Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1285: Thiên Phú Mới Của Bạch Tiền Bối

Chương 1285: Thiên Phú Mới Của Bạch Tiền Bối
"Bạch Thánh, ngươi thật là đẹp!"
Giọng nói uy nghiêm vang lên.
Tống Thư Hàng:
"..."
Đây là chức năng “Thánh ngôn” của thánh ấn, có thể truyền giọng của Huyền Thánh ra ngoài thông qua “Thánh ngôn”, làm cho lời nói của Huyền Thánh kèm theo uy nghiêm cực lớn. Nếu như là một số câu mệnh lệnh, thậm chí sẽ còn kèm theo hiệu quả “Ngôn xuất pháp tùy”.
“Nhưng thánh ấn biết nói ra hết lời trong lòng của chủ nhân từ lúc nào vậy chứ?'
Tống Thư Hàng đần thối mặt ra.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ không phải cái này, câu “Bạch Thánh, ngươi thật là đẹp!” này mới chỉ là lời dạo đầu mà thôi, đằng sau còn một câu nói cấm kỵ nữa.
Đừng nói là thánh ấn sẽ phun nốt câu đó ra đấy nhé?
Không được, tuyệt đối không thể cho thánh ấn nói thêm câu nào nữa, phải thu hồi nó lại!
...
...
Bạch tiền bối vừa mới đi ra từ trong không gian với Tô Thị A Thập Lục, sau khi nghe được câu nói do thánh ấn của Tống Thư Hàng phát ra thì chính hắn cũng sững sờ.
Sau khi ngây người trong phút chốc, Bạch tiền bối mới trả lời:
"Cảm ơn?"
Tuy trông hắn đẹp trai thật, nhưng được khen ngợi với giọng điệu uy nghiêm của thánh ấn thế này thì hắn cũng mới thấy lần đầu.
"Quay về đi, đừng có thêm rắc rối cho ta nữa."
Tống Thư Hàng vỗ lên thánh ấn, định thu nó về.
Sau khi bị Tống Thư Hàng vỗ một cái, thánh ấn rung lên, tiếp theo nó lại nói với Bạch tiền bối:
"Bạch Thánh, chờ khi ngươi tóc dài ~~ "
Đậu móa móa móa!
"A ~ a a ~ a a a! !"
Tống Thư Hàng gào to lên, sẵn dùng luôn Sư Hống Công của Phật Môn.
Tiếng gào như sấm rền vang dội cuồn cuộn, cộng thêm uy lực thiên phú khẩu khiếu là “Huyễn m” của Tống Thư Hàng làm cho Sư Hống Công kèm theo một loại hiệu quả đặc biệt như âm thanh vòm 3D.
Đinh tai nhức óc.
Hắn dùng cách thức bạo lực này để át âm thanh của “thánh ấn” xuống.
Suýt chút nữa là toi.
May mà anh đây thông minh, lại biết Sư Hống Công.
Nếu không, có khi lúc này anh đã được một suất bay trời bằng Lưu Tinh Kiếm bản 002 rồi.
Trong lòng Tống Thư Hàng thầm cảm thấy may mắn —— tiềm năng của con người là vô hạn, cái khó ló cái khôn.
...
...
"Nhìn trời, Tống tiểu hữu ngươi đang làm gì vậy?"
Rùa biển lớn bực mình nói, vừa mới bị giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương giày vò, nay lại tới Sư Hống Công của Tống Thư Hàng, không thể thông cảm cho người già như nó được sao?
Bạch tiền bối:
"..."
Tô Thị A Thập Lục ôm tai, một chiêu Sư Hống Công này của Tống Thư Hàng sử dụng quá bất ngờ, ai cũng không phản ứng kịp.
"Sư Hống Công, đúng rồi! Hay lắm!"
Lúc này, Tạo Hóa Pháp Vương ở bên cạnh đột nhiên vỗ tay cái bốp rồi nói:
"Buổi hòa nhạc lần sau của ta có thể dùng Sư Hống Công để hát, hiệu quả nhất định sẽ tuyệt vời hơn nữa."
Tạo Hóa Pháp Vương đã mở kỹ năng mới.
Dưới hàng ghế khán giả, có mấy vị tu sĩ thực lực mạnh mẽ bị một tiếng Sư Hống Công của Tống Thư Hàng làm cho bừng tỉnh. Sau đó, trong lúc mơ mơ màng màng đã nghe được kế hoạch trong buổi hòa nhạc mới của Tạo Hóa Pháp Vương, mấy vị tu sĩ thực lực mạnh mẽ này chợt liên tưởng đến cảnh buổi hòa nhạc dùng Sư Hống Công của Tạo Hóa Pháp Vương, hai mắt lập tức trợn —— đây đúng là mưu sát mà!
"Tống tiền bối, sau này khi dùng Sư Hống Công thì ngươi nên nói trước với một người một tiếng chứ."
Vũ Nhu Tử vỗ tai nói.
Lúc nói xong, cô đột nhiên nghĩ tới gì đó nên xoa cằm, rơi vào trầm tư.
Cô nàng Vũ Nhu Tử có sức đề kháng rất cao đối với những âm thanh lớn, từ việc cô có thể thưởng thức giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương là hiểu.
Tống Thư Hàng dùng Sư Hống Công át nửa câu sau của “thánh ấn” xuống, nhưng cô vẫn có thể nghe loáng thoáng âm thanh uy nghiêm kia của thánh ấn từ trong tiếng hét chói tai kia.
Nhưng âm thanh của thánh ấn bị át quá nhiều nên cô cũng nghe không rõ lắm.
Bây giờ, trong đầu cô liên tục phân tích, tổ hợp lại nửa câu sau của thánh ấn.
Nếu loại bỏ đi tạp âm, câu tiếp theo của thánh ấn chắc là...
Vũ Nhu Tử mở miệng, thử nói lại nửa câu sau của thánh ấn:
"Kỹ năng tóc dài, thêm bạn ta? Không đúng, câu này nghe sai sai ấy."
"Vũ Nhu Tử cô đang nói gì thế?"
Tạo Hóa Pháp Vương ở một bên lấy làm khó hiểu.
Vũ Nhu Tử nói:
"Ta đang phân tích nửa câu sau mà thánh ấn của Tống tiền bối nói."
"Hả?"
Tống Thư Hàng xoa cổ họng của mình, mình cũng đã át tiếng của thánh ấn như thế rồi mà Vũ Nhu Tử vẫn có thể phân tích ra được nữa ư?
Rốt cuộc lỗ tai của cô có cấu tạo như thế nào vậy?
"Thánh ấn muốn Bạch tiền bối thêm bạn nó sao? Không lẽ các thánh ấn còn có chức năng thêm bạn à?"
Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng lập tức thở phào một hơi.
Hắn vươn tay ra nắm chặc lấy thánh ấn, cưỡng ép thu nó về trong cơ thể. Dạo gần đây hắn không để ý đến việc điều khiển thánh ấn. Xem ra sau này hắn nhất định phải rút thời gian tăng cường việc điều khiển thánh ấn mới được, tuyệt đối không thể để cho chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa.
"Sai rồi, ta nhớ câu trước là: Bạch Thánh, chờ khi tóc ngươi dài. Sao khúc sau lại thành thêm bạn chứ?"
Tạo Hóa Pháp Vương nói.
Tống Thư Hàng:
"..."
Tạo Hóa tiền bối, ngươi không thấy ta phải dùng cả Sư Hống Công để áp chế âm thanh của thánh ấn sao?
"Kết quả mà ta phân tích ra là —— chờ đến khi kỹ năng phát triển, thêm ta làm bạn?"
Vũ Nhu Tử hỏi lại.
Tạo Hóa Pháp Vương nói:
"Hai vế không liên quan với nhau, chắc là sai rồi. Hẳn là phải có ý nghĩa khác."
"Xì tốp, đừng có nghiên cứu thêm nữa."
Tống Thư Hàng vội vàng nói. Nếu như cứ nghiên cứu tiếp, nói không chừng Vũ Nhu Tử và Tạo Hóa Pháp Vương sẽ đoán ra câu kia thật mất.
Vũ Nhu Tử nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt nghi hoặc.
"Nếu như vẫn nghiên cứu tiếp, con thuyền tình bạn sẽ bị lật đấy."
Tống Thư Hàng liên tục nháy mắt ra dấu với Vũ Nhu Tử và Tạo Hóa Pháp Vương để nhắc nhở hai người.
"Ha ha ha ha ~~"
Tạo Hóa Pháp Vương lập tức hiểu được ý của Tống Thư Hàng, nên cười lớn, chuẩn bị tổ lái sang chuyện khác.
Nhưng nhất thời hắn lại không nghĩ ra chủ đề mới gì.
Do đó, sau khi cười khan một lúc, Tạo Hóa Pháp Vương cũng chỉ có thể cười gượng tiếp:
"Ha ha ha."
Sốt ruột quá, lúc này nên nói cái gì đây nhỉ?
Tình huống trở nên vô cùng lúng túng.
"Tống tiền bối, bây giờ cái trend con thuyền tình bạn này đã đổi rồi."
Vũ Nhu Tử giơ tay lên nói:
"Mới đây những thứ liên quan tới con thuyền tình bạn trên internet lại tăng thêm một ý nghĩa khác nữa là bể tình. Sau khi lật thuyền, những người bạn trên thuyền sẽ rơi vào bể tình. Nên nhân lúc cái trend này chưa thêm ý nghĩa nào khác thì đây là thời cơ tốt để lật thuyền đấy."
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật.
"Nói cách khác, nếu như bây giờ ngươi nói với ai đó: Cẩn thận con thuyền tình bạn giữa chúng ta sẽ bị lật, chính là có ý tỏ tình. Ý nghĩa đằng sau chính là —— tình bạn của chúng ta đã max điểm rồi, có muốn tính chuyện biến thành tình yêu hay không. Cho Tống tiền bối ngươi đang tỏ tình với Tạo Hóa tiền bối và ta à?"
Vũ Nhu Tử tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng:
"Phụt... ~~"
Tạo Hóa Pháp Vương:
"Phụt... ~~"
May mà Tạo Hóa Pháp Vương và Vũ Nhu Tử không phải Cuồng Đao Tam Lãng.
Nếu như là Tam Lãng ở đây, với tính cách chỉ cần không chết thì sẽ tìm tới chết kia, nhất định hắn sẽ nghiên cứu nội dung “thánh ấn” đã nói đến cùng.
"A a a, khả năng suy luận của các ngươi gà quá đi mất, ta thật sự nhịn không được nữa, phải đứng ra nói thôi!"
Ngay lúc này, trong hàng ghế khán giả có một vị tu sĩ đứng lên nói.
Hắn đẩy đẩy mắt kính của mình, nói:
"Những câu này chỉ cần nghe câu đầu, lại kết hợp với những từ mấu chốt như: Kỹ năng, thêm hảo hữu của Vũ Nhu Tử tiên tử, ta dùng ngón chân cũng có thể suy ra. Nguyên văn nhất định là: Bạch Thánh, chờ đến khi tóc người dài đến eo thì gả... A a a a a a ~~"
Dưới chân tu sĩ đeo mắt kính nọ xuất hiện một thanh phi kiếm được ngưng tụ bằng ánh sáng công đức, cây phi kiếm này xuyên qua không gian, trực tiếp xuất hiện dưới chân hắn.
Ngay sau đó, phi kiếm 'Biu ~' một tiếng phóng thẳng lên trời với tốc độ bàn thờ.
Bởi vì cây phi kiếm này được tạo ra rất vội vàng nên không kịp buff thêm các loại hiệu quả đặc biệt như “Bay lên trời theo hình xoắn ốc, kiếm nhận phong bạo, hiệu ứng sao băng”.
Vị tu sĩ đeo mắt kính này còn may mắn chán...
Tạo Hóa Pháp Vương sờ lên con tim nho bé của mình, may là mình thắng gấp, nếu không người bay chính là mình và Vũ Nhu Tử rồi.
Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng lên.
"Bạch tiền bối, ta cũng đoán ra nguyên văn là gì rồi!"
Cô giơ tay gọi Bạch tiền bối:
"Ta cũng muốn biu~ nữa!"
Tống Thư Hàng:
"..."
Đúng vậy, “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần” mà các vị đạo hữu trong “Nhóm Cửu Châu Số 1” tránh còn không kịp, cũng như là nguồn gốc chứng sợ độ cao của Tống Thư Hàng lại là một tiết mục kích thích cực high của Vũ Nhu Tử.
Bạch tiền bối lặng lẽ móc ra một cây bảo đao đen thui.
Bảo đao Bá Toái bản cải tiến.
"Tống tiền bối, ta sắp bay rồi, ngày mai chúng ta gặp lại nhé. Nhớ nhé, ngày mai ta muốn làm phù rể của Đậu Đậu, nhớ phải chừa một chỗ cho ta đấy ~"
Vũ Nhu Tử vẫy tay chào Tống Thư Hàng, lại hớn hở nói với Bạch tiền bối:
"Bạch tiền bối, ta muốn bay lên trời theo hình xoắn ốc, ta muốn tiến lên theo hình zik zak, ta muốn hiệu quả sao băng!"
Bạch tiền bối vung tay lên, bảo đao Bá Toái bắn về phía Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử vội vàng chuẩn bị tư thế.
Lúc này, chỉ thấy bảo đao Bá Toái đón gió mà biến to lên thành kích cỡ của một cánh cửa.
Đại đao phiên bản ván cửa hàng thật giá thật.
Đồng thời, xung quanh bảo đao Bá Toái bật ra những hàng rào, bọc Vũ Nhu Tử ở bên trong.
Hai mắt của Tống Thư Hàng sáng lên.
Đúng đúng đúng, đây chính là thứ mà ta muốn, bảo đao có hàng rào, mang đến cho ngài cảm giác an toàn lớn nhất lúc phi hành, ngài xứng đáng có được lúc ngự đao phi hành.
Lúc này Tống Thư Hàng cũng thấy rục rịch, hận không thể lập tức dùng bảo đao Bá Toái phiên bản bản có hàng rào bảo hộ bay một vòng trên trời.
Vũ Nhu Tử nói:
"Ơ? Không phải phi kiếm dùng một lần à?"
Cô vừa dứt lời, trên hàng rào đột nhiên xuất hiện thêm một cái lồng bằng xương cá voi...
Vũ Nhu Tử bị nhốt vào trong đó.
Tống Thư Hàng: ⊙__⊙
Chờ chút, cái lồng này không phải thứ ta muốn mà.
Nếu bốn cái hàng rào lại thêm một cái lồng thì phong cách sẽ lập tức thay đổi hoàn toàn.
Nhìn thế nào thì cũng có cảm giác như một cái... Lồng giam ấy.
Bạch tiền bối búng tay một cái, bảo đao Bá Toái “Phiên bản lồng giam” từ từ chở Vũ Nhu Tử qua, lơ lửng bên cạnh Bạch tiền bối.
"Bạch tiền bối, chúng ta không bay à?"
Vũ Nhu Tử khóc một dòng sông. Bạch tiền bối thế này bảo đảm không phải muốn cho cô bay lên.
"Ta quyết định rồi, phi kiếm dùng một lần tàn nhẫn lắm, sau này ta sẽ không xài tới phi kiếm dùng một lần với các đạo hữu trong nhóm nữa. Yên tâm đi, ta sẽ không xài phi kiếm dùng một lần với mọi người nữa đâu."
Bạch tiền bối dịu dàng cười một tiếng, trông cực kỳ đẹp mắt.
“Hay là ta xin rời nhóm nhé?"
Vũ Nhu Tử nói.
Hoàng Sơn Chân Quân mệt tim muốn về hưu là đúng mà.
Bạch tiền bối lắc đầu.
Vũ Nhu Tử hai tay ôm đầu gối, ngồi ở trong bảo đao Bá Toái phiên bản lồng giam, tiếp tục khóc một dòng sông.
"E hèm ~ Bạch tiền bối, chuyện của ngươi và Thập Lục xong rồi sao?"
Tống Thư Hàng ho nhẹ một tiếng, tranh thủ lái sang chuyện khác.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu nói:
"Chuyện dưới đáy biển tiến hành khá thuận lợi, cho nên ta và Bạch tiền bối trở về sớm. Nhưng xem ra vẫn không tới kịp buổi biểu diễn của Tạo Hóa tiền bối rồi."
"Không sao cả, toàn bộ buổi diễn ta đều có livestream. Nếu như Tiểu Thập Lục ngươi thích thì có thể lên mạng, nhất định sẽ có người quay lại video đó."
Tạo Hóa Pháp Vương phối hợp nói sang chuyện khác.
Ngoài ra, trong lòng của hắn đang suy nghĩ câu nói phát ra từ thánh ấn của Tống Thư Hàng tiểu hữu.
Sau khi được vị tu sĩ đeo mắt kính kia nhắc nhở, Tạo Hóa Pháp Vương cũng lập tức đoán được nội dung gốc trong câu nói kia của thánh ấn. Nếu như hắn không đoán sai, câu đó chắc là kiểu như “chờ khi tóc ngươi dài đến eo thì gả cho ta nhé”.
Nói cách khác, thánh ấn của Tống Thư Hàng tiểu hữu đang cầu hôn với Bạch tiền bối ư?
Tạo Hóa Pháp Vương không khỏi đưa mắt nhìn bộ tóc dài của Bạch tiền bối, hình như cũng đã đến eo rồi.
Pháp Vương sờ cằm.
Nói cách khác, Bạch tiền bối cũng đã đến lúc gả cho người ta rồi.
Lúc đang suy nghĩ, ánh mắt của Pháp Vương đột nhiên giao nhau với ánh mắt của Bạch tiền bối.
"Ha ha."
Bạch tiền bối cười.
Nụ cười của Bạch tiền bối rất lạ.
Đồng thời, Pháp Vương thấy Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục đều nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
Tạo Hóa Pháp Vương:
"Gì thế?"
"Tạo Hóa tiền bối, cái tật nhanh mồm nhanh miệng này của ngươi phải sửa mới được."
Tống Thư Hàng đau đớn nói, không chỉ có Tạo Hóa Pháp Vương, ngay cả hắn cũng vậy.
"Nhanh mồm nhanh miệng? Ta có nói gì à?"
Tạo Hóa Pháp Vương nhớ lại suy nghĩ vừa rồi của mình.
Chẳng lẽ là câu “Bạch tiền bối cũng đến lúc lập gia đình” ư?
"Đến giờ ta vẫn chưa gả cho người ta, chắc các ngươi thất vọng lắm nhỉ."
Bạch tiền bối nói.
Đậu móa, quả nhiên là câu này.
"Bạch tiền bối, ngài đã nói là sẽ không dùng phi kiếm dùng một lần với các đạo hữu với nhóm Cửu Châu Số 1 rồi đấy nhé."
Tạo Hóa Pháp Vương nói ngay.
Bạch tiền bối:
"Ừ, yên tâm đi, ta nói không dùng là không dùng mà. Đúng rồi, lúc ta tấn cấp lên bát phẩm thì đã thức tỉnh một thiên phú rất thú vị, ta gọi nó là hoán đổi ý thức."
"Hoán đổi ý thức ư? Là có thể hoán đổi ý thức giữa bản thể và phân thân à?"
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Bạch tiền bối đáp:
"Cũng gần giống vậy, ví dụ như... Ta có thể hoán đổi ý thức của Tống Thư Hàng và A Thập Lục ngươi. Sau đó thì các ngươi có thể điều khiển cơ thể của đối phương."
"Đây là chức năng trong CPU củ Diệt Phượng tiền bối mà!"
Tống Thư Hàng bật thốt.
"Chuyển linh hồn ư?"
Vũ Nhu Tử cũng lên tiếng nói cùng lúc với hắn.
"Cũng còn chưa tới lĩnh vực của linh hồn, chỉ đơn giản là hoán đổi tâm thần ý thức với nhau thôi. Ừm, khá giống với năng lực thiên phú của Diệt Phượng đạo hữu. Diệt Phượng đạo hữu là hoán đổi ý thức của mình với người khác, mà ta là hoán đổi ý thức của hai người khác nhau. Hạn chế cũng khá lớn, bây giờ một ngày ta cũng chỉ có thể dùng khoảng ba lần thôi. Hơn nữa chỉ có thể dùng với người có thực lực kém ta. Nói tóm lại, năng lực thiên phú này chỉ có thể dùng để chơi cho vui thôi."
Bạch tiền bối giới thiệu.
Tạo Hóa Pháp Vương nói:
" Bạch tiền bối, kỹ năng này có di chứng gì hay không?"
"Yên tâm đi, sau bốn mươi tám giờ thì hiệu quả của pháp thuật thiên phú sẽ tự động giải trừ. Không có bất kỳ di chứng nào cả."
Bạch tiền bối giơ ngón tay cái lên.
Sau đó, hắn vẫy tay với Đậu Đậu rồi nói:
"Đậu Đậu, đừng ngủ nữa, dậy đi."
Đậu Đậu mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Đậu Đậu, ta bàn với ngươi một chuyện, ngày mai có thể để cho vài vị đạo hữu khác cử hành hôn lẽ giúp ngươi được không?"
Bạch tiền bối hỏi.
Đậu Đậu vẫn còn mơ ngủ nên thuận miệng đáp:
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận