Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1314: Một Đời Một Kiếp Này, Chỉ Muốn Gặp Ngươi Lần Nữa

Chương 1314: Một Đời Một Kiếp Này, Chỉ Muốn Gặp Ngươi Lần Nữa
Ba bức họa trước mặt đại biểu cho ba giai đoạn mà Thánh Nhân Nho gia đã từng trải qua.
Bức họa đầu tiên, mây tía đến từ phía Đông phủ khắp thiên địa. Lại có cuồng lôi tia chớp, cùng với song long bay múa. Đây là dị tượng lúc Thánh Nhân Nho gia ra đời.
Trong bức tranh thức hai là vô số thư tịch, là ghi chép khi còn nhỏ của Thánh Nhân Nho gia, lúc năm tuổi Thánh Nhân Nho gia đã có kiến thức uyên bác, học hết các tri thức trong thiên hạ.
Trên bức họa thứ ba, bóng lưng cô gái tóc lam kia là người dẫn dắt trong ‘con đường tu hành’ của Thánh Nhân Nho gia. Rất có thể cô có quan hệ với Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử trong nhóm Cửu Châu số 1. Lúc Vạn Thư Sơn đảo ngược, Tống Thư Hàng từng nhìn thấy dáng dấp của nữ tu tóc lam từ trong quá trình [Thánh Nhân truyền pháp], dung mạo ấy giống Vân Tước Tử tiền bối như đúc.
“Quả nhiên là có liên quan tới Nho gia.”
Tống Thư Hàng nói.
Hơn nữa… rất có thể mộng cảnh đầy sương mù này có quan hệ trực tiếp với Thánh Nhân Nho gia.
“Mấy bức tranh này có quan hệ với Nho gia ư?”
Tô Thị A Thập Lục dò hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Ba bức họa này miêu tả ba giai đoạn tuổi trẻ cực kỳ ngầu lòi của Thánh Nhân Nho gia. Sinh ra cực ngầu lòi, khi còn nhỏ cực ngầu lòi, lúc tu luyện cực ngầu lòi. Có người nói dưới sự chỉ đạo của người dẫn đường, Thánh Nhân Nho gia khởi đầu với trăm ngày trúc cơ, tu vi tiến triển cực nhanh. Chỉ trong nửa tháng, hắn đã mở ra các khiếu huyệt lớn trùng kích vào cảnh giới Dược Long Môn, tấn chức nhị phẩm.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.”
Vũ Nhu Tử gật đầu nói, nửa tháng đã trùng kích vào nhị phẩm, đúng là ‘cực kỳ ngầu lòi’.
Tô Thị A Thập Lục nói:
“Việc này ta cũng biết, về sau tốc độ tu luyện của Thánh Nhân Nho gia càng lúc càng nhanh, thế không thể cản. Vẻn vẹn một năm thời gian, hắn đã tấn thăng lên cảnh giới tam phẩm, đạt tới cảnh giới mà người khác tu luyện mười mấy hai mươi năm mới có thể đạt tới.”
Tô Thị A Thập Lục cũng tham gia sự kiện ‘Vạn Thư Sơn, Thánh Tịch Trì’ lúc trước.
“Một năm tam phẩm, thật lợi hại, không hổ là Thánh Nhân Nho gia.”
Vũ Nhu Tử cảm thán.
“Ê y a ~ hi ~”
Tạo Hóa Tiên Tử lộ ra một nụ cười xán lạn.
Vũ Nhu Tử nói tiếp:
“Nhưng nói vậy thì Tống tiền bối còn giỏi hơn. Hắn chỉ dùng hơn bốn tháng đã tấn chức cảnh giới tứ phẩm. Nhanh hơn Thánh Nhân tận nửa năm ấy.”
Tống Thư Hàng cười khan một tiếng nói:
“Ta không so được với Thánh Nhân Nho gia, hắn là dựa vào chính mình tu luyện từng chút một. Ta là gặp gỡ đủ loại cơ duyên, sau đó tùy duyên… Trong lúc vô tình đã tu luyện đến cảnh giới tứ phẩm.”
Hắn ngẫm lại cũng cảm thấy con đường tu luyện của mình rất khó tin.
Hắn giống như một con cá mặn vậy, thấm thoát đã tu luyện đến tứ phẩm.
Học kỳ trước, lúc hắn bước vào con đường tu hành cũng không ngờ rằng mình lại có tốc độ tu luyện nhanh như vậy!
Quả nhiên, dù nằm trong số đám cá mặn, hắn cũng là một con mặn nhất trong đó.
“Nếu là mộng cảnh có liên quan đến Thánh Nhân Nho gia, vậy chúng ta đẩy cửa vào đi thôi!”
Vũ Nhu Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục nhìn Tạo Hóa Tiên Tử, sau khi thấy cô ấy không ngăn mình và Vũ Nhu Tử lại, cô bèn bước một bước tới trước cửa, vươn tay ấn lên cửa.
Cánh cửa lớn nặng nề mở ra, bên trong là sương mù dày đặc, có điều đám sương mù này lại có màu hoàng kim.
“Đây là khói mù à? Màu sắc đều phiếm ánh vàng, trong sương mù ẩn chứa rất nhiều hạt kim loại thì phải?”
Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Tô Thị A Thập Lục nhìn về phía Tạo Hóa Tiên Tử:
“Tạo Hóa Tiên Tử tiền bối, cô có muốn hát một khúc xua tan sương mù hay không?”
Tạo Hóa Tiên Tử cười hì hì.
Cô tiến lên một bước, vươn tay đặt lên khung cửa.
Ngay sau đó, thân hình của cô trở nên trong suốt.
“Này, Tạo Hóa Tiên Tử tình trạng của cô bây giờ kì lắm đấy.”
Vũ Nhu Tử nhíu mày nói.
“Rõ ràng rất lưu luyến nhưng lại không thể níu giữ. Rõ ràng vẫn nhìn thấy nhưng lại không thể gặp lại. Rõ ràng cả đời cả kiếp này, chỉ muốn gặp lại ngươi lần nữa.”
Tạo Hóa Tiên Tử nhẹ giọng nói.
Từ miệng cô lần đầu tiên xuất hiện một câu nói đầy đủ, không còn những đoạn ngắn y y a a như lúc trước nữa.
“Nếu có cuộc đời mới thì tốt biết bao, ta có thể gặp lại ngươi ở một thời gian mới, tại một thành phố mới và với một thân phận mới.”
Bóng dáng Tạo Hóa Tiên Tử càng lúc càng mờ nhạt, một số bộ phận gần như biến mất.
Sau đó cô mở miệng cất tiếng hát.
Không có ca từ, chỉ là âm phát ra đơn thuần.
Tiếng ca kia kéo dài, dịu dàng đến cực điểm, bao hàm nhung nhớ tột cùng.
Sương mù hoàng kim vọt lên trên, hóa thành chất lỏng màu vàng tinh khiết. Đám chất lỏng màu vàng tinh khiết kia lại rơi xuống, hóa thành những giọt mưa màu vàng.
Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử bất giác khóc nhòa cả mắt, nước mắt chảy xuôi theo khuôn mặt các cô.
Giọng ca này tựa như đạn hơi cay vậy, khiến người nghe không nhịn được mà rơi lệ liên hồi.
Cũng may Diệp Tư không có ở đây… Nếu như cô ấy ở đây, nói không chừng nước mắt đã gom được thành hồ nước nhỏ luôn rồi ấy chứ.
“Bài hát này tên gì vậy?”
Vũ Nhu Tử lau nước mắt hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử lắc đầu.
Sau đó, thân hình cô hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
“Tạo Hóa Tiên Tử là ai thế nhỉ?”
Tô Thị A Thập Lục hít mũi một cái, hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Có lẽ là một vị tiền bối đại năng của Nho gia chăng? Dường như cô ấy vẫn luôn chờ đợi người nào đó, muốn gặp lại ai đó một lần thì phải?”
Cửa đã mở ra, sương mù màu vàng trong cửa đã hóa thành hạt mưa vàng rơi xuống, lộ ra thế giới bên trong cánh cửa.
Đó là một vùng hoang mạc, hạt mưa màu vàng rơi xuống, hội tụ thành từng dòng suối nhỏ trong hoang mạc.
Vùng trung tâm hoang mạc là một ngôi đình cũ nát.
Trừ cái đó ra, không có vật gì khác.
“Chúng ta vào xem thử đi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Thị A Thập Lục, hai người cùng nhau tiến vào trong hoang mạc.
Tống Thư Hàng:
“Chờ chút!”
Hắn cũng muốn tiến vào thế giới hoang mạc cùng, thế nhưng hắn vẫn bị ‘vách tường trong suốt’ kia ngăn cản, không cách nào vượt qua ranh giới.
“Thư Hàng ngươi ở nơi này chờ bọn ta đi, bọn ta vào đình nhìn xem, có lẽ sẽ có biến hóa gì đó.”
Tô Thị A Thập Lục quay đầu lại nói.
Tống Thư Hàng:
“Tự các cô cẩn thận đấy!”
“Yên tâm đi, Tống tiền bối. Nơi này là mộng cảnh, sẽ không xảy ra vấn đề đâu.”
Vũ Nhu Tử phất tay nói.
Hai cô gái tay nắm tay, bước nhanh đến gần ngôi đình kia.
Tống Thư Hàng nhoài lên trên bức tường trong suốt, nhìn chằm chằm vùng phụ cận Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử, nếu như trong hoang mạc có biến hóa gì, hắn cũng có thể nhắc nhở các cô trước tiên.
Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục đã đến được ngôi đình kia rất nhanh.
Thoạt nhìn chỉ là một ngôi đình trúc rất bình thường, có hơi cũ nát, nóc đình còn bị mưa dột chút ít, giọt nước mưa màu vàng không ngừng rơi xuống.
Hai cô gái ngồi xổm trong đình trúc, bắt đầu kiểm tra ngôi đình từng tấc một, cố gắng tìm ra chỗ khác lạ.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Một bóng người dần hiện lên ở ven “cửa”.
Là Tạo Hóa Tiên Tử trước đó đã ‘tiêu tán trong suốt’, cô khôi phục lại thân hình lần nữa.
Tống Thư Hàng:
“…”
Hắn còn tưởng rằng Tạo Hóa Tiên Tử đã hoàn toàn tiêu tán, trước đó trong lòng còn có chút thương cảm, không ngờ cô còn có thể sống lại tại chỗ?
Sau khi Tạo Hóa Tiên Tử hiện thân lần nữa thì nhìn về phía Tống Thư Hàng, lên tiếng hỏi:
“Nho Gia Kim Cương Thân?”
Lần này sau khi khôi phục, ánh mắt của cô đã không giống với trước. Nếu nói lúc trước cô là người đẹp thư sinh, thì bây giờ lại giống một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ.
“Đúng vậy.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Nho Gia Kim Cương Thân của ngươi học được từ đâu?”
Tạo Hóa Tiên Tử lại hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Thánh Tịch trì trong Vạn Thư Sơn đảo ngược.”
“Chẳng trách Nho Gia Kim Cương Thân của ngươi không giống người thường, mà mang theo mùi vị của lão sư.”
Tạo Hóa Tiên Tử gật đầu:
“Cho nên, mộng cảnh sương mù mới bị ngươi kích hoạt. Ta còn tưởng rằng lão sư sống lại, còn vui vẻ vớ vẩn một hồi.”
Tống Thư Hàng:
“…”
‘Lão sư’ trong miệng Tạo Hóa Tiên Tử là chỉ Thánh Nhân Nho gia ư? Vậy bản thể của cô là một trong những Kiếp Tiên dưới trướng Thánh Nhân à?
“Nếu như không phải lão sư sống lại, vậy các ngươi cũng không tìm được thứ gì khác trong mộng cảnh sương mù này đâu, cứ rời đi theo đường cũ đi, trở lại điểm xuất phát là có thể rời khỏi mộng cảnh này rồi.”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Vậy chờ A Thập Lục và Vũ Nhu Tử ra thì bọn ta lập tức rời đi.”
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Được.”
Trong đình trúc giữa hoang mạc, hai cô gái vẫn không cam lòng kiểm tra ngôi đình trúc từng chút một.
Tống Thư Hàng và Tạo Hóa Tiên Tử bị ngăn cách bởi bức tường trong suốt, đứng đối diện nhau.
“Đúng rồi, tiên tử. Ban nãy, trước khi biến mất cô miêu tả ‘người mà mình đợi một đời một kiếp’ là chỉ Thánh Nhân Nho gia à?”
Tống Thư Hàng nhàn rỗi buồn chán bèn lên tiếng hỏi.
Lòng nhiều chuyện người người đều có.
“Không phải.”
Tạo Hóa Tiên Tử lắc đầu:
“Đoạn mà một ‘ta’ khác hát khi nãy là mở đầu của một khúc hát. Nội dung nói về lão sư của ta. Người ông ấy vẫn luôn chờ đợi là cô ấy.”
Tạo Hóa Tiên Tử chỉ ‘bóng lưng cô gái tóc lam’ trong bức tranh thứ ba trên cửa.
“Không biết cô gái tóc lam này có thân phận gì, cô ấy là người dẫn đường cho con đường tu hành của lão sư. Sau khi lão sư bước ra Nho đạo của bản thân thì thường nhắc tới cô ấy. Ta cảm thấy với thực lực của lão sư thì muốn tìm cô ấy hẳn sẽ không khó khăn gì, nhưng dường như lão sư chưa từng chủ động tìm cô ấy, nhưng lại một mực chờ đợi được gặp cô ấy lần nữa.”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
“Đây là hình thức thầm mến đấy!”
Tống Thư Hàng nói.
Tạo Hóa Tiên Tử gật đầu:
“Trong lòng ngươi hiểu được là tốt rồi, đừng nói ra, dù sao thì đây cũng là lão sư ta, cho chút mặt mũi đi. Kỳ thật đám đệ tử bọn ta đã từng âm thầm tìm kiếm vị nữ tử tóc lam này. Có điều bọn ta âm thầm tìm hết phần lớn chư thiên vạn giới rồi nhưng vẫn không tìm được tung tích của cô ấy. Có lẽ, cô ấy đã vẫn lạc rồi chăng?”
“Có lẽ ta đã từng gặp cô ấy rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hả?”
Tạo Hóa Tiên Tử trừng to mắt.
“Tạo Hóa tiền bối mà cô đang nương thân cũng từng tiếp xúc với cô ấy. Chính là quản lý viên của nhóm Cửu Châu số 1 - Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, dáng vẻ của cô ấy giống hệt với cô gái trong hình.”
Tống Thư Hàng nói.
Tạo Hóa Tiên Tử nhíu mày, cố gắng suy nghĩ.
Một lát sau, cô dò hỏi:
“Vậy giờ vị Vân Tước Tử này đang ở đâu?”
“Bị một vị đại năng Cửu U bắt đi rồi, ta cũng đang nhờ cậy một vị tiền bối tìm kiếm tin tức của Vân Tước Tử tiền bối, nhưng đến giờ còn chưa có tin tức.”
Tống Thư Hàng nói.
Tống Thư Hàng vừa dứt lời, trong thế giới hoang mạc, ngôi đình nhỏ kia đột nhiên nổ tung.
“A a a a!”
Vũ Nhu Tử quát to một tiếng, cô tung người nhảy lên, lăn đi cực nhanh.
Mũi chân Tô Thị A Thập Lục cũng chạm trên đất, tránh né vụ nổ.
Vụ nổ qua đi, bên dưới đình trúc có một cổ quan tài bằng trúc phóng lên trời.
Quan tài bằng trúc từ từ mở ra, lộ ra một con mắt.
Con mắt thoạt nhìn rất bình thường, đồng tử màu đen trắng. Không có phù văn yêu dị, cũng không có đồ án đồng thuật.
Có điều, lúc mọi người tiếp xúc với con mắt này sẽ cảm giác được trong con mắt ẩn chứa ‘trí tuệ cực hạn, tri thức uyên bác’.
Đây là một con mắt có kiến thức uyên thâm, nắm giữ vô số tri thức.
“Đây là một con mắt của lão sư.”
Tạo Hóa Tiên Tử giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận