Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1216: Con Gái Cuối Cùng Cũng Sẽ Lớn Lên Thôi

Chương 1216: Con Gái Cuối Cùng Cũng Sẽ Lớn Lên Thôi
“Hoãn rồi lại hoãn, hoãn rồi lại hoãn... Đã hoãn lâu vậy rồi, còn muốn hoãn đến khi nào nữa? Hoãn cái đầu ngươi ấy!”
Sở các chủ nghiến răng mắng.
Tống Thư Hàng dường như thấy được oán niệm thực thể hóa hiện ra.
“Mà giờ ta cũng không định trì hoãn nữa.”
Sở các chủ thấp giọng nói, tựa như đang lẩm bẩm một mình lại như muốn nói cho Tống Thư Hàng nghe:
“Ta không muốn đợi thêm nữa, ta muốn làm bọn họ sống lại thật sự chứ không chỉ là ảo ảnh nữa. Điều ta mong muốn chỉ có vậy thôi, chẳng lẽ thế cũng không được?”
Trong lòng chợt động, Tống Thư Hàng bất giác đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Hắn biết toàn bộ Bích Thủy Các này đều hư ảnh do Sở các chủ dùng thực tại ảo huyễn hóa ra, sau này tu vi của Sở các chủ càng cao, Bích Thủy Các này lại càng chân thật. Lúc trước có mấy tu sĩ đi nhầm vào Bích Thủy Các được đệ tử của Bích Thủy Các tiếp đãi nhiệt tình. Mãi cho đến lúc rời đi, những tu sĩ kia vẫn không hề phát hiện Bích Thủy Các này chỉ là vật hư ảo.
Theo như những lời Sở các chủ vừa nói, có vẻ như trường sinh chi đạo của cô ấy có liên quan đến thực tại ảo Bích Thủy Các khổng lồ này.
“Ngươi sẽ không ngăn cản ta đâu đúng không?”
Sở các chủ đột nhiên xoay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
“Ta không phải Tống Đầu Gỗ, Sở các chủ cũng biết rõ mà.”
Tống Thư Hàng cũng không biết tại sao Tống Đầu Gỗ lại khuyên Sở các chủ nên hoãn lại, không được bước vào trường sinh chi đạo, có lẽ trong chuyện này còn có lý do quan trọng gì đó. Từ nghìn dặm xa xôi gửi lá thư này tới, việc này cho thấy hắn thật sự lo lắng cho Sở các chủ nên mới nhắc nhở trước.
“Thế nên ngươi sẽ không ngăn cản ta đâu đúng không?”
Sở các chủ hỏi lần nữa.
Tống Thư Hàng cau mày. Sau khi nghĩ đến tình hình hiện này rồi suy tư hồi lâu, hắn nghiêm túc trả lời:
“Nếu được, ta cũng nghĩ Sở các chủ nên hoãn lại. Trước đó ta đã nói với ngươi, hiện nay ‘thiên’ ngoài kia sắp biến đổi rồi. Trong thời kỳ hỗn loạn biến thiên thế này, Trường Sinh Giả thì lánh đời, Kiếp Tiên cửu phẩm cũng bị liên lụy. Tốt nhất Sở các chủ hãy đợi thêm một quãng thời gian nữa, ít nhất chờ thời kỳ hỗn loạn này kết thúc rồi tính tiếp?”
Sở các chủ:
“Nói vậy ý của ngươi cũng là muốn trì hoãn? Vậy ngươi nói cho ta biết, ta phải trì hoãn đến khi nào đây?”
“Ta chỉ dựa trên tình hình hiện nay ở bên ngoài để trả lời câu hỏi của các chủ thôi. Ngoài ra theo như lời của một vị tiền bối ta quen biết, đợt biến thiên lần này sẽ kéo dài không quá lâu. Vậy nên tốt nhất là Sở các chủ cứ đợi đi.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“Ta không biết mình còn đợi tiếp được không nữa, ngày nào ta cũng muốn quên sạch đi nội dung trong lá thư kia.”
Sở các chủ duỗi người, đột nhiên nói sang chuyện khác:
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đến Thời Quang thành. Không có ta dẫn đường, ngươi khó mà đi vào được.”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn Tán Đạo Nhân ở đằng xa. Phải chăng do trong tiềm thức Sở các chủ cứ muốn quên đi nội dung trong thư, thế nên mới khiến cho Tán Đạo Nhân mắc chứng hay quên?
Không ngừng quên mất, không muốn nhớ lại nội dung trong thư?
Ở đằng xa, Tán Đạo Nhân nhặt cục giấy bị vo tròn lên, trên mặt đầy vẻ hoang mang. Nhưng lát sau hắn lại bình tĩnh cầm lấy dù, thong dong đi về hướng nhà trúc.
××××××××××××××××
Tầng trên Thời Quang thành.
Sở Sở nhẹ nhàng rời khỏi phòng Lý m Trúc, đi ra ngoài khẽ xoa nước mũi.
Lạnh quá, lạnh thấu xương, dù cô đã khoác áo da thật dầy song vẫn thấy lạnh đến mức run cầm cập.
Lần trước lúc Diệp Tư trở về có mang theo một phần công pháp phụ trợ chữa hàn chứng do Bắc Phương Đại Đế để lại cho Lý m Trúc.
Cũng không biết công pháp này tên gì vì Đại Đế không để tên lại, nhưng đồ Đại Đế cho ắt hẳn là tinh phẩm.
Trước khi Băng Phách đan được luyện thành, Lý m Trúc đã tranh thủ thời gian rảnh tu luyện bộ công pháp phụ trợ này đến cảnh giới nhập môn. Đến lúc đó vừa vận chuyển công pháp phụ trợ, lại phối hợp với Băng Phách đan là có thể chữa khỏi hẳn hàn chứng trong cơ thể Lý m Trúc.
Lúc tu luyện bộ công pháp phụ trợ này, không ngờ hàn khí trong cơ thể cô bé lại bị hóa giải, trở thành một phần của chân nguyên bản mệnh. Nhưng trong quá trình tu luyện, thân thể cô bé sẽ tản ra lượng lớn hàn ý lạnh đến đòi mạng, hơn nữa thể chất tu sĩ cũng không chống lại được loại hàn ý này.
Lần nào chăm sóc Lý m Trúc xong, Sở Sở cũng đều lạnh cứng người.
“Chào Sở Sở cô nương, lâu rồi không gặp.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Sở Sở.
Sở Sở vừa ngẩng đầu lên đã thấy được Tống Thư Hàng tiên sinh.
Qua một thời gian không gặp, hình như Thư Hàng tiên sinh lại cao hơn, tu vi cũng tăng lên không ít.
Khoan đã, loại cảm giác này là sao?
Cô phát hiện khi mình nhìn chăm chú vào Tống Thư Hàng, bỗng cảm nhận được một loại uy nghiêm phát ra từ trên người đối phương.
Đồng thời cô không tự chủ được gọi ra một cái tên:
“Bá... Bá... Tống... Huyền Thánh?!”
Sở các chủ:
“Phụt~~
Ba Tống là cái quỷ gì thế?
(*)Sở Sở gọi hai tiếng Bá Bá (霸 霸) nghe giống như ba ba (爸爸), nghĩa là cha/ba.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Huyền Thánh... Thư Hàng tiên sinh tấn thăng Huyền Thánh rồi ư?”
Sở Sở nuốt nước miếng, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.
Tuy cô và Lý m Trúc ở tầng trên Thời Quang thành, đây là một bí cảnh đặc biệt. Trong này thời gian trôi qua rất chậm, một ngày trong này bằng những hai mươi ngày ở bên ngoài. Mặc dù không khoa trương như kiểu một ngày trên trời bằng nghìn năm dưới đất, nhưng ở trong bí cảnh một tháng, bên ngoài cũng đã là một năm dài rồi.
Chỉ có điều hình như hai người bọn cô mới ở trong bí cảnh một quãng thời gian ngắn thôi mà?
Cô nhớ rõ lúc mọi người chia tay nhau, Tống Thư Hàng chỉ mới đạt đến cảnh giới nhị phẩm thôi, đồng thời còn nhớ rõ hắn đã đột phá lên cấp vào lần thay cô đi tham gia trận chiến “Đoạn Tiên Đài” giữa Sở gia và Hư Kiếm Phái.
Sao chỉ mới đó mà Tống Thư Hàng đã lên Huyền Thánh bát phẩm thế này?
Chắc chắn là bí cảnh thời gian này là hàng giả rồi, nói không chừng mình ở trong đây một ngày, bên ngoài đã qua nghìn năm rồi cũng nên?
“Vẫn chưa đâu, thân phận Huyền Thánh này của ta có vấn đề.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sở Sở:
“...”
Chẳng lẽ Huyền Thánh mà cũng giả được à?
Nhưng sau khi nghe Tống Thư Hàng giải thích, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu quả thật từ nhị phẩm nhảy thẳng lên Huyền Thánh bát phẩm thì đúng là quá khủng bố.
“Vậy bây giờ tu vi của Bá Tống, ặc, của Tống đạo hữu đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Sở Sở tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Mấy ngày trước mới vừa lên cấp tứ phẩm, sau đó ngưng tụ một khúc tiên cốt, còn đang trong quá trình cố gắng ngưng tụ nhiều tiên cốt hơn.”
“Tứ phẩm?”
Sở Sở lại trợn mắt tập hai:
“Nếu ta nhớ không lầm thì khi chúng ta chia tay nhau, ngươi đang ở cảnh giới nhị phẩm đúng không?”
“Là nhị phẩm.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sở Sở:
“Vậy Bá Tống đạo hữu ở bên ngoài tu luyện bao lâu?”
Từ lúc gặp mặt đến giờ, Sở Sở đã đổi cách xưng hô với Tống Thư Hàng đến mấy lần.
“Ừ, tính ra thì chắc sắp được hai tháng đấy.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sở Sở:
“...”
Định mệnh, chúng ta có chơi cùng một game tu chân không vậy? Lượng điểm kinh nghiệm cần để thăng cấp của chúng ta có giống nhau thật không? Bá Tống tiền bối, lần sau dẫn ta đi thăng cấp dẫn ta bay cùng đi!
“Tiểu m Trúc có khỏe không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở Sở:
“Từ khi m Trúc tiểu thư bắt đầu tu luyện bộ công pháp phụ trợ kia, tình trạng thân thể ngày càng tốt, chỉ là hàn ý trên người lại càng nặng.”
“Khổ cho ngươi, con bé còn đang tu luyện à?”
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Sở Sở gật đầu.
Tống Thư Hàng khẽ đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong phòng toàn là hàn ý hệt như một kho lạnh.
Dù hắn là tu sĩ cảnh giới tứ phẩm cũng không nhịn được run cầm cập.
Hàn ý này thật bá đạo!
Ngay lúc Tống Thư Hàng đẩy cửa vào, Lý m Trúc chợt mở mắt ra. Trên hàng lông mi dài màu bạc ngưng tụ băng tuyết, lúc cô bé nháy mắt, băng tuyết rơi xuống. Sau đó đôi mắt cũng màu bạc nhìn về phía Tống Thư Hàng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Thân thể bé nhỏ trượt từ trên giường xuống, lảo đảo chạy tới chỗ Tống Thư Hàng rồi lao vào trong ngực hắn.
Tống Thư Hàng ôm lấy Lý m Trúc, đồng thời còn sờ đầu cô bé đầy cưng chìu. Những động tác này hắn làm rất tự nhiên, giống như đã luyện qua trăm nghìn lần rồi vây, thuần thục đến đáng sợ.
“Đây ắt hẳn là một vài thói quen do việc nhập mộng trải nghiệm cuộc đời của Lý Thiên Tố đạo trưởng dạo trước mang đến.”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
“Ơ? Có phải m Trúc lùn đi một chút rồi không?”
Tống Thư Hàng vừa ôm lấy Lý m Trúc vừa thắc mắc.
“Chắc là do Bá Tống tiên sinh cao lên đấy.”
Sở Sở đứng bên cạnh Tống Thư Hàng đáp.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Mặc dù ta cũng có cao lên nhưng chắc chắn thân thể của m Trúc có rút nhỏ lại.”
Trước kia thoạt nhìn m Trúc lớn bằng cỡ một đứa trẻ bốn, năm tuổi, bây giờ lại chỉ như một đứa bé ba tuổi.
Lý m Trúc tò mò nhìn đôi tay nhỏ bé của mình, chính cô cũng không cảm thấy chẳng khác trước là mấy.
“Thôi kệ đi, không sao hết. Chỉ cần trị dứt hàn chứng, m Trúc ngươi cũng có thể bắt đầu lớn dần lên. Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ lớn lên thành một cô thiếu nữ.”
Tống Thư Hàng cười tươi rói.
Hắn lấy Băng Phách đan do Quy tiền bối luyện chế ra rồi đưa cho Lý m Trúc.
“Đây chính là Băng Phách đan, tổng cộng có ba viên, ngươi chia ra mà dùng, lại phối hợp thêm với công pháp phụ trợ, tranh thủ sớm ngày trị tận gốc hàn chứng bên trong cơ thể ngươi.”
Tống Thư Hàng nói.
Lý m Trúc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại hỏi một câu:
“Sau khi dùng xong, ta sẽ từ từ lớn lên thật ư?”
“Thật như vàng luôn.”
Tống Thư Hàng đáp.
Lý m Trúc:
“Sau này sẽ lớn như Sở Sở vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Lúc trước hắn phát hiện ra một điều, sau khi thân thể Lý m Trúc thu nhỏ lại, hình như lối suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng, có dấu hiệu ấu hóa về một số mặt nào đó.
Lý m Trúc:
“Ừm.”
Cô nhận lấy Băng Phách đan rồi chạy chầm chậm về giường mình. Bây giờ thân thể cô chỉ cao hơn chiếc giường một chút, cô cực khổ vịn vào mép giường, một chân nhỏ cố gắng với lên, sau đó thân thể lộn một vòng lăn lên giường.
Nghe theo lời dặn của Tống Thư Hàng, Lý m Trúc há miệng nuốt một viên Băng Phách đan vào, đồng thời bắt đầu vận chuyển công pháp phụ trợ.
Một lượng hàn ý cực lớn từ trong thân thể cô tràn ra, nhưng lần này hàn ý ngưng mà không tán, sau khi tràn ra lại bị hút ngược về, hóa thành bản mệnh chân nguyên của Lý m Trúc.
“Chờ trị hết hàn chứng rồi, Lý m Trúc sẽ khôi phục, sau đó bắt đầu lớn lên từ từ.”
Tống Thư Hàng vui mừng nghĩ.
Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên trong đầu hắn chợt hiện lên một cảnh tượng.
Trong một nhà thờ nào đó.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy cưới có khuôn mặt giống hắn mấy phần đang ôm tay hắn đi trên thảm đỏ, môi mỉm cười rạng rỡ.
Cửa nhà thờ mở ra, có một thanh niên điển trai đang đi tới, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặc áo cưới.
Đậu xanh, thằng trai trẻ kia mày là ai đấy? Tới đây cho tao, xem tao có đánh nát mông mày không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận