Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1246: Con Riêng Ư?

Chương 1246: Con Riêng Ư?
“Ngươi lại muốn đi à?”
Sở các chủ hỏi.
Người đàn ông màu vàng:
“Giờ ta có nán lại nơi nào trong chư thiên vạn giới thì đều bị giới hạn thời gian. Không thể ở lại quá lâu.”
Sở các chủ im lặng.
“Yên tâm đi, cô chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Người đàn ông màu vàng nói:
“Nếu như thật sự có gì thì ta vẫn còn thủ đoạn cuối cùng.”
“Thủ đoạn cuối cùng ư?”
Sở các chủ ngước mắt nhìn hắn.
“Cô biết đạo trường sinh của Trình Lâm chứ? Ta cho cô biết, ta cũng nắm giữ đạo trường sinh kia. Đến lúc đó Sở Tiên Tử cô sẽ trở thành con gái của ta. Tuy rằng đàn ông sinh con thì hơi dị, nhưng vì cô, ta sẽ cắn răng vượt qua loại chướng ngại về sinh lý này. Chủ yếu là tưởng tượng cảnh cô gọi ta là ba ba thì đã thấy kích thích rồi.”
Người đàn ông màu vàng dựng thẳng ngón cái lên.
Sở các chủ trợn trắng mắt:
“Ta chọn cái chết.”
Sống lại bằng cách đó thì thà cô chết luôn cho rồi.
Mặt khác, theo cô biết thì mỗi một loại đạo trường sinh chỉ thành tựu cho một Trường Sinh Giả duy nhất. Nói cách khác, đạo của mỗi một vị Trường Sinh Giả đều khác nhau hoàn toàn. Tại sao tên này có thể nắm giữ đạo trường sinh của Trình Lâm được chứ?
“Hắn sắp xuất hiện rồi, ta phải đi đây.”
Người đàn ông màu vàng lặp lại. Trong lúc nói chuyện, hắn rót toàn bộ tiên năng của mình vào trong cơ thể Sở các chủ. Như vậy thì có thể giúp Sở các chủ duy trì thân thể trong một khoảng thời gian.
Sở các chủ:
“Ai sắp xuất hiện?”
“Tống đạo hữu đáng yêu chứ ai.”
Người đàn ông màu vàng cười tủm tỉm đáp.
Sở các chủ nhớ tới một việc:
“Rốt cuộc thì quan hệ giữa ngươi và hắn là sao?”
Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Tống Thư Hàng, tất cả mọi người đều nhìn lầm hắn thành Tống Đầu Gỗ chứ? Nhưng chỉ cần nhìn thêm cái nữa thì sẽ phát hiện hắn khác hẳn với Tống Đầu Gỗ.
Vấn đề này không chỉ Tống Thư Hàng mà bản thân cô cũng rất muốn biết.
“Xem ra cô đã phát hiện rồi.”
Người đàn ông màu vàng nói với vẻ mặt thổn thức:
“Bây giờ ta cũng không giấu mọi người nữa.”
Sở các chủ:
“?”
“Thật ra Tống tiểu đạo hữu này chính là con riêng của ta. Đừng nói cho người khác biết nhé.”
Người đàn ông màu vàng cảm khái ra mặt.
Sở các chủ sững sờ.
“Ha ha ha ha, đùa với cô thôi, ai lại có con riêng chứ. Không nói nữa, ta phải đi thật rồi.”
Người đàn ông màu vàng phất tay.
Sở các chủ:
“Mẹ của hắn là ai?”
Người đàn ông màu vàng:
“Hả?”
“Là Kim Long? Trình Lâm? Bạch Cốt? Hay là tiên tử nào đó mà ta không biết thế? Hay là ngươi hốt hết mấy cô rồi sinh một đống con riêng đấy?”
Sở các chủ liệt kê liền tù tì mấy cái tên.
Người đàn ông màu vàng lau mồ hôi:
“Vừa rồi ta đùa thôi mà, ta nói thật đấy.”
Đôi mắt xinh đẹp của Sở các chủ vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta không lừa cô đâu, hơn nữa cô thử nghĩ đi, dù ta muốn sinh con thật thì cũng phải sinh con gái chứ. Con gái đáng yêu biết bao, con trai phiền cỡ nào chứ?”
Người đàn ông màu vàng nghiêm túc nói..
Sở các chủ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông màu vàng dở khóc dở cười, phất tay rồi nói:
“Ta về trước đây.”
“Vậy là ngươi thích con gái à?”
Sở các chủ bỗng hỏi.
Người đàn ông màu vàng:
“Hả?”
“Không có gì, lần tới nói tiếp.”
Sở các chủ ngáp một cái, con ngươi trở nên biếng nhác hẳn đi.
Người đàn ông màu vàng đần thối mặt ra, sau đó biến mất.


Mà lúc này, trong một đường hầm không gian dài dằng dặc.
Tống Thư Hàng đang chạy như điên.
Phía sau lưng hắn, đường hầm không gian đang sụp đổ không ngừng.
“Mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này.”
Tống Thư Hàng toàn lực thi triển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành.
Trong đường hầm không gian này không thể ngự đao phi hành, chỉ có thể chạy bằng chân.
Thế nhưng tốc độ của Quân Tử Vạn Lý Hành chậm hơn tốc độ sụp đổ của đường hầm không gian phía sau rất nhiều.
Tống Thư Hàng chỉ có thể tích trữ sức lực, lúc sắp bị tốc độ đổ sụp xuống của đường hầm không gian bắt kịp thì bộc phát Thiên Hành Kiện nhằm kéo khoảng cách.
Sau khi bộc phát xong lại dùng Quân Tử Vạn Lý Hành rồi tiếp tục chạy băng băng.
“Cái quái gì thế này, tại sao mình lại bị giữ lại trong đường hầm không gian. Tại sao cái đường hầm không gian này lại không có điểm cuối chứ?”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Lúc trước, sau khi hắn và mỹ nhân rắn công đức, Quy tiền bối cùng nhau tiến vào cánh cửa không gian, chẳng biết tại sao hắn lại vào trong cái đường hầm không gian dài dằng dặc này.
Điều đáng sợ nhất là đường hầm không gian bỗng bắt đầu đổ sụp xuống, sau khi đường hầm không gian sụp đổ thì hóa thành không gian đứt gãy, chính là loại không gian đứt gãy sẽ xoắn nát hết tất cả mọi thứ.
Tống Thư Hàng chỉ có thể vắt giò lên cổ mà chạy.
“Đúng là bất hạnh mà ~~”
Tống Thư Hàng cười khổ, chui vào cánh cửa không gian mà cũng gặp chuyển thế này, nhìn trời.
Trong lúc chạy, hắn còn thử mở thế giới hạch tâm của mình, nhưng thế giới hạch tâm bị làm nhiễu giống như lúc ở thế giới thiên kiếp, muốn mở ra cần thời gian đọc kỹ năng rất dài.
Tấm phù văn do mặt trời nhỏ Ngươi Bận Không T233 đưa hắn trở về hiện thế kia cũng không có phản ứng.
Nên ngoại trừ ra sức chạy thì hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Tiêu rồi, có phải do mấy hôm nay chữa bệnh cho người ở thú giới thu nhiều tài luyện luyện khí quá nên bị trời phạt không?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Nhưng cũng không đúng, mỗi lần hắn diệt trừ tà năng Cửu U cho người bị ô nhiễm xong thì đều có thể nhận được không ít ánh sáng công đức. Đây là việc tích thiện thành đức, không lý nào lại bị báo ứng.
Cũng không biết đã chạy bao lâu.
Dù sao thì Tống Thư Hàng cảm thấy mình đã chạy như cả thế kỷ rồi.
“Nếu như phía trước lại xuất hiện vàng với đá quý gì đó thì đây đích thị là game Temple Run phiên bản Tống Thư Hàng rồi.”
Tống Thư Hàng tự giễu.
Ngay khi vừa nói xong, phía trước đột nhiên xuất hiện tia sáng.
Là cửa ra!
Nhưng mà sẽ ra ở đâu đây?
Chạy trong không gian đứt gãy lâu như vậy, có khi nào đã chạy từ thú giới đến nơi khác rồi không.
Kệ đi, ra ngoài trước rồi nói.
Tống Thư Hàng nhún người nhảy vào, dùng tư thế tuyệt đẹp chui ra khỏi đường hầm không gian.
“Yes!”
Tống Thư Hàng siết quả đấm.
Thân hình hắn xuất hiện ở giữa không trung rồi rơi thẳng xuống.
Tâm niệm của Tống Thư Hàng lóe lên, hoa sen đen xuất hiện ngay bên dưỡi đỡ lấy người hắn.
“Diệp Tư vẫn còn vướng trong tâm ma kiếp, ngươi có gọi cô ấy cũng vô dụng.”
Lúc này, giọng nói của Sở các chủ vang lên.
Tống Thư Hàng quay đầu lại, sau đó lập tức nhìn thấy cái đầu xinh đẹp mang vẻ biếng nhác kia của Sở các chủ.
“Định mệnh!”
Tống Thư Hàng giật thót:
“Sở các chủ, cô bị gì thế này?”
“Như ngươi thấy đấy, chỉ còn mỗi cái đầu, có điều bản thân ta cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Sở các chủ ngáp một cái.
Tống Thư Hàng đạp trên hoa sen đen đến gần Sở các chủ.
Nhìn Sở các chủ, tay phải của hắn rục rịch, từ từ vươn ra, muốn sờ đầu của Sở các chủ quá đi – cứ cảm thấy đầu của Sở các chủ như quả cầu lông ấy, đáng yêu ghê.
“Ta cắn đó nha!”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng lúng túng rụt tay về.
“Vừa rồi ta gặp Tống Đầu Gỗ, ta đã hỏi quan hệ giữa ngươi và hắn là gì.”
Sở các chủ nói với vẻ bình tĩnh.
Mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Hắn nói thế nào?”
“Hắn nói ngươi là con riêng của hắn.”
Sở các chủ đáp.
Tống Thư Hàng: ⊙__⊙
Con… con riêng?
“Các chủ không nghe lầm đấy chứ?”
Tống Thư Hàng không dám tin.
Rõ ràng hắn là do mẹ mang thai mười tháng sinh ra, ba Tống còn có ảnh chụp lúc mẹ Tống mang thai, khi hắn vừa sinh ra, còn có giấy khai sinh lúc hắn vừa ra đời nữa… Sao hắn có thể là con riêng của Tống Đầu Gỗ chứ?
“Tuy rằng ta chỉ còn lại một cái đầu, nhưng lỗ tai ta vẫn còn nên chắc chắn sẽ không nghe lầm. Chính miệng Tống Đầu Gỗ nói đấy.”
Sở các chủ bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Tin tức này gây sốc quá, trong lúc nhất thời hắn thật sự không cách nào tiếp nhận được.
Có khả năng hắn không phải là con ruột của ba mẹ hắn ư?
Sau một lúc lâu.
“Không phải là Tống Đầu Gỗ đang nói đùa đó chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi thử.
Sở các chủ đáp:
“Ai mà biết được? Ngươi cũng đã biết vài chuyện về Tống Đầu Gỗ, chắc cũng hiểu tính của hắn. Có đôi khi trông như hắn đang nói đùa, nhưng lại ẩn chứa một vài chuyện nghiêm túc. Có đôi khi hắn rất nghiêm túc nói về một chuyện gì đó, nhưng thật ra chỉ đang phét mà thôi. Nên ta cũng không chắc là hắn nói thật hay đùa nữa.”
Tống Thư Hàng cảm thấy đau gan quá.
“Giả dụ… ta nói giả dụ thôi nhé, nếu như ta thật sự là con riêng của Tống Đầu Gỗ, vậy thì mẹ ta là ai?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Trình Lâm nè, Kim Long nè, Bạch Cốt nè, còn có rất nhiều tiên tử mà ta không biết cũng có thể là mẹ ngươi lắm. Đúng rồi… nếu như mẹ ngươi là Trình Lâm, vậy ngươi và Diệp Tư sẽ thành chị em rồi, ha ha ha.”
Sở các chủ bổ sung.
Tống Thư Hàng:
“Đệch.”
“Nói đùa thôi.”
Sở các chủ ngáp một cái rồi nói.
Tống Thư Hàng:
“Hả?”
“Cuối cùng Tống Đầu Gỗ bảo chuyện con riêng là hắn chỉ đùa với ta thôi.”
Sở các chủ nói:
“Đúng rồi, bộ dạng giật mình của ngươi vừa rồi giống ta lúc nãy lắm đấy. Thấy ngươi đần thối ra như thế, trong lòng ta cũng thoải mái hơn nhiều.”
“…”
Tống Thư Hàng:
“Vậy ta không phải là con riêng của Tống Đầu Gỗ đúng không?”
“Ai mà biết được? Lời Tống Đầu Gỗ nói ấy mà, có tin hay không thì ngươi phải dựa vào trực giác của mình.”
Sở các chủ đáp.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, nếu như mình nhảy ra khỏi đường hầm không gian sớm một chút thì tốt rồi, thế thì có thể gặp được Tống Đầu Gỗ, hỏi thẳng xem công cụ giải mã được giấu ở đâu.


Lúc này, rùa biển lớn, mỹ nhân rắn công đức ôm Diệp Tư bay tới.
[Thư Hàng, mau cứu các chủ đi.] Giọng Diệp Tư vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: [Ta phải giúp Sở các chủ kiểu gì đây?]
[Mau cứu cô ấy ~] Ý thức của Diệp Tư lại rơi vào trạng thái tâm ma, chỉ kịp kêu lên một tiếng cuối cùng rồi im bặt.
Tống Thư Hàng thở dài, vươn tay đón lấy Diệp Tư.
Thân là linh quỷ nên Diệp Tư tự động dung nhập vào thân thể hắn.
Tại sao Diệp Tư lại ra khỏi thân thể hắn nhỉ?
Mỹ nhân rắn công đức nhận lấy mũ Bình Thiên rồi cũng tiến vào thân thể Tống Thư Hàng. Có điều tọa kỵ cá voi mập của cô vẫn ở lại bên ngoài để đỡ Tống Thư Hàng .
Trong bụng cá voi mập còn có một con lông trắng đang trợn trắng mắt, rơi vào trạng thái hôn mê.
“Sở các chủ, có gì cần ta giúp không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Giờ các chủ chỉ còn lại mỗi cái đầu, không biết thân thể của cô có mọc ra lại được hay không.
“Ta cũng không biết nữa.”
Sở các chủ nói:
“Ngươi có cách gì giải quyết được không?”
“Ta?”
Tống Thư Hàng chỉ vào mình rồi nói:
“Sở tiền bối, ta chỉ là một tiểu tu sĩ tứ phẩm thôi mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận