có kinh nghiệm. Ngay lúc Tán Đạo Nhân quên mất, hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói là mình muốn đi đến Thời Quang thành.
Tán Đạo Nhân rất quen đường từ nhà đến Thời Quang thành, cuối cùng cũng không đi sai nữa, thuận lợi dẫn Tống Thư Hàng đến Thời Quang thành.
Nhưng khi hắn đến Thời Quang thành lại phát hiện Sở các chủ đang đứng ở cửa thành, ánh mắt sắc bén như dao.
“Sở các chủ, ngài dậy rồi à?”
Tống Thư Hàng vẫy tay chào hỏi.
“Ừ.”
Sở các chủ đáp một tiếng:
“Ngươi gặp hắn rồi?”
Người mà cô ấy nói là Tán Đạo Nhân ư?
“Lá thư kia đang ở trên người ngươi?”
Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng lấy thư ra đưa cho Sở các chủ:
“Là lá thư này sao?”
Sở các chủ nhận lấy thư, tiện tay vò nó thành một cục, ném đi thật xa.
Tán Đạo Nhân lập tức bay vọt ra, đuổi theo cục giấy kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận