Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1235: Đời này ta phải đứng trên đỉnh

Chương 1235: Đời này ta phải đứng trên đỉnh
Đạo Tử tiền bối lấy được cung điện này từ đâu thế?
Mùi hôi thối bên trong đến từ viễn cổ, nó xuyên qua thời không, tràn ngập hơi thở của năm tháng.
“Đây là cung điện gì thế?”
Tống Thư Hàng nhìn cung điện tráng lệ, bịt mũi lại.
Dứt lời, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ.
Đây không phải là một mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ đấy chứ?
Hắn đã từng tiếp xúc với rất nhiều mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, vì thế sau khi quan sát tỉ mỉ cung điện này, hắn lập tức cảm ứng được hơi thở của mảnh vỡ thuộc Thiên Đình viễn cổ từ nó.
Nho gia, mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, mùi hôi thối.
Đây chắc không phải là hố phân tự hoại của Thú Thần Bộ mà Hằng Hỏa Chân Quân đã nói đấy chứ?
Đạo Tử vẫn cười ngốc nghếch:
“Ừm, ta tới Nho gia chuyển nó đi đấy, mấy mảnh vỡ khác mọi người không cho ta chuyển, chỉ có cái này là mang đi đâu cũng được. Cung điện này to quá, ta vất vả lắm mới chuyển được nó qua đây đấy.”
Không ngờ đúng là nó thật, khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật.
Ngoài ra thực lực của Đạo Tử đúng là mạnh thật đấy. Phải biết là, cần đến bốn yêu thú Kiếp Tiên hợp lực, cộng thêm trận pháp phù văn bổ trợ mới có thể di chuyển được Bích Thủy Các của Sở các chủ. Mà một mình Đạo Tử vẫn có thể dễ dàng đưa cả cung điện to lớn thế kia xuyên qua qua thời không.
Thủ đoạn cỡ này dường như không chỉ đơn giản là một Kiếp Tiên nữa rồi.
Chắc không phải Đạo Tử đã bước ra đạo của mình, trở thành Trường Sinh Giả rồi đấy chứ?
“Kinh văn ta cứ mượn đã nhé… ta cũng không biết đến lúc nào mới trả cho ngươi được.”
Đạo Tử vỗ vai Tống Thư Hàng:
“Nhưng ta hứa với ngươi, nhất định sẽ trả lại nó nguyên vẹn cho ngươi!”
Thư sinh thủy tinh, một trong những Kiếp Tiên của Nho gia cũng từng hứa với ta như thế, nhưng đến cuối cùng lại làm mất luôn linh quỷ của ta.
Tống Thư Hàng thầm mắng.
Đồng thời, hắn nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Đạo Tử tiền bối rồi hỏi:
“Tiền bối, ngươi khỏi rồi à?”
Hành vi xử sự của Đạo Tử lúc này nhìn có vẻ điên khùng nhưng lại rất rõ ràng. Hắn hết điên rồi ư?
“Hề hề hề hề.”
Đạo Tử lại bật cười ngốc nghếch:
“Ai mà biết được?”
“Tiền bối, ngươi mượn kinh thư làm gì thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đạo Tử ngẩng đầu lên, dường như đang trầm tư gì đó.
Một lúc sau, hắn vỗ tay đáp:
“Ta muốn trở thành Thánh Nhân thứ hai.”
“Ta muốn đứng trên đỉnh cao.”
“Ta muốn vô địch thiên hạ, trấn áp đương thế giống như Thánh Nhân năm xưa!”
“Sau đó, ta muốn trả thù cả thế giới, hề hề hề hề.”
Đạo Tử nói xong lại chạy tới chạy lui như phát điên, xoay tròn, nhảy nhót, phanh gấp bên cạnh Tống Thư Hàng, có lúc còn biểu diễn một màn bay thẳng lên trời rồi gia tốc rơi xuống nữa.
Xem ra bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
Sau khi chạy một hồi, hắn lại quay về bên cạnh Tống Thư Hàng:
“Tiểu đạo hữu, ngươi có muốn trở thành đệ tử của ta không?”
Tống Thư Hàng ngơ ngác.
“Ta cũng muốn như Thánh Nhân, dạy dỗ ra ít nhất mười ba đệ tử Kiếp Tiên.”
Đạo Tử nói bằng giọng đầy tự tin:
“Chuyện này ta có lòng tin sẽ làm được, năm xưa tiểu sư đệ cuối cùng thực ra là do ta thay mặc sư phụ dạy dỗ đấy.”
Nói cách khác, Đạo Tử có trình độ giảng dạy của “Kiếp Tiên chi sư”.
Nói thật là Tống Thư Hàng cũng muốn lắm.
Nho gia vẫn luôn là phong cách mà hắn hướng tới, hơn nữa còn có lão sư trình độ Kiếp Tiên chi sư chỉ dạy thế này, đúng là một bắt đầu tuyệt vời đối với bất kỳ tu sĩ nào.
Nhưng còn chưa đợi Tống Thư Hàng trả lời, Đạo Tử đột nhiên lắc đầu:
“Không đúng, không được. Ngươi không hợp trở thành đệ tử của ta, ngươi vô duyên với Nho gia, không hợp để trở thành Nho tử.”
Tống Thư Hàng: 0_0
“Tạm biệt nhé ~”
Đạo Tử bật cười, một chân đạp mạnh vào không trung.
Cánh cửa không gian hiện lên trong không trung.
Đạo Tử bước vào trong cánh cửa không gian rồi mất dạng.


Nhìn tòa cung điện to lớn, bốc mùi trước mặt này, Tống Thư Hàng lại đau đầu.
Cung điện lơ lửng giữa không trung.
Thứ này phải xử lý thế nào bây giờ?
Hắn không thể đưa thẳng nó vào trong thế giới hạch tâm được, hiện giờ thế giới hạch tâm của hắn chưa thể chưa được thứ to như thế này. Mảnh vỡ Thiên Đình lần trước là nhờ có Bạch tiền bối two giúp đỡ, thu nhỏ nó lại trước rồi mới để vào trong.
Nhưng lần này không có ai giúp hắn thu nhỏ mảnh vỡ Thiên Đình lại cả.
Hơn nữa, nó bốc mùi quá.
Nếu để nó vào trong thế giới hạch tâm thì chẳng phải cả thế giới sẽ bốc mùi theo à?
“Oẹ ~”
Sau lưng hắn, Thiện, phân bộ trưởng, Quy đại sư còn cả mấy đệ tử trẻ tuổi khác đều tái cả mặt, không ngừng nôn khan.
Mùi hôi tỏa ra từ cung điện xộc thẳng vào khứu giác nhạy bén của họ. Cho dù họ có phong tỏa hô hấp thì mùi lạ ấy vẫn có thể vẫn có thể chui vào cơ thể họ qua từng lỗ chân lông.
Cái mùi này đúng là kịch độc từ viễn cổ mà.
“Ể? Có đến mức ấy không?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Hắn cũng ngửi thấy mùi lạ kia, hơi thối thật nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.
Có phải là do cơ thể của hắn đang trong trạng thái thể lỏng nên có sức miễn dịch với mùi thối không?
“Bá Tống tiền bối, chúng ta không chịu nổi nữa rồi.”
Thiện che kín miệng, cô bé cảm thấy trong lúc mình nói câu kia thì mùi hôi thối đã xông thẳng vào miệng, khó chịu cực kỳ.
“Mọi người lui ra sau đi đã, ta lên xem sao.’
Tống Thư Hàng nói.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, bước lên cung điện.
Khi nhảy lên tới cửa cung điện, có một tầng kết giới được triển khai để cản bước hắn.
Dây xích hoàng kim trên người hắn hơi nóng lên.
Kết giới ‘xác nhận’ thân phận của hắn xong thì không cản trở nữa, mặc hắn đi vào.
Tống Thư Hàng đi vào bên trong cung điện.
Trong đó chỉ có một cái hố sâu khổng lồ.
Bên trong vẻ ngoài vàng son rực rỡ chẳng có gì ngoài một hố sâu đen thăm thẳm. Những thứ bên trong đã bị Nho gia dùng pháp thuật thanh lý sạch rồi.
Dù thế nào thì nó cũng là một mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ, cho dù là một hố phân thì vẫn là mảnh vỡ Thiên Đình.
Khi bảo tồn nó tất nhiên Nho gia cũng thanh lý những thứ ở bên trong.
Dù trong cung điện không có bất cứ thứ gì nhưng vẫn có một mùi lạ bay từ trong ra.
Mùi hôi thối này đến cả Nho gia cũng không giải quyết được. Bất luận dùng pháp thuật tịnh hóa của hệ nào cũng không khử nổi, dường như nó đã hoàn toàn hòa vào làm một thể với cung điện vậy.
Tống Thư Hàng cởi găng tay của mình ra, vươn tay ấn vào tường cung điện.
“Trong giấc mơ tối hôm kia, Tượng Nha Quái Tiên Sư đã từng bói cho ta, nói thứ mà ta muốn tìm được giấu ở một nơi dơ bẩn mà ta không thể tưởng tượng ra được… Hố phân của Thú Thần Bộ năm xưa chẳng phải là một nơi bẩn thỉu à. Có khi nào công cụ giải mã bí mật mà ta muốn tìm dang được giấu ở nơi đây không!”
Tới đây nào, bí pháp giám định!
Nói cho ta biết chân tướng đi.
88888 thanh âm vang lên trong não hải của hắn, phù văn màu vàng kim tuôn ra từ trong mắt ra, đáp xuống trên cung điện.
Trả giá bằng thương thế và đau đớn, phù văn màu vàng nghịch chuyển trở lại, đem theo kết quả giám định.
“Mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ: hố phân của Thú Thần Bộ, đây là một bảo địa rất quan trọng của Thiên Đình viễn cổ. Rất nhiều tiên viên, biển hoa, vườn linh dược, rừng tiên quả đều không thể thiếu nguồn dinh dưỡng được bổ sung từ đây. Ngoài việc hóa giải phần lớn trao đổi chất của các linh thú trong Thú Thần Bộ, nơi này không hề có chỗ đặc biệt nào cả.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hết rồi? Chỉ thế thôi à?
Công cụ giải mã bí mật đã nói đâu? Hàng giấu kín của Tống đầu gỗ đâu? Mau ra đây cho ta đi chứ.
Tống Thư Hàng không tin, ra sức khởi động bí pháp giám định.
Cuối cùng, giám định thuật cũng phát hiện ra một tin tức mới.
Cái giá phải trả là trên cơ thể của hắn đột nhiên xuất hiện một vết thương cực lớn, khiến hắn đau đớn đến mức cắn chặt răng, nếu không phải cơ thể của hắn ở thể lỏng thì chắc đã mất một lượng máu lớn rồi.
“Nếu cứ dùng bí pháp giám định này thì sớm muộn gì cũng có ngày ta biến thành kẻ bị M mất thôi.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Kết quả giám định mới xuất hiện trong đầu của hắn.
“Dường như ở chỗ viên gạch thứ ba bên tay phải cửa sau cung điện có di bút của ai đó.”
Chính là cái này.
Ám hiệu của Tống đầu gỗ, không thể sai được.
Tống Thư Hàng chạy ngay tới cửa sau cung điện, trên viên gạch thứ ba ở bên tay phải quả nhiên có lưu lại vết khắc.
Nhưng thứ này là văn tự viễn cổ, một chữ Tống Thư Hàng cũng không biết.
Tống Thư Hàng quay đầu, nhìn sang … Xích Tiểu kiếm trong bụng mỹ nhân rắn công đức.
Bây giờ đúng là lúc để Xích Tiêu kiếm tiền bối xuất chiêu rồi.
Tống Thư Hàng khiêm tốn thỉnh giáo:
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, mấy chữ viễn cổ này nghĩa là gì thế?”
“Ha ha, lúc không cần dùng đến ta thì để mặc ta bị @#%× Tiên Tử nuốt vào bụng. Lúc cần thì lại xin ta cơ đấy, Tống Thư Hàng tiểu hữu, thái độ của ngươi thế là không được đâu nhé.”
Xích Tiêu kiếm cười khà khà nói.
Hãy để ta vạch trần suy nghĩ của ngươi nào, Tống Thư Hàng tiểu hữu, để xem về sau ngươi có dám bơ ta nữa không?
Tống Thư Hàng ngơ ngác.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối muốn ra hóng gió à? Ngươi cứ nói một câu là được mà, ta sẽ bảo mỹ nhân rắn công đức thả ngươi ra ngay.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sau đó hắn hạ lệnh cho mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức quay phắt đầu đi, không thèm nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Mỹ nhân rắn công đức dè dặt xoay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng, thấy hắn câm nín, trên gương mặt của cô hiện lên vẻ rối rắm.
Một lúc sau, dường như ra một quyết định rất nặng nề, cô vươn tay kéo Xích Tiêu kiếm ra. Nhưng lại nắm thật chặt, không chịu giao ra.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, bây giờ ngươi có thể giúp chúng ta phiên dịch được chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Được thôi, ra ngoài vẫn tốt hơn ở trong bụng. Để ta xem mấy câu này có nghĩa là gì nào.”
Xích Tiêu kiếm nhìn lên văn tự viễn cổ trên tường.
Sau đó hắn bắt đầu phiên dịch:
“Bên trên viết là ‘Á đù, một hố phân mà lại tu sửa đẹp đẽ thế này, Nho gia của các người có tiền là giỏi lắm hả? Đến hố phân cũng làm như cung điện ấy. Bên trong tối om, suýt chút là ta ngã xuống hố rồi đấy. Không Không Đạo Môn Mộ Lam Đạo Nhân chúc mỗi tên vào đây ngồi bệ xí đều rơi xuống hố không bò lên được.’ Đây là bút tích của một vị cao thủ trong Không Không Đạo Môn. Hắn từng lẻn vào một động thiên nào đó của Nho gia rồi đi vào cung điện này. Nhưng rõ ràng, hắn chẳng thu hoạch được gì cả.”
Tống Thư Hàng: “…”
Không Không Đạo Môn à.
Chắc là môn phái của Vân Vụ Đạo Trưởng – người bị Hoàng Sơn Chân Quân dùng nick clone để trêu đùa kia. Vị Đường thiếu chủ muốn trộm đồ của hắn nhưng bị Bạch tiền bối bắt lại cũng thuộc môn phái này.
Ngoài ra trong môn phái này còn có một vị cao thủ tên là Lãnh Diệm kiếm, mấy trăm năm trước đã từng trộm tượng Bạch tiền bối, nhân sinh quan từ đó cũng thay đổi hoàn toàn.
“Các thành viên của môn phái này số nhọ quá.”
Tống Thư Hàng nói.
Đợi đã, thứ ta muốn không phải là cái này, ta muốn ám hiệu do Tống đầu gỗ để lại cơ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận