Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1268: Ngày mai chính là hôn lễ của Đậu Đậu

Chương 1268: Ngày mai chính là hôn lễ của Đậu Đậu
Hổ trông nhà? Nhớ ra rồi… là con bạch hổ xấu đặc biệt, bị Bạch tiền bối two mang đi đấy à?
Trong trí nhớ của hắn, con bạch hổ kia đúng là rất xấu, eo lại dài nữa. Nó còn có thể uốn cong eo thành hình chữ U rồi cắn được đuôi của mình nữa.
[Ê, Tống Thư Hàng ngươi đừng quá đáng nhé!]
Giọng nói của hổ trông nhà lại vang lên.
Định mệnh, bị nghe thấy rồi.
Thế mới nói, với kẻ thẳng tính như hắn, giao lưu tâm linh chẳng tốt gì cả, có những lời muốn giấu cũng giấu không nổi.
Nếu như giao tiếp bằng lời, có những lời có thể giấu trong lòng không nói ra, thế sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng từ lúc học theo cách thức giao lưu tâm linh phổ biến của các đại lão, có lúc hắn chỉ mới nghĩ thôi đã tự tìm chết rồi.
Thậm chí có khi ‘ý nghĩ vừa lóe lên’ này là ý niệm trong tiềm thức, là kiểu chỉ lướt qua đầu thôi ấy.
Mệt tim hết sức.
Trao đổi tâm linh mang đến rất nhiều tiện lợi nhưng đồng thời cũng không thiếu phiền não. Qủa nhiên trên đời này có rất ít chuyện vẹn cả đôi đường.
[Cảm ơn Hổ đạo hữu đã nhắc nhở, ta trở về hiện thế ngay đây. Nhiều nhất ta còn có thể ở lại đây mấy ngày?]
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Tuy rằng không biết chỗ Bạch tiền bối two có chuyện gì… nhưng tình hình cấp bách, không kịp bận tâm nhiều như thế, có vấn đề gì thì đợi đến khi về hiện thế lại hỏi tiếp.
[Chủ nhân của ta nói: Càng nhanh càng tốt, tốt nhất đừng quá mười phút.]
Bạch Hổ nói tiếp.
[Ta hiểu rồi.]
Tống Thư Hàng mở trừng hai mắt.
Mười phút là đủ rồi.
Ngọn lửa thánh quang trong phòng cháy hừng hực, thiêu hết số tà năng Cửu U trong phòng.
Con thú tu vằn hổ kia cũng không thấy tung tích đâu nữa.
Tống Thư Hàng dám khẳng định nó vẫn chưa chết, thậm chí thứ vừa phát nổ vừa nãy chỉ là phân thân hay một thủ đoạn tương tự của nó mà thôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Thiện:
“Bá Tống tiền bối, xảy ra chuyện gì thế?”
“Vào đi.”
Tống Thư Hàng trả lời, Bạch tiền bối two nói phải trở về hiện thế‘ngay lập tức’, hắn không thể lãng phí thời gian.
Thiện, Quy đại sư và phân bộ trưởng của phân bộ Hắc Mã cùng vào phòng.
Bọn họ nhìn thánh quang hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt trong phòng, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn.
Thiện phát hiện ra mười bệnh nhân hôm nay chỉ còn có chín, cả chín người đều đang trong trạng thái hôn mê. Hơn nữa… tà năng Cửu U trên người bọn họ vẫn chưa được loại trừ.
Xảy ra chuyện rồi!
Trong lòng Thiện, Quy đại sư và phân bộ trưởng đều hiện lên một suy nghĩ.
“Có tà ma Cửu U trà trộn vào trong người bệnh muốn tấn công ta.”
Tống Thư Hàng tóm tắt lại.
Sắc mặt Quy đại sư trầm xuống.
Phần lớn người bệnh đều là thành viên của liên minh nhân loại bọn họ, lai lịch của những bệnh nhân này thường sẽ không có vấn đề gì. Những người có vấn đề chắc chắn là thú tu ngoài liên minh.
“Xin lỗi Bá Tống tiền bối. Là do bọn ta không lựa chọn kỹ càng, để tà ma trà trộn vào.”
Quy đại sư nói.
Tống Thư Hàng khoát tay đáp:
“Chuyện này không trách ngươi được, số lượng bệnh nhân quá đông, đâu thể kiểm tra từng người một. Đến cả ta cũng không thể nhận ra đối phương ngay được nữa là. Còn nữa, thời gian của ta không còn nhiều nữa. Trong quá trình trị liệu ta bị một tồn tại phiền phức để ý. Bây giờ ta phải rời khỏi thú giới ngay.”
Quy đại sư kinh hãi:
“Là kẻ địch đến Bá Tống tiền bối cũng không đối phó được à?”
“Cách đây không lâu ta và đối phương đã cách không đọ vài chiêu. Ta đã “chết” một lần. Nếu như các ngươi cảm ứng kỹ thì có thể cảm nhận được sự khác biệt trên người ta bây giờ và lúc trước.”
Tống Thư Hàng trầm giọng nói.
Trong lòng Quy đại sư cảm thấy lạnh lẽo, hắn cảm ứng thật kỹ, quả nhiên trạng thái sinh mệnh của Bá Tống tiền bối khá lạ. Bá Tống Huyền Thánh trước mặt mang tới cho hắn cảm giác như một đứa trẻ mới chào đời.
“Ta phải đi rồi, chuyện của thú giới phải giao lại cho các ngươi xử lí rồi.”
Tống Thư Hàng sờ đầu Thiện, cảm thán:
“Lúc đầu ta nói với ngươi ít nhất sẽ ở lại thêm ba ngày nữa, bây giờ chỉ được có một ngày rưỡi.”
Thiện gật:
“Bá Tống tiền bối đi đường bình an.”
Tống Thư Hàng cảm thấy mình và cô bé này rất có duyên, nhưng thời gian tiếp xúc quá ngắn. Nếu như có duyên phận thật thì có lẽ sau này vẫn sẽ gặp lại.
“Trước khi đi, ừm… ta đột nhiên muốn tặng ngươi một món quà, ngươi có muốn không?”
Tống Thư Hàng nói với Thiện.
Thiện chớp mắt ngơ ngác.
Tống Thư Hàng tế ra thánh ấn:
“Đưa tay ra đây, ta đóng dấu cho ngươi.”
Thiện lại ngẩn người.
Quy đại sư đứng bên cạnh vội dùng ngôn ngữ của thú giới lớn tiếng nhắc nhở, sốt ruột khoa chân múa tay. Chắc hắn đang giảng giải cho Thiện về công dụng kì diệu của dấu thánh ấn. Quy đại sư là trưởng lão truyền công, kiến thức uyên bác, cũng có chút hiểu biết với thánh ấn của Huyền Thánh.
Thiện vươn chìa cổ tay ra cho Tống Thư Hàng.
‘Bộp’, Tống Thư Hàng đóng thánh ấn lên cổ tay của cô.
“Tạm biệt.”


Sau khi dặn dò hết mọi chuyện trong thú giới bằng tốc độ nhanh nhất, Tống Thư Hàng lấy phù văn truyền tống thú cưng số 1 ‘Ngươi Bận Không T233’ để lại cho hắn ra.
Hắn nắm chặt phù văn, rót chân nguyên vào.
[Chuẩn bị khởi động nhảy vượt không gian, nơi đến ‘đường Bạch Kình – thành phố Văn Châu – Hoa Hạ - Trái Đất- Hiện thế’, nơi xuất phát ‘phân bộ Hắc Mã – thú giới’. Định vị tọa độ xong, bước nhảy không gian bắt đầu. 3… 2… 1.]
Giọng nói máy móc của thú cưng Số 1 vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Hắn lập tức cảm thấy có không gian chi lực bao lấy mình.
Sau đó, hắn bị bắn đi như đạn pháo.
Đậu xanh, kiểu truyền tống không gian này bạo lực quá.
Dưới ánh nhìn sùng bái của phân bộ trưởng phân bộ Hắc Mã, Quy đại sư và Thiện, Tống Thư Hàng biến mất khỏi thú giới.
***********
Đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu, Hoa Hạ, hiện thế.
Trên cửa sổ tầng 21 tòa nhà Bạch Hồng.
Một cô gái thân hình nóng bỏng đang ngồi ở phòng ăn nhà mình thưởng thức bữa sáng thịnh soạn.
Phòng ăn nhà cô đối diện với cửa sổ.
Trong khi cô gái đó đang cầm ly sữa bò nóng, uống một ngụm đầy thỏa mãn thì đột nhiên… một chàng người nhện xuất hiện trên cửa kính nhà cô.
“Phụt ~~”
Cô phun hết sữa bò trong miệng ra ngoài.
“Đậu má!”
Trên cửa sổ, người nhện kia hét lên một tiếng. Sau đó cơ thể của hắn trượt xuống trên cửa kính bóng loáng.
Tư thế trông rất buồn cười.
“Ơ?”
Cô gái kia bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Chắc không phải chàng người nhện kia bị ngã chết rồi đấy chứ? Nhà cô ở tầng 21 đấy!
Cô gái nhìn xuống dưới, nhưng lại không thấy bóng dáng của người nhện đâu.
“Lạ thế?”
Cô nhíu mày lại nghi hoặc.
“Đại Manh, sao thế con?”
Tiếng của mẹ cô vọng từ trong phòng ra.
“Mẹ, lúc nãy con nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện rồi dính lên cửa sổ nhà mình. Sau đấy bị trượt xuống dưới!”
Đại Manh đáp.
“Cái gì? Chắc không phải người lau cửa kính bị trượt xuống đấy chứ? Có bị làm sao không?”
Mẹ cô hỏi.
Đại Manh đáp:
“Con không nhìn thấy, lúc con mở cửa sổ ra thì chẳng thấy ai cả.”
“Hay là con hoa mắt thế?”
Mẹ cô nói.
Đại Manh:
“Không thể nào, rõ ràng con còn nghe thấy người đó hét “đậu má” nữa mà.”
Mẹ Đại Manh nghe thế thì đi tới bên cạnh con gái nhìn xuống dưới.
Bên dưới chẳng có gì cả.
“Chắc chắn là con hoa mắt rồi.”
Mẹ Đại Manh khẳng định.
Đại Manh: “…”
“Còn nữa, mẹ nói này. Giờ đã là bảy giờ năm mươi lăm rồi, chỉ còn năm phút nữa là con muộn giờ làm đấy.”
Mẹ Đại manh bình tĩnh nhìn giờ.
“Trời, điểm chuyên cần của con!”
Đại Manh kêu thảm.
Mẹ Đại Manh:
“Chậc, nói cứ như là con có điểm chuyên cần ấy, con có bao giờ được thưởng chuyên cần đâu?”
“Mẹ đúng là mẹ ruột của con.”
Đại Manh khóc một dòng sông.


Mà lúc này, trong một khúc quanh của con phố ít người qua lại gần tòa nhà Bạch Hồng, một bóng người xuất hiện trong không trung.
“Định mệnh, cũng may mình đã học được Ngự Đao Phi Hành và trận pháp huyễn thuật đơn giản.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Không cần phải nói, Spiderman bò trên cửa kính nhà cô gái kia chính là Tống Thư Hàng.
Hắn bị truyền tống đi rồi đáp xuống đúng bên ngoài cửa kính. Cũng may không bị kẹt trên trên đó, nếu không có khi kẻ đã không còn ở trạng thái hóa lỏng như hắn đã tan xương nát thịt mất rồi ấy chứ.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra.
Vừa kết nối mạng, một tràng tiếng ‘ting ting ting’ vang lên không ngừng.
Đầu tiên hắn xem ngày tháng… Thời gian trên điện thoại của hắn chịu ảnh hưởng của ‘Bích Thủy Các Thời Quang Thành’ nên đã không còn chính xác nữa.
Hắn nhớ rõ mình bị cuốn vào chuyện của Bích Thủy Các rồi truyền tống đến thú giới vào tối ngày 15 tháng 9.
Hắn đã trải qua 6 lần mặt trời mọc ở thú giới.
Nhưng hiển nhiên một ngày ở thú giới khác với một ngày ở trái đất.
Thế nên hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ?
Sau khi kết nối mạng, ngày tháng trên điện thoại tự động đồng bộ.
Ngày 22 tháng 9 năm 2019, chủ nhật, tám giờ sáng. Tiện xuất hành, nạp thái, kỵ tang sự, an táng.
Hơn một ngày so với thời gian ở thú giới.
Thế nên… hắn đã cúp học đúng một tuần.
“Đây là sự tàn khốc của tu chân giới, môt khi bị cuốn vào chuyện lớn gì đó, đến cả tiết học mà mình thích cũng phải vắng mặt. Tiếc cho điểm chuyên cần của mình.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Hắn lại mở phần mềm chat ra.
Bạch tiền bối, Tô thị A Thập Lục, Thổ Ba, Dương Đức, Cao Mỗ Mỗ và rất nhiều người nữa đều nhắn tin cho hắn.
Tống Thư Hàng gạt điện thoại, gọi điện cho Tô thị A Thập Lục trước tiên.
Nhưng điện thoại của Tô thị A Thập Lục không nằm trong vùng phủ sóng, không kết nối được.
“Không trong vùng phủ sóng, chẳng lẽ là ở nơi tín hiệu bị nhiễu à?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tiếp đó, hắn lại gọi cho Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối nhanh chóng bắt máy.
“A lô, Thư Hàng đấy à. Rốt cuộc ngươi cũng về rồi à?”
Bạch tiền bối cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Đúng thế, chuyện ta trải qua mấy hôm nay một lời khó nói hết. Tiền bối đang ở đâu thế? Ta đi tìm ngươi.”
“Bây giờ ta và A Thập Lục còn đang đi thám hiểm dưới đáy biển, tối nay là về. Điện thoại của bọn ta bị hỏng khi đi thám hiểm rồi, thứ ta đang dùng để nói chuyện của ngươi là phiên bản được ghép lại từ hai chiếc điện thoại nát của ta và A Thập Lục. Nếu như ngươi có thời gian thì đi mua giùm bọn ta hai chiếc điện thoại khác để còn dùng nhé.”
Bạch tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng:
“Ra là thế, chẳng trách lúc nãy ta gọi cho A Thập Lục mà không ai nghe. Không thành vấn đề, giờ ta đi mua điện thoại rồi Bạch tiền bối sửa lại nó sau nhé.”
“Đúng rồi, ngày mai là hôn lễ của Đậu Đậu đấy, ngươi chuẩn bị quà chúc mừng gì thế?”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Chết, ta quên mất chuyện này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận