Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1221: Ngươi Được Thì Ngươi Lên Đi

Chương 1221: Ngươi Được Thì Ngươi Lên Đi
“Diệp Tư, cô có cách nào khác để liên lạc với Sở các chủ không?”
Tống Thư Hàng hỏi trong lòng.
Lần này Diệp Tư không trả lời hắn, cô còn đang độ tâm ma kiếp, không thể chú ý bên ngoài mãi được.
Chẳng lẽ phải tìm hết cả cả tòa Bích Thủy Các sao? Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, muốn xem thử ngoài đó có thứ gì như tín hiệu hay không, hay là Tán Đạo Nhân phát hiện được manh mối gì đó chẳng hạn.
Hắn cũng không trông chờ gì vào Tán Đạo Nhân, có tín hiệu thì tốt, không có tín hiệu thì cũng không đến mức thất vọng.
Bên ngoài Bích Thủy Các vẫn như cũ. Ánh mắt của tất cả đệ tử đờ đẫn, không hề nhúc nhích, sự sụp đổ và vòng xoáy trên bầu trời Bích Thủy Các trở nên lớn hơn một chút.
Tống Thư Hàng suy nghĩ chốc lát rồi nói:
“Đi nào, chúng ta đi tới nơi tương ứng với chỗ vòng xoáy và sụp đổ kia của Bích Thủy Các xem thử, nói không chừng Sở các chủ đang ở trung tâm xảy ra dị biến đấy.”
Hắn tế Đao Cổ Vô Hình, bay thẳng ra ngoài qua cửa sổ.
mỹ nhân rắn công đức cưỡi cá voi mập có cánh theo sát phía sau.
Trong khoảnh khắc Tống Thư Hàng bay ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Loại cảm giác này —— là dịch chuyển không gian thì phải?
Không lẽ cửa sổ Vân Trung Các của Sở các chủ là cánh cửa không gian hay sao?
Nhưng mà lúc trước bùn đen chạy ra ngoài cửa sổ cũng đâu có xảy ra chuyện gì.
Tống Thư Hàng nhìn lên bầu trời Bích Thủy Các, vòng xoáy và sự sụp đổ trên đó đã biến mất, thay vào đó chính là một bầu trời tối tăm mờ mịt, sương mù rất dày đặc.
Trên bầu trời tối tăm mờ mịt, có năm cái vệ tinh lớn nhỏ không đều.
Tống Thư Hàng:
"..."
Ngẩng đầu lên một phát là có thể thấy được năm mặt trăng, nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu mặt trăng vậy? Nếu như yêu tu mà ở đây thì nhất định sẽ rất hạnh phúc. Vì trong mặt trăng có một loại sức mạnh kỳ lạ, yêu tu có thể hấp thu nó và tăng cường sức mạnh.
Đồng thời, Tống Thư Hàng chỉ cần kết hợp khẩu cung lúc trước của lông trắng là có thể đoán ra nguyên nhân. Toàn bộ Bích Thủy Các đã bị mang đi, đích đến hẳn là thú giới, một thế giới trong chư thiên vạn giới.
Bản thân Tống Thư Hàng cũng không hiểu rõ khái niệm “Chư thiên vạn giới” cho lắm, hắn không biết “Thú Giới” rốt cuộc là một hành tinh trong vũ trụ? Hay là một thế giới giống như “Dị thế giới” đây?
Thế nhưng có một điều có thể khẳng định, nơi này cách Trái Đất rất xa. Với tốc độ ngự kiếm phi hành tứ phẩm của hắn, có khi bay cả đời cũng không về tới Địa Cầu.
Mệt tim quá.
Không biết rốt cuộc tình huống Sở các chủ bên kia như thế nào rồi nữa? Với sức mạnh Kiếp Tiên cửu phẩm của Sở các chủ, cho dù đánh không lại, chạy trốn khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng suy xét đến tính cách của cô, nói không chừng cô sẽ tử thủ Bích Thủy Các. Cô đã mất đi Bích Thủy Các một lần rồi, chắc hẳn sẽ không muốn mất đi lần thứ hai.
Tiếp theo nên làm gì đây?
Tống Thư Hàng xoa trán.
Một lát sau.
“Trở về Thời Quang thành trước đã.”
Hắn nói thầm.
Nếu toàn bộ Bích Thủy Các đã bị chuyển dời, vậy thì hắn phải tới Thời Quang thành trước, đón Sở Sở và Lý m Trúc, rồi lại chuyển họ đến thế giới hạch tâm của bản thân, an toàn là trên nhất.
Tống Thư Hàng ngự đao, bay về Thời Quang thành với tốc độ nhanh nhất.
Vào lúc này, chứng sợ độ cao, chứng sợ tốc độ đều phải kềm lại một chút trước.
Trên đường đi, ngoài những đệ tử Bích Thủy Các vẫn trơ ra như trước, Tống Thư Hàng không hề thấy đồng bọn của “Lông trắng”.
Hắn nhanh chóng về tới lối vào Thời Quang thành.
Nhưng chỗ vốn là lối vào, thì lại trở thành một hố to sâu không thấy đáy.
Ở bên cạnh là Tán Đạo Nhân với khuôn mặt ngơ ngác.
“Thời Quang thành đâu?”
Tống Thư Hàng đáp xuống bên cạnh hắn, vội vàng hỏi.
“Chào đạo hữu, ngươi là. . .”
Tán Đạo Nhân nhìn sang Tống Thư Hàng, lên tiếng hỏi, hắn lại quên mất Tống Thư Hàng rồi.
Tống Thư Hàng vội vàng nói:
“Đừng lãng phí thời gian nữa, thừa dịp ngươi vẫn chưa quên, nói cho ta biết chuyện của Thời Quang thành trước đã, kẻo ngươi lại quên mất.”
“Ta cũng không biết, ta nhớ là mình muốn đến Thời Quang thành tìm Sở các chủ, nhưng khi ta tới bên cạnh Thời Quang thành, đột nhiên không gian chuyển dời, Thời Quang thành cứ thế biến mất.”
Tán Đạo Nhân trả lời.
Sau đó hắn nhìn về phía Tống Thư Hàng, nói:
“Ngài, ngài là Bá Tống Huyền Thánh! Rất vinh hạnh có thể gặp được ngài ở đây, ngài có biết Sở các chủ ở đâu không?”
Tống Thư Hàng thở dài, nói:
“Ta cũng đang tìm cô ấy.”
“Vậy sao, thế thì chúng ta cùng nhau tìm cô ấy đi."
Tán Đạo Nhân gật đầu nói.
Tống Thư Hàng nhìn vị trí đầu của Thời Quang thành.
Xem ra, nhờ tính đặc thù của nó nên Thời Quang thành không hề bị đồng bọn của lông trắng dùng thủ đoạn chuyển tới đây. Thời Quang thành vẫn ở trong vũ trụ của hiện thế.
Nếu như đại năng Kiếp Tiên chuyển dời “Bích Thủy Các” không hề phát hiện ra “Thời Quang thành”, thì chắc là Sở Sở và Lý m Trúc vẫn an toàn.
“Hy vọng hai người bọn họ có thể bình an vô sự.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Sau đó, mục lựa chọn lại trở về nơi bắt đầu, trước tiên phải tìm được Sở các chủ.
Chiến đấu cấp bậc Kiếp Tiên cửu phẩm, hắn không thể nhúng tay vào. Tuy nhiên, nếu cho mỹ nhân rắn công đức đội mũ “Bình Thiên” lên, lúc đó sẽ có thể giúp Sở các chủ một tay.
“Bá Tống tiền bối, có người đến, người đến không có ý tốt, trên người bọn họ có sát khí.”
Ở bên cạnh, Tán Đạo Nhân lên tiếng nói.
“Ở đâu?"”
Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng không có phát hiện điều gì bất thường, cũng không cảm ứng được bất kỳ khí tức nào.
“Ở hướng sáu giờ của chúng ta, tới đây chỉ là mấy tên Chân Quân lục phẩm, còn có một tên Tôn Giả thất phẩm, cùng với mười tên Linh Hoàng ngũ phẩm, không phải đối thủ của Bá Tống tiền bối ngài. Bá Tống tiền bối hãy diệt bọn hắn đi!”
Tán Đạo Nhân nói đầy tự tin.
Tống Thư Hàng:
“...”
Mười tên ngũ phẩm + mấy tên lục phẩm + một tên thất phẩm, đủ để tiễn hắn xuống âm phủ mấy lần rồi. Cho dù hắn có thể mượn Xích Tiêu kiếm thi triển “Phần Thiên Hỏa Diễm Đao”, nhưng nó cũng bị hạn chế về số lần sử dụng. Sau khi dùng qua mấy lần, nếu như kẻ địch không chết thì người chết nhất định là hắn.
Mũ Bình Thiên + mỹ nhân rắn công đức thuộc về át chủ bài bảo vệ tính mạng, không thể dùng bậy được.
“Ngươi được thì ngươi lên đi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ta à? Ta không được đâu. Tuy rằng ta quên mất cảnh giới của mình, nhưng ta có thể khẳng định bản thân ta đánh không lại nhiều người như vậy đâu.”
Tán Đạo Nhân trả lời:
“Bá Tống tiền bối, ngài ra tay đi.”
Tống Thư Hàng:
“Rút lui!”
Dứt lời, hắn tế bảo đao Bá Toái ra chuồn thẳng.
Tán Đạo Nhân nhấc dù lên, dù của hắn nhanh chóng xoay tròn, giống như cánh quạt của máy bay trực thăng, nhấc hắn bay lên.
“Bá Tống tiền bối, tại sao chúng ta phải chạy chứ?”
Hắn nghi hoặc hỏi lại.
Tống Thư Hàng nói:
“Nếu ta nói cho ngươi biết, ta đánh không lại bọn chúng thì ngươi có tin không?”
“Sao lại có chuyện đó được, với cảnh giới bát phẩm của Bá Tống tiền bối ngài, đập một phát là giết chết hết bọn chúng rồi.”
Tán Đạo Nhân trả lời.
Tống Thư Hàng thở dài, nói:
“Ta nói thật ngươi lại không tin. Muốn làm cho ngươi tin, ta còn phải nghĩ một lời nói dối thật hoàn mỹ, làm cho ngươi tin phục. Quan trọng hơn là, sau khi ta rất vất vả nghĩ ra một lời nói dối làm cho ngươi hài lòng thì vừa quay đầu ngươi sẽ lập tức quên mất. Ta mệt lắm đấy, có biết không?”
Tán Đạo Nhân nói:
“Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng ta có cảm giác Bá Tống tiền bối ngài nói rất ư là có lý.”
Tống Thư Hàng và Tán Đạo Nhân một đường chạy vội.
Chẳng mấy chốc đã tới biên giới của “Bích Thủy Các”, một ruộng thuốc.
Vốn nơi này có mấy tầng trận pháp phòng ngự phức tạp canh giữ, chẳng qua bây giờ do toàn bộ Bích Thủy Các đã bị chuyển dời, trận pháp phòng ngự đã biến mất không thấy gì nữa.
Tống Thư Hàng ngự đao, trực tiếp bay ra phạm vi của “Bích Thủy Các”.
Nhưng Tán Đạo Nhân đột nhiên ngừng lại.
“Bá Tống tiền bối, ta. . . Không thể rời khỏi Bích Thủy Các được.”
Tán Đạo Nhân ngẩng đầu, nói với vẻ nghi hoặc.
Tống Thư Hàng có chút dừng lại, xoay đầu qua, nhìn về phía hắn.
Tán Đạo Nhân cũng là một phần trong “Thực tại ảo” của Sở các chủ. Vì vậy, hắn không thể rời khỏi Bích Thủy Các.
Lúc trước, toàn bộ đệ tử của Bích Thủy Các đều không thể động, Tán Đạo Nhân lại không bị ảnh hưởng, Tống Thư Hàng còn tưởng rằng có lẽ hắn không phải một phần của “Thực tại ảo”.
Hắn có lẽ là một cá thể tương đối đặc biệt trong Bích Thủy Các. Trí nhớ rất kém, không ngừng quên đi mọi thứ trong quá khứ, sự tồn tại của hắn có ý nghĩa gì đặc biệt ư?
“Tiêu rồi, những người kia lại đuổi tới rồi. Bá Tống tiền bối ngài đi trước đi, ta tìm một chỗ để nấp cái đã.”
Tán Đạo Nhân kêu lên với Tống Thư Hàng.
Dứt lời, không chờ Tống Thư Hàng đáp lại, hắn đã chạy về một hướng khác. Hắn di chuyển trong Bích Thủy Các một cách thuần thục, sau vài lần lên xuống là đã biến mất tăm.
Mà cùng lúc đó, ở phía xa có vài bóng người nhanh chóng lướt đến chỗ Tống Thư Hàng.
Tên cầm đầu, trên người tỏa ra khí tức của Tôn Giả thất phẩm. Đầu hắn mọc một cái sừng, quanh người lóe lên ánh điện. Ở bên cạnh hắn có một cục bùn đen nho nhỏ đang quay cuồng, chính là cục bùn đen trong “Vân Trung Các” lúc nãy. Sau khi nó chạy trốn thì lập tức truyền tin tức của “Bá Tống Huyền Thánh”, báo cho tên Tôn Giả một sừng này.
Tôn Giả một sừng lập tức dẫn người dọc theo khí tức lưu lại của Tống Thư Hàng, sau đó đuổi tới đây.
Thấy được Tống Thư Hàng ở đằng xa, ánh mắt của Tôn Giả một sừng sáng lên, nói ngay:
“Quả nhiên đúng là Bá Tống Huyền Thánh.”
Tuyệt vời, có thể gặp được vị Bá Tống Huyền Thánh này đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Chỉ cần hắn có thể quấn chân Bá Tống Huyền Thánh một lát, không cho hắn chạy trốn. Lát nữa lão tổ thu xếp Bích Thủy Các xong thì sẽ rảnh tay sang giúp hắn.
Đến lúc đó, lão tổ sẽ giúp hắn bắt tên nhân loại mới thăng lên Huyền Thánh bát phẩm này lại, để cho hắn luyện công, hấp thụ tinh huyết, thậm chí có thể trở thành lô đỉnh của hắn.
Hắn có trực giác, tên Huyền Thánh nhân loại mới tiến cấp này chính là cơ hội để hắn trùng kích bát phẩm!
. . .
. . .
Tống Thư Hàng nói:
“Bị đuổi kịp rồi.”
Xích Tiêu kiếm nói ngay:
“Với thực lực của ngươi, bị Tôn Giả thất phẩm đuổi kịp không phải chuyện rất bình thường à? Không cần suy nghĩ nhiều, với tốc độ ngự đao phi hành của ngươi, khẳng định trốn không thoát đâu. Đến phiên ta xuất hiện rồi, lên đi. Kiếp Tiên cửu phẩm của đối phương vẫn chưa xuất hiện, không cần sợ. Nếu thật sự không ổn thì chúng ta còn có thể trốn vào trong không gian của ngươi mà.”
Xích Tiêu kiếm trông vô cùng hưng phấn.
Bởi vì nếu như Tống Thư Hàng sử dụng nó thì nó sẽ có đi ra khỏi bụng mỹ nhân rắn công đức để hít thở không khí một quãng thời gian.
“Ta chỉ là một tu sĩ tứ phẩm nho nhỏ mà thôi, không thể cho ta vài tên đối thủ bình thường một chút được à?”
Tống Thư Hàng thở dài.
Sau đó, chân hắn đạp lên Đao Cổ Vô Hình, quay người đối mặt với tên Tôn Giả thất phẩm và mấy tên Chân Quân lục phẩm, Linh Hoàng ngũ phẩm ở đằng sau.
May mà tố chất tâm lý của hắn khá mạnh mẽ, nếu những tu sĩ tứ phẩm bình thường thấy nhiều kẻ địch như vậy thì đã nhũn giò rồi.
Thánh ấn hiện ra, chậm rãi lơ lửng ở phía sau, phủ lên cho hắn từng tầng uy nghiêm. Lúc cần thiết, Tống Thư Hàng còn có thể điều động sức mạnh ngôn xuất pháp tùy của “Thánh Ấn” bất kỳ lúc nào.
Tôn Giả một sừng không dám xem thường Tống Thư Hàng, hắn vung tay lên, cấp dưới sau lưng kết thành đại trận. Mục đích của hắn chỉ là ngăn chặn Tống Thư Hàng. . . Chỉ cần kiên trì được một lúc thôi thì thắng lợi sẽ vào tay.
Tống Thư Hàng vươn tay ra, đưa về phía phía mỹ nhân rắn công đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận