Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1238: Sủng vật số 1 của Bạch two

Chương 1238: Sủng vật số 1 của Bạch two
Mỹ nhân rắn công đức mang Long Thú tà năng bị chém thành hai khúc về.
Long Thú tà năng đã bị tha hóa hoàn toàn, ý thức rơi vào trạng thái cuồng bạo vô tận, trở thành một thành viên của tà ma Cửu U.
Tống Thư Hàng tế ra rễ hoa sen, đâm vào trong cơ thể Long Thú.
Đến khi tất cả tà năng Cửu U trên người Long Thú bị hút cạn, Tống Thư Hàng cảm ứng được thế giới hạch tâm của mình bắt đầu một đợt tiến hóa mới.
Lần thăng cấp tiến hóa này tốn chút thời gian, trong lúc tiến hóa không ảnh hưởng đến các tính năng của thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chỉ lo nếu trong lúc tiến hóa không thể sử dụng được thế giới hạch tâm, tại nơi nguy cơ tứ phía, đại nạn gần kề này như thú giới, chỉ số đảm sinh mạng của hắn sẽ rớt ngay một nửa.
Cơ thể của Long Thú hoàn toàn bị ma hóa, sau khi toàn bộ tà năng Cửu U trên người nó bị hút cạn thì chỉ còn lại đúng bộ xương khô.
Khi còn sống con Long Thú này đã đạt cảnh giới lục phẩm, nếu tế luyện một chút thì xương của nó cũng là một nguyên liệu luyện khí tốt. Tống Thư Hàng tiện tay thu lại đống xương cốt Long Thú, đặt chung với nguyên liệu luyện khí nhận được lần này.
….

Lúc này, bên ngoài phân bộ Hắc Mã.
Sau khi chứng kiến con tà năng Long Thú cường đại kia bị xử gọn trong một nhát chém, những ‘người bị nhiễm’ bên ngoài phân bộ Hắc Mã và bạn đồng hành của họ đều run lên.
Lúc trước, có vài bệnh nhân nóng lòng nên muốn xen ngang, thậm chí có người muốn xông thẳng vào trong phân bộ. Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều phải so sánh thực lực của bản thân và con Long Thú kia một chút rồi cân nhắc tới chuyện mình có chịu được một kiếm của vị Nữ Đế kia không đã.
************
Một đêm không ngủ.
Số lượng người bị nhiễm được gửi tới từ khắp nơi không ít, cộng thêm sau nửa đêm lại không ngừng có bệnh nhân được đưa tới, mãi cho đến khi ánh ban mai xuất hiện, Tống Thư Hàng mới có thời gian nghỉ ngơi.
“Số lượng người bị nhiễm còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ta.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Những bệnh nhân được đưa đến từ tối hôm qua cho tới bây giờ đều là những người chỉ cách phân bộ Hắc Mã một ngày đường. Có thể tưởng tượng ra, trong mấy ngày tới số bệnh nhân sẽ ngày càng nhiều hơn.
Những bệnh nhân này đều là các tu sĩ đã được phong ấn kịp thời, chưa hoàn toàn bị ma hóa.
“Cái vị ở Cửu U kia định làm một trận đại dịch thế giới thật đấy à.”
Tống Thư Hàng day trán.
Lúc này, Thiện đẩy cửa đi vào:
“Chào buổi sáng Bá Tống tiền bối. Ngươi có muốn ăn sáng không?”
Trong tay cô bé là một bát cháo, bên trong có một số dược liệu bổ sung năng lượng, nâng cao tinh thần.
“Cảm ơn.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Là bọn ta phải cảm ơn tiền bối mới phải, ngươi đã vất vả cả một đêm rồi.”
Thiện đặt cháo xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.
Cô bé này có tính cách hệt như tên của mình, trong thời gian tiếp xúc, Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được sự lương thiện đáng yêu của cô.
Nhưng… có lẽ do vẫn luôn sinh sống trong phân bộ Hắc Mã, không tiếp xúc với nhiều người bên ngoài nên cô gái này tốt bụng thái quá.
Lúc này nhìn thấy Thiện, Tống Thư Hàng lại thấy hơi lo lắng, lúc hắn vừa gia nhập nhóm Cửu Châu số 1, sau khi biết được tính cách của hắn, các vị tiền bối trong nhóm cũng từng lo lắng như thế.
Lúc trước các tiền bối sợ rằng Tống Thư Hàng quá tốt bụng, không thể nắm chắc được cái độ ‘tốt bụng’ này. Cũng may là Tống Thư Hàng không phải là kiểu tốt bụng mất não, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số một cũng yên tâm hơn một chút.
“Bá Tống tiền bối, sắp tới đây sẽ có thêm nhiều người bị nhiễm được đưa tới phân bộ Hắc Mã của bọn ta hơn, ngươi còn ở lại đây bao lâu nữa?”
Thiện hỏi với vẻ mong chờ.
“Xem tình hình thế nào đã, nhưng mà Thiện này, ta không thể ở lại đây cả đời được.”
Tống Thư Hàng bưng bát cháo lên, thổi nhẹ một hơi, mùi thơm của cháo bay vào mũi.
Thiện gật đầu:
“Ta biết, ta chỉ muốn Bá Tống tiền bối ở lại thêm mấy ngày thôi. Ngươi ở lại càng lâu thì càng có nhiều người được cứu.”
“Thú giới rất rộng lớn, Tiểu Thiện à. Bằng sức của một mình ta, cho dù cả ngày không nghỉ cũng chẳng thể cứu hết tất cả những người bị nhiễm được.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
“Ta biết.”
Thiện gật đầu đáp:
“Vì thế ta chỉ muốn làm việc mình có thể trong điều kiện tiên quyết là đủ sức mà thôi.”
Tống Thư Hàng nghe thế thì ngẩn ra, sau đó lại bật cười.
Câu trả lời của Thiện cũng giống như những gì hắn nói với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.
Xét từ mặt này, tính cách của Thiện rất giống hắn.
Cốc cốc cốc.
Lúc này có tiếng gõ cửa truyền từ ngoài vào.
Là Quy đại sư.
Lần này hắn không đưa bệnh nhân đến cùng mà một mình qua đây.
“Mời vào.”
Tống Thư Hàng nói.
Quy đại sư đẩy cửa bước vào:
“Bá Tống đại nhân, chào buổi sáng.”
Dứt lời, hắn phất tay:
“Tiểu Thiện, chuyện ta sắp nói có liên quan đến một số cơ mật. Ngươi hãy ra ngoài tránh mặt một lát.”
“Được, Quy đại sư.”
Thiện gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
“Quy đại sư có tin tức của thông đạo à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng thế, sau khi ta gửi tin cho tổng bộ, tổng bộ đã trả lời lại. Ở phía Đông thú giới có một hồ nước mặn tên là hồ Tu La, bờ hồ được tạo thành hoàn toàn từ muối tinh. Ở chính giữa hồ nước mặn đó, cứ cách hai năm sẽ mở ra một thông đạo nối liền tới hiện thế. Nhưng hồ nước mặn này được môn phái thú tu Thần La Tông trông giữ. Nếu như Bá Tống tiền bối muốn mượn đường thì phải liên hệ với Thần La Tông đã.”
Quy đại sư trả lời.
Hai năm mà hắn nói là tính theo giời gian của hiện thế.
“Hai năm mới mở một lần ư? Vậy lần mở trước là lúc nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Nếu theo cách tính thời gian trên trái đất thì hai tháng trước vừa mới mở.”
Quy đại sư đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Nói cách khác, muốn mượn con đường này trở về hiện thế trái đất hắn ít nhất còn phải đợi một năm mười tháng nữa?
“Cảm ơn đại sư.”
Tống Thư Hàng thở dài đáp.
Một năm mười tháng, đau thật.
Tin tức này tạm thời cứ nhớ để đấy đã.
Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Sở các chủ thuận lợi trở về, đưa hắn về hiện thế thôi.

….
Quy đại sư rời khỏi phòng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà mà ngẩn người.
Một năm mười tháng đấy, gần hai năm trời. Nếu như hai năm mà hắn không về, không biết người thân sẽ lo lắng đến mức nào nữa.
Tính thời gian thì hắn bị cuốn vào chuyện của Bích Thủy Các 4, 5 ngày rồi.
Kỳ nghỉ trung thu đã qua, chắc là trường học đã bắt đầu đi học lại rồi.
Tâm ma kiếp của Tiểu Thải và Thông Nương rốt cuộc ra sao rồi?
Còn nữa, sau khi phát hiện hắn mất tích thì Tô thị A Thập Lục và Bạch tiền bối có đi tìm hắn không?
Hy vọng hiện thế không rối loạn.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngươi có thể chém mở không gian không?”
Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
“Ta là kiếm, là kiếm đấy! Ta không phải là pháp khí không gian hệ nhé. Còn nữa, chẳng phải ngươi vẫn còn một vị Quy tiền bối sao? Hắn có năng lực sử dụng không gian không?”
Xích Tiêu Kiếm nhắc nhở.
Tống Thư Hàng:
“Định mệnh, ta quên béng đi mất.”
Tuy rằng cảnh giới của rùa biển đã bị phong ấn nhưng nó có thể sử dụng truyền tống không gian mà.
Hắn lập tức liên lạc với Quy tiền bối trong thế giới hạch tâm.
“Quy tiền bối ~ có tín hiệu không, có nghe thấy ta nói gì không? Ngươi có thể mở hộ ta một cánh cửa không gian để về hiện thế không?”
Tống Thư Hàng hỏi ngay.
Rùa biển lớn:
“Nhìn trời ~ cảnh giới hiện tại của ta bị phong ấn rồi, khoảng cách truyền tống cũng bị hạn chế. Cho dù toàn lực thi triển xa nhất cũng chỉ từ Nam Cực đến Bắc Cực của Trái Đất thôi. Truyền tống từ thú giới về đến hiện thế, vượt ngoài khả năng của ta.”
“Nhìn trời.”
Tống Thư Hàng thở dài.
“Đúng thế, nhìn trời. Bây giờ ta rất nhớ ổ của mình, muốn về nhà quá.”
Đại Hải Quy nói.
Tống Thư Hàng lại thở dài lần nữa, tiếp tục nhìn trời ngẩn ngơ.
Một lúc sau, hắn lại nghĩ tới một chuyện.
“Đúng rồi Quy tiền bối, ngươi quen với Tống Đầu Gỗ đúng không? Rốt cuộc Tống Đầu Gỗ trông ra sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lần trước hắn hỏi Sở các chủ, kết quả là Sở các chủ vẽ cho hắn mấy bức tranh Tống Đầu Gỗ mặt đại chúng, chơi nhau quá mà.
“Tống Đầu Gỗ à, với thẩm mỹ của nhân loại thì hắn đẹp trai lắm, chỉ kém chủ của ta một chút thôi.’
Đại Hải Quy nói:
“Nhưng đứng trên góc độ của loài rùa thì hắn không đủ góc cạnh.”
“Quy tiền bối có cách nào để chiếu hình dáng của Tống Đầu Gỗ ra cho ta xem không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đại Hải Quy:
“Không thành vấn đề.”
Dứt lời, nó thi triển một pháp thuật nhỏ, chiếu ra hình ảnh Tống Đầu Gỗ trong trí nhớ của mình.
Trong bức họa hiện ra hình ảnh một Nho sinh lưng buộc trường kiếm, mái tóc ánh lên sắc vàng, nếu tách ra thì ngũ quan của hắn rất bình thường nhưng nếu gộp chúng lại với nhau thì càng nhìn càng thấy thu hút.
Đây là Tống Đầu Gỗ ư?
Một nho sinh tuấn tú thế này chẳng giống tí nào với kẻ ‘thích tự tìm chết, bỏ chạy bậc nhất, đánh không lại liền đi tìm viện binh, tính cách thần kinh, bị người ta đánh cho phát khóc mấy chục lần’ trong tình báo mà Tống Thư Hàng thu được.
“Tóc vàng ư?”
Tống Thư Hàng bất ngờ.
“Nghe nói lúc đầu tóc của Tống Đầu Gỗ có màu đen, về sau uống máu của tổ tiên Kim Long nên tóc mới đổi màu. Chậc chậc chậc.”
Đại Hải Quy đáp.
“Còn có chuyện này nữa hả?”
Tống Thư Hàng niết cằm, quan hệ của Tống Đầu Gỗ và tổ tiên Kim Long tốt thật đấy.
Hắn lại nhìn chằm chằm vào bức họa hồi lâu.
“Quy tiền bối, ngươi thấy ta và Tống Đầu Gỗ có chỗ nào giống nhau không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đại Hải Quy:
“Đều thích tự tìm chết chăng? Quan hệ rộng? Hay là cùng có nhiều người chống lưng có thể lôi ra đánh nhau được?”
“Không, ta nói về bề ngoài cơ.”
Tống Thư Hàng đáp.
Đại Hải Quy:
“Tống tiểu hữu, muốn mơ cũng phải đợi đến tối cơ.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Xoẹt ~ xoẹt ~”
Trong lúc họ nói chuyện, một chuỗi âm thanh điện từ vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
m thanh này rất chói tai.
Tống Thư Hàng móc lỗ tai.
‘A lô, là số của Bá Tống hả? Nhận được xin trả lời. Xoẹt xoẹt xoẹt.”
Đó là mọt giọng nói rất trầm của đàn ông, Tống Thư Hàng chưa từng nghe thấy giọng người này trước đây.
“Nhận được xin trả lời ~ Nhận được xin trả lời `~ là số của Bá Tống đúng không? Điện thoại đường dài đắt lắm đấy, một giây hết mấy đồng lận đấy. Thời gian là vàng bạc đấy nhé.”
Tống Thư Hàng: “Ta đây.”
“Rốt cuộc cũng xác định được vị trí của ngươi rồi, tốt quá. ‘Thế giới cá nhân’ của ngươi bị làm sao thế? Sao lại chặn tín hiệu vậy, chủ nhân của ta không gửi tín hiệu được, mất luôn liên lạc với hóa thân, bây giờ chủ ta đành phải chôn chân trong Tà Liên thế giới đây nè.”
Giọng nam trầm kia nói tiếp.
Tống Thư Hàng dùng phương thức trao đổi tâm linh, hỏi:
“Chủ nhân của ngươi là Bạch tiền bối à?”
Bạch tiền bối two?
“Đúng thế ~~ Xác định tọa độ của Bá Tống, bắt đầu nhảy vượt không gian.”
Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên.
Tên đó muốn qua đây ư?


Bạn cần đăng nhập để bình luận