Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1223: Thật Ra Ta Là Một Con Slime Tinh

Chương 1223: Thật Ra Ta Là Một Con Slime Tinh
Lại thêm đặc điểm Vạn Thú Võ Cương bài xích tất cả chân khí, linh lực, huyền năng, thế nên trời sinh chúng đã có thuộc tính phá phòng nhất định.
Chỉ cần dùng man lực ném ra là có thể đạt được hiệu quả như pháp thuật phá phòng. Đối với thú tu vốn sở hữu man lực nhiều đến mức dư thừa, thứ này dùng cực thuận tay.
Tôn Giả một sừng cũng không trông mong gì những thứ này có thể đả thương Bá Tống Huyền Thánh.
Đây chỉ là đợt công kích thứ nhất trong kế hoạch mà thôi, hắn định dùng mấy cây Vạn Thú Võ Cương này để thử thăm dò sức phòng ngự của Bá Tống Huyền Thánh, chỉ cần đâm trúng một hai cây khiến cho phòng ngự hộ thể của đối phương yếu đi một chút là được.
Nhưng không ngờ chỉ là công kích mang tính thăm dò mà lại có thể đâm Bá Tống Huyền Thánh thành con nhím thế kia.
“Không đúng, Tôn Giả, đây là tàn ảnh. Chân thân của Bá Tống Huyền Thánh không có ở đó.”
Đúng lúc này, tên thú tu lục phẩm đuôi sói kia bỗng kêu lên.
Tôn Giả một sừng giật mình.
Hắn nhìn kỹ lại thì thấy đúng là tàn ảnh.
Quả nhiên không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh.
“Hắn đâu rồi?”
Tôn Giả một sừng hỏi.
“Không biết, cứ như tự nhiên biến mất vậy, nhưng dám chắc hắn vẫn còn ở gần đây, ánh sáng công đức thực thể hóa của hắn vẫn ở đây mà.”
Thú tu đuôi sói trầm giọng trả lời.
“Hay là bây giờ diệt ánh sáng công đức của hắn trước?”
Có người đề nghị.
Tôn Giả một sừng:
“Diệt cái con khỉ! Chỉ cần chủ nhân không chết, cho dù ánh sáng công đức có bị nổ thành phấn vụn thì lát sau vẫn có thể khôi phục lại. Mau tìm ra Bá Tống Huyền Thánh, đừng để hắn chạy mất.”
Hắn không muốn lãng phí tinh lực vào ánh sáng công đức.
Nhưng đôi khi việc gì ngươi càng muốn tránh thì lại càng tránh không thoát.
Trên bầu trời, mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu nhìn Tôn Giả một sừng.
Sau đó cô rơi vào trầm tư, lát sau trong mắt đẹp chợt lóe lên ánh sáng, loại ánh sáng này có tên là ‘dục vọng chiếm hữu’.
Cô đưa tay vỗ một cái lên thân cá voi mập mọc cánh mình đang ngồi.
Cá voi mập mọc cánh há miệng phun lông trắng ra ngoài.
Bịch~
Lông trắng đáng thương bị phun ra như rác rưởi. Hắn đã bị vứt bỏ, mỹ nhân rắn công đức đã tìm được vật thay thế tốt hơn rồi.
Mỹ nhân rắn công đức dán mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Giả một sừng. Cá voi mập vỗ hai cánh nhỏ của nó, chở mỹ nhân rắn công đức xông lên phát động tấn công.
Nhìn thấy, sau đó... chinh phục, cuối cùng là thu chiến lợi phẩm. Đây chính là ý nghĩ bây giờ của mỹ nhân rắn.
“Cô ta đang xông về phía chúng ta kìa.”
“Là Bá Tống Huyền Thánh đang khống chế cô ta từ xa ư?”
“Sử dụng ánh sáng công đức bất tử tiến hành công kích còn bản thân thì trốn mất dạng, đúng là đồ hèn hạ.”
“Tiêu diệt cô ta!”
Tôn Giả một sừng nghiến răng nghiến lợi quát.
...
Trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng đang quan sát tình hình bên ngoài thông qua mỹ nhân rắn công đức.
“Hình như @#%× Tiên Tử tìm được đồ chơi mới rồi.”
Xích Tiêu kiếm nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Tiếp theo phải làm sao đây? Muốn đi ra chém một đao nữa không? Thân thể ngươi vẫn còn chịu nổi áp lực một đao nữa đấy.”
Xích Tiêu kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng trầm tư chốc lát rồi hỏi lại:
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, nếu không phối hợp với ta, một mình ngài có thể chém ra bao nhiêu đao?”
“Ngươi định bắt ta đi ra ngoài chém người một mình á?”
Xích Tiêu kiếm lắc lư dữ dội:
“Không làm, nếu không có người phối hợp, sau khi chém ra một kiếm phải mất rất lâu ta mới khôi phục lại. Mất nhiều hơn được.”
“Vậy thì... chúng ta đi tìm người giúp.”
Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu kiếm:
“Ai?”
“Quy tiền bối.”
Tống Thư Hàng giải thích:
“Quy tiền bối cũng là nhân vật cấp Kiếp Tiên cửu phẩm, mặc dù đã bị Đại Đế phong ấn cảnh giới nhưng hẳn là đủ sức đánh bại một Tôn Giả thất phẩm.”
Tống Thư Hàng động ý niệm, di chuyển đến bên cạnh Quy tiền bối trong Điện Hàn Đông.
Lúc này rùa biển bự vẫn đang nằm nghỉ ngơi.
“Quy tiền bối, có muốn đi ra ngoài thư giãn gân cốt một chút không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Rùa biển bự:
“Không muốn, có chuyện gì cần ta giúp thì cứ nói thẳng đi.”
Tống Thư Hàng:
“Thật ra bên ngoài có người muốn chém ta, Quy tiền bối có muốn đi ra ngoài nhìn thử không? Nếu xem không vừa mắt thì tiện tay đánh bọn chúng một trận.”
Khóe miệng co giật mấy cái, Rùa biển nhìn Tống Thư Hàng:
“Nhìn bộ dạng này của ngươi lại làm ta nhớ đến Tống Đầu Gỗ – tên bạn chẳng ra gì của Đại Đế. Tên kia cũng y như vậy, mỗi lần ở bên ngoài bị người ta chém đều chạy về tìm Đại Đế ra mặt giúp.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Ngươi cũng biết bây giờ cảnh giới của ta đã bị phong ấn, giúp ngươi đánh người thì miễn đi nhưng ta có thể cho ngươi mượn một món bảo bối. Có món bảo bối này trong tay, dù là Tôn Giả thất phẩm cũng khó mà đả thương được ngươi.”
Rùa biển mỉm cười, nhưng với cái mặt rùa này, muốn nặn ra một nụ cười như vậy đúng là làm khó hắn.
Tống Thư Hàng:
“Bảo bối gì?”
“Là bảo bối hệ phòng ngự.”
Dứt lời, rùa biển lấy ra một cái mai rùa cực lớn từ trong pháp khí không gian của mình.
“Đây là mai rùa ta dùng khi còn trẻ, sau khi tấn thăng đến cửu phẩm thì cho nó về hưu. Tiếc là ngươi không có huyết thống của quy tộc bọn ta, bằng không có thể kích hoạt mai rùa hoàn toàn, nhận được sức phòng ngự đến cấp bát phẩm rồi.”
Rùa biển giới thiệu ‘sản phẩm’ cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Lúc Quy tiền bối nói ra bốn chữ pháp bảo phòng ngự, hắn đã có dự cảm không ổn rồi. Quả nhiên, pháp khí mà đối phương lấy ra lại là mai rùa.
“Ha ha, cám ơn ý tốt của Quy tiền bối.”
Tống Thư Hàng uyển chuyển từ chối:
“Mai rùa này tiền bối cứ giữ lại cho đời sau đi. À, giờ còn có việc, ta đi trước đây.”
“Chờ đã, ngươi đang chê mai rùa của ta đấy à? Ta nói cho ngươi biết, sức phòng ngự của nó ghê gớm lắm nhé. Chỉ cần đeo nó trên lưng, ngươi vĩnh viễn không cần lo bị ám toán từ sau lưng nữa.”
Rùa biển kêu lên.
Tống Thư Hàng xua tay liên tục:
“Cảm ơn ý tốt của tiền bối nhưng giờ ta thật sự rất bận, nói chuyện sau nhé.”
“Tặng cho ngươi, ta tặng luôn cho ngươi là được chứ gì? Đón lấy này, nó là của ngươi rồi đấy.”
Rùa biển vận sức ném mạnh, mai rùa bay về phía Tống Thư Hàng.
Pặc!
Mai rùa tự động bám lên lưng Tống Thư Hàng, hợp nhau vô cùng.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy trên lưng nặng trĩu, thứ này nặng bằng cả một ngọn núi nhỏ chứ chẳng chơi, suýt nữa đã đè bẹp hắn rồi.
“Thấy chưa, nó không chỉ có tác dụng phòng ngự mà còn có thể rèn luyện thân thể ngươi, giúp ngươi vừa mang vật nặng vừa tu luyện, một công mà được mấy chuyện luôn này.”
Rùa biển bự nhiệt tình chào hàng.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Quy tiền bối, làm sao lấy nó xuống đây?”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn rùa biển.
“Hỏi hay lắm, cách lấy mai rùa xuống chính là một thiết kế đắc ý của ta đấy nhé. Mỗi lần đeo lên, sau 24 tiếng nó sẽ tự rơi ra, cực kỳ tiện lợi.”
Rùa biển bự lại tiếp tục chào hàng.
“Nhất định phải đeo đủ 24 tiếng à?”
Tống Thư Hàng trợn tròn mắt hỏi.
Hắn không có hứng thú làm quy tiên nhân đâu, có lẽ trong 24 tiếng tới, hắn phải ở lì trong thế giới hạch tâm một ngày rồi mới đi ra ngoài được.
“Thật ra... ngươi có thể biến thân thể thành một con rùa đen để thích ứng với mai rùa này.”
Xích Tiêu kiếm đề nghị.
Bây giờ Tống Thư Hàng vẫn đang ở trạng thái thể lỏng, muốn biến thành cái gì cũng được cả.
“Ta thấy cứ ở trong này tu luyện cả ngày vẫn hơn.”
Tống Thư Hàng đáp.
Rùa biển bự:
“À, mặc dù trong 24 tiếng không cách nào lấy xuống được nhưng ngươi có thể dời nó đến bất kỳ vị trí nào trên thân thể. Ví dụ như ngươi có thể chuyển nó qua chỗ cánh tay, trở thành một tấm thuẫn. Cũng có thể chuyển nó xuống dưới chân, ngự mai phi hành. Còn có thể chuyển lên trên đỉnh đầu, che gió che mưa. Mà cách thức cũng rất đơn giản, ngươi chỉ cần động ý niệm động là có thể chuyển nó đi thôi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn thử truyền một ý niệm về phía mai rùa. Chie thấy vèo một cái, mai rùa đã chạy đến dưới chân hắn.
“Xem ra ngươi đã nắm được đại khái cách sử dụng nó rồi đấy, quả nhiên ngươi và mai rùa của ta rất hợp nhau.”
Rùa biển bự khen:
“Cuối cùng, ta xin trân trọng giới thiệu cho ngươi biết chức năng mạnh nhất của mài rùa này, nó có tên là chế độ phòng ngự tự động. Sau khi mở chế độ này ra, ngươi chỉ cần đeo nó ở trên người, lúc gặp tập kích bất ngờ, mai rùa sẽ chủ động phòng ngự. Tin chắc rằng ngươi sẽ thích chức năng này.”
...
Bên ngoài thế giới hạch tâm.
Tay trái cầm dép lê, tay phải múa huyết cốt, mỹ nhân rắn công đức mặc sức tung hoành trong đội ngũ của Tôn Giả một sừng.
Cô chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là Tôn Giả một sừng.
Nảy giờ cô đã khống chế cá voi mập cưỡng ép thôn phệ Tôn Giả một sừng rất nhiều lần, nhưng tiếc là lần nào Tôn Giả một sừng cũng thoát ra được, thậm chí thân thể cá voi mập còn bị đánh nổ mấy lần.
Đến lúc này, kích thước của mỹ nhân rắn công đức đã nhỏ đi một nửa. Cô và cá voi mập đều ‘chết’ rất nhiều lần rồi.
“Chết tiệt, đáng lẽ khi ánh sáng công đức thực thể hóa bị đánh vỡ thì sẽ tản ra chứ? Tại sao lại thế này? Cô ta bị đánh nát bấy rồi mà vẫn có thể ngưng tụ lại à?”
Tôn Giả một sừng hoài nghi có khi nào hắn gặp phải ánh sáng công đức giả hay không.
Trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng vẫn luôn chú ý đến sự biến hóa của Bích Thủy Các thông qua mỹ nhân rắn công đức.
Lúc Bích Thủy Các mới bị chuyển dời qua, hình thái tổng thể có chút ‘hư huyễn hóa’, những kiến trúc bên trong đều có dấu hiệu lung lay sắp đổ.
Mà lúc này, toàn bộ Bích Thủy Các đã trở nên vững chắc.
Là Kiếp Tiên của thú giới trong đợt hành động này đã ra tay ổn định Bích Thủy Các.
“Sở Các Chủ vẫn không xuất hiện, đã vậy thì rời khỏi nơi này trước rồi tính.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm
Nếu còn dây dưa nữa, đến khi kiếp tiên thú giới ổn định Bích Thủy Các xong, rảnh tay rồi thì hắn có muốn rời đi cũng khó.
Mặc dù ngay cả Kiếp Tiên cửu phẩm cũng không cảm ứng được thế giới hạch tâm của hắn, nhưng thế giới hạch tâm có một đặc điểm là vào từ chỗ nào sẽ ra ngay chỗ đó. Chờ Kiếp Tiên cửu phẩm bên phía đối phương rảnh tay, vậy chẳng khác nào Tống Thư Hàng bị người ta chặn ngay trước cửa nhà, muốn rời khỏi sẽ rất rắc rối.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng ra lệnh cho mỹ nhân rắn công đức rút lui.
Mỹ nhân rắn công đức đứng im tại chỗ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Giả một sừng.
Sau đó cô khống chế cá voi mập bay đến chỗ lông trắng bị phun ra lúc nãy.
Được đồng bọn chữa trị, khó khăn lắm lông trắng mới khôi phục thần trí, từ từ mở mắt ra. Nhưng đúng lúc này, mỹ nhân rắn công đức cưỡi cá voi mập xông thẳng tới.
Vị thú tu cấp ngũ phẩm phụ trách việc trị liệu bị tông văng đi.
Cá voi mập há miệng hút mạnh lông trắng vào.
“A a a~”
Lông trắng hét lên thảm thiết, thân thể lại bị hút vào trong bụng cá voi mập.
Mỗi lần vừa mở mắt ra lại thấy cái miệng há to của cá voi mập.
Đến khi nào thì cơn ác mộng này mới kết thúc đây?
Mỹ nhân rắn công đức bay vọt đến vị trí ‘cửa ra’ của Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó Tống Thư Hàng đi ra khỏi thế giới hạch tâm.
Mỹ nhân rắn công đức bọc kín hắn lại.
Tống Thư Hàng lại tiện tay thu đống ‘gai nhọn’ trên mặt đất vào pháp khí không gian.
“Bá Tống Huyền Thánh!”
Tôn Giả một sừng nghiến răng gằn từng chữ.
Lúc này, Tống Thư Hàng đang ‘ngự mai phi hành’ tức tốc lui về sau, điều bất ngờ là mai rùa này bay không hề chậm hơn Đao Cổ Vô Hình.
“Mấy cây kim loại bén nhọn này của các ngươi được đấy.”
Tống Thư Hàng rút cây gai nhọn từ trong bụng mình ra.
Trước đó do chẳng cảm thấy đau đớn gì cả nên cũng quên mất việc phải rút thứ này ra.
“Nhưng mà ta là một con slime tinh, thứ này không giết chết ta được.”
Tống Thư Hàng nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, sau đó hắn vẫy tay chào:
“Tạm biệt.”
Slime tinh? Bá Tống Huyền Thánh không phải là nhân loại sao?
Ngay lúc Tống Thư Hàng định bay đi thật xa thì đột nhiên trong Bích Thủy Các bỗng truyền ra một tiếng vang cực lớn.
Sở Các Chủ đạp không bay ra, bên cạnh cô còn có hai vị thú tu Kiếp Tiên, một trước một sau bao vây cô lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận