Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1245: Xuất Hiện Đi, Đại Quân Của Trẫm!

Chương 1245: Xuất Hiện Đi, Đại Quân Của Trẫm!
Sở các chủ bị chọc tức, cô chỉ còn lại có cái đầu nên đành há miệng táp bàn tay kia.
Bàn tay lớn màu vàng linh hoạt tránh khỏi cái miệng của cô rồi đặt lên đầu cô lần nữa.
“Đừng cắn đừng cắn, bây giờ thân thể của ta là thân kim cang hàng xịn, cắn sẽ đau lắm. Ý ta là cô sẽ rất đau, thân thể kim cang có lực bắn ngược sát thương kinh khủng lắm, sẽ làm đau răng. Nếu cô thật sự muốn cắn, lần tới gặp mặt ta sẽ biến thành bộ dạng da mịn thịt mềm để cô cắn cho đã.”
Người đàn ông màu vàng dịu dàng nói.
Sở các chủ:
“…”
“Chuyện kế tiếp cứ giao hết cho ta đi, để ta giúp cô trút giận.”
Người đàn ông màu vàng lại nói.
Dứt lời, hắn xoay người lại đối mặt với năm vị Kiếp Tiên thú tu kia.
Lúc này năm Kiếp Tiên thú tu cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông màu vàng đó, không dám vọng động.
“Năm đối một, cộng thêm tên đang hồi phục lại đằng kia thì là sáu đối một à? Tình huống bất lợi với ta thật đấy.”
Người đàn ông màu vàng nói.
Kiếp Tiên vảy rồng:
“…”
Bất lợi cái con khỉ.
Lúc người đàn ông màu vàng xuất hiện, quyền đánh lỗ đen, chân đá gió lốc. Nếu như đó là thực lực của đối phương thì dù là sáu đấu một, Kiếp Tiên vảy rồng cũng không nắm chắc được phần thắng.
“So với lấy một địch nhiều, ta lại càng thích lấy nhiều hiếp ít hơn. Cho nên, xuất hiện đi, đại quân của trẫm!”
Người đàn ông màu vàng mở hai tay ra hét lớn.
Kiếp Tiên thể lỏng:
“…”
Không phải lúc mới xuất hiện tên này dùng thân phận hòa thượng ư? Tự xưng trẫm là sao đây?
Có điều ngay sau đó, hắn ta lập tức hiểu ra người đàn ông màu vàng tự xưng như vậy là có ý gì.
Ở phía sau người đàn ông màu vàng xuất hiện một không gian màu vàng đỏ. Mảnh không gian kia kéo dài ra, sâu không thấy đáy, giống như cánh cửa của một tân thế giới đang mở ra vậy.
Thực tại ảo?
Không đúng… Thực tại ảo của Tôn Giả thất phẩm căn bản không có bất kỳ tác dụng gì trong chiến đấu cấp cửu phẩm. Thứ mà người đàn ông màu vàng thi triển cũng không phải thực tại ảo mà là một thế giới chân thực.
Trong thế giới màu vàng đỏ kia có bảy mươi nghìn tướng sĩ mặc áo giáp màu vàng, bày trận đứng thẳng.
Những tướng sĩ giáp vàng kia không nói lời nào, khí thế trên người bọn họ ngưng tụ thành một khiến đất trời biến sắc.
Đến cả Kiếp Tiên cũng phải khiếp sợ khi đối mặt với khí thế như vậy.
Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là có bảy vị tồn tại với khí tức vô cùng mạnh mẽ đang dàn hàng đứng ở ngay tuyến đầu của đội quân.
Trên đỉnh đầu bảy vị đại năng kia đều có một vòng ánh sáng bao trùm dung mạo của bọn họ, khiến người khác không thấy rõ.
Tất cả mọi người ở đây chỉ cần nhìn lên vòng sáng trên đỉnh đầu bảy tồn tại kia thì sẽ sinh ra rất nhiều cảm giác.
Đây là vòng sáng mà chỉ Trường Sinh Giả mới có, là ánh sáng mà Trường Sinh Giả ngưng tụ ra sau khi bước ra đạo của bản thân. Nó giống như một chiếc gương, khi nhìn đến ánh sáng của đạo này thì tu sĩ cấp bậc nào cũng có thể chiếu rọi ra bản thân từ trong đó, kết hợp với ánh sáng của đạo là có thể nhận được những cảm ngộ khác nhau.
Nói cách khác, đây là bảy vị Trường Sinh Giả!
Đám Kiếp Tiên vảy rồng lập tức run như cầy sấy.


Vị Trường Sinh Giả đứng tận cùng bên trái kia mặc một bộ chiến giáp hàn băng, mái tóc dài màu bạc tung bay theo gió, bên cạnh hắn mơ hồ có bông tuyết đang bay xuống. Đây là một Trường Sinh Giả nắm giữ pháp tác hàn băng, lấy hàn băng làm đạo.
Bên ngoài Bích Thủy Các, rùa biển lớn há hốc miệng.
“Nhìn trời, chủ nhân!”
Nó nhìn vào hóa thân hàn băng kia với vẻ không dám tin.
Không sai, vị Trường Sinh Giả tựa như đế vương mùa đông, trên người khoác giáp băng kia chính là chủ nhân của nó Bắc Phương Đại Đế.
Tại sao Bắc Phương Đại Đế lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Ngoại trừ Bắc Phương Đại Đế ra, sáu vị Trường Sinh Giả khác cũng là những kẻ tiếng tăm lừng lẫy!
Chẳng hạn như rùa biển lớn còn nhận ra vị Trường Sinh Giả đứng thứ ba kia.
Vị Trường Sinh Giả này khoác vương bào màu đỏ thẫm, ống tay áo tựa như đang cất giấu hai vầng thái dương. Chính là Tây Phương Đại Đế nổi danh cùng Bắc Phương Đại Đế, chủ nhân của Hạ Cung, đại năng lấy hỏa diễm chi đạo để bước vào trường sinh cảnh!
Tấm biển và quảng trường Hạ Cung giờ vẫn còn nằm trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Mà năm vị Trường Sinh Giả khác, rùa biển lớn không nhận ra ai…
Thế nhưng bảy vị Trường Sinh Giả cùng xuất hiện thế này đúng là khiến người khác rúng động khôn cùng.
Đây chính là Trường Sinh Giả đó, toàn bộ chư thiên vạn giới cộng lại cũng không có được bao nhiêu, bây giờ lại xuất hiện đến bảy vị.
Người đàn ông màu vàng mỉm cười:
“Nhìn thấy chưa, đây chính là đại quân của trẫm.”
“Vạn thắng, vạn thắng, vạn thắng!”
Các tướng sĩ giáp vàng đồng loạt reo hò.
“Nói cho kẻ địch của chúng ta biết, như thế nào là vương đạo?”
Người đàn ông màu vàng nói.
Bắc Phương Đại Đế tiến lên trước một bước, cười khẽ đáp:
“Đối thủ không ngoan thì đạp qua xác hắn.”
“Như thế nào là bá đạo?”
Người đàn ông màu vàng lại hỏi.
Vị Trường Sinh Giả thần bí thứ hai tiến lên trước:
“Dù ngoan cũng đạp.”
Người đàn ông màu vàng lại nhấc tay, cao giọng nói:
“Như thế nào là… Như thế nào là… là…”
Vị Trường Sinh Giả Tây Phương Đại Đế tiến lên, kề gần bên tai hắn nói:
“Đợt thứ ba đến Nho đạo. Sau đó trả lời là trước khi đạp xác thì nên nói một tiếng.”
Nói xong thì Tây Phương Đại Đế lùi về phía sau.
Người đàn ông màu vàng ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh giơ tay lần nữa:
“Như thế nào là Nho đạo?”
Tây Phương Đại Đế tiến lên trước một bước, hai tay hắn đút trong ống tay áo, trả lời:
“Hồi bệ hạ, người không cần nghĩ đến Nho đạo đâu ạ, cả đời này người và Nho đạo đã định sẵn là vô duyên rồi.”
Nam từ màu vàng:
“…”
“Người anh em, chúng ta không thể diễn theo kịch bản ư?”
Hắn quay đầu lại, nói với Tây Phương Đại Đế một cách bất mãn.
Tây Phương Đại Đế nghiêng đầu, rồi lại xoay đầu nhìn trời huýt sáo.
Sở các chủ:
“…”
Kiếp Tiên vảy rồng, Kiếp Tiên thể lỏng, bốn vị Kiếp Tiên thú tu:
“…”
“Không nói nhiều nữa, giết chết bọn chúng cho ta.”
Người đàn ông màu vàng vươn tay chỉ về phía mấy bị Kiếp Tiên thú tu.
Ở sau lưng hắn, Bắc Phương Đại Đế nhún người nhảy ra khỏi thế giới vàng đỏ.
Đồng thời, một cánh cửa không gian mở ra trước người hắn, Đại Đế lập tức chui vào cánh cửa không gian.
Lúc xuất hiện lần nữa đã đã ở phía sau Kiếp Tiên thể lỏng.
Bắc Phương Đại Đế duỗi tay đặt lên người Kiếp Tiên thể lỏng, lực lượng hàn băng ngưng tụ.
Chất độc của Kiếp Tiên thể lỏng gặp phải khắc tinh, còn chưa kịp phát động đã bị đóng băng trong nháy mắt.
Đây chính là sự chênh lệch thực lực giữa Trường Sinh Giả và Kiếp Tiên, cho dù là Kiếp Tiên thể lỏng đã ngưng tụ ra hình dạng ban đầu của đạo thì cũng vẫn còn cách Trường Sinh Giả một khoảng dài.
“Thôn phệ!”
Lúc này, Kiếp Tiên vảy rồng bên cạnh hét lớn.
Một lỗ đen xuất hiện bên cạnh Bắc Phương Đại Đế, muốn nuốt chửng hắn.
Thân hình của Bắc Phương Đại Đế bị lực hút kéo đi nên hơi dừng lại một chút.
Ngay lúc này, Kiếp Tiên vảy rồng hiện ra thân hình giao long rồi túm lấy Kiếp Tiên thể lỏng đang bị đóng băng, đuôi rồng cuộn lên, mở cửa không gian ra nhảy vào.
Mấy vị Kiếp Tiên thú tu khác cũng mở cửa không gian ra rồi nhảy vào ngay.
Lúc Kiếp Tiên một sừng chạy trốn còn tiện thể túm lấy hậu bối của mình theo.
Bóng dáng của Kiếp Tiên vảy rồng thoáng hiện, đáp xuống bên cạnh những thành viên khác của tổ chức rồi nhanh chóng xách cả đám đi cùng.
Thực lực đạt tới đẳng cấp Kiếp Tiên này, nếu như không phong tỏa không gian thì rất khó đuổi cùng giết tận. Lực lượng không gian đúng là thủ đoạn thoát thân đỉnh cấp.
“Các ngươi cho là mình có thể trốn được ư?”
Người đàn ông màu vàng nheo mắt lại.
Hắn canh giữ bên người Sở các chủ, một tấc cũng không rời để rót tiên năng vào cho cô, duy trì thân hình cô không tiêu tán. Nên hắn không tự mình ra tay.
Người đàn ông màu vàng:
“Ta nói rồi, phải giúp cô ấy trút giận. Không thể để các ngươi chạy thoát như vậy được.”
Trong lúc nói chuyện, vị Trường Sinh Giả thân bí thứ hai trong không gian màu vàng óng sau lưng hắn đã ra tay.
Dây xích màu vàng trên hai tay hắn rũ xuống, đâm vào hư không.
Trong hư không có một cánh cửa không gian mở ra.
Toàn bộ đám người Kiếp Tiên thú tu và Kiếp Tiên vảy rồng trốn vào không gian trước đó bị dây xích bằng vàng cột lại rồi kéo ra khỏi không gian.
“Không thể nào!”
Kiếp Tiên vảy rồng hoảng hốt.
Trường Sinh Giả thần bí duỗi tay kết ấn, dây xích bằng vàng kết thành từng cái lồng sắt giam bọn Kiếp Tiên thú tu bên trong.
Đã bắt lại!
Kiếp Tiên thú tu cố gắng mở cửa không gian ra lần nữa, nhưng trong chiếc lồng bằng vàng kia căn bản không cách nào mở cửa không gian được.
Phía sau, bảy mươi nghìn tướng sĩ giáp vàng trầm giọng quát to rồi tiến lên vây kín lồng sắt.
Sau khi tất cả Kiếp Tiên thú tu bị bắt về, nơi xa, thân hình Bắc Phương Đại Đế hơi chấn động một chút, dễ dàng thoát ra khỏi trói buộc của lỗ đen. Hắn quay đầu liếc nhìn rùa biển lớn bên ngoài Bích Thủy Các một cái, sau đó cất bước trở về thế giới màu vàng đỏ kia.
“Làm cho gọn vào, treo đám đó lên cho ta, lát nữa ta muốn đích thân đánh chúng.”
Người đàn ông màu vàng nói.
Tây Phương Đại Đế:
“Thật đáng tiếc, bây giờ bệ hạ ngươi vẫn không thể vào trong giới. Muốn tự mình treo bọn chúng lên đánh à, mơ đi.”
“Vậy đưa bọn chúng ra đây, để ta treo lên đánh.”
Người đàn ông màu vàng nói.
Tây Phương Đại Đế:
“Hồi bệ hạ, sau khi đưa ra ngoài, chúng thần sẽ không thể hỗ trợ vây bắt mấy tên Kiếp Tiên này được. Dù sao thì bây giờ chỉ có mình Bắc Phương là có thể rời khỏi giới để ra ngoài hành động. Đến lúc đó, bệ hạ ngươi phải tự mình ra tay pháp thuật phong ấn không gian rồi mới treo bọn chúng lên đánh được.”
Người đàn ông màu vàng xị mặt:
“Cái này không được, cái kia cũng không được. Vậy ta cần đại quân như vậy để làm gì hả?”
“Làm màu.”
Vị Trường Sinh Giả thần bí thứ hai thản nhiên nói.
Người đàn ông màu vàng cả giận:
“Làm màu cái con khỉ, vừa rồi các ngươi còn đâm thẳng vào nỗi đau với vả mặt ta bôm bốp mà. Về đi về đi, cút về hết đi.”
Bắc Phương Đại Đế và Tây Phương Đại Đế trở về vị trí cũ.
Thế giới màu vàng đỏ từ từ đóng lại.
Bảy mươi nghìn tướng sĩ giáp vàng và bảy vị Trường Sinh Giả đều biến mất.
Mấy Kiếp Tiên thú tu bị bắt kia cũng kêu la hoảng hốt khi bị kéo vào thế giới màu vàng đỏ.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Hỗn loạn ở Bích Thủy Các rốt cuộc cũng chấm dứt.
Chỉ là Bích Thủy Các bên dưới vẫn còn đang sụp đổ, khắp nơi đều bị kịch độc làm ô nhiễm.
Hai gốc cây vẫn còn đang rút lực lượng của Bích Thủy Các và Sở các chủ để sinh trưởng.
Người đàn ông màu vàng vươn tay đặt lên đầu Sở các chủ lần nữa. Tiên năng cường đại từ cơ thể hắn tràn vào cơ thể Sở các chủ, giữ cho thân hình cô không tiêu tan.
Sở các chủ:
“Vừa rồi là cái gì thế?”
“Một món pháp bảo ta tình cờ nhặt được, dùng để làm màu hù dọa cũng được lắm.”
Người đàn ông màu vàng trả lời.
Sở các chủ:
“…”
“Giờ cô có thể dừng việc ngưng đạo không?”
Người đàn ông màu vàng thấp giọng hỏi.
Sở các chủ:
“Đã đến nước này rồi thì không thể dừng được nữa. Nhưng ta sẽ không chết, ta đã chuẩn bị từ trước rồi.”
“Đạo của cô quá mức cực đoan, ngay cả ta cũng không ngờ cô sẽ chọn đạo như vậy.”
Người đàn ông màu vàng thở dài:
“Thủ đoạn sống lại của cô chưa chắc sẽ có hiệu quả.”
Sở các chủ im lặng không nói gì.
“Thời gian của ta sắp đến rồi.”
Người đàn ông màu vàng nói:
“Tiếp theo đành phải giao rắc rối này lại cho hắn vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận