Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1232: Bán Sỉ Mô Típ Nhân Vật Chính

Chương 1232: Bán Sỉ Mô Típ Nhân Vật Chính
Đậu xanh!
Gần đây hình như bí pháp giám định nghịch ngợm hơi quá rồi thì phải? Lúc giám định thứ khác thì vẫn bình thường, nhưng cứ giám định tin tức liên quan đến Tống Đầu Gỗ là lại cho ra kết quả rất tồi tệ.
Lại là quyền hạn chưa đủ, lại là tuổi tác chưa đủ...
Thở dài một hơi, Tống Thư Hàng ngưng sử dụng bí pháp giám định.
Cho dù có muốn cưỡng ép giám định cũng giám định không ra kết quả hắn mong muốn.
“Dựa theo manh mối do bí pháp giám định cung cấp, nếu phối hợp bí tịch của liên minh nhân loại với công pháp tu luyện của Thiện thì sẽ nhận được thu hoạch không tưởng.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.
Hắn phải làm sao để lấy được công pháp tu luyện của Thiện đây?
Muốn lấy được công pháp theo cách quang minh chính đại... vậy thì phải cân nhắc đến chuyện có nên gia nhập tổ chức Nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà không.
Hơn nữa cho dù thành công lấy được bộ công pháp kia thì hắn cũng không thể bắt đầu tu luyện ngay lập tức được.
Hắn đã tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, nếu muốn tu luyện công pháp phụ trợ thứ hai thì phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi chuyện mới được.
Ngoài ra còn một điểm nữa.
Tất cả thành viên trong phân bộ Hắc Mã đều tu luyện ba trăm tuyệt chiêu giúp nhân loại sống tốt hơn ở thú giới và Thần Thú Diệt Thế Đại Pháp.
Nếu như chỉ cần đồng tu hai thứ này là có thể phát hiện bí ẩn cất giấu trong đó, vậy chẳng lẽ không một thành viên nào trong phân bộ Hắc Mã phát hiện ra?
Mỹ nhân rắn công đức đứng lẳng lặng bên cạnh Tống Thư Hàng. Từ sau khi cá voi mập dưới chân cô nuốt lông trắng vào, cô vẫn chưa về lại thân thể Tống Thư Hàng. Dù sao thì lông trắng đáng thương là sinh vật còn sống, không thể bị mang vào trong thân thể Tống Thư Hàng giống như Xích Tiêu kiếm được.
Đột nhiên mỹ nhân rắn công đức quay qua nhìn về phía cửa.
Nơi đó có hai người đang đến gần.
Một vị là phân bộ trưởng mặc vest đen, một vị khác chính là Quy đại sư.
Quy đại sư đã kết thúc diễn giảng.
Phân bộ trưởng và Quy đại sư không đi thẳng đến phòng Tống Thư Hàng mà đi qua phòng kế bên tìm Thiện trước.
“Tiểu Thiện, Bá Tống đại nhân nghỉ ngơi rồi à?”
Sau khi vào nhà phòng, phân bộ trưởng lên tiếng hỏi.
Thiện lắc đầu:
“Vừa rồi ta đang minh tưởng củng cố cảnh giới, Bá Tống tiền bối cũng không lớn tiếng gọi ta.”
“Vậy à, không biết bây giờ đi gặp Bá Tống đại nhân có quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi không nhỉ? Hay là sáng mai chúng ta lại tới đi.”
Phân bộ trưởng nói.
Quy đại sư không phản đối, gật đầu đồng ý.
Phân bộ trưởng và Quy đại sư lại cẩn thận rời khỏi phòng Thiện.
Nhưng mới đi tới cửa, phân bộ trưởng đột nhiên dừng lại.
Hắn bỗng quay đầu nhìn về phía Thiện.
“Thiện, vừa rồi ngươi nói là đang minh tưởng củng cố cảnh giới ư?”
Phân bộ trưởng trợn to mắt hỏi.
Số người trong phân bộ Hắc Mã cũng không nhiều, mà trí nhớ của bộ trưởng lại cực tốt, hắn đã nhìn lớp trẻ trong phân bộ lớn lên, hiện tại những tiểu tử này có tu vi mấy phẩm, thậm chí là đang ở cảnh giới nhỏ nào hắn đều nhớ rõ hết.
Theo như trí nhớ của hắn thì Thiện chỉ mới vừa đột phá đến cảnh giới tị khiếu vào hai tháng trước. Thiên phú tu luyện của cô bé này bình thường, hơn nữa tài nguyên tu luyện trong phân bộ Hắc Mã cũng không nhiều. Theo như tình huống bình thường, Thiện muốn tu luyện đến cảnh giới khiếu huyệt tiếp theo ít nhất phải mất một năm trở lên, thậm chí hai năm, ba năm cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ, cô bé lại đột phá rồi ư? Hơn nữa còn đang củng cố cảnh giới?
“Đúng vậy thưa bộ trưởng.”
Thiện gật đầu đáp.
“Là nhờ Bá Tống đại nhân à?”
Phân bộ trưởng lập tức hiểu ra, đồng thời hắn bước nhẹ nhàng đến cạnh tiểu Thiện, đưa tay chạm vào mạch trên tay cô bé để xác định cảnh giới.
Quả nhiên tiểu Thiện đã thành công mở ra nhĩ khiếu, hơn nữa lực lượng khí huyết trong cơ thể rất sung mãn, không hề để lại tai họa ngầm nào. Điều này chứng tỏ cảnh giới của cô bé không phải do cưỡng ép tăng lên mà là chuyện nước chảy thành sông, khiếu huyệt tự mở!
“Đúng vậy.”
Tiểu Thiện gật đầu nói.
Phân bộ trưởng thầm mừng rỡ trong lòng, giữ Bá Tống đại nhân ở lại phân bộ nghỉ ngơi đúng là một quyết định quá chính xác. Nhưng phải công nhận cô bé Thiện này cũng là người có phúc duyên thâm hậu, nhờ thành thạo một loại ngoại ngữ mà được cơ duyên từ Bá Tống đại nhân.
“Nếu mình cũng thành thạo một ngoại ngữ nào đó thì tốt biết mấy.”
Phân bộ trưởng thầm nghĩ.
Hình tượng của Bá Tống Huyền Thánh ở trong lòng hắn lại càng cao lớn hơn.
Sau đó phân bộ trưởng và Quy đại sư không đi quấy rầy Tống Thư Hàng.
Bọn họ cũng chọn một phòng ở gần đó để nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị chờ sáng mai lại đến thăm Bá Tống Huyền Thánh.
××××××××××××××××
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa nhô lên.
Phân bộ trưởng mở mắt ra, khi thấy mình còn nằm ở trên giường trong phòng thì trong lòng không khỏi cảm thấy mất mác. Hắn còn tưởng rằng giống như tối hôm qua chứ, vừa mở mắt ra đã thấy toàn bộ thành viên trong phân bộ đều vây quanh chỗ ở của Bá Tống tiền bối, công lực tăng lên rất nhiều ấy chứ.
Phân bộ trưởng đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện Quy đại sư đã chờ sẵn ở cửa.
“Chào buổi sáng Quy đại sư, hôm qua đại sư ngủ ó ngon không?”
Phân bộ trưởng hỏi.
“Ngươi dậy rồi đấy à?”
Quy đại sư mỉm cười nói:
“Lão phu mất ngủ cả đêm qua, thế là cứ thức chờ ngươi tỉnh dậy.”
Phân bộ trưởng:
“...”
Quy đại sư, ngài cũng nóng lòng quá rồi đấy.
Hai người tới phòng của tiểu Thiện trước.
Cô bé Thiện cũng mới vừa thức dậy.
Giống như phân bộ trưởng, lúc Thiện tỉnh dậy phát hiện mình còn ở trên giường, trong lòng cô bé bỗng dâng lên cảm giác mất mác.
“Thiện, Bá Tống đại nhân dậy chưa?”
Phân bộ trưởng hỏi.
Tiểu Thiện lắc đầu.
“Vậy ngươi đi cùng với bọn ta qua gặp Bá Tống tiền bối luôn.”
Phân bộ trưởng cười nói.
Bọn họ và Bá Tống Huyền Thánh nói hai thứ tiếng khác nhau, cần có người phiên dịch.
...
Thật ra Tống Thư Hàng vẫn đang chờ phân bộ trưởng và Quy đại sư đến. Chỉ khi tiếp xúc với hai vị này, hắn mới tìm được cơ hội lấy Thần Thú Diệt Thế Đại Pháp mà hắn muốn.
Trong quá trình chờ đợi, hắn vẫn luôn quan sát tình hình bên Bích Thủy Các thông qua con mắt công đức.
Cuộc chiến Kiếp Tiên vẫn đang diễn ra.
Với sức bền của Kiếp Tiên, chiến đấu tám năm mười năm cũng không thành vấn đề. Không biết khi nào Sở Các Chủ mới có thể kết thúc cuộc chiến này?
Cũng không biết Thông Nương và Tiểu Thải độ tâm ma kiếp thế nào rồi?
Diệp Tư trong cơ thể hắn vẫn đang ở trạng thái đấu tranh với tâm ma, chưa vượt qua được.
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang tiếng gõ cửa của phân bộ trưởng.
Thiện lên tiếng hỏi:
“Bá Tống tiền bối, ngài dậy chưa?”
Tống Thư Hàng vung tay lên, thánh ấn trong cơ thể bắt đầu phủ từng tầng uy nghiêm Huyền Thánh lên người chủ nhân nó.
Mỹ nhân rắn công đức đứng nghiêm túc sau lưng hắn.
“Vào đi.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Cửa phòng mở ra.
Quy đại sư âm thầm quan sát Bá Tống Huyền Thánh ở trong phòng.
Giống như hình tượng xuất hiện trong màn hình nhân tiền hiển thánh mà mọi người đã thấy lúc trước, bề ngoài của Bá Tống Huyền Thánh là dáng dấp thiếu niên, mặt mũi dễ nhìn, giữa hai hàng lông mày tự mang vẻ hiền lành ôn hòa .
Chỉ cần nhìn thẳng vào hắn, trong đầu sẽ tự động hiện lên thánh hào của hắn – Bá Tống Huyền Thánh!
Không ngờ lại là nghìn năm đệ nhất thánh thật.
“Vãn bối Quy Huyền Tử bái kiến Bá Tống tiền bối.”
Quy đại sư cung kính nói.
Lần này không cần Thiện phiên dịch, Quy đại sư cũng tinh thông ngoại ngữ, mặc dù kỹ năng nói của hắn không tốt lắm nhưng nhìn chung vẫn ở mức có thể nghe hiểu.
Phân bộ trưởng lén nhìn qua Quy đại sư.
Trời ạ, vậy là trong số những người ở đây chỉ có mỗi hắn là không thể giao tiếp trực tiếp với Bá Tống Huyền Thánh.
Tự nhiên cảm thấy mình như bị bài xích ra khỏi vòng ấy.
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Tống Thư Hàng mỉm cười hỏi.
“Vãn bối nghe Bá Tống tiền bối đến đây làm khách nên cố ý đến bái kiến.”
Quy đại sư đưa tay hành lễ.
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu. Tối hôm qua vị Quy đại sư này ở ngoài cửa sốt ruột đợi cả một đêm, muốn gặp hắn gấp như vậy chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Quy đại sư thấy dáng vẻ Bá Tống tiền bối cười không nói gì, khuôn mặt già nua chợt đỏ ửng.
Với tu vi của Bá Tống tiền bối, đương nhiên ngài ấy dễ dàng phát hiện ra mọi hành vi cử chỉ của hắn trong phạm vi xung quanh đây.
Quy đại sư mặt dày nói:
“Bá Tống tiền bối, vãn bối có một việc muốn nói với tiền bối. Gần đây trong thú giới liên tục xảy ra một số chuyện lạ rất quỷ dị, thường có thú tu, tu sĩ nhân tộc đột nhiên rơi vào tà đạo, hóa thân thành tà ma. Thậm chí trong quá trình vãn bối đến phân bộ Hắc Mã cũng gặp phải chuyện có tu sĩ đi cùng rơi vào tà đạo.”
Tống Thư Hàng nghe vậy thì khẽ cau mày.
Rơi vào tà đạo, hóa thành tà ma ư? Tình tiết này nghe quen tai quá.
“Tu sĩ rơi vào tà đạo chính là một người bạn của vãn bối. Rõ ràng lúc lên đường hắn không hề có bất kỳ dị trạng gì, nhưng đúng vào tối hôm qua, trên người hắn đột nhiên tràn ra lượng lớn tà khí Cửu U, bắt đầu tà ma hóa. Khó khăn lắm vãn bối mới khống chế được và phong ấn hắn lại.”
Quy đại sư chậm rãi thuật lại mọi chuyện.
Sau khi phong ấn đồng bạn lại, hắn lập tức liên lạc với tổng bộ của liên minh Nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà, yêu cầu bên đó phái cao thủ tới chữa trị cho đồng bạn.
Chỉ là cao thủ của tổng bộ không thể nào tới đây ngay được mà phải cần có thời gian, không biết phong ấn của hắn có thể chịu được tới lúc đó không.
Nhưng may là hắn lại gặp được một vị Huyền Thánh đang làm khách ở phân bộ Hắc Mã.
Tống Thư Hàng:
“Có phải trước khi tà ma hóa, hắn đã tiếp xúc với thứ gì đó đặc thù đúng không? Ví dụ như một chiếc nhẫn xinh đẹp hay là những đồ trang sức khác chẳng hạn? Hoặc cũng có thể là những vật khác kiểu vũ khí thần binh tinh xảo gì đó?”
Quy đại sư cau mày suy tư chốc lát, sau đó hai mắt đột nhiên sáng lên:
“Trước khi đến phân bộ Hắc Mã, vị đồng bạn kia của vãn bối nhặt được một thanh kiếm gãy. Hắn cho rằng thanh kiếm gãy kia là bảo bối nên đã mang nó theo bên người.”
“Thanh kiếm gãy vẫn còn đó chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Quy đại sư lắc đầu đáp:
“Ta không chú ý đến chuyện này.
Lúc này phân bộ trưởng ở bên cạnh đột nhiên nhảy cẫng lên, sổ một tràng xí xô xí xào gì đó.
Vừa rồi lúc Tống Thư Hàng và Quy đại sư đang trao đổi với nhau, phân bộ trưởng vội kéo tiểu Thiện qua, bảo cô bé phiên dịch cho mình nghe.
“Sao vậy?”
Tống Thư Hàng xoay đầu lại hỏi.
Tiểu Thiện dịch lại:
“Bộ trưởng nói mấy ngày trước ngài ấy có nhặt được một thanh đao gãy, bây giờ còn bị hắn ném ở trong rương.”
“Thanh đao gãy kia của ngươi có gì khác thường không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu Thiện lại phiên dịch cho bộ trưởng nghe.
Bộ trưởng gật đầu đáp, Tiểu Thiện đứng cạnh phiên dịch lại:
“Từ khi nhặt được thanh đao kia, ta thường nghe thấy một giọng nói. Giọng nói này hỏi ta ‘Ngươi có muốn sức mạnh không? Ngươi có muốn trở thành nhân vật chính của thế giới này không?’. Ta cảm thấy thanh đao gãy này có chút tà môn, vì vậy đã trả lời nó là ‘Không muốn, cút đi!’, sau đó thanh đao gãy kia không lên tiếng nữa. Nhưng ta nghĩ nó là bảo bối nên đã nhặt nó rồi cất vào trong bảo rương.”
“Ngươi đi lấy nó tới đây cho ta xem thử, cẩn thận đừng để bị mê hoặc.”
Trong lòng Tống Thư Hàng đã xác định thứ này chính là trò quỷ do một vị chúa tể khác của thế giới Cửu U bày ra.
Trong lúc chờ bộ trưởng đi lấy đao đến, Tống Thư Hàng lại quay qua nhìn Quy đại sư.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề luôn:
“Quy đạo hữu, lúc tu luyện bí tịch liên minh và Thần Thú Diệt Thế Đại Pháp, ngươi có cảm thấy có điều gì khác thường không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận