Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1220: Nhiệm Vụ Của Lông Trắng: Thu Hồi Thiên Đình Nguyên Sơ

Chương 1220: Nhiệm Vụ Của Lông Trắng: Thu Hồi Thiên Đình Nguyên Sơ
Lông trắng giới thiệu cực kỳ chi tiết, không chỉ bổ sung thêm pháp quyết tu luyện sáu tầng đầu của Thánh Viên Long Lực Thần Công, mà còn nói thêm một số kinh nghiệm bản thân đúc kết được trong quá trình tu luyện công pháp này.
Đây là ưu đãi mua một tặng một đấy ư?
Vốn dĩ Tống Thư Hàng chỉ muốn tra hỏi một chút tin tức, kết quả không ngờ lại moi ra được công pháp luyện thể đứng đầu thú giới. Điều duy nhất không hoàn mỹ là bộ Thánh Viên Long Lực Thần Công hỏi ra không phải là bản hoàn chỉnh mà chỉ có sáu tầng đầu. Bộ công pháp này lại chỉ truyền lưu trong thú giới, cơ hội muốn có được bản hoàn chỉnh rất mong manh.
“Công pháp này ngưng tụ ra hư ảnh thánh viên viễn cổ khá là ngầu, hơn nữa từ sáu tầng đầu xem ra, có lẽ công pháp này không kém gì Nho Gia Kim Cương Thân. Sáu tầng đầu công pháp có thể dùng đến cảnh giới chân quân lục phẩm, bất kể để mình dùng hay là để sau này truyền thụ cho đệ tử cũng đều là lựa chọn cực tốt.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Thần công thế này lại lấy được miễn phí, nhất định phải luyện thử.
[Ngươi cũng cảm thấy loại công pháp này rất ngầu à? Xem ra có lúc ánh mắt của chúng ta vẫn đồng bộ với nhau.]
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
[Bạch tiền bối cũng cảm thấy bộ công pháp này không tồi ư?]
Thứ mà Bạch two cho là đồ tốt, vậy ắt hẳn là đồ tốt thật rồi.
[Ừ, hơn nữa trước kia ta cũng tu luyện bộ công pháp này, còn tu luyện ra đến mấy trăm hư ảnh thánh viên. À đúng rồi, con tinh tinh mà lúc trước ta và ngươi bắt được trong chuyến đi thăm thú chỗ cấm địa kia cũng biết môn công pháp này đấy. Ngoài ra, mấy ngày trước ta lại trọng tu Thánh Viên Long Lực Thần Công một lần, một hơi ngưng tụ ra được 12345 hư ảnh thánh viên viễn cổ, rất thú viên.]
Bạch tiền bối two trả lời.
Thật ra chủ yếu là do lần trước hắn bổ sung 143 hư ảnh thánh viên cho sủng vật mới của mình, để nó gom đủ 250 con thánh viên. Kết quả hắn còn lại 444 hư ảnh thánh viên nhưng con số này quá xui xẻo, vì vậy hắn lại âm thầm trọng tu một lần, tăng số lượng hư ảnh thánh viên lên đến 12345 con.
Tống Thư Hàng:
“...”
[Cho ngươi chiêm ngưỡng đại quân hư ảnh thánh viên của ta, đẳng cấp chính là đây.]
Bạch tiền bối two nói.
Dứt lời, hắn chiếu trạng thái bây giờ của mình cho Tống Thư Hàng xem.
Tống Thư Hàng ‘nhìn’ thấy Bạch tiền bối two đang đứng trên đỉnh núi, phía sau đỉnh đầu ngài ấy là hơn một nghìn hai trăm hư ảnh thánh viên xếp hàng ngay ngắn như một quân đoàn che kín cả bầu trời.
Con thánh viên nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc hệt như tướng sĩ sắp ra trận.
Không so sánh sẽ không bị tổn thương, so sánh rồi mới phát hiện hư ảnh thánh viên của lông trắng thật sự là quá fail.
Đây đúng là quân đoàn thánh viên vương!
Bạch tiền bối two:
[Ơ? Không đúng nha, 12346 con, sao lại nhiều hơn một con thế này?]
[Nhiều hơn một con cũng rất tốt mà, vừa lúc góp vào thành số chẵn, khi xếp đội hình cũng chỉnh tề hơn.]
Tống Thư Hàng an ủi.
[Vấn đề ở đây là ta chỉ cần 12345 con thôi, nếu nhiều hơn một con đọc sẽ không thuận miệng.]
Bạch tiền bối two nói:
[À đúng rồi, ngươi đang định tu luyện môn Thánh Viên Long Lực Thần Công này đúng không?]
[Đúng là có ý này.]
Tống Thư Hàng đáp.
[Vậy tranh thủ tu luyện môn thần công này đến trình độ nhập môn nhanh đi, đến lúc đó ta tặng một con hư ảnh thánh viên cho ngươi.]
Bạch tiền bối two hớn hở nói.
Tống Thư Hàng sững người trong giây lát:
[Thứ này mà cũng tặng được ư?]
Thứ này cũng không phải là chân khí, không thể tiến hành truyền công, vậy thì tặng kiểu gì? Cũng giống như chuyện muốn tặng sức lực của tôi cho anh vậy, làm sao tặng được đây?
[Yên tâm đi, ta có kinh nghiệm. Muốn không?]
Bạch tiền bối two hỏi.
Nghe giọng điệu của Bạch tiền bối two có vẻ như ngài ấy đã từng tặng hư ảnh thánh viên cho người khác thì phải?
[Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!]
Tống Thư Hàng đồng ý không chút do dự.
Đồ Bạch tiền bối two tặng miễn phí, cớ sao lại không muốn?
Dứt lời, hắn nhìn quân đoàn hư ảnh thánh viên đầy hâm mộ:
“Ngầu quá đi mất!”
Sau đó hắn lại nhìn Bạch tiền bối two đứng trên đỉnh núi trong hình chiếu.
“Ơ? Hình này được chiếu theo phương ngang à? Sao cứ có cảm giác Bạch tiền bối two mập hơn một chút thế nhỉ? Là ảo giác ư?”
[Ngươi muốn chết đúng không?]
Giọng của Bạch tiền bối two vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
[...]
Quên mất bây giờ hai người đang giao tiếp bằng tâm linh.
Cách thức giao tiếp này cái gì cũng tốt, chỉ là có lúc mấy suy nghĩ trong đầu cũng theo giao tiếp tâm linh gửi qua luôn.
Đối với loại người nhanh mồm nhanh miệng như hắn, có thể nói giao tiếp tâm linh rất bất tiện về một số phương diện nào đó.
...
Lúc hai người trao đổi xong, lông trắng cũng vừa kết thúc ‘lời mở đầu’ dài ngoằng của mình tiến vào điểm chính.
“Sau đó ta gia nhập Thú Giới Phục Hưng Hội, nhiệm vụ chính trong lần đi từ thú giới đến hiện thế này là thu hồi ‘Thiên Đình nguyên sơ’.”
Lông trắng khai báo.
Tống Thư Hàng:
“Thiên Đình nguyên sơ?”
Thiên Đình nguyên sơ trong lời lông trắng nói là chỉ Bích Thủy Các ư? Nhưng Bích Thủy Các chỉ là vật do Sở các chủ dùng thực tại ảo xây dựng ra thôi mà?
Nói cách khác, Bích Thủy Các chỉ là hiệu ứng do pháp thuật của Sở các chủ tạo ra chứ không phải vật thật.
Nếu Sở các chủ thông suốt, không hề bị ràng buộc bởi quá khứ và Bích Thủy Các nữa thì chỉ cần cô ấy động ý niệm thu hồi thực tại ảo này vào, lúc đó toàn bộ Bích Thủy Các sẽ tan biến chỉ trong nháy mắt.
Vậy thì đám người lông trắng còn thu hồi cái gì nữa?
Hoặc là thứ bọn họ muốn lấy về không phải Bích Thủy Các, mà là một thứ gì đó trong Bích Thủy Các chăng? Ví dụ như thành Thời Quang trong chẳng hạn Bích Thủy Các?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng hỏi:
“Thiên Đình nguyên sơ mà các ngươi muốn lấy về là chỉ Bích Thủy Các hay là thứ khác?”
“Toàn bộ Bích Thủy Các chính là thứ bọn ta muốn lấy về, nó chính là hình thức ban đầu khi Thiên Đình còn chưa thành lập, là Thiên Đình nguyên sơ.”
Dưới tác dụng của thuật thôi miên, lông trắng thành thật khai hết mọi chuyện.
“Thiên Đình nguyên sơ, hình thức ban đầu của Thiên Đình... Chẳng lẽ phần cốt lõi của Thiên Đình viễn cổ là dùng thực tại ảo cấu thành?”
Trong đầu Tống Thư Hàng chợt lóe lên một ý tưởng.
Đồng thời, mấy manh mối trong đầu hắn cũng hiện ra kết nối với nhau.
Tống Đầu Gỗ bất chấp nghìn dặm xa xôi viết thư cho Sở các chủ, khuyên cô ấy hoãn lại việc khai phá trường sinh chi đạo. Hơn nữa còn nói rằng ‘Nếu bước ra một bước này sẽ không còn cơ hội quay đầu lại nữa’.
Lúc đó Tống Thư Hàng suy đoán, phải chăng ẩn ý trong lá thư của Tống Đầu Gỗ là ‘thời đại hiện nay, tất cả tồn tại khai phá trường sinh chi đạo đều gặp nguy hiểm’?
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trường sinh chi đạo của Sở các chủ có vấn đề mới đúng. Nếu Bích Thủy Các đúng là Thiên Đình nguyên sơ, vậy chẳng phải đạo của Sở các chủ chính là đạo của Thiên Đế năm đó sao? Tống Đầu Gỗ đã từng sống trong Thiên Đình viễn cổ, hắn hiểu rõ Thiên Đình viễn cổ. Có lẽ chính vì vậy nên hắn mới viết thư nhắc nhở Sở các chủ?
“Các ngươi có bao nhiêu người tiến vào Bích Thủy Các? Các ngươi muốn mang Bích Thủy Các đi bằng cách nào?”
Tống Thư Hàng trầm giọng hỏi.
Bích Thủy Các là địa bàn của Sở các chủ. Muốn mang Bích Thủy Các quý giá như mạng từ trong tay Sở các chủ đi, vậy nhất định phải có người có thể khống chế cô ấy. Lần này trong số người đột nhập vào Bích Thủy Các, ít nhất có một thậm chí là mấy vị kiếp tiên cửu phẩm.
“Ta không biết, ta chỉ cần làm việc theo kế hoạch là được. Ta và đám đồng bọn có nhiệm vụ chôn phù văn xuống các tọa độ xung quanh Bích Thủy Các, sau đó sẽ tự có đại năng ra tay dời cả Bích Thủy Các đi.”
Lông trắng trả lời.
Hắn là cao thủ cấp Linh Hoàng ngũ phẩm, trong những môn phái bình thường, nhân vật thế này dư sức ngồi vào chức trưởng lão. Nhưng trong ‘kế hoạch thu hồi Thiên Đình nguyên sơ’, tu vi thấp nhất đều là ngũ phẩm. Những gì lông trắng biết cũng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch mà thôi.
“Sở các chủ đang ở đâu?”
Tống Thư Hàng trầm giọng hỏi.
“Ta không biết. Lúc vừa bắt đầu, nhiệm vụ đối phó với cô ta là do các đại nhân vật phụ trách.”
Lông trắng trả lời.
“Các ngươi lẻn vào Bích Thủy Các bằng cách nào?”
Đây là thắc mắc cuối cùng của Tống Thư Hàng.
“Sau khi Bích Thủy Các Sở các chủ bị khống chế, trên người bọn ta có mang theo phù văn đặc chế, có thể tự do ra vào Bích Thủy Các.
Lông trắng thành thật khai báo.
“Giao phù văn cho ta, ngoài ra các ngươi đã chôn phù văn ở đâu rồi?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Nếu bọn họ muốn chôn phù văn khắp Bích Thủy Các để dời Bích Thủy Các đi, vậy hắn nhanh chân lấy hết phù văn đi trước, phá hỏng kế hoạch của bọn họ.
Lông trắng ngoan ngoãn giao một tấm phù văn ra.
Tống Thư Hàng nhận lấy phù văn, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Hắn lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài, [Bích Thủy Các thông hành lệnh]. Có tấm lệnh bài này có thể tự do ra vào Bích Thủy Các, hơn nữa còn có thể thông qua nó để liên hệ từ xa với Diệp Tư hoặc Sở các chủ.
Nhưng bây giờ tấm thông hành lệnh này lại không cách nào liên lạc được với Sở các chủ, sợ rằng nơi cô ấy đang ở đã bị che mất tất cả tín hiệu rồi.
Mà phù văn do lông trắng giao ra lại cực kỳ giống thông hành lệnh của Bích Thủy Các.
Nếu như có Sở các chủ trấn giữ Bích Thủy Các, cho dù đám người lông trắng có phù văn cũng đừng hòng lẻn vào trong Bích Thủy Các được. Nhưng bây giờ dưới tình huống Sở các chủ bị khống chế, đám người lông trắng dựa vào phù văn giống Bích Thủy Các thông hành lệnh đột nhập vào Bích Thủy Các thành công.
“Chắc chắn bọn họ đã lên kế hoạch nhằm vào Bích Thủy Các từ lâu rồi.”
Tống Thư Hàng nắm chặt lệnh bài nói.
Sau đó hắn lại nhìn lông trắng:
“Các ngươi chôn phù văn ở đâu trong Bích Thủy Các?”
Lông trắng lắc đầu trả lời:
“Phù văn chôn xuống rồi sẽ kết làm một thể với Bích Thủy Các, biến mất hẳn.
Tống Thư Hàng thở dài, đây là cách ngăn chặn phù văn bị phá hủy.
Trong mấy bộ điện ảnh thường có cảnh trước khi hủy diệt thế giới, nhân vật phản diện còn để lại mấy cây cột hay phong ấn gì đó cho nhân vật chính phá hủy, tình tiết này quả nhiên là gạt người mà.
“Bây giờ phải nghĩ cách liên hệ với Sở các chủ trước.
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two hỏi:
[Không cần hỏi thêm tin tức gì nữa à?]
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
[Những gì muốn hỏi đều đã hỏi xong rồi.]
[Vậy ta đi đây, gặp lại sau.]
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
[Chờ chút đã Bạch tiền bối, ngài có thể giúp ta tìm ra vị trí của Sở các chủ được không?]
[Xin lỗi nhé, Bạch tiền bối mà ngươi gọi phải đi giảm cân, qua mấy ngày nữa hãy gọi lại nhé.]
Bạch tiền bối two trả lời.
Tống Thư Hàng:
[...]
Vậy luôn á? Trong đầu ta chỉ lỡ lóe lên một suy nghĩ thôi mà, hơn nữa ta không nói trắng ra là ngài mập, ta chỉ đang thắc mắc có phải hình ảnh được chiếu theo phương ngang hay không thôi mà.
Bạch tiền bối two offline.
Giờ chỉ có thể dựa vào chính mình đi tìm Sở các chủ thôi.
“Chúng ta đi thôi, đến hồ nhỏ kia xem thử.”
Tống Thư Hàng nói với mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức khống chế cá voi mập mọc cánh nuốt lông trắng vào bụng lại.
Hình như cô rất vừa ý với tên lông trắng này.
Thuật thôi miên trên người lông trắng biến mất, hắn mở mắt ra, phát hiện mình lại bị cá voi mập nuốt vào.
Đây là ác mộng ư?
“A a a!”
Lông trắng la hét thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận