Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1219: Có Đánh Chết Ta Cũng Không Nói

Chương 1219: Có Đánh Chết Ta Cũng Không Nói
Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ta bị một thằng nhóc tứ phẩm đánh gục, còn bị đập đến mức đầu đầy máu ư?
Không thể nào, ta đã ngưng tụ ra mười hư ảnh thánh viên viễn cổ, cũng được xếp vào nhóm mạnh nhất trong tầng lớp cảnh giới ngũ phẩm, sao có thể bị một thằng nhóc tứ phẩm hạ gục được chứ?
Nam tử lông trắng không dám tin vào những gì mình thấy, hắn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó một loại cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, hắn bỗng dưng biết được tên của thằng nhóc tứ phẩm trước mắt.
“Bá... Bá Tống... Huyền Thánh!”
Não của nam tử lông trắng chết máy ngay lập tức.
Không phải tu sĩ tứ phẩm nho nhỏ gì hết mà là Bá Tống Huyền Thánh, là một vị đại lão bát phẩm!
Thế mới nói hành động che giấu tu vi quả thực là quá hèn hạ, giữa người với người không thể thành thật một chút được à?
Sau khi biết vị trước mắt là đại lão Huyền Thánh, nam tử lông trắng nào dám ngăn cản đối phương nữa.
Mà cho dù hắn có muốn ngăn cũng lực bất tòng tâm. Sau dép lê đánh mặt là cá voi mập mọc cánh đè lên người hắn, suýt nữa đè nát người hắn.
Tống Thư Hàng không có thời gian để ý tới nam tử lông trắng, tiếp tục bay lên tầng trên cùng của Vân Trung Các.
Nhưng mỹ nhân rắn công đức lại không muốn bỏ qua cho nam tử lông trắng. Cô khống chế cá voi mập mọc cánh, sau khi đè nam tử lông trắng xong thì há miệng nuốt luôn vào.
“Đừng, đừng!”
Nam tử lông trắng kinh hoàng la lên.
Hắn muốn thi triển bí pháp chạy trốn nhưng lúc này cá voi mập đã há miệng ra, một lực hút cực lớn xuất hiện hút luôn hắn vào miệng cá voi.
Xích Tiêu kiếm:
“...”
@#%× Tiên Tử bị nghiện nuốt đồ à? Biểu diễn nuốt kiếm đã không thể thỏa mãn được cô ấy, sau này muốn đổi sang luyện nuốt người sống ư?
Cá voi mập mọc cánh nuốt nam tử lông trắng xong lại trở về bên cạnh @#%× Tiên Tử. Mỹ nhân rắn công đức tăng tốc đi đến sau lưng Tống Thư Hàng.
Mà lúc này Tống Thư Hàng vừa đáp xuống lầu cao nhất trong Vân Trung Các.
[Đây là nơi các chủ thường nghỉ ngơi, nhưng bên trong không có khí tức của cô ấy.]
Giọng của Diệp Tư vang lên.
[Vào xem thử là biết thôi.]
Tống Thư Hàng đáp.
Mỹ nhân rắn công đức chủ động tiến lên giơ tay đẩy cửa phòng ra. Cô là ánh sáng công đức, chỉ cần Tống Thư Hàng không chết, dù cô có bị chém nát vụn cũng có thể sống lại vô hạn.
Xoạt!
Ngay lúc mỹ nhân rắn công đức đẩy cửa vào, một thứ gì đó dạng bùn nhão màu đen sì nhào về phía cô, bùn đen biến thành hình lưới bao phủ mỹ nhân rắn.
“Công Đức... Đại Nhật!”
Mỹ nhân rắn công đức chắp hai tay trước ngực, nhẹ giọng hô.
Ánh sáng công đức chói mắt hóa thành một mặt trời màu vàng nhỏ đối đầu với bùn nhão đen, chèn ép hoàn toàn.
“A a a a~”
Trong bùn đen hét thảm một tràng.
Không may là thuộc tính của nó bị ánh sáng công đức khắc chế. Sau khi bị ánh sáng của chiêu Công Đức - Đại Nhật chiếu trúng, thân hình nó bắt đầu tan ra tựa như tuyết phơi dưới ánh nắng gay gắt.
Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn quanh phòng. Trong phòng Sở các chủ lại không còn ai khác khác.
“Không biết những người này có lai lịch gì, đừng giết chết bùn đen, giữ lại để hỏi tin tức.”
Tống Thư Hàng nói với mỹ nhân rắn công đức.
Nhưng hắn nói vừa mới nói xong, đống bùn đen kia đã hòa tan hoàn toàn, chỉ để lại một vũng chất lỏng đen sì chảy đầy đất, không còn tia khí tức sinh mệnh nào nữa.
Chết rồi ư?
Sao tên này yếu ớt thế? Mới đó mà chết rồi à?
Mỹ nhân rắn công đức thu hồi Công Đức - Đại Nhật, cô nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hàng.
Chuyện này cũng không thể trách cô được.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Bỏ đi, chết rồi thì thôi vậy, tên lông trắng lúc nãy còn sống không?”
Chỉ cần lông trắng còn sống, vậy thì có thể moi được tin tức có ích từ miệng lông trắng.
Mỹ nhân rắn công đức cúi đầu nhìn cá voi mập dưới chân mình... Lông trắng đang ở trong bụng cá.
Xích Tiêu kiếm:
“Hẳn còn sống nhưng không biết sẽ sống được bao lâu.”
“Phun hắn ra đi, ít nhất phải hỏi ra được tin tức chúng ta cần trước khi hắn toi mạng.”
Tống Thư Hàng nói.
Mỹ nhân rắn công đức lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Cá voi mập há miệng phun lông trắng ra.
Lông trắng khẽ mở mắt.
Sau đó hắn thấy được đồng bọn đã hóa thành một vũng mực, trong lòng lạnh lẽo như bị đóng băng.
Hắn lại nhìn xung quanh mình.
Mỹ nhân rắn công đức và cá voi mập mọc cánh đang đứng canh giữ ở hai bên nhìn hắn lăm lăm, Bá Tống Huyền Thánh thì đứng ngay trước mặt hắn.
Hắn chợt rùng mình, trong lòng lạnh run.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong Bích Thủy Các?”
Tống Thư Hàng trầm giọng hỏi:
“Sự biến hóa của Bích Thủy Các có liên quan gì đến các ngươi?”
“Ha ha ha.”
Lông trắng cười gằn mấy tiếng:
“Hóa ra Bá Tống Thánh Quân chẳng biết gì hết... Ha ha, ngài đừng hỏi nữa, ta sẽ không nói gì hết.”
“Có đánh chết cũng không nói ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Chết cũng không nói!”
Lông trắng kiên quyết trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Được.”
Lông trắng:
“...”
Được là có ý gì?
“Thỏa mãn hắn đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Mỹ nhân rắn công đức lấy ra chiếc dép lê kinh khủng kia rồi vỗ về phía lông trắng.
“A a a a a~”
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của lông trắng vang khắp căn phòng.
Lần này mỹ nhân rắn công đức khống chế lực đánh rất tốt, một cú này có thể khiến lông trắng đau đến chết đi sống lại nhưng lại không chết được.
Lông trắng không ngừng lăn lộn trên đất.
Nhưng miệng hắn rất cứng, bị đánh cả nửa ngày mà chỉ la hét thảm thiết chứ không hề để lộ ra chút tin tức nào.
“Cho dù chết ta cũng không nói!”
Lông trắng cắn răng nói.
Tống Thư Hàng xoa cằm suy nghĩ.
Sao cứ có cảm giác mình giống nhân vật phản diện thế, còn lông trắng lại giống như nhân vật chính diện thề không khuất phục thế?
Lúc này, Xích Tiêu kiếm đột nhiên lên tiếng:
“Thư Hàng, phía sau ngươi kìa.
Tống Thư Hàng lập tức quay đầu lại, sau đó thấy một đống bùn đen lớn bằng nắm tay đang đụng mở cửa sổ định chạy trốn.
Là đống bùn đen mới nãy, hóa ra tên này vẫn chưa chết.
“Trốn đi đâu!”
Tống Thư Hàng gọi Đao Cổ Vô Hình ra, ngự đao chém về phía bùn đen.
Đao Cổ Vô Hình chém trúng đống bùn đen khiến nó nổ tung.
Nhưng đống bùn đen nổ tung lại hóa thành mấy trăm điểm đen nhỏ, chạy trốn tán loạn về đủ mọi hướng.
Vậy mà cũng không chết á?
“Có thấy trạng thái của tên này rất giống trạng thái bây giờ của ngươi không? Cho dù thân thể bị đánh nát thành trăm nghìn phần cũng không chết.”
Xích Tiêu kiếm nhận xét.
Tống Thư Hàng:
“...”
“A a a~”
Lông trắng lại hét thảm một tràng thật dài sau đó ngất đi.
Mỹ nhân rắn công đức không đánh nữa.
“Xem ra rất khó moi được tin tức từ miệng đối phương. Xích Tiêu kiếm đạo hữu, ngươi biết thủ đoạn đọc trí nhớ đối phương không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta là một thanh thần kiếm, học loại pháp thuật đọc trí nhớ này làm gì? Hơn nữa thường thì trong đầu loại tử sĩ thế này đều có phong ấn phòng ngự trí nhớ, khó mà đọc được trí nhớ của bọn chúng.”
Xích Tiêu kiếm trả lời.
Tống Thư Hàng lại đưa ý thức vào trong thế giới hạch tâm.
“Quy tiền bối, ngươi có thủ đoạn gì cưỡng ép đọc được trí nhớ của người khác không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Rùa biển:
“Ta chỉ có một trăm loại thủ đoạn điều giáo thôi, ngươi muốn học không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Lúc này nếu lên mạng được thì tốt rồi.
Hắn khẽ thở dài.
[Alo~ Alo~ Tống Thư Hàng, có đó không?]
Một giọng nói vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Không phải giọng của Diệp Tư, là giọng của Bạch tiền bối two.
[Bạch tiền bối đấy à?]
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối two:
[Ok, tập trung được vị trí của ngươi rồi. Giờ người lại chạy đến nơi phiền toái nào vậy, muốn tìm ngươi cũng phải xác định vị trí đến nửa ngày.]
Tống Thư Hàng:
[..., nói thế nào nhỉ, có thể coi là một bí cảnh đặc biệt. Bạch tiền bối tìm ta có chuyện gì không?]
[Ta nghe nói ngươi lấy được manh mối về bản Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công hoàn chỉnh, bây giờ đã thu thập đủ những món trong thần khí tổ hợp kia rồi à?]
Bạch tiền bối two hỏi.
Nhìn trời, mạng lưới tình báo của Bạch tiền bối two nhạy thật.
Tống Thư Hàng:
[Vẫn chưa, chỉ mới tìm được phần manh mối đầu tiên thôi, tiếp theo còn phải giải mật mã, phiên dịch ra mới có thể lấy được công pháp hoàn chỉnh.]
Bạch tiền bối two:
[Làm tốt lắm, cố gắng lên. Nếu khi nào lấy được bản nguyên vẹn thì cho ta liếc mắt nhìn mấy cái nhé, không để ngươi chịu lỗ đâu! Lần này nói đến đây thôi, khi khác trò chuyện tiếp.]
Bạch tiền bối two rất có hứng thú với ba mươi ba món tạo thành thần khí tổ hợp, có dục vọng muốn sưu tập đầy đủ chúng.
[Khoan đã Bạch tiền bối!]
Tống Thư Hàng vội nói:
[Ngài có cách nào cưỡng ép phá giải phong ấn trí nhớ không?]
[Ái chà, rốt cuộc ngươi chú ý tới chuyện mình có một phần trí nhớ bị phong ấn rồi à? Muốn phá giải phần trí nhớ bị phong ấn của ngươi cũng không phải việc gì khó, à... nó trị giá năm câu chuyện cười. Tới đây, ta chuẩn bị xong rồi, ngươi bắt đầu đi.]
Bạch tiền bối two đáp.
Tống Thư Hàng:
“...”
[Khụ, thật ra ta đang muốn đọc trí nhớ của một tên lông trắng, muốn moi một số tin tức từ miệng hắn.]
Tống Thư Hàng giải thích.
[Moi tin tức à? Chuyện này chỉ cần một thuật thôi miên là xong thôi mà. Ừ... Một thuật thôi miên của ta trị giá hai câu chuyện cười. Tới đây, ta chuẩn bị xong rồi, ngươi bắt đầu đi.]
Bạch tiền bối two tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng:
[Có thể cho nợ trước được không?]
[Làm ăn nhỏ, không bán thiếu.]
Bạch tiền bối two đáp.
Tống Thư Hàng:
[Vậy đổi thành đồ ăn ngon được không? Chỗ ta có quả thanh mai hoàng kim, ăn rất ngon.]
Bạch tiền bối two:
[Là trái cây do ánh sáng công đức ngưng tụ ra đấy à?]
[Ồ? Bạch tiền bối ngài cũng nhìn thấy hình ảnh Bạch tiền bối bên chỗ ta độ kiếp à?]
Tống Thư Hàng thắc mắc hỏi.
Bạch tiền bối two ở bên phe Cửu U mà, ngài ấy cũng thấy được nhân tiền hiển thánh của hiện thế à?
[Nếu đúng là loại thanh mai hoàng kim đó thì cho ta một trăm quả thay cho hai câu chuyện cười.]
Bạch tiền bối two ra giá.
Tống Thư Hàng:
“...”
Đây có thể là hai câu chuyện cười có giá đắt nhất từ trước đến nay.
Nhưng... giao dịch thành công.
[Ok, chỗ ta có không ít, có cho ngài hết cũng được nữa.]
Tống Thư Hàng vô cùng hào phóng nói.
Thứ này chỗ Bạch tiền bối có đầy, chỉ cần tâm trạng tốt, Bạch tiền bối thấy ai cũng tặng cho một một hai rương.
[Xác lập giao dịch, ngươi đứng im đừng động đậy, giờ ta thi triển pháp thuật thôi miên.]
Bạch tiền bối two nói.
Hắn không hiện thân trực tiếp, à chỉ chọn Tống Thư Hàng làm tọa độ, một ngón tay cách nghìn vạn không gian điểm vào trên người lông trắng.
Lông trắng mơ màng mở mắt ra.
Không cần Tống Thư Hàng hỏi, hắn đã bắt đầu khai hết những gì mình biết.
Hắn đến từ thú giới trong chư thiên vạn giới, là một vị thú tu mạnh mẽ.
Công pháp chủ tu của hắn chính là Thánh Viên Long Lực Thần Công tiếng tâm lừng lẫy ở thú giới, bộ công pháp này có thể ngưng tụ ra hư ảnh thánh viên viễn cổ trên đỉnh đầu. Mỗi một hư ảnh thánh viên đại diện cho một phần thần lực cự viên.
Lúc nhắc tới chỗ này, hắn còn nói liến thoắng miêu tả cặn kẽ bộ công pháp Thánh Viên Long Lực Thần Công kia một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận