Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1289: Trăm Mưu Nghìn Kế Tụ Lại Một Ổ

Chương 1289: Trăm Mưu Nghìn Kế Tụ Lại Một Ổ
Cùng lúc đó, trên một núi băng di động trên đại dương chào đón một vị khách có phong thái hiên ngang.
Núi băng nghìn năm không đổi này chính là tổng bổ của môn phái yêu tu Phệ Thiên Doanh.
Phệ Thiên Doanh là môn phái theo kiểu hỗn hợp, bên trong không chỉ có pháp môn yêu tu mà còn có pháp môn tu luyện hệ thần thú, pháp môn ma thú tiến hóa. Thế nên bên trong môn phái vừa có khuyển yêu vừa có ma khuyển, thần khuyển.
Ở chỗ sườn núi của tổng bộ Phệ Thiên Doanh có một lâu đài cổ hình tròn.
Do nhiệt độ rất thấp nên khi cô gái mặc vest trắng có phong thái hiên ngang hít thở, hơi thở lập tức hóa thành một luồng sương trắng.
Sau đó cô gái mặc vest trắng đi về phía tòa lâu đài kia, mỗi một bước của cô đều cách rất đều nhau y như dùng thước đo vậy.
Trận pháp, cấm chế phòng ngự được bố trí trong lâu đài không hề ngăn cản cô.
Cứ thế cô đi thẳng đến tầng thứ tư của lâu đài.
Ở đây có một vị nam tử tóc vàng đang ngồi bên cửa sổ, trong tay nâng một quyển sách vừa to vừa dày lật rất chậm rãi.
Cô gái mặc vest trắng cũng không gõ cửa mà cứ đẩy cửa đi thẳng vào, mắt nhìn chằm chằm vào nam tử tóc vàng kia.
Nam tử tóc vàng chậm rãi đóng sách lại, ngẩng đầu lên nói:
“Ngươi tới rồi đấy à?”
“Ta tới rồi đây.”
Cô gái mặc vest trắng cắn răng trả lời. Cái nơi quỷ quái này lạnh quá đi mất.
“Ngươi đến muộn.”
Nam tử tóc vàng từ tốn nói.
Cô gái mặc vest trắng:
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Mai mới là ngày tổ chức hôn lễ mà?”
“Hôn lễ đã kết thúc rồi, ngươi đến muộn.”
Nam tử tóc vàng điềm nhiên trả lời.
Cô gái mặc vest trắng:
“Đùa gì thế?”
“Vậy nên ngươi về đi, đừng nghĩ đến chuyện tham gia hôn lễ thay ta nữa.”
Nam tử tóc vàng đứng lên, đặt quyển sách dày cui kia lên bàn.
Cô gái mặc vest trắng sững sờ, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô bỗng bật cười:
“Đại huynh, ngươi gạt ta.”
Nam tử tóc vàng xoay đầu lại:
“Ta nói nghiêm túc đấy, trở về đi.”
“Hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, trước khi tới đây ta đã hỏi một người bạn thân để xác nhận lại rồi. Ngươi không lừa được ta đâu, đại huynh! Mục đích ta tới đây chính là để ngăn cản hôn lễ này.”
Cô gái mặc vest trắng đắc ý nói.
Nam tử tóc vàng xoa trán:
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Đại huynh, sau khi trằn trọc suy nghĩ suốt mấy ngày nay, rốt cuộc ta đã nghĩ thông suốt một chuyện.”
Cô gái mặc vest trắng bước đến trước mặt nam tử tóc vàng:
“Đại huynh, ngươi và ta kết hôn đi.”
Nam tử tóc vàng xoa trán, xoa rồi lại xoa, lực xoa càng ngày càng mạnh.
“Đại huynh, gả cho ta đi. Ta nghĩ ta thích ngươi!”
Cô gái mặc vest trắng lớn tiếng nói.
“Không gả, cút!”
Đại huynh trầm giọng quát.
Phù Sinh Tiên Tử:
“Đại huynh, ngươi đừng xấu hổ! Ngươi và Đậu Đậu không hợp đâu, vẫn là gả cho ta đi. Ta cảm thấy ta cũng rất có sức hút, đại huynh và ta đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, giữa chúng ta cũng có tình cảm nhất định rồi.”
Đại huynh lại đưa tay lên xoa trán, trán bị xoa đỏ bừng.
Một hồi lâu sau.
Đại huynh khẽ thở dài:
“Ta đã có người mình thích rồi, vậy nên giữa ta và ngươi không có kết quả đâu.”
Phù Sinh Tiên Tử:
“Ai?”
“Thật ra ta đã đi gặp Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn Chân Quân vào mấy ngày trước.”
Đại huynh đắm chìm trong hồi ức:
“Đó là một chú chó Kinh Ba rất đáng yêu, màu lông thuần khiết, tính tình cũng tốt.”
Đại huynh vừa nói vừa chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra xa:
“Vậy nên hôn lễ sẽ không thay đổi. Ngươi cũng đừng tới quấy rối, ngươi không ngăn cản được ta đâu.”
Phù Sinh Tiên Tử:
“...”
Bầu không khí giữa hai huynh muội trở nên căng thẳng.
Đại huynh không nói lời nào, chắp tay sau lưng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Phù Sinh Tiên Tử thì rất sốt ruột nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Kế hoạch cầu hôn đại huynh mà cô tốn hết mấy ngày suy nghĩ đã phá sản, bây giờ cô đang cố gắng động não tìm ra cách khác.
Phù Sinh Tiên Tử đi tới sau lưng đại huynh, ánh mắt đột nhiên liếc tới quyển sách dày cộm kia.
Chẳng biết tại sao cô lại đưa tay cầm quyển sách kia lên, tùy ý mở ra xem thử.
Vừa nhìn thấy nội dung bên trong, Phù Sinh Tiên Tử đã tức điên lên.
Bên trong cuốn sách dày cộm kia chỉ toàn là hình... Tất cả đều là hình một con chó Kinh Ba đáng yêu.
Đây chính là con yêu khuyển Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn Chân Quân đấy ư?
Trước khi cô đến đại huynh cứ ngồi bên cửa sổ đọc sách mê mẩn, hóa ra là đang xem hình Đậu Đậu à?
Phù Sinh Tiên Tử đóng sách lại, hít thở thật sâu.
Quyển sách này rất dày rất nặng, do rất dày nên gáy sách được cố định bằng thanh kim loại, nhìn cực kỳ bền chắc, trông hệt như một viên gạch to.
Phù Sinh Tiên Tử cầm sách lên, nhìn về phía đại huynh vẫn đang chắp tay sau lưng nhìn ra xa để diễn sâu bên cửa sổ.
Dù sao não của đại huynh cũng bất bình thường sẵn rồi, Phù Sinh Tiên Tử đột nhiên giơ cuốn sách dày cộm kia lên, vận hết sức lực đập mạnh vào đầu đại huynh.
Bốp!
“A~~”
Đại huynh hét lên thảm thiết, xoay đầu lại:
“Phù Sinh, nha đầu ngốc nghếch này, ngươi làm gì vậy hả?”
“Hừ, đại huynh ngu xuẩn, lại ăn thêm một chiêu của ta nữa này.”
Phù Sinh Tiên Tử cảm thấy quyển sách dày cộm này dùng rất thuận tay. Cô vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, linh lực tăng vọt, quyển sách dày cộm nện trúng trán đại huynh.
Đại huynh không hề đề phòng Phù Sinh Tiên Tử chút nào cả, thậm chí ngay cả trận pháp phòng ngự, pháp bào phòng ngự cũng không mở, cũng không làm ra động tác phòng ngự, cứ thế bị sách đập trúng trán.
“A~~”
Đại huynh lại hét thảm lên lần nữa, thân thể bật ngửa ra sau, máu mũi chảy ròng ròng.
“Hừ, mất công đi vòng một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về điểm xuất phát, đúng là phiền mà.”
Phù Sinh Tiên Tử vừa lẩm bẩm vừa giơ quyển sách dày cộm lên quơ qua quơ lại, cảm thấy tiện tay vô cùng.
“Quả nhiên trước kia sư phụ nói rất đúng, kiến thức chính là vũ khí tiện tay nhất của tu sĩ. Quyển sách dày cộm này đập người tiện ghê.”
Trong lúc cảm thán, Phù Sinh Tiên Tử trắng trợn tịch thu quyển sách này cất vào trong túi càn khôn của mình chẳng chút ngại ngần.
Tịch thu, tịch thu!
Đại huynh là khuyển gia thuộc kiểu uy nghiêm lại si mê xem hình một con chó đực khác thuộc kiểu đáng yêu, thật sự là không nhìn nổi mà. Sách này phải tịch thu!
Sau khi tịch thu sách của đại huynh, Phù Sinh Tiên Tử bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Chẳng mấy chốc cô đã tìm được mấy bộ trang phục chú rể với kiểu dáng khác nhau ở trong tủ quần áo.
“Ha ha ha, đại huynh ngu xuẩn, muốn kết hôn với Đậu Đậu à? Không có cửa đâu nhé.”
Phù Sinh Tiên Tử ngồi xổm xuống bố trí sáu phong ấn trên người Đại huynh, sau đó dùng sợi dây cột chặt hắn lại rồi nhét vào trong tủ quần áo.
Sau khi xử lý mọi việc đâu vào đấy, cô phủi tay một cái, mang mấy bộ trang phục chú rể đến căn phòng cách vách mặc thử.
Quần áo được đặt theo số đo của đại huynh nên hơi rộng, nhưng không sao cả.
Vóc người của cô cũng rất cao, chỉ cần sửa mấy bộ đồ chú rể này một chút là có thể mặc được. Tài may vá của cô cũng rất khá, dư sức sửa mấy bộ đồ chú rể.
Vì vậy Phù Sinh Tiên Tử lấy kim chỉ mang theo bên người ra, bắt đầu sửa kích thước quần áo chú rể.
××××××××××
Ở một nơi khác, tại một phòng trọ trong cảnh nội Hoa Hạ.
Hồ yêu Độc Cô Bạch điển trai đang gõ liền tay trên máy vi tính.
Thứ hắn đang dùng là một phần mềm chat mới ra tháng này, nghe nói là do một vị tu sĩ lắm tiền nhiều của nghiên cứu ra.
Lúc này, Độc Cô Bạch đang ở trong một nhóm chat có tên là Bang Bắt Chó.
“Đã nghe ngóng được lộ tuyến đưa dâu của Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn Chân Quân chưa?”
Độc Cô Bạch gửi tin hỏi.
Ngũ Độc Hòa Thượng:
“Được rồi, sự kiện lần này Hoàng Sơn Chân Quân định tổ chức lớn nên chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết các tin tức về hôn lễ của Đậu Đậu nhà hắn. Ta share lộ tuyến cho mọi người xem.”
“Tốt lắm, trước hết để ta nghiên cứu thử xem chỗ nào thích hợp cướp dâu.”
Độc Cô Bạch nói.
Bạch Nhận Kiếm Khách:
“Ngươi chắc chắn sư phụ ngươi Phù Sinh Tiên Tử sẽ cưới Đậu Đậu thay đại huynh à?”
“Ta hiểu rõ tính cách của sư phụ, hôm nay cô ấy đã đi tìm đại huynh rồi. Ta dám chắc trăm phần trăm là sư phụ nhất định sẽ đánh ngất đại huynh của cô ấy, sau đó thay đại huynh đi cưới Đậu Đậu.”
Độc Cô Bạch trả lời.
Ngũ Độc Hòa Thượng:
“Vậy ngươi nghiên cứu lộ tuyến đưa dâu của Đậu Đậu làm gì? Đáng lẽ người muốn cướp dâu phải là sư phụ ngươi Phù Sinh Tiên Tử mới đúng chứ?”
“Không, ta muốn cướp xe hoa của khuyển yêu Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn Chân Quân.”
Độc Cô Bạch vênh mặt đắc ý nói:
“Ta muốn bắt trói Đậu Đậu lại, sau đó chính ta sẽ thay thế Đậu Đậu gả cho sư phụ ta. Ha ha ha.”
Ngũ Độc Hòa Thượng:
“...”
Bạch Nhận Kiếm Khách:
“...”
Lạc Anh Tiên Tử:
“Sau khi nghiên cứu bản đồ, ta tìm được sáu nơi thích hợp cho việc phục kích. Nhưng Hoàng Sơn Chân Quân có rất nhiều hảo hữu, nói không chừng đến lúc Đậu Đậu xuất giá sẽ có rất nhiều cao thủ hộ tống, ngươi muốn cướp xe hoa của nó cũng không dễ đâu.”
“Dù phía trước có trở ngại lớn đến mức nào thì ta cũng phải thử một lần, nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn sư phụ cưới người khác! Hơn nữa, nếu như cướp dâu Đậu Đậu không thành thì ta vẫn còn kế hoạch B.”
Độc Cô Bạch bình tĩnh nói.
Hiểu Mộng Đại Sư:
“Ta lấy được tin tức từ trong nhóm Tu Tiên Thâu Đêm, lần này trong số khách mời của Hoàng Sơn Chân Quân có thể có Huyền Thánh bát phẩm. Lúc các ngươi cướp dâu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy.”
“Là Bá Tống Huyền Thánh à?”
Độc Cô Bạch hỏi.
“Không chỉ vậy, còn có nghìn năm đệ lục thánh Bạch Thánh nữa.’
Hiểu Mộng Đại Sư đáp.
Lục Tảo Đạo Nhân:
“Ta nghe Lệ Chi Tiên Tử nói Thất Tu tiền bối cũng rất thân với Hoàng Sơn Chân Quân, như vậy đến lúc đó có lẽ sẽ có ba vị Huyền Thánh có mặt ở hiện trường.”
“Fuck.”
Độc Cô Bạch mắng.
“Đại hồ ly à, giờ ngươi còn muốn tiếp tục cướp Đậu Đậu nữa không? Ta cảm thấy ngươi đi cướp sư phụ ngươi là Phù Sinh Tiên Tử thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn đấy.”
Lục Tảo Đạo Nhân hỏi.
Tàng Thiên Câu Chu Ly:
“Này, cái gì thế này? Lúc các ngươi muốn bàn chuyện cướp dâu Đậu Đậu, đừng bàn ở trong nhóm của ta được không? Lúng túng lắm đó.”
“Xin hỏi đạo hữu là ai vậy?”
Độc Cô Bạch tò mò hỏi.
“Ta là trưởng nhóm chứ ai, nhìn trời.”
Chu Ly đáp.
“Đệch, là Chu Ly. À, đại hồ ly, Chu Ly là trợ thủ đắc lực của Hoàng Sơn Chân Quân, người phụ trách của Đậu Đậu đấy.”
Ngũ Độc Hòa Thượng
Độc Cô Bạch:
“...”
Hiểu Mộng Đại Sư:
“...”
Lục Tảo Đạo Nhân:
“...”
Bạch Nhận Kiếm Khách:
“...”
Lạc Anh Tiên Tử:
“...”
“Đổi nhóm khác đi, giờ ta đã biết cặn kẽ kế hoạch cướp dâu của các ngươi rồi, thế này khó xử lắm.”
Chu Ly nói.
Còn đổi cái con khỉ á, kế hoạch đều đã vạch ra hết rồi, giờ chỉ có thể sửa đổi kế hoạch thôi. Độc Cô Bạch khóc không ra nước mắt.
Cũng trong lúc đó, Chu Ly xoa cằm suy nghĩ.
Muội muội của chú rể sẽ đánh ngất chú rể sau đó đến đón dâu thay ư? Thì ra là vậy, thảo nào Hoàng Sơn Chân Quân lại đồng ý gả Đậu Đậu cho một vị khuyển gia, hóa ra mục tiêu thật sự là vị Phù Sinh Tiên Tử kia.
Nếu vậy thì Đậu Đậu sẽ lấy được một em chó đáng yêu rồi còn gì?
Vừa nghĩ đã thấy đắng lòng rồi.
Ta có nên làm chút gì đó không nhỉ?
Nhưng ý niệm này vừa lóe lên, Chu Ly lại điên cuồng lắc đầu.
“Không được không được, nếu Đậu Đậu kết hôn thuận lợi thì mới có lợi cho mình.”
Chu Ly nói.
Nếu có một cô chó quản được Đậu Đậu thì chẳng phải hắn sẽ được giải phóng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận