Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1293: Sở Khanh? Excuse me?

Chương 1293: Sở Khanh? Excuse me?
Chu Ly cười khà khà:
“Không cần lo lắng, bên ta đã có chuẩn bị từ lâu rồi! Độc Cô Bạch này muốn cướp dâu ư, nằm mơ đi nhé! Đậu Đậu ngươi yên tâm đi, có Chu Ly ta ở đây, ngươi có thể yên tâm mà lấy chồng rồi.”
Sau khi gả Đậu Đậu đi, nó có nhà riêng của mình thì không cần bỏ nhà ra đi. Và hắn sẽ không cần đi theo chùi mông cho nó nữa.
Như thế thì hắn cũng sẽ có thởi gian hẹn hò với u Dương Viện rồi, nghĩ thôi đã cảm thấy sung sướng rồi.
Đậu Đậu, cho dù hôm nay có phải liều cái mạng này thì ta cũng phải gả ngươi đi bằng được. Sau này ngươi hạnh phúc… ta đây cũng sẽ hạnh phúc!
Quả thật Chu Ly đã có chuẩn bị từ trước, tất cả mọi đòn công kích đều bị hắn và các thành viên hắn sắp xếp cản lại hết.
Chỉ cần trụ thêm một lúc nữa, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 và bạn bè của Hoàng Sơn Chân Quân ngồi trong thuyền tiên đằng sau sẽ đuổi đến, thế là bắt sống đám được người tới cướp dâu ngay rồi!
“Cướp dâu ư?!”
Vũ Nhu Tử lên tinh thần ngay tức khắc.
Không ngờ hôm nay cô cũng có thể đích thân trải nghiệm tình tiết chỉ có trong phim thế này.
“Tống tiền bối, Tống tiền bối, ngươi có nghe thấy ta nói gì không, là cướp dâu đấy!”
Vũ Nhu Tử nói với giọng đầy hưng phấn.
Tống Thư Hàng: “…”
Vừa rồi hắn nghe thấy Chu Ly gọi người kia là “Độc Cô Bạch”, nếu như hắn nhớ không nhầm, Độc Cô Bạch hình như là đệ tử của Phù Sinh Tiên Tử thì phải?
Quả nhiên nó vẫn ra gây sự.
Nhưng nếu như Độc Cô Bạch tới đây cướp dâu, tại sao không đi cướp Phù Sinh Tiên Tử mà lại mai phục để bắt Đậu Đậu chứ? Rốt cuộc tên này đang nghĩ cái gì thế?
“Nói đến cướp dâu, ta đột nhiên nhớ tới một tin tức thú vị.”
Tô thị A Thập Lục nói:
“Cách đây không lâu, trên mạng có người làm loạn hôn lễ để cướp hôn, nhưng đối tượng bị cướp thực sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt.”
“Tin này ta cũng biết, lúc mọi ngươi cho rằng hắn định cướp cô dâu thì hắn lại mang chú rể đi đúng không?”
Vũ Nhu Tử nói.
“Không, trong video ta xem, người đi cướp dâu là con gái, cô ấy cướp cô dâu.”
“…”
Tống Thư Hàng thở dài:
“Hai người các cô xem thể loại tin tức gì thế, không có tin cướp dâu cướp rể nào bình thường tí à?”
“Y y a ~ y y a ~ ngốc ~”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Vũ Nhu Tử:
“Bởi vì tin tức bây giờ phải sốc, phải khác người. Nam cướp nữ, nữ cướp nam đã chẳng còn mới mẻ gì nữa rồi. Nam cướp nam, nữ cướp nữ mới thu hút người đọc chứ.”
“Chó cắn người đã không còn là tin mới, người cắn chó mới là tin hot đấy.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Vũ Nhu Tử bổ sung:
“Thậm chí khi mà người cắn chó không còn là tin mới thì phải đi tìm những tin tức càng sâu càng bùng nổ hơn nữa. Ví dụ như người với chó cắn nhau hay như một người đuổi cắn mười mấy con chó ấy.”
“Nên không thể trách bọn ta được.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng cảm thấy mình không thể phản bác nổi.
“Đến rồi đến rồi, Tống tiền bối, có một kẻ cướp dâu xông đến trước mặt chúng ta rồi!”
Vũ Nhu Tử nói.
Tô thị A Thập Lục:
“Nửa trận đầu cô gánh, cô đối phó với hắn ta đi.”
“Cứ giao cho ta, ta đã nghĩ xong kịch bản để ứng phó với mấy kẻ tới cướp dâu rồi.”
Vũ Nhu Tử đảm bảo.
Tống Thư Hàng có chút bất an:
“Cô định làm như thế nào?”
“Đương nhiên là cự tuyệt hắn, dù sao thì chúng ta cũng phải đảm bảo hôn lễ của Đậu Đậu thành công mà. Tuy rằng tình tiết cướp dâu cũng rất kích thích…”
Vũ Nhu Tử nói.
Đang nỏi dở, một người đàn ông mặt đầy râu đã xuyên qua lớp phòng ngự do Chu Ly bố trí, thành công xông tới trước mặt Đậu Đậu.
“Đi theo ta, con chó kia!”
Người đàn ông có râu kia nói.
“Đồ Sở Khanh, đi theo ngươi ư, nằm mơ đi!”
Vũ Nhu Tử đáp trả với giọng nghiêm túc.
Người đàn ông có râu:
“Sở Khanh á?”
“Đồ khốn kiếp nhà ngươi, khi ta quyết định gả cho người khác thì ngươi lại chạy tới phá hoại hôn lễ của ta. Nếu như ngươi muốn cướp dâu thì tại sao không tới sớm một chút? Trước khi hôn lễ bắt đầu có thời gian dài như thế, ngươi có nhiều thì giờ để hoàn thành hẹn ước giữa hai chúng ta hơn mà. Để rồi bây giờ, khi ta đã quyết định lấy người khác thì ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, xuất hiện trong thế giới của ta… Bỏ cuộc đi, Độc Cô Bạch, ta sẽ không đi với ngươi đâu, vĩnh viễn cũng không!”
Vũ Nhu Tử nghiêm túc đọc mấy lời thoại không biết lấy từ đâu ra.
Cứ đọc mãi một hồi, chính bản thân cô cũng bị lời thoại làm cảm động, giơ tay lên lau nước mắt.
Lời thoại này hay quá xá luôn.
“Hả?”
Người đàn ông mặt đầy râu ngơ ngác.
Thời gian rất quý giá, hắn ta không muốn nghe con cún này lảm nhảm. Hắn muốn bắt con Kinh Ba này đi luôn, nhưng tay lại không thể tóm được nó.
Trên người của đối phương có một tầng ánh sáng màu vàng kim, giống như một lớp phòng ngự tuyệt đối, khiến bàn tay của người đàn ông mặt râu không thể tiếp xúc được với Đậu Đậu. Là mỹ nhân rắn công đức, cô vẫn luôn bảo vệ Tống Thư Hàng, đồng thời cũng bảo vệ luôn thân xác của Đậu Đậu hiện tại.
“Ố? Lời thoại của ta không cảm động à?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Vũ Nhu Tử, ta nghĩ có khi cô nhầm lẫn rồi.”
Tống Thư Hàng nói:
“Tên mặt râu này không phải là Độc Cô Bạch, Độc Cô Bạch không xấu thế này đâu.”
Vũ Nhu Tử:
“Cái gì cơ?”
Ngại quá đi.
Mặt râu: “…”
“Hơn nữa, người mà Độc Cô Bạch muốn tìm cũng không phải Đậu Đậu, người mà hắn muốn cướp là sư phụ của hắn kìa.”
Tống Thư Hàng nói.
“Thế tên mặt đầy râu này là ai, chạy tới đây làm gì chứ?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Có lẽ là đồng bọn của Độc Cô Bạch chăng?”
“Nếu đã thế thì phải đổi lời thoại thôi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Trong khi người đàn ông mặt râu kia khổ sở với lớp ánh sáng phòng ngự màu vàng kim không thể phá nổi kia, Vũ Nhu Tử lại lên tiếng:
“Đi đi, mặt râu. Nói với Độc Cô Bạch, đời này ta với hắn có duyên không phận. Bảo hắn quên ta đi, ta là một người con gái xấu xa.”
“Excuse me?”
Người đàn ông mặt râu đần mặt lần hai.
Độc Cô Bạch là cái quái quỷ gì, hắn hoàn toàn không biết mà.
‘Tống tiền bối, hình như tên này đến Độc Cô Bạch là ai cũng không biết. Có phải là nhẫm lẫn chỗ nào không?’
Vũ Nhu Tử kêu lên.
Tống Thư Hàng:
‘Nếu như không phải là Độc Cô Bạch thì đám cướp dâu này là ai?”
Lúc này, giọng nói của Chu Ly truyền tới:
“Ha ha ha ha, Độc Cô Bạch đạo hữu, ngươi bỏ cuộc đi, các ngươi không có cơ hội đâu. Các vị tiền bối, mau tới giúp một tay, tóm hết lũ người đến cướp dâu này lại!”
“Á đù, ta đây còn chưa kịp cướp dâu đấy được không hả?”
Lúc này, một giọng nói từ xa truyền tới.
Là Độc Cô Bạch, hắn đứng ra, nói với Chu Ly bằng giọng tức giận:
“Những kẻ đang cướp dâu bây giờ chẳng liên quan gì với ta hết! Ta còn chưa kịp hành động đây này! Ông đây không đi đổ vỏ đâu đấy!”
Độc Cô Bạch quyết định từ bỏ kế hoạch A.
Đội cướp dâu xuất hiện một cách kỳ lạ này hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của hắn. Cho dù bây giờ hắn có mang người xông lên, dưới tình thế Chu Ly đã có chuẩn bị trước, hắn không thể âm thầm tráo đổi Đậu Đậu theo như kế hoạch A được.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Đám cướp dâu ngu ngốc này chui từ đâu ra thế?
Vì đã quyết định từ bỏ kế hoạch A, Độc Cô Bạch chủ động đứng ra bắt đầu thực hiện kế hoạch B.
Chu Ly nhìn Độc Cô Bạch, mặt thộn ra.
Móa nó, Độc Cô Bạch còn chưa kịp cướp dâu, vậy mấy kẻ này là ai đây?
Lúc này, bên trên đài cao vàng, một tên ăn mặc như thích khách xông về phía tên mặt râu, tức giận nói:
“Đồ ngu, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau tóm lấy con chó đó đi!”
“Đại ca, quanh người con chó này có ánh sáng công đức bảo vệ, em không động vào nó được.”
Người đàn ông mặt râu đáp.
“Gặp quỷ rồi, ai có thể nói cho ta biết sao trên người một con chó lại có sức mạnh công đức lớn như thế không?”
Người ăn vận như thích khách kia kêu lên.
Chu Ly:
“Ta biết, nhưng ta không nói cho ngươi đâu. Tên bất lực kia, ăn một roi của ta đi!”
Chu Ly tế ra hai dây xích cổ quái, phóng về phía tên thích khách và mặt râu kia.
Bên cạnh đài cao vàng có thiên la địa võng được Chu Ly bố trí, cho dù trên người Đậu Đậu không có sức mạnh công đức bảo vệ thì tên mặt râu cũng không thể rời khỏi đó được.
Ngay tức khắc, mặt râu và thích khách đều bị trói lại.
“Các ngươi là ai?”
Chu Ly trầm giọng hỏi, tên mặt râu này không phải đồng bọn của Độc Cô Bạch, vậy hắn ta là người phương nào, tại sao lại đến cướp dâu?
“Chúng ta là ai không quan trọng, ngươi tưởng rằng trói bọn ta lại là thắng rồi à? Ngây thơ quá.”
Một tên trong bóng tối lên tiếng.
Mặt râu:
“Kế hoạch A thất bại, tiến hành kế hoạch B!”
Đầu năm nay, những người làm tin tức lớn đều phải chuẩn bị một series kế hoạch ABCD, nếu không chẳng còn mặt mũi mà làm việc.
“Đáng ghét, mới đó mà đã tiến hành kế hoạch B rồi á? Kế hoạch A là ai bày ra thế, chả khác gì một đống phân. Chưa gì đã thất bại rồi.”
Một thành viên trong đội ngũ cướp dâu bất mãn nói.
Sau đó, trong ánh mắt nghi hoặc của Chu Ly và đám người Lệ Chi Tiên Tử, toàn bộ thành viên trong đội cướp dâu giơ tay lên chọc vào tròng mắt của mình.
Con ngươi máu chảy đầm đìa bị móc ra.
Đến cả mắt của thích khách và tên mặt râu kia cũng rơi từ trong khoang mắt ra.
Tất cả con ngươi tụ lại một chỗ.
Cuối cùng chúng ngưng tụ thành một con mắt khổng lồ trên đầu tên mặt râu.
Con mắt khổng lồ này dường như được tạo thành từ lửa, thiêu đốt hừng hực, trong ngọn lửa có thể nhìn thấy rõ ràng đồng tử màu đỏ au.
‘Lại là mắt à?’
Tống Thư Hàng giật mình, gần đây hắn gặp liền mấy chuyện có liên quan đến mắt rồi, chẳng lần nào có kết quả tốt cả.
Con mắt hỏa diễm này có lai lịch gì đây?
Mấy kẻ cướp dâu tự móc con mắt của mình ra kia cùng kêu lên thảm thiết, cơ thể của bọn chúng biến thành một đám tro bụi dưới đất, bao gồm cả của mặt râu và thích khách, tất thảy tan thành bụi phấn.
Ngay sau đó, trong thân thể của mấy tên cướp dâu có một thứ hình dáng như linh hồn xông ra, bay về phía con mắt hỏa diễm khổng lồ kia.
“Ha ha, ép bọn ta phải dùng đến kế hoạch B thế này, các ngươi chết chắc rồi. Vốn bọn ta chỉ định cướp con chó này đi mà thôi, nhưng bây giờ tất cả các người đều phải chết.”
Linh hồn của tên mặt râu đắc ý cười nói.
Cười xong, hắn ta xông lên trời, định hòa vào với con mắt hỏa diễm kia.
Nhưng đúng lúc này, có một cánh tay màu vàng đột nhiên chui ra, bắt lấy “hồn” của mặt râu.
Là mỹ nhân rắn công đức.
Sau khi tóm lấy “hồn” của tên đó, cô quay người đối diện với cơ thể của Đậu Đậu. Xích Tiêu Kiếm trong cơ thể ăn ý lồng tiếng cho cô:
“Thư Hàng, siêu độ!”
Siêu độ ư? Nhưng bây giờ ta không ở trong cơ thể của mình, có thể sử dụng siêu độ chi pháp không?
“Thả ta ra.”
Mặt râu tức giận nói.
Tống Thư Hàng lập tức tiếp nhận quyền khống chế cơ thể Đậu Đậu từ Vũ Nhu Tử.
Sau đó, hắn khởi động siêu độ chi pháp, vươn tay phủ lên mặt râu, miệng niệm “Địa Tạng Độ Hồn Kinh”.
Ngay lập tức, trên người Đậu Đậu phát ra cảm giác đại từ bi, đại trí tuệ.
“Đồ ngốc, ta đây đâu phải hồn ma, ngươi siêu độ cho ta kiểu gì?”
Tên mặt râu kêu lên.
Đúng lúc này, mỹ nhân rắn công đức nhổ Xích Tiêu Kiếm ra, đâm thẳng vào ngực hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận