Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1225: Bá Tống Tiền Bối, Tối Nay Đến Nhà Ta Đi!

Chương 1225: Bá Tống Tiền Bối, Tối Nay Đến Nhà Ta Đi!
Ngay lúc Tống Thư Hàng dứt khoát xoay người rời đi, trên tháp canh chỗ cổng thôn có một thanh niên ánh mắt như chim ưng mừng rỡ kêu lên:
“Tới rồi tới rồi, đại sư của tổng phân bộ Quy đến rồi.”
Thanh niên này không chỉ có ánh mắt tốt mà còn có một chất giọng đầy ‘nội lực’, tiếng vừa ra đã vang vọng khắp thôn nhỏ.
Ngôn ngữ hắn dùng là ngôn ngữ thú giới, Tống Thư Hàng nghe không hiểu hắn đang nói gì, cũng may có Xích Tiêu kiếm ở bên cạnh phiên dịch giúp.
Xích Tiêu kiếm phiên dịch lại lời mà cậu thanh niên kia vừa nói.
Tống Thư Hàng im lặng một hồi.
Đại sư của tổng phân bộ Quy á?
Hắn bất giác nhìn xuống mai rùa dưới chân mình.
Sau đó hắn lại xoay đầu nhìn xung quanh. Trong khu vực gần thôn nhỏ này, ngoài hắn và mỹ nhân rắn công đức ra cũng chẳng có bóng người nào khác.
Trong lòng hắn bỗng có dự cảm xấu.
Chẳng lẽ... tên thanh niên trên tháp canh kia đã nhận lầm hắn thành đại sư của tổng phân bộ Quy ư?
Trong lúc hắn đang suy tư, cổng vào phân bộ Hắc Mã thuộc liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà bỗng mở ra.
Tiếp đó một tấm thảm đỏ lăn từ trong cửa thôn ra.
Vù vù vù~
Thảm đỏ rất dài, lăn mãi từ cửa thôn đến trước mặt Tống Thư Hàng, chiều dài của thảm đỏ đã được tính toán sẵn, vừa vặn dừng ngay trước mai rùa của Tống Thư Hàng.
Sau đó có một nhóm thiếu nữ ăn mặc gợi cảm xếp thành hai hàng, nhịp bước đều đặn, đi từ trong thôn ra đứng hai bên thảm đỏ.
Những cô gái đứng chào này đã được phân bộ Hắc Mã chọn lựa rất kỹ càng. Chiều cao của các cô gần như là bằng nhau, lại trang điểm ăn mặc gọn gàng, ngay cả vóc người cũng cố gắng bổ sung cho đều. Hai hàng hai bên, nhìn thật sự rất đã mắt.
“Chào mừng đại sư của tổng phân bộ Quy đến thăm và chỉ dẫn cho phân bộ Hắc Mã bọn ta.”
Hai hàng nữ cất giọng ngọt ngào hô lên.
Chất giọng mềm mại trong trẻo lại hô lên cùng lúc nên rất dễ nghe.
Xích Tiêu kiếm phiên dịch lại câu nói của các cô gái cho Tống Thư Hàng nghe.
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật mấy cái, quả nhiên người trong phân bộ Hắc Mã này đã nhận lầm hắn thành vị đại sư kia.
Hai hàng nữ đứng chào hơi cúi người, bày ra tư thế ‘mời’, đồng thời còn khuyến mãi thêm thật nhiều hình ảnh ‘phúc lợi’.
Tống Thư Hàng vừa xua tay vừa giải thích:
“Các ngươi nhận lầm người rồi, ta chỉ là một người qua đường giáp chẳng biết gì cả, vị đại sư mà các ngươi đang đợi vẫn chưa tới đâu.”
Hai hàng nữ ngay ngắn nghe không hiểu hắn đang nói gì, các cô đồng loạt nghiêng đầu, trên mặt hiện lên vẻ mê mang nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Xích Tiêu kiếm:
“Để ta nói cho.”
Sau đó nó bắt đầu dùng ngôn ngữ thú giới dịch lại lời của Tống Thư Hàng cho mấy cô gái đứng chào nghe.
Sau khi nghe xong lời phiên dịch của Xích Tiêu kiếm, các cô gái đứng chào vẫn giữ nguyên vẻ mặt mê mang, hình như các cô nghe không hiểu Xích Tiêu kiếm đang nói gì. Đồng thời các cô lại tò mò nhìn Xích Tiêu kiếm biết nói chuyện. Đối với các cô, kiếm linh chỉ là vật trong truyền thuyết, đây vẫn là lần đầu tiên các cô thấy kiếm linh hàng thật giá thật.
Tống Thư Hàng:
“Vầy là sao?”
“Có thể là do... phát âm của ta không được chuẩn lắm cũng nên?”
Xích Tiêu kiếm nói.
Tống Thư Hàng:
“What? Chẳng phải ngươi nghe hiểu các cô ấy nói gì sao?”
“Nghe hiểu, đọc hiểu nhưng không có nghĩa là nói hay nhé.”
Xích Tiêu kiếm thản nhiên nói:
“Số người học ngoại ngữ có thành tích thi viết và thi nghe tốt nhưng thi nói lại kém có rất nhiều, ta cũng chỉ là một trong số đó thôi.”
Xích Tiêu kiếm giải thích rất hợp lý.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu kiếm:
“Chuồn thẳng luôn đi chứ sao, ngươi cũng đâu phải là vị đại sư của tổng phân bộ Quy, chẳng lẽ còn muốn vào phân bộ Hắc Mã này làm khách à?”
“Thật ra sau khi nghĩ kỹ, ta lại muốn tiến vào phân bộ này nhìn thử.”
Tống Thư Hàng đáp.
Trong tổ chức yêu quái trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà cất giấu bí ẩn về Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công. Vậy có khi nào trong liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà có đồ do Tống Đầu Gỗ lưu lại không?
“Vậy ngươi cứ coi mình là Quy đại sư thuận thế đi vào luôn đi.”
Xích Tiêu kiếm nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Chúng ta chẳng biết gì về vị đại sư kia của tổng phân bộ Quy, nếu giả mạo đi vào sẽ bị phát hiện ra rất nhanh. Bất cẩn một chút thôi là sẽ gây ra mâu thuẫn với phân bộ Hắc Mã ngay, huống chi chúng ta còn không rành ngôn ngữ thú giới.”
Xích Tiêu kiếm:
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Tránh trước, lát nữa lại âm thầm quay lại, sau đó nghĩ cách lẻn vào thăm do thử.”
Tống Thư Hàng đưa ra ý kiến.
Dứt lời, Tống Thư Hàng chuyển mai rùa tới chỗ tay trái, nhìn cứ như hắn đang xách một mai rùa lớn vậy. Tiếp đó hắn gọi Đao Cổ Vô Hình ra, thi triển Đao Độn – Bá Vương.
Đây là phương pháp ngự đao phi hành do Tô thị A Thất nghĩ ra, tốc độ bay thẳng vừa nhanh lại bá đạo.
Vèo~
Mới đó mà Tống Thư Hàng đã bay ra một khoảng cực xa.
Hai hàng nữ đứng chào nghệt mặt ngớ người.
Vị đại sư này của tổng phân bộ Quy đang chơi trò gì vậy? Đã đến cửa thôn rồi sao lại đột nhiên chạy mất thế này?
Chẳng lẽ các cô đã làm sai điều gì ư?
“Đại sư, đợi đã, chờ một chút!”
Lúc này trong thôn có một nam tử mặc quần áo kiểu như vest đen, đeo kính mát chạy vọt ra.
Nam tử này có cảnh giới tam phẩm nhưng tốc độ chạy của hắn cực nhanh chẳng khác gì thiên lý mã, Hắn chạy vọt từ trong thôn ra, điên cuồng đuổi theo Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“Hắn đang nói gì vậy?”
“Hắn bảo ngươi chờ hắn.”
Xích Tiêu kiếm trả lời:
“Thoạt nhìn tên này hẳn là người quản lý phân bộ này, có muốn nói chuyện với hắn không?”
“Ngôn ngữ không thông, làm sao trò chuyện được?”
Tống Thư Hàng tăng nhanh tốc độ ngự đao phi hành.
“Đợi đã đại sư, bọn ta đã làm sai điều gì ư? Chẳng lẽ ngài không thích mỹ nữ mà thích bé trai đáng yêu? Ít nhất cũng phải quay lại nói với ta một tiếng chứ, nếu ngài thích bé trai đáng yêu, ta sẽ đổi ngay lập tức mà, chỉ cần cho ta chút thời gian chuẩn bị thôi.”
Nam tử mặc vest đen lớn tiếng la to.
Nhưng mà một người thì bay trên trời, một người chạy dưới đất, một người tứ phẩm, một người chỉ có tam phẩm, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa, trên mặt nam tử mặc vest đen hiện đầy vẻ tuyệt vọng.
Xích Tiêu kiếm cười ha hả:
“Thư Hàng, muốn ta phiên dịch lại lời tên kia vừa nói không? Ha ha ha.”
Tiếng cười chẳng có chút ý tốt nào.
“Hắn đang nói gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu kiếm:
“Hắn nói nếu ngươi không thích con gái thì hắn có thể đổi thành bé trai đáng yêu cho ngươi. Vậy nên xin ngươi hãy nói cho hắn biết rốt cuộc bọn họ đã làm sai điều gì đi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đao Cổ dưới chân hắn dừng lại.
Lối suy nghĩ của tên này bị sao vậy kìa? Tại sao lại sinh ra sự hiểu lầm thế này?
Thấy Tống Thư Hàng dừng lại, nam tử mặc vest đen hớn hở đuổi theo:
“Đại sư, rốt cuộc ngài chịu dừng lại rồi.”
Tống Thư Hàng:
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, có thể chậm rãi phiên dịch từng chữ cho hắn nghe, nói là hắn nhận lầm người được không?”
“Được rồi, để ta thử xem, nhưng không chắc là có hiệu quả đâu nhé.”
Xích Tiêu kiếm trả lời.
Sau đó quay qua giao tiếp với nam tử mặc vest đen.
Nam tử mặc vest đen ngớ người chẳng hiểu gì. Những lời Xích Tiêu kiếm nói nếu tách ra thì hắn nghe hiểu hết, nhưng ghép chung với nhau thì hắn lại nghe chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng không ngờ một thanh kiếm lại biết nói chuyện, không hổ là vũ khí của đại sư đến từ tổng phân bộ Quy.
Lúc này hắn lại nhìn kỹ Tống Thư Hàng.
Khi hắn nhìn thấy Tống Thư Hàng từ chính diện, trong lòng chợt động, bất giác thốt lên:
“Bá... Bá Tống... Huyền Thánh!”
Đúng là nghìn năm đệ nhất thánh đây mà, hắn mới vừa xem phát sóng trực tiếp vào mấy ngày trước đây.
Tống Thư Hàng:
“Đọc thánh hào liền một mạch cho ta nghe xem nào!”
“Bá Tống Huyền Thánh!”
Nam tử mặc vest đen hô lên.
“Không ngờ vị đại sư mà tổng phân bộ Quy mời đến lại là ngài, đúng là quá tốt rồi!”
Nam tử mặc vest đen lại kích động nói:
“Bá Tống tiền bối, có phải ngài không hài lòng với mấy thiếu nữ đứng chào không? Hay là ta đổi nhóm khác cho ngài nhé?”
Xích Tiêu kiếm lại phiên dịch cho Thư Hàng nghe.
Tống Thư Hàng vừa xoa huyệt thái dương vừa hỏi:
“À Xích Tiêu kiếm tiền bối này, ngươi phát âm không chuẩn, vậy có biết viết không?
“Đừng xem thường ta, mặc dù ta phát âm ngôn ngữ thú giới không chuẩn nhưng về phần viết thì hoàn toàn không thành vấn đề nhé.”
Xích Tiêu kiếm đắc ý khoe khoang.
Tống Thư Hàng:
“Vậy tiền bối viết thử xem.”
“Muốn viết cái gì?”
Xích Tiêu kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Nói cho hắn biết sở thích của ta rất bình thường, hơn nữa ta không phải là đại sư của tổng phân bộ Quy gì hết, hắn nhận lầm người rồi.”
Xích Tiêu kiếm:
“Chuyện nhỏ.”
Sau đó nó nhảy lên, viết ra một chuỗi chữ viết bằng lửa trên không trung.
Ngọn lửa nhảy nhót trong hư không bắt đầu thành hình, ngưng mà không tán, hóa thành chữ viết.
[Bá Tống Huyền Thánh nói là sở thích của hắn rất bình thường, hắn không thích bé trai đáng yêu, chỉ thích bé gái đáng yêu thôi. Ngoài ra có một chuyện nữa là các ngươi nhận lầm người rồi. Bá Tống Huyền Thánh không phải là đại sư của tổng phân bộ Quy mà các ngươi nhắc đến, đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi.]
Xích Tiêu kiếm trả lời.
“Nhận lầm ư?”
Am tử mặc vest đen trợn tròn mắt kinh ngạc.
Sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ thất vọng:
“Vậy đại sư của tổng phân bộ Quy đang ở đâu?”
Xích Tiêu kiếm viết:
[Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?]
Trên mặt nam tử mặc vest đen hiện đầy vẻ thất vọng, hắn ngồi xổm ở một bên lảm nhảm một mình. Lần này chắc hắn dùng tiếng địa phương, ngay cả Xích Tiêu kiếm cũng nghe không hiểu hắn đang nói gì.
Tống Thư Hàng:
“Giải quyết hiểu lầm xong chưa?”
“Giải quyết hoàn mỹ hết rồi, ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm.”
Xích Tiêu kiếm đáp.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Chúng ta tránh trước đi.”
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn thôn nhỏ kia.
Nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà.
Nếu dựa theo tiền lệ do tên nào đó tạo ra, nói không chừng trong tổ chức có cái tên quái dị này còn có một bộ bí tịch nào đó tên là “Hai trăm bản lĩnh mà nhân loại cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” cũng nên.
Có cách nào tiến vào phân bộ này một cách đường hoàng không nhỉ?
...
Lúc này nam tử mặc vest đen kia lại ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi:
“Bá Tống Huyền Thánh, gặp nhau chính là duyên, trời cũng tối rồi, ngài có muốn đến nhà ta ở một đêm không?”
Mặc dù không phải là đại sư của tổng phân bộ Quy nhưng vị này lại có lai lịch lớn hơn, chính là nghìn năm đệ nhất thánh. Một khi mời được ngài ấy đến thăm phân bộ, nếu đối phương tiện tay chỉ điểm cho đám hậu bối trong phân bộ mình thì quá tuyệt vời rồi.
Xích Tiêu kiếm phiên dịch lại cho Tống Thư Hàng nghe.
Trời đã tối ư?
Đúng rồi, có mấy vầng trăng đang treo trên không trung kia kìa, bây giờ đã là đêm khuya rồi.
Vả lại đây là nam tử mặc vest đen đang mời hắn, vậy là hắn có thể đường hoàng tiến vào phân bộ Hắc Mã rồi.
Lời mời này rất đúng ý Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng mỉm cười rồi gật đầu đáp:
“Gặp nhau tức là có duyên, nếu đạo hữu đã mời, thế thì ta xin quấy rầy đạo hữu một đêm vậy.”
Xích Tiêu kiếm dùng chữ viết bằng lửa trả lời:
[Bá Tống Huyền Thánh nói: Ngươi nói có lý, tối nay đến chỗ các ngươi ở một đêm vậy.]
“Không thành vấn đề.”
Nam tử mặc vest đen lấy ra một thiết bị truyền tin:
“A Thiên, ngươi nhanh đổi đội đứng chào ở cổng đi. Đổi thành gì ấy à? Đương nhiên là đổi thành bé gái đáng yêu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận