Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1222: Ta Là Một Người Đàn Ông Mang Theo Bên Người Một Tiểu thế giới

Chương 1222: Ta Là Một Người Đàn Ông Mang Theo Bên Người Một Tiểu thế giới
Trong lúc giơ tay ra, trong lòng Tống Thư Hàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải nghe tiếng nhạc nền nhiệt huyết vang lên, cùng với việc rút Xích Tiêu kiếm ra.
Nhưng lúc này nhạc nền không hề vang lên. . .
“Hãy sử dụng ta đi, Tống Thư Hàng!”
m thanh hào hùng của của Xích Tiêu kiếm vang lên.
Cặp môi đỏ mọng của mỹ nhân rắn công đức khẽ hé, phun Xích Tiêu kiếm ra. Sau đó cô giơ tay đón lấy Xích Tiêu kiếm, sau đó đặt nó vào tay Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“Lần này đổi kiểu rồi à?”
Không biết có phải ảo giác hay không, hôm nay mỹ nhân rắn công đức trở nên thận trọng hơn nhiều. Không có nhạc nền, cũng không cần hắn phối hợp sử dụng “Muội trung kiếm” giống như lần trước.
Hình như mọi thứ bắt đầu từ khi Trình Lâm phụ thân lên người Diệp Tư.
Thận trọng một chút mới tốt, như vậy cô ấy cũng sẽ không tự nhiên hét “A a a a ~”, sau đó ngã xuống đất giả chết, cũng sẽ không làm ra những chuyện khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Nhận lấy Xích Tiêu kiếm, khí thế trên người Tống Thư Hàng không ngừng tăng lên.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, hôm nay chúng ta có thể sử dụng mấy lần Phần Thiên Hỏa Diễm Đao vậy?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Cơ thể của ngươi bây giờ đang trong trạng thái hóa lỏng, ta cũng không thể xác định được cơ thể bây giờ của ngươi có thể chịu đựng bao nhiêu lần áp lực của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao. Thử một phát trước để xem sao đã.”
Xích Tiêu kiếm hưng phấn nói.
“Bát phẩm hay cửu phẩm đây?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Thử bát phẩm đỉnh phong trước đi. Áp lực của cửu phẩm quá lớn, lỡ như cơ thể bây giờ của ngươi chịu không nổi thì sẽ phiền lắm.”
Xích Tiêu kiếm đề nghị.
“Ok.”
Tống Thư Hàng xoay cổ tay, đao ý ngưng tụ. Hắn vung nhẹ Xích Tiêu kiếm lên, lập tức có ngọn lửa thôn phệ thân kiếm, đao khí tung hoành.
Đối diện.
Lúc Tôn Giả một sừng thấy Tống Thư Hàng dừng chân chuẩn bị ra tay thì mừng thầm —— nếu như vị Bá Tống Huyền Thánh này quay đầu bỏ chạy thì đám bọn họ chưa chắc có thể đuổi kịp hắn.
Nhưng nếu Bá Tống Huyền Thánh đã định ra tay thì hắn ta có thể quấn lấy đối phương. Kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Chờ đến lúc lão tổ nhà hắn rảnh tay thì cũng là lúc Bá Tống Huyền Thánh bị bắt.
“Cẩn thận, Bá Tống Huyền Thánh sắp tấn công đấy. Một chiêu kiếm pháp này của hắn có uy lực kinh người, trong đó đao ý tung hoành, đừng để dính phải hỏa diễm trên đó.”
Tôn Giả một sừng trầm giọng nói.
Nhưng vừa dứt lời, chính hắn cũng có cảm giác là lạ —— kiếm pháp? Đao ý?
Bá Tống Huyền Thánh cầm chính là kiếm, nhưng thứ thi triển ra lại là đao ý. Đây chính là cảnh giới lấy kiếm đánh ra đao pháp sao?
Lúc đang nói chuyện, Tống Thư Hàng đã giơ kiếm.
Phần Thiên Hỏa Diễm Đao, chém ra.
Ầm ~~ ngọn lửa hừng hực bùng lên từ “Xích Tiêu kiếm”, trong ngọn lửa này ẩn chứa khí thế đốt trời nấu biển, thiêu đốt vạn vật.
Ngọn lửa bắt đầu lan ra, bao bọc toàn thân Tống Thư Hàng lại.
Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên.
Lấy Tống Thư Hàng làm trung tâm, mặt đất khô nứt, hơi nước bốc hơi, cây cối khô cháy, giống như tận thế giáng xuống.
Nhưng đây vẫn chỉ mới bắt đầu.
Theo Tống Thư Hàng chậm rãi giơ kiếm lên, ngọn lử thiêu đốt ngày càng mạnh hơn, nhiệt độ cũng tăng vọt liên hồi.
—— thời gian ra chiêu của chiêu cuối hơi dài, chịu thôi, dù sao thì hắn cũng chỉ đang mượn “Xích Tiêu kiếm” để thi triển “Phần Thiên Hỏa Diễm Đao”, không thể nhanh bằng bản thân tự chém được.
. . .
Ở đối diện, bờ môi của Tôn Giả một sừng và những thú tu phía sau hắn ta khô nứt, hơi nước trong cơ thể dường như cũng bị bốc hơi. Thậm chí bọn chúng còn có cảm giác linh lực trong cơ thể mình cũng bắt lửa.
Đao ý này, cảnh giới của ngọn lửa này, không giống như cấp bậc của bát phẩm Huyền Thánh, mà giống như Kiếp Tiên cửu phẩm đang ra tay hơn.
Tôn Giả một sừng và những thú tu ngũ, lục phẩm phía sau hắn cũng nghiêm mặt lại.
“Đỡ không nổi, đại trận của chúng ta không phải đối thủ của đao pháp với uy lực cỡ này. Tôn Giả chúng ta không thể gánh trực tiếp được đâu.”
Một vị thú tu Chân Quân lục phẩm mọc đuôi sói trầm giọng nói.
Tôn Giả một sừng đáp ngay:
“Nghìn năm đệ nhất thánh quả nhiên không phải hạng xoàng. Các ngươi rút lui trước đi!”
Đại trận mà họ bày ra lúc trước đã vô dụng rồi, đại trận đó có thể chống lại đòn tấn công của Huyền Thánh bát phẩm bình thường, nhưng đối mặt với một đao đốt trời của “Nghìn năm đệ nhất thánh” thì chẳng là gì cả.
Nhưng chữ “Rút lui” của Tôn Giả một sừng vừa mới phun ra, Phần Thiên Hỏa Diễm Đao đã chém tới trước mặt bọn họ.
Thời gian ra chiêu dài, cũng không có nghĩa là tốc độ chém ra sẽ chậm.
Kiếm lên, kiếm lạc.
Hỏa đao của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao hóa thành biển lửa, bao bọc Tôn Giả một sừng và những thú tu phía sau hắn lại.
Lúc này, trước mắt Tôn Giả một sừng và những thú tu phía sau hắn, trừ ngọn lửa ra thì không còn gì cả.
“A a a ~~”
Trên người hai vị thú tu ngũ phẩm bị bén lửa, sau đó hóa thành tro tàn giữa tiếng kêu gào thê thảm, thần hình câu diệt.
Hai người này chỉ là ngòi nổ, biển lửa tụ lại, có thêm bốn vị thú tu ngũ phẩm tiếp bước trở thành tro tàn.
“Dựa sát vào ta.”
Tôn Giả một sừng hét lớn một tiếng.
Trong nháy mắt đã mất đi sáu vị Linh Hoàng ngũ phẩm, tổn thất này đủ để khiến cho bất kỳ một môn phái nào cũng phải đau lòng.
Những thú tu ngũ phẩm, lục phẩm còn sót lại bèn tập trung bên người Tôn Giả một sừng.
Chỉ thấy hắn bóp nát một chiếc nhẫn.
Mảnh vỡ của chiếc nhẫn lơ lửng, ngưng tụ thành những phù văn đen kịt bên cạnh hắn. Sau đó phù văn chủ động nghênh đón ngọn lửa che đậy cả trời đất kia.
Ngọn lửa tiếp xúc với phù văn, song phương cùng nhau biến mất không thấy gì nữa.
Cũng không phải dập tắt, mà là bị dịch chuyển không gian đi mất.
Đây là bảo vật bảo vệ tính mạng mà lão tổ của Tôn Giả một sừng luyện chế cho hắn, quý giá vô cùng, thuộc về vật phẩm tiêu hao chỉ dùng được một lần.
Lúc Tôn Giả một sừng dùng nó xong thì lòng đau như đao cắt.
“Lẽ ra ta không nên ra mặt sớm như vậy, rõ ràng chỉ cần âm thầm định vị chỗ của Bá Tống Huyền Thánh, chờ đến lúc lão tổ xong việc thì lại ra tay bắt đối phương sau là được.”
Tôn Giả một sừng cảm thấy hối hận.
Tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nên đương nhiên phải có thu hoạch.
Ánh mắt Tôn Giả một sừng đanh lại —— Ngoài cách giữ chân Bá Tống Huyền Thánh ra, hắn còn bố trí một số thủ đoạn nữa.
Bây giờ, thủ đoạn ngầm mà hắn bố trí rốt cuộc đã đến vị trí chỉ định.
Tay phải của Tôn Giả một sừng âm thầm ra dấu.
Tấn công!
. . .
. . .
Phía đối diện, cơ thể của Tống Thư Hàng có dấu hiệu hoá lỏng.
Xích Tiêu kiếm nói:
“Chậc, giống như ta đoán, trạng thái hoá lỏng của ngươi quả nhiên không chịu đựng nổi các loại như “hỏa diễm, nhiệt độ cao”. Đoán chừng là thêm hai phát “Phần Thiên Hỏa Diễm Đao” bát phẩm nữa thì cơ thể hoá lỏng của ngươi sẽ lập tức chịu không nổi.”
Tống Thư Hàng nói:
“Có tốt cũng có xấu, trên thế giới lúc nào cũng khó tìm được thứ vẹn cả đôi đường. Mà tại sao Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của chúng ta khi nãy lại biến mất nhỉ?”
“Trong tay đối phương có bảo vật bảo vệ tính mạng do Kiếp Tiên luyện chế, vừa rồi ta cảm ứng được chấn động không gian, thoáng cái liền chuyển dời Phần Thiên Hỏa Diễm Đao đi. Chắc Kiếp Tiên luyện chế bảo vật bảo vệ tính mạng này là có sở trường về không gian hệ.”
Xích Tiêu kiếm đáp.
“Vậy thì chúng ta làm thêm một đao nữa, xem hắn còn bảo vật nào bảo vệ tính mạng hay không?”
Tống Thư Hàng lại lật tay.
Ngọn lửa hừng hực lần nữa bùng cháy trên Xích Tiêu kiếm—— nếu như trên người đối phương đều là bảo vật bảo vệ tính mạng của Kiếp Tiên, như vậy hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đúng lúc này... Ở đằng xa, có mấy chục thứ bén nhọn bay đến, giáng xuống đỉnh đầu Tống Thư Hàng.
“Cẩn thận.”
Xích Tiêu kiếm nhắc nhở.
Mỹ nhân rắn công đức tung người, cưỡi cá voi bay lên, trong tay cô tế ra một khúc Huyết Cốt, ném mạnh về những thứ bén nhọn kia, liên tục đánh bay chúng.
“Đằng sau vẫn còn, cẩn thận đấy.”
Xích Tiêu kiếm lại nói.
Lại thêm một đợt hơn mười thứ bén nhọn bắn về phía Tống Thư Hàng.
Mỹ nhân rắn công đức vội vàng lướt về.
Nhưng cô chậm vẫn một bước, đợt thứ hai còn nhanh hơn đợt thứ nhất, cô còn chưa kịp quay về thì những thứ bén nhọn kia đã bắn tới trước mặt Tống Thư Hàng.
Chỉ xét về tốc độ bộc phát thì mấy thứ này đã đạt tới cấp bậc lục phẩm, bản thân Tống Thư Hàng chỉ là tu sĩ tứ phẩm, cho dù có Xích Tiêu kiếm nhắc nhở, chỉ dựa vào phản ứng của cơ thể thì cũng không thể tránh thoát.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tống Thư Hàng kéo bản thân vào thế giới hạch tâm.
“Ta là một người đàn ông mang theo một tiểu thế giới bên người, sao có thể dễ dàng bị các ngươi đánh lén được cơ chứ?”
Tống Thư Hàng cười nói.
Xích Tiêu kiếm nói:
“Nhìn cái thứ đâm ra từ bụng ngươi rồi hãy nói nhé.”
Tống Thư Hàng cúi đầu, lập tức phát hiện có một thanh kim loại bén nhọn đâm xuyên qua bụng của bản thân, thứ này cắm tên bụng hắn, còn kèm theo kỹ năng châm chọc mạnh mẽ.
Nhưng vì cơ thể bây giờ của Tống Thư Hàng đang trong trạng thái hóa lỏng, cây kim loại này đâm vào cũng không đau không ngứa.
“Ta bị đâm trúng khi nào vậy?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc.
Xích Tiêu kiếm nói:
“Trong nháy mắt trước khi ngươi tiến hành dịch chuyển không gian, có một thanh đột nhiên tăng tốc đâm xuyên bụng của ngươi, chắc đây là hiệu quả của một loại thủ pháp ném mâu tinh diệu nào đó. Tốc độ phản ứng của ngươi chậm quá.”
Tống Thư Hàng:
“Nhìn trời.”
May mà cơ thể của hắn đang trong trạng thái hóa lỏng không thì toi rồi.
Trở về phải cho Diệt Phượng tiền bối một bao lì xì lớn mới được.
“Cho dù có thế giới hạch tâm làm hậu thuẫn, nhưng ta cũng phải giữ cảnh giác tuyệt đối mới được.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ. Không phải lần nào cũng may mắn đúng lúc đang ở trong trạng thái hóa lỏng như lần này.
. . .
. . .
Bên ngoài thế giới hạch tâm.
Trong nháy mắt khi Tống Thư Hàng đi vào hạch tâm thế giới, ở chỗ đó vẫn còn một tàn ảnh đang thiêu đốt. Đó là ảo giác mà ngọn lửa để lại khi Tống Thư Hàng chuẩn bị thi triển “Phần Thiên Hỏa Diễm Đao” lần thứ hai vẫn chưa kịp tiêu tán.
Theo những gì mà đám Tôn Giả một sừng thấy, mười hai cây kim loại bén nhọn của đợt thứ hai đều cắm lên người “Bá Tống Huyền Thánh”, biến hắn thành con nhím.
Trên mặt Tôn Giả một sừng đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.
Thế mà lại trúng hết luôn!
Hắn cho rằng thủ đoạn ngầm mà mình bố trí nhiều nhất chỉ trúng một hai cây mà thôi, không ngờ lại trúng hết thế này. Càng không thể tin được là, phòng ngự trên người vị Bá Tống Huyền Thánh này lại cùi bắp đến vậy, dễ dàng bị đâm xuyên như thế!
Nếu không phải một chiêu Hỏa Diễm Đao kia suýt nữa đã khiến đám người Tôn Giả một sừng ngậm hành, hắn sẽ hoài nghi vị Bá Tống Huyền Thánh này là hàng rởm ngay.
“Xem ra, vị Bá Tống Huyền Thánh này hoàn toàn không biết gì về đặc sản của Thú Giới chúng ta.”
Tôn Giả một sừng nói thầm.
Những thứ bén nhọn này là đặc sản của Thú Giới, được xưng là “Vạn Thú Võ Cương”, là kim loại cứng rắn nhất Thú Giới được biết cho đến nay.
Chúng cứng rắn vô cùng, tồn tại dưới cửu phẩm hoàn toàn không thể nào luyện chế được. Mà tu sĩ từ cửu phẩm trở lên, cũng rất ít khi dùng đến chúng. Bởi vì chúng không chấp nhận bất kỳ năng lượng nào chạy qua, cho dù là chân khí, linh lực, huyền năng đều không thể bám vào bề mặt của chúng được. Vì vậy, thú tu từ cửu phẩm trở lên phần lớn cũng chỉ là dùng chúng để chế tạo một số linh kiện nhỏ của pháp khí.
Dù vậy cũng có không ít thú tu khá thích chúng. Tuy rằng không có cách nào luyện chế, nhưng đa phần lúc Vạn Thú Võ Cương được khai thác ra đều có hình dáng gai nhọn sẵn.
Nếu như ném “Vạn Thú Võ Cương” thật mạnh thì có thể tạo ra sát thương rất khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận