Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1244: Kim Cang Bên Dưới Hai Gốc Cây Tươi Héo

Chương 1244: Kim Cang Bên Dưới Hai Gốc Cây Tươi Héo
Mỹ nhân rắn công đức nghi hoặc quay đầu nhìn chung quanh, lúc tiến vào ‘cổng truyền tống’, cô còn theo sát phía sau Tống Thư Hàng cơ mà, nhưng trong nháy mắt khi bước ra từ cổng truyền tống thì Tống Thư Hàng lại biến đâu mất rồi.
Rùa biển lớn:
“@#%× Tiên Tử, cô có thể cảm ứng được Tống Thư Hàng không?”
Thân là ánh sáng công đức thực thể hóa của Tống Thư Hàng, hẳn là mỹ nhân rắn có thể định vị được chỗ của Tống Thư Hàng mới đúng.
Mỹ nhân rắn công đức nhắm hai mắt lại toan tập trung vị trí của Tống Thư Hàng.
Đột nhiên cô duỗi thẳng tay ra.
Trong hư không có một bóng người rơi xuống, được mỹ nhân rắn công đức đỡ lấy.
Bóng người rơi xuống là Diệp Tư. Cô đang độ tâm ma kiếp lại phải tách ra khỏi Tống Thư Hàng.
Mỹ nhân rắn công đức ôm lấy Diệp Tư một cách cẩn thận, trên mặt cô lộ ra nét dịu dàng, nhu tình như nước.
Người mang phong cách nữ đế uy nghiêm như cô lại đột nhiên lộ ra nét nhu hòa như vậy khiến Rùa biển lớn bên cạnh nhìn đến ngu người.
“Cô bé này không phải linh quỷ của Tống Thư Hàng à? Sao lại xuất hiện thế này?”
Rùa biển lớn nghi hoặc hỏi.
Lẽ nào lúc tên Tống Thư Hàng kia ở trong không gian truyền tống thì bỗng bắn tung tóe à?


Cùng lúc đó, bên trong Bích Thủy Các.
Móng vuốt của Kiếp Tiên vảy rồng rốt cuộc cũng phá vỡ phong tỏa không gian [gần trong gang tấc mà như biển trời cách đôi] rồi đâm đến trước người Sở các chủ.
Sau lưng hắn, ba vị Kiếp Tiên thú tu rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi trói buộc của lỗ đen kia, đồng loạt vọt tới phía Kiếp Tiên vảy rồng.
“Chết đi!”
Kiếp Tiên vảy rồng cắn răng nói, hắn bộc phát ra một kích mạnh nhất của bản thân, tất cả lực lượng toàn thân hội tụ trên móng vuốt vồ về phía Sở các chủ.
Sở các chủ ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.
Cô không chống cự, từ đầu tới cuối cô đều duy trì tư thế chống kiếm mà đứng.
Móng vuốt của Kiếp Tiên vảy rồng đâm vào thân thể cô… Ngay trong nháy mắt đó, thân thể cô hóa thành những đốm sáng rồi bắt đầu tiêu tán.
Một đòn tấn công dùng toàn bộ lực lượng của Kiếp Tiên vảy rồng lại đánh vào hư không.
“Đây là ‘ngưng đạo’ thất bại ư?”
Kiếp Tiên vảy rồng nhìn thân thể bắt đầu tiêu tán của Sở các chủ trước mặt.
Trạng thái của các chủ tựa như ‘bước ra đạo của mình thất bại’ sau Kiếp Tiên.
Hậu quả của việc bước ra đạo của mình thất bại còn thảm hơn việc độ kiếp thất bại.
Độ kiếp thất bại còn có tỷ lệ sống sót rất nhỏ, thậm chí tương lai sau khi khôi phục thương thế còn có thể ngóc đầu trở lại, tái chiến với thiên kiếp.
Mà sau khi ‘bước ra đạo của mình’ thất bại thì kết cục trực tiếp chính là thân tử đạo tiêu. Ngay cả ‘thủ đoạn sống lại’đã chuẩn bị trước đó cũng sẽ trực tiếp mất đi hiệu lực.
Nhưng một lát sau, Kiếp Tiên vảy rồng lại phủ định suy đoán của mình.
Hai gốc cây lớn một tươi tốt một khô héo còn đang không ngừng sinh trưởng.
Sở các chủ vẫn còn tiếp tục bước ra khỏi ‘đạo’ của cô.
Nhưng dường như ‘đạo’ của cô rất quái dị, thậm chí còn vứt bỏ thân thể của chính cô.
Kiếp Tiên vảy rồng liếc nhìn hai gốc cây cùng với Bích Thủy Các khổng lồ bên dưới.
“Chết tiệt… Thất bại rồi.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Muốn ngăn cản Sở các chủ tiếp tục ngưng tụ đạo của mình thì chỉ có phá hủy hai gốc cây sau lưng cô mới được, nhưng dường như hai gốc cây này lại hòa làm một thể với toàn bộ Bích Thủy Các.
Hủy hai gốc cây chẳng khác nào triệt để phá hủy nguyên Bích Thủy Các, ngay cả phần nền cũng không cách nào giữ lại được.
Nhưng mục tiêu của đám Kiếp Tiên vảy rồng là cướp lấy Thiên Đình nguyên sơ.
Ít nhất thì bọn họ phải giữ được “nền” của Bích Thủy Các.
Vậy thì chẳng khác nào một vòng tuần hoàn chết.
Muốn ngăn cản Sở các chủ tiếp tục ‘ngưng đạo’ thì phải hủy diệt toàn bộ Bích Thủy Các, tức là nhiệm vụ thất bại.
Nếu không phá hủy Bích Thủy Các thì Sở các chủ ‘ngưng đạo’ thành công, trở thành trường sinh giả, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sẽ bị cô treo lên đánh, nhiệm vụ vẫn sẽ thất bại.
“A a a ~~
Lúc này, Kiếp Tiên thể lỏng chui lên từ dưới lòng đất Bích Thủy Các, trên người hắn ghim vô số các vật nhỏ li ti như rễ.
“Chết tiệt, toàn bộ Bích Thủy Các đều đang sụp đổ!”
Kiếp Tiên thể lỏng kêu lên.
Hắn vốn chỉ muốn làm ô nhiễm Bích Thủy Các, không ngờ Sở các chủ lại trực tiếp phá hủy Bích Thủy Các.
Dưới tàng hai gốc cây một tươi tốt một khô héo kia.
Một nửa thân thể Sở các chủ đã hóa thành đốm sáng.
Cô cúi đầu, nhìn sâu vào Bích Thủy Các bên dưới.
Nơi xa… Nước mắt không ngừng tuôn trào từ khóe mắt của Diệp Tư trong tay mỹ nhân rắn công đức không ngừng…
Mỹ nhân rắn công đức luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô.
Không có Tống Thư Hàng, không có mệnh lệnh tiếp theo, cô hoàn toàn không biết nên làm gì hay làm thé nào, chỉ có thể trông nom Diệp Tư theo bản năng.


Kiếp Tiên vảy rồng nhìn Sở các chủ đang biến mất, đột nhiên trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ.
“Ngươi sẽ chết.”
Hắn lên tiếng.
Sở các chủ thản nhiên liếc nhìn hắn.
“Đạo của ngươi có vấn đề, cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, ngay cả cơ hội sống lại cũng không có. Bây giờ ngươi dừng lại thì vẫn còn kịp đấy.”
Kiếp Tiên vảy rồng tiếp tục nói.
Kiếp Tiên thể lỏng cũng bước đi trên không mà đến gần đó:
“Dừng lại đi, nếu dừng lại bây giờ thì ngươi vẫn còn cứu được.”
Phía sau, ba vị Kiếp Tiên thú tu khác cũng đã khôi phục lại. Lúc thân thể Sở các chủ tiêu tán thì bọn họ đã lùi ra khỏi trạng “phân thân” rồi.
Sở các chủ không trả lời bọn họ, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía hư không.
Lại một lần nữa…
Đến cuối cùng…
Người có thể đứng ra cứu vớt Bích Thủy Các trong tưởng tượng của cô vẫn không xuất hiện…
“Gửi gắm hy vọng vào kẻ khác là một loại yếu đuối.”
“Không thể dựa vào bất cứ ai.”
“Người ta thì cuối cùng cũng là người ta, cuộc đời tu sĩ của chúng ta, không dựa vào người chỉ dựa vào mình.”
Sở các chủ ngơ ngác nhìn bầu trời, hóa thành đốm sáng đã lên đến ngực cô.
Còn vài giây nữa thôi là cô sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Kiếp Tiên vảy rồng cau mày, hắn cảm thấy có điểm nào đó rất bất thường.
‘Đạo’ của Sở các chủ quá quỷ dị, rõ ràng là ‘ngưng đạo’ thất bại, thân thể cô đang biến mất, sắp sửa thần hình câu diệt, nhưng hai gốc cây một tươi tốt một khô héo sau lưng cô lại cao to hơn.
Dường như ‘đạo’ của cô vẫn chưa thất bại.
Dù cho cô biến mất, thần hình câu diệt thì đạo của cô vẫn có thể tiếp tục kéo dài.
“Sau cái chết của cô ta thì còn thứ gì thay thế sự tồn tại của cô ta, kế thừa đạo của cô ta ư?” Kiếp Tiên vảy rồng rơi vào trầm tư.
Đột nhiên, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩa.
Đợi đã.
“Tâm ma?”
Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Trước đó Sở các chủ đã từng hỏi hắn một vấn đề: [Ngươi đoán thử xem nếu ta không thể vượt qua tâm ma, vậy thì cuối cùng tâm ma đáng sợ của ta đã đi đâu rồi?]
Tâm ma của cô ta đi đâu rồi?
Tâm ma của cô chưa từng biến mất, thậm chí có thể đã sinh ra dị biến nào đó.
Rất có thể nó có thể sẽ kéo dài 'đạo' của cô.
Nghĩ tới đây, Kiếp Tiên vảy rồng nói nhanh:
“Hủy diệt hai gốc cây kia, san bằng Bích Thủy Các, đừng giữ lại gì cả. Mau!”
Không cách nào lấy được Thiên Đình nguyên sơ nữa.
Lỗ đen khủng bố, chất độc ăn mòn cực mạnh, gậy lang nha bổng to dài, lưỡi dao sắc bén phủ xuống khắp bầu trời, gió lốc cuồng bạo, nhóm Kiếp Tiên thú tu toàn lực ra tay.
Một kích toàn lực của Kiếp Tiên có thể hủy thiên diệt địa.
Bây giờ lại có đến mấy Kiếp Tiên toàn lực tấn công hai gốc cây cùng với Bích Thủy Các.
Lúc này Sở các chủ chỉ còn sót lại đầu và hai cánh tay.
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Chuyện cần làm cô đã làm xong. Kế tiếp đã không cần cô quan tâm nữa.
Đúng lúc này, một âm thanh cực lớn vang tên từ hư không.
“Hành Thâm Bàn Nhược Ba La Mật… Đa Thời! (*)
Đồng thời, một nắm đấm vàng rực chui ra từ hư không.
Lúc chữ ‘Thời’ được quát ra, nắm đấm vàng rực kia đã nện mạnh lên trên lỗ đen rồi trực tiếp nghiền nát nó.
“Chiếu Kiến Ngũ Uẩn Giai… Không!”
Lúc chữ ‘Không’ được quát ra, lại một nắm đấm vàng óng nện về phía chất độc ăn mòn cực mạnh kia.
Chất độc bị nắm tay đập xuống thì trực tiếp bốc hơi hóa thành khí.
“Độ Nhất Thiết Khổ… Ách!”
Khi chữ ‘Ách’ ra khỏi miệng, có một bắp chân tráng kiện bước ra từ hư không, giẫm mạnh lên trên lang nha bổng.
Lang nha bổng nứt toác, vỡ vụn bay đầy trời.
“Muu ~~
Kiếp Tiên sừng trâu cầm lang nha bổng trong tay bị lực lượng khủng bố từ bắp chân tráng kiện kia trực tiếp đạp bay, phát ra tiếng kêu dài thảm thiết.
“Xá Lợi Tử, Sắc Bất Dị Không, Không Bất Dị Sắc.”
Lại thêm một bắp chân tráng kiện bước ra, một cước này đá vào trên lốc xoáy.
Ầm ~~ lốc xoáy lại bị đá cho vỡ tan tành.
“Sắc Tức Thị Không, Không Tức Thị Sắc!”
Cuối cùng, một cái đầu trọc to lớn hợp với thân thể lách ra từ hư không.
Đây là một người đàn ông cao chừng ba thước, bắp thịt cuồn cuộn toàn thân, cả người phát ra ánh sáng màu vàng.
Không phải hắn xuất hiện thông qua cánh cửa không gian mà là dùng một loại phương thức bạo lực, cứng rắn lách ra khỏi hư không.
“Thọ Tưởng Hành Thức Diệc Phục Như Thị.”
Sau khi người đàn ông màu vàng kia hiện thân thì chặp hai tay lại. Hắn khẽ khom người, dùng thân thể cao lớn che chắn cho Sở các chủ.
‘Keng keng keng’, lưỡi dao sắc bén đầy trời rơi xuống người người đàn ông màu vàng, vang lên một loạt tiếng kim loại va chạm.
Đám lưỡi dao từ trên không rơi xuống kia là do Kiếp Tiên cánh ưng phát ra, lực lượng ẩn chứa bên trong mỗi một mảnh dao đều không kém gì một quả bom nhiệt hạch thiên kiếp.
Nhưng lúc rơi vào người người đàn ông màu vàng thì ngay cả da lông cũng không đả thương được.
“Xá Lợi Tử, Thị Chư Pháp Không… Không… Không… Không cái gì ấy nhỉ?”
Người đàn ông màu vàng đứng thẳng người, gương mặt đầy vẻ xoắn xuýt.
Kiếp Tiên vảy rồng, Kiếp Tiên thể lỏng cùng mấy vị thú tu Kiếp Tiên khác đều khiếp sợ nhìn người đàn ông màu vàng kia.
“Mà thôi, không nhớ ra được. Khó đọc quá đi mất.”
Người đàn ông màu vàng duỗi tay sờ đầu mình, sau đó hắn xoay người đối mặt với Sở các chủ chỉ còn lại cần cổ trơn bóng và cái đầu.
Hắn nheo mắt lại, chặp hai tay lần nữa:
“Sở Tiên Tử ~~ bần tăng đến đây hóa duyên.”
Sở các chủ nhìn người đàn ông màu vàng kia.
Có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô không biết tên này.
“Sở Tiên Tử chỉ còn lại một cái đầu vậy mà lại khiến bần tăng cảm giác được một loại vẻ đẹp khác thường. Đặc biệt là mái tóc dài này của cô, vừa xuất hiện là có ngay hiệu quả đặc biệt như phim ma ấy.”
Người đàn ông màu vàng cười ha hả.
Nói rồi, hắn vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Sở các chủ.
Thân hình vốn đang hóa thành đốm sáng của Sở các chủ lập tức ổn định lại.
“Lần này ta đến rồi đây.”
Người đàn ông màu vàng nhẹ giọng, dịu dàng nói.
Sở các chủ sững người.
Bàn tay to lớn trên đỉnh đầu kia truyền đến cảm giác ấm áp.
Cho dù người đàn ông màu vàng trước mắt này có dáng dấp xa lạ, nhưng cảm giác ấm áp truyền tới từ bàn tay to lớn kia lại quen thuộc đến vậy.
Là hắn…
Lần này, rốt cuộc hắn cũng đã tới…
Trong nháy mắt, những giọt nước mắt tủi thân không ngừng rơi xuống từ khóe mắt cô.
“Oa, Sở Tiên Tử, bần tăng phát hiện ra một chuyện.”
Người đàn ông màu vàng nói:
“Sau khi chỉ còn lại một cái đầu, Sở Tiên Tử đã không còn cách nào phản kháng bần tăng sờ đầu cô rồi. Bởi vì cô không có tay để phản kháng ta. Ha ha ha ha!”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay to bự màu vàng kia sờ tới tờ lui, sờ trái sờ phải, sờ xuôi sờ ngược trên đầu Sở các chủ.
Nước mắt đang ứa ra của Sở các chủ lập tức dừng lại.
“Cái tên khốn kiếp này!”
(*) Trích từ bài thơ Bát nhã ba la mật đa tâm kinh của Thích Trí Thủ:
PHIÊN ÂM
Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.
Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.
Xá Lợi Tử! Thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới; vô vô minh diệc vô vô minh tận; nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc.
Dĩ vô sở đắc cố, bồ đề tát đỏa y Bát nhã ba la mật đa cố tâm vô quái ngại; vô quái ngại cố vô hữu khủng bố; viễn ly điên đảo mộng tưởng; cứu cánh niết bàn, tam thế chư Phật y Bát nhã ba la mật đa cố đắc a nậu đa la tam miệu tam bồ đề.
Cố tri Bát nhã ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhứt thiết khổ, chơn thiệt bất hư.
Cố thuyết Bát nhã ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết: Yết đế, Yết đế, Ba la Yết đế, Ba la tăng Yết đế, Bồ đề. Tát bà ha.
DỊCH NGHĨA
Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách.
Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy.
Xá Lợi Tử! Tướng không các pháp đây, chẳng sanh chẳng diệt, chẳng dơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt. Cho nên, trong không, không sắc, không thọ, tưởng, hành, thức; không mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý; không sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; không nhãn giới cho đến không ý thức giới; không vô minh cũng không vô minh hết; cho đến không già chết, cũng không già chết hết; không khổ, tập, diệt, đạo; không trí cũng không đắc.
Bởi không sở đắc, Bồ tát nương Bát nhã ba la mật đa, nên tâm không mắc ngại; vì không mắc ngại nên không sợ hãi, xa lìa mộng tưởng điên đảo, rốt ráo niết bàn. Chư Phật ba đời nương Bát nhã ba la mật đa nên chứng a nậu đa la tam miệu tam bồ đề.
Nên biết Bát nhã ba la mật đa là chú thần lớn, là chú minh lớn, là chú vô thượng, là chú không gì sánh bằng, trừ hết mọi khổ ách, chắc thật vì không dối.
Nên nói chú Bát nhã ba la mật đa, nên nói chú rằng: Yết đế, Yết đế, Ba la Yết đế, Ba la tăng Yết đế, Bồ đề, Tát bà ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận