Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1281: Từ Giờ Trở Đi, Ngươi Chính Là Trình Lâm

Chương 1281: Từ Giờ Trở Đi, Ngươi Chính Là Trình Lâm
Theo tiếng đàn ghi-ta cuồng bạo vang lên, xung quanh Tống Thư Hàng cũng thay đổi theo. Từ bờ hồ tiên khí lượn lờ biến thành hiện trường buổi hòa nhạc sặc mùi rock metal.
@#%× Tiên Tử trước mắt hắn nhanh chóng biến thành Tạo Hóa Pháp Vương.
Cốt truyện lập tức hóa thành phim kinh dị.
“Định mệnh!!!”
Tống Thư Hàng không nhịn được mà thầm mắng.
Buổi hòa nhạc của Tạo Hóa Pháp Vương ở rạp hát tâm ma.
Lúc trước hắn và Bạch tiền bối two còn đặt giả thiết —— nếu có một vị tu sĩ nào đó bị tổn thương về mặt tình cảm độ tâm ma kiếp, đúng lúc tiến vào trong cốt truyện hắn và người mình yêu trở thành một đôi... Đột nhiên, “Người yêu” của hắn lại biến thành Tạo Hóa Pháp Vương thì sao.
Không ngờ mới đây thôi bản thân hắn gặp ngay phải chuyện này rồi.
Sau khi tự mình trải nghiệm, cảm giác chỉ có một, quá quá quá quá sức tệ.
Trong khoảnh khắc “Trình Lâm Tiên Tử” và Tạo Hóa Pháp Vương sắp hôn nhau, Tống Thư Hàng thậm chí đã có suy nghĩ muốn chết quách đi cho rồi.
Rất may... Nụ hôn này củaTrình Lâm không thành công.
Khi tiếng đàn ghi-ta vang lên, rạp hát tâm ma đã phát sinh biến hóa.
Tất cả cốt truyện đang diễn ra đều dừng lại.
Sau đó, Tạo Hóa Pháp Vương do @#%× Tiên Tử biến ảo thành như dịch chuyển tức thời, xuất hiện trên sân khấu của buổi hòa nhạc.
Trong tay hắn xuất hiện ghi-ta.
Sau đó, hắn bắt đầu gào to bài thứ ba của buổi biểu diễn hôm nay.
Đây là một bài hát có giai điệu nhanh, nhanh đến mức không ai có thể nghe rõ Tạo Hóa Pháp Vương đang hát gì, chỉ có thể nghe ra hắn đang hát cực nhanh mà thôi.
Tống Thư Hàng hoàn toàn không hiểu hắn đang hát gì.
Hơn nữa, trong lần “Nhập mộng” kì quái này, trên người Tống Thư Hàng không có buff kèm theo của Bạch tiền bối two, giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương lọt vào tai hắn không phải âm thanh êm ái của tự nhiên, mà là âm thanh địa ngục vô cùng khủng khiếp.
Các loại trạng thái tiêu cực như muốn nôn hết tim gan phèo phổi, cơ thể nhũn ra, đầu óc choáng váng cũng xuất hiện.
“Quả nhiên lần này không phải nhập mộng, mà là tâm ma của Diệp Tư.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Mà “Trình Lâm” và @#%× Tiên Tử khi nãy chính là nội dung tâm ma kiếp của Diệp Tư.
Nhưng tâm ma của Diệp Tư rốt cuộc là sao đây?
Tâm ma của cô ấy không phải là chuyện của “Bích Thủy Các” sao?
Tại sao lại biến thành chuyện xưa của Trình Lâm thế này?
Cho dù Trình Lâm là mẹ của cô ấy đi chăng nữa, nhưng lý ra tâm ma của Diệp Tư cũng không thể dính tới chuyện xưa của Trình Lâm chứ, trừ phi... từ một mức độ nào đó mà nói thì Diệp Tư và Trình Lâm vẫn là một thể?
Giả thiết này khá là đáng sợ.
Hơn nữa điều làm cho Tống Thư Hàng không hiểu nổi chính là tại sao lần “Nhập mộng” này của hắn lại đi vào trong tâm ma kiếp của Diệp Tư chứ?
Theo lý thì nhập mộng là trải qua cuộc đời của “Đối tượng nhập mộng” mới phải, sao lại có công năng mới thế này?
“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tình tiết tâm ma cưỡng chế ‘Buổi hòa nhạc củaTạo Hóa Pháp Vương’ đã xuất hiện, tâm ma kiếp của Diệp Tư chắc cũng sắp xong rồi.”
Với ý chí của Diệp Tư thì thoát khỏi tâm ma “Buổi hòa nhạc củaTạo Hóa Pháp Vương” chẳng phải việc gì khó.
Chỉ cần không phải là về Bích Thủy Các, với đạo tâm của Diệp Tư thì việc phá kiếp chẳng thành vấn đề gì.
Tống Thư Hàng có cảm giác mình chỉ cần chờ Diệp Tư phá kiếp mà ra là được.
...
...
Nhưng mà, trong tâm ma kiếp của Diệp Tư lại có dị biến.
Tạo Hóa Pháp Vương vốn đang hát hò và sân khấu của hắn như bị ném vào trong máy xay thịt vậy, bị xoắn đến vỡ nát ra.
Khung cảnh này khá thê thảm, Tống Thư Hàng cũng nhịn không được mà thầm kêu to:
"Tạo Hóa tiền bối!"
Tâm ma kiếp cưỡng chế “Buổi hòa nhạc củaTạo Hóa Pháp Vương” đã bị xoắn nát.
Tâm ma kiếp của Diệp Tư mạnh tới vậy ư?
Lúc này, Tạo Hóa Pháp Vương và sân khấu buổi hòa nhạc bị xoắn nát kia đều hóa thành điểm sáng.
Cuối cùng, điểm sáng ngưng tụ lại, hóa thành một nữ đạo sĩ.
Tay cô cầm phất trần, đỉnh đầu có một vòng nguyệt luân, che khuất dung mạo của cô.
Sau khi hiển hóa bề ngoài, cô đưa tay lên đỉnh đầu đẩy nhẹ một cái, đẩy đạo quan đang xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu mình cho ngay lại.
Đúng là Trình Lâm Nữ Đế.
Tâm Ma của Diệp Tư chính là Trình Lâm ư?
Ở phía xa, Trình Lâm đạp hư không đi về phía Tống Thư Hàng.
Cô đi chân trần, mỗi khi bước ra sẽ có một đóa sen ngọc xuất hiện đỡ lấy bàn chân của cô.
Sau vài bước, Trình Lâm đã đi tới trước mặt Tống Thư Hàng.
Cô cúi người, hai tay đỡ khuôn mặt của Tống Thư Hàng lên.
"Ta sẽ thông qua cơ hội lần này truyền thừa hết mọi thứ cho ngươi.”
Cô nói khẽ, trong giọng nói mang theo cảm giác mẫu tính dịu dàng trước đây chưa từng có.
"Tại sao?”
Tống Thư Hàng phát hiện mình đang mở miệng hỏi.
Đây không phải là hắn đang nói chuyện, chắc là “Diệp Tư” đang đặt câu hỏi.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Trình Lâm.”
Trình Lâm cười nói.
Diệp Tư đáp ngay:
"Ta là Diệp Tư.”
"Ngươi là Diệp Tư, mãi mãi là Diệp Tư. Ngươi không hề trở thành Trình Lâm, Trình Lâm chỉ là một đạo hiệu mà thôi... Từ giờ trở đi, đạo hiệu này thuộc về ngươi.”
Trình Lâm nói.
Diệp Tư:
"Vậy còn ngươi thì sao?”
"Trình Lâm trước đây sẽ mãi mãi tồn tại trong ‘Quá khứ’, cô ấy đã hoàn toàn biến mất rồi.”
Trình Lâm khẽ đáp.
Cơ thể Diệp Tư cứng đờ ra.
Hoàn toàn biến mất ư?
"Hoàn toàn biến mất, không hề có chuyển thế, không hề sống lại, không hề thai nghén trùng sinh... Đã hoàn toàn trở thành lịch sử.”
Trình Lâm nói.
Đoạn, cô cúi người hôn lên trán của Diệp Tư rồi khẽ nói.
"Từ nay về sau, thế gian sẽ không còn Trường Sinh Giả Trình Lâm. Nếu có thì chỉ có ngươi, Diệp Tư với đạo hiệu “Trình Lâm” mà thôi.”
Một dấu ấn trăng sáng in lên trán của Diệp Tư.
Hình thức xuất hiện của Trình Lâm lúc này giống như đang trăn trối vậy.
Rốt cuộc là sao đây?
Sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt thì cô vẫn sống rất tốt mà, tại sao bây giờ lại nói sắp hoàn toàn biến mất chứ?
"Thời gian tiếp theo, ngươi hãy từ từ tiêu hóa tất cả mọi thứ mà ta truyền lại cho ngươi. Cuối cùng, tạm biệt... Không đúng, lúc này phải nói là vĩnh biệt.”
Trình Lâm nói khẽ.
Diệp Tư im lặng không đáp.
Tống Thư Hàng nhíu mày.
Vĩnh biệt ư?
Nếu thật sự là vĩnh biệt, vậy @#%× Tiên Tử phải làm sao bây giờ? Cô ấy ký thác vào trên người mình, bây giờ đã có dấu hiệu sắp sống lại. Theo ánh sáng công đức của mình ngày càng mạnh mẽ, một ngày nào đó cô ấy sẽ khôi lấy lại trạng thái khi xưa. Mà chấp niệm của cô đối với Trình Lâm...
Lúc này lại có sức mạnh công đức phát ra từ trên người hắn.
Sức mạnh công đức ngưng tụ ra hình dáng của mỹ nhân rắn công đức.
"A a a a~”
Sau khi hiện thân, mỹ nhân rắn công đức nhìn về phía Trình Lâm, cô vươn tay ra kêu to đầy lo lắng.
Tay của cô chạm lên người Trình Lâm, nhưng lại giống như xuyên qua ảo ảnh, không cách nào chạm vào Trình Lâm được.
Thân hình Trình Lâm khựng lại.
Sự xuất hiện của mỹ nhân rắn công đức hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Ngươi tới rồi, @#%×.”
Trình Lâm khẽ gọi.
@#%× là âm đọc, nhưng lần này Tống Thư Hàng đã nghe hiểu ý nghĩa của từ @#%× này rồi.
Cái tên này có hai nghĩa.
Thứ nhất là “Lời hứa”, thứ hai là “Chờ đợi”.
Tống Thư Hàng nhất thời cũng không nghĩ ra từ nào thích hợp để phiên dịch tên của cô ấy ra thành ngôn ngữ hiện đại.
"Ngươi tới thật đúng lúc, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”
Trình Lâm lại nói.
Mỹ nhân rắn công đức bình tĩnh lại, cô nghiêng đầu nhìn Trình Lâm.
Lúc này cô đã có được thần chí nhất định, nhưng ngay cả Tống Thư Hàng cũng không rõ thần chí của cô đã khôi phục đến đâu nữa.
"Ta sắp biến mất, hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện dưới hình thức của “Sống lại” của trường sinh chi đạo nữa.”
Trình Lâm dịu giọng giải thích.
Mỹ nhân rắn công đức nghe đến đây thì lập tức sốt ruột. Cô lại vẫy tay muốn bắt lấy Trình Lâm.
"Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột. Ta còn chưa nói hết mà.”
Trình Lâm nói như dỗ trẻ con:
"Đã tới nước này rồi thì ta cũng không giấu giếm ngươi nữa. Đúng vậy, thật ra ta đã bí mật chuyển sinh rồi.”
Tống Thư Hàng:
"...”
Vừa rồi cô còn nói mình sắp hoàn toàn biến mất, không hề chuyển thế, phục sinh, trùng sinh bản thân mà? Bây giờ còn nói mình đã chuyển sinh rồi là sao? Rốt cuộc cô có bao nhiêu ý đây hả?
Mẹ của người đàn ông họ Trương nào đó* nói đúng thật, phụ nữ càng đẹp thì càng giỏi lừa người.
*Mẹ Trương Vô Kỵ.
Mỹ nhân rắn công đức nghe vậy thì bình tĩnh trở lại, cô nghiêng đầu sang hướng khác, nhìn về phía Trình Lâm, chờ cô ấy nói tiếp.
"Thực ra chắc hẳn ngươi cũng đã phát hiện thể chuyển sinh của ta rồi!”
Trình Lâm tiên tử nói.
Hai mắt của mỹ nhân rắn công đức sáng lên.
Trong lòng Tống Thư Hàng cũng hiểu ra ——thể chuyển sinh chắc hẳn không phải Diệp Tư, cô ấy chỉ có thể xem như con gái của Trình Lâm. Nếu như Trình Lâm còn có chuẩn bị nào khác thì chân tướng chỉ có một.
Ấy chính là Lệ Chi Tiên Tử trong “Nhóm Cửu Châu Số 1”.
Tống Thư Hàng có cảm giác mình đã phát hiện ra chân tướng, chuẩn không cần chỉnh!
"Không sai, thể chuyển sinh của ta chính là Tống Thư Hàng tiểu hữu.”
Trình Lâm tiên tử nói:
"Lần này ta đã chuyển sinh thành đàn ông, biến thành Tống Thư Hàng tiểu hữu. Ta muốn có một đứa con, tuy rằng một mình ta cũng có thể sinh con, nhưng ta vẫn muốn sinh con với ngươi.”
Tống Thư Hàng: Σ(°△°|||)︴
Diệp Tư:
"...”
Lừa ai chứ! Tống Thư Hàng lật bàn.
Tống Thư Hàng đã tiếp xúc với Thiên Đạo đời thứ ba, chính là Rồng Đốm two, lúc ấy rõ ràng Rồng Đốm two đã nói hắn không phải là thể trùng sinh hay chuyển thế của bất cứ ai cả.
Chuyển thế cái đầu ngươi ấy!
Nếu như hắn là Trình Lâm chuyển thế thì lúc ấy Rồng Đốm two đã giữ hắn lại lâu rồi.
Hơn nữa mỹ nhân rắn công đức bây giờ cũng đã trở thành ánh sáng công đức rồi, cô ấy sinh con bằng niềm tin à!
Mỹ nhân rắn công đức mở to hai con mắt, cô cúi đầu xuống nhìn về phía Diệp Tư... Thậm chí ánh mắt của cô như xuyên thấu qua Diệp Tư để nhìn Tống Thư Hàng.
Một lát sau, ánh mắt của cô càng lúc càng sáng lên.
Đồ đần này! Cô lại tin thật à! Trong lòng Tống Thư Hàng gào thét.
"Sau này chúng ta sẽ rất hạnh phúc, ta chuyển thế với ngươi, cả con gái Diệp Tư nữa, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc ~~”
Trình Lâm nói.
Đừng có làm cho chuyện tình cảm của ta rối thêm nữa! Lúc này Tống Thư Hàng hận không thể chạy ra ngắt lời Trình Lâm, sau đó cầm lấy cô dùng sức ném cô đi.
Diệp Tư lên tiếng:
"Vậy giữa ta và Tống Thư Hàng phải làm sao đây? Ta phải gọi hắn là cha ư?”
Tống Thư Hàng:
"...”
Cứ thế nữa là ta nghỉ chơi đấy, muốn lật bàn lắm rồi đấy nhé.
"Ồ? Giữa ngươi và Thư Hàng tiểu hữu cũng có gian tình sao? Vậy thì phiền phức rồi đây.”
Trình Lâm nói.
Diệp Tư nói:
"Không phải gian tình... Lúc đầu bọn đều có cảm giác tính cách đôi bên rất phù hợp, hai người muốn ở bên nhau thử xem, kết quả là không hiểu sao ta lại trở thành linh quỷ của hắn.”
"Nếu vậy thì ta quyết định thế này.”
Trình Lâm nói:
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là con gái của ta nữa. Sau đó ngươi và @#%× cùng nhau giành cơ thể chuyển thế của ta đi!”
"Muốn chiếm lấy Tống Thư Hàng thì trước tiên phải chiếm lấy ta cái đã! Ta là linh quỷ của Tống Thư Hàng, giác quan và ý thức của ta tương thông với hắn. Ta chính là hắn, hắn chính là ta!”
Diệp Tư nói.
Chỉ số thông minh đâu, Diệp Tư sư tỷ. Đừng để kẻ địch kéo IQ của mình xuống, sau đó bị kinh nghiệm ngu dốt lâu năm của kẻ địch đánh bại chứ. Bây giờ cô đã hoàn toàn bị dắt mũi rồi đấy.
Lúc đang nói chuyện, Trình Lâm bỗng khựng lại.
Sau đó, thân hình của cô bắt đầu trở nên trong suốt.
"Đã đến lúc rồi.”
Cô nói khẽ.
Nói xong thì cô hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Mỹ nhân rắn công đức bất giác đưa tay chộp tới, nhưng lại không bắt được gì cả.
Cô dừng lại hồi lâu, sau đó thở dài.
"Đúng là lời nói dối vụng về.”
Cô lên tiếng, lần này giọng của cô không còn là đoạn ngắn được cắt ra từ phim nữa, cũng không phải là Xích Tiêu kiếm lồng tiếng cho, mà là giọng nói vốn có của cô.
Cô chưa hề tin vào lời nói dối này của Trình Lâm.
Tống Thư Hàng:
"...”
Phụ nữ càng đẹp càng giỏi lừa người, cũng càng giỏi diễn trò, ngay cả mỹ nhân rắn công đức cũng không ngoại lệ.
Sau khi mỹ nhân rắn công đức nói xong thì lập tức biến mất.
"Thư Hàng.”
Đột nhiên Diệp Tư nói:
"Ta biết ngươi nghe được... Những lời khi nãy của ta là nói cho ngươi nghe đấy.”
Gì cơ?
"Nếu có người muốn giành lấy ngươi thì phải đánh bại ta trước đã.”
Diệp Tư đắc ý nói.
Tống Thư Hàng:
"...”
"Ngoài ra, câu nói trước đó của Trình Lâm là nói với ngươi chứ không phải nói với ta đâu.”
Diệp Tư tiếp tục nói.
Gì cơ? Câu nào?
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Trình Lâm rồi.”
Diệp Tư nói:
"Đạo hiệu thứ tám của ngươi, Trình Lâm.”
“Cái gì? Ta là Trình Lâm? Đạo hiệu này không thích hợp với ta. Dù là cộng thêm Trình Lâm thì đạo hiệu của ta cũng chỉ có bảy cái mà thôi, có một cái đạo hiệu đã tặng cho Tiểu Thải rồi còn gì.”
Tống Thư Hàng chỉnh lại.
Diệp Tư nói:
"Nhưng ngươi vẫn còn cái thánh hào là Bá Tống mà.”
Tống Thư Hàng: "...”
Diệp Tư cười hì hì, sau đó lại nói:
"Từ hôm nay trở đi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Giữa hai người chúng ta không còn phân biệt nữa.”
"Ngươi là Tống Thư Hàng, cũng là Diệp Tư. Ta là Diệp Tư, cũng là Tống Thư Hàng.”
Điều này nói lên, sau khi nhận truyền thừa của “Trình Lâm”, mối liên hệ giữa Diệp Tư và Tống Thư Hàng sẽ trở nên chặt chẽ hơn. Quan hệ của cả hai cũng tiến thêm một bước về phía mối quan hệ giữa linh quỷ và chủ nhân bình thường.
Theo mối quan hệ này ngày càng thân thiết, tư duy của Tống Thư Hàng và Diệp Tư đều có thể đồng bộ trên mức độ nào đó.
Tống Thư Hàng hỏi lại:
"Tại sao Trình Lâm lại biến mất chứ?”
"Ta cũng không biết.”
Diệp Tư đáp.
Tống Thư Hàng không khỏi nghĩ tới Tống Đầu Gỗ.
Hắn nói mình đã nắm giữ “Trường sinh chi đạo” của Trình Lâm.
Mà Sở các chủ đã từng nói mỗi trường sinh chi đạo chỉ có thể do một người nắm giữ. Cho nên hắn không hiểu tại sao Tống Đầu Gỗ có thể nắm giữ trường sinh chi đạo của Trình Lâm nữa.
Nhưng nếu như Trình Lâm hoàn toàn biến mất thì việc Tống Đầu Gỗ nắm giữ trường sinh chi đạo của cô cũng trở nên dễ hiểu.
Nhưng như vậy thì Tống Đầu Gỗ và Trình Lâm có quan hệ gì dây?
Tống Thư Hàng thở dài não nề.
Mối quan hệ của mấy người Tống Đầu Gỗ, Trình Lâm, Sở các chủ, tổ tiên Kim Long của Thiên Đình viễn cổ này quá rối rắm phức tạp, nghĩ đến thôi cũng đau đầu rồi.
"Tâm ma kiếp của cô khi nào mới chấm dứt?”
Tống Thư Hàng lại hỏi.
"Đã kết thúc rồi... Nhưng cần một khoảng thời gian nữa ta mới tỉnh lại được.”
Diệp Tư đáp.
Cô cần tiêu hóa những thứ mà Trình Lâm để lại.
Sau khi nói xong, Diệp Tư nhẹ nhàng phất tay một cái.
Ý thức Tống Thư Hàng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận