Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1316: Mau Câm Miệng, Sẽ Bị Nguyền Rủa Đấy

Chương 1316: Mau Câm Miệng, Sẽ Bị Nguyền Rủa Đấy
Khi ý thức của Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử trở về, phát hiện người nào cũng đã về lại trong thân thể của người nấy.
Bình thường đáng lẽ phải về lại theo đường cũ mới có thể rời khỏi mộng cảnh mê vụ, nhưng do sự xuất hiện của mắt Thánh Nhân nho gia, ý thức của Tống Thư Hàng và mấy người khác trực tiếp rời khỏi mộng cảnh, bỏ qua bước trở về đường cũ.
Sau khi ý thức trở về, Tống Thư Hàng bật dậy khỏi giường, hành động tiếp theo là đưa tay sờ bụng.
May quá, bụng hắn không sao cả.
Hắn cau mày nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thế giới mê vụ, suốt một tiếng đồng hồ chịu đựng ‘cơ đau đẻ’ khiến hắn suýt hóa điên.
“Thư Hàng, ngươi có sao không?
Tô thị A Thập Lục hỏi.
“Tống tiền bối, ngươi không sao chứ?”
Vũ Nhu Tử cũng nhìn bụng Tống Thư Hàng.
Trước khi ra khỏi mộng cảnh mê vụ, ngay lúc thời gian ‘sinh nở’ của Tống Thư Hàng sắp kết thúc, vốn dĩ Vũ Nhu Tử còn đang mong đợi muốn biết Tống tiền bối có sinh ra thứ gì thật không.
Tống Thư Hàng xua tay:
“Không sao, xem ra chuyện xảy ra trong mộng cảnh chỉ là mộng cảnh mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến thân thể.”
Đang nói chuyện, hắn đột nhiên cảm giác được hình như trong tay trái có thứ gì đó. Hắn lật tay lại xem, phát hiện có một con mắt màu đen dán chặt lên găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách trên tay trái hắn.
Là con mắt Thánh Nhân Nho gia.
Thứ này cũng bị Tống Thư Hàng mang ra khỏi thế giới mê vụ.
“Nhìn trời.”
Tống Thư Hàng nói.
Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng lên:
“Tống tiền bối, ngươi còn dùng được nó không? Tới cho ta một phát...”
“Không được!”
Tống Thư Hàng từ chối thẳng thừng.
Trước khi hoàn toàn khống chế được kỹ năng ánh nhìn mang thai của con mắt Thánh Nhân Nho gia, Tống Thư Hàng tuyệt đối sẽ không sử dụng chức năng này.
Nếm trải cơn đau đẻ một lần là đủ rồi.
Dứt lời, ý niệm vừa động, hắn thử chuyển con mắt Thánh Nhân vào trong thế giới hạch tâm.
Con mắt Thánh Nhân không hề kháng cự, được chuyển vào thế giới hạch tâm thành công.
Vũ Nhu Tử thấy vậy thì bĩu môi nói:
“Tống tiền bối, vậy chờ khi nào ngươi thuần thục cách sử dụng nóthì lại dùng một lần lên người ta được không?”
“Để nói sau đi, để nói sau đi.”
Tống Thư Hàng xua tay lia lịa.
Lúc này, Tô thị A Thập Lục lên tiếng:
“Ý thức của chúng ta đã trở về, lẽ nào Bạch tiền bối đã giải trừ pháp thuật rồi ư?”
Vũ Nhu Tử:
“Hay là do thời gian tác dụng đã hết nên pháp thuật tự động giải trừ? Dù sao chúng ta cũng đâu biết mình ở trong mộng cảnh mê vụ bao lâu.”
Tống Thư Hàng quay đầu quan sát nơi ba người bọn họ đang ở.
Lúc này ba người đang ở trong một nơi tương tự như phòng trong ký túc xá, giường đều là giường tầng. Tổng cộng có sáu giường, ba người đều bị xếp ở tại giường dưới.
“Giường trên ta có người.”
Tống Thư Hàng đứng dậy, lên nhìn giường trên.
Sau đó hắn thấy Bạch tiền bối bản thể đang ngồi xếp bằng trên giường, vẫn ở trạng thái bế quan.
Lưu Tinh Kiếm bảo vệ Bạch tiền bối bản thể, sau khi ‘nhìn’ thấy Tống Thư Hàng, Lưu Tinh Kiếm phát ra tiếng kêu nhe khẽ coi như chào hỏi hắn.
“Bạch tiền bối phân thân đâu?”
Tống Thư Hàng hỏi nhỏ.
Lưu Tinh Kiếm chỉ mũi kiếm ra bên ngoài phòng.
Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó quay qua nói với A Thập Lục và Vũ Nhu Tử:
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài xem thử. À mà chắc Tạo Hóa Tiên Tử cũng đã về lại chỗ Tạo Hóa tiền bối rồi nhỉ?”
...
Ba người rời phòng đi ra ngoài, đúng lúc thấy được Bạch tiền bối phân thân đang đi tới.
“Các ngươi tỉnh rồi đấy à?”
Bạch tiền bối phân thân lên tiếng.
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối, hôn lễ của Đậu Đậu sao rồi?”
“Bây giờ hôn lễ của Đậu Đậu đã biến thành Hoàng Sơn Tế rồi.”
Bạch tiền bối phân thân đáp.
Vũ Nhu Tử cả kinh:
“Đậu Đậu không lấy chồng, đổi thành Hoàng Sơn tiền bối lấy chồng á?”
“Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện Hoàng Sơn tiền bối lấy chồng vậy? Vũ Nhu Tử, dạo gần đây lối suy nghĩ của cô khác người lắm nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hoàng Sơn Tế là tế điển cấp bậc cao nhất của nhất mạch truyền thừa Hoàng Sơn Chân Quân, đạo hữu nào tham gia Hoàng Sơn Tế sẽ thu được rất nhiều lợi ích. Ta cứ tưởng các ngươi vẫn chưa tỉnh dậy nên định đến vác các ngươi đi tham gia tế điển. Nếu các ngươi đã tỉnh rồi thì tốt, đi theo ta nào.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tô thị A Thập Lục:
“Bạch tiền bối, không mang bản thể của ngài đến tham dự tế điển à?”
“Ta đi cũng chẳng khác nào bản thể đi, cứ yên tâm, cuối cùng mọi lợi ích mà ta lấy được đều quy về bản thể hết.”
Bạch tiền bối phân thân giải thích.
Hắn dẫn ba người Tống Thư Hàng đến tham gia Hoàng Sơn Tế.
“À đúng rồi, Bạch tiền bối này, ý thức của bọn ta đều đã trở về, là ngài giải trừ bí pháp à?”
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi.
Bạch tiền bối phân thân gật đầu đáp:
“Trước đó sau khi thân thể của Tống Thư Hàng khôi phục thành găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ, ý thức tiến vào thân xác Đậu Đậu, kết quả là cả bốn ý thức các ngươi đều hôn mê bất tỉnh. Vậy nên ta đành phải hoán đổi ý thức của Đậu Đậu và các ngươi lại, để hôn lễ của Đậu Đậu có thể tiếp tục diễn ra.”
Bạch tiền bối phân thân trả lời.
Vũ Nhu Tử:
“Vậy ý thức của Tạo Hóa Tiên Tử thì sao? Trở lại trong người Tạo Hóa tiền bối à?”
“Ý thức của Tạo Hóa Tiên Tử biến mất rồi.”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Lúc ta giải trừ bí pháp, ý thức của Đậu Đậu trở về thân xác Đậu Đậu, ý thức của các ngươi cũng trở về thân xác của các ngươi, nhưng ý thức của Tạo Hóa Tiên Tử lại không xuất hiện. Rốt cuộc trong lúc các ngươi hôn mê đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào ý thức của Tạo Hóa Tiên Tử vẫn còn ở trong mộng cảnh mê vụ?”
Tống Thư Hàng bất giác thốt lên.
Lúc ở trong mộng cảnh mê vụ, do ‘gần như tiêu hao sạch năng lượng’ mà Tạo Hóa Tiên Tử đã biến mất một lần, sau đó lại xuất hiện dưới hình thức một nhân cách khác.
Lẽ nào trong quá trình chuyển đổi nhân cách đó, cô ấy đã bị giữ lại trong mộng cảnh mê vụ?
“Các ngươi kể rõ lại đâu đuôi mọi chuyện cho ta nghe xem nào.”
Bạch tiền bối phân thân vừa đi vừa nói.
Tống Thư Hàng vội kể lại mọi chuyện xảy ra trong mộng cảnh mê vụ cho Bạch tiền bối phân thân nghe trước khi Vũ Nhu Tử kịp lên tiếng.
Nghe xong, Bạch tiền bối lại trầm ngâm suy nghĩ.
“Lát nữa chờ sau khi Hoàng Sơn Tế kết thúc, để ta nghiên cứu con mắt Thánh Nhân một chút. Nói không chừng ý thức của Tạo Hóa Tiên Tử ở trong con mắt Thánh Nhân cũng nên.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng gật đầu đồng ý.
...
Tại nơi diễn ra Hoàng Sơn Tế.
Tầng ngoài cùng là một vòng kết giới tinh thể trong suốt, thoạt nhìn rất giống một hình đa giác do vô số thủy tinh tạo thành.
“Tế điển sắp bắt đầu rồi, đến vừa kịp lúc.”
Nói xong, Bạch tiền bối phân thân đưa tay về phía Tống Thư Hàng:
“Các ngươi nắm tay ta, ta mang các ngươi vào kết giới.”
Vũ Nhu Tử:
“Nhưng mà Bạch tiền bối, bọn ta có đến ba người.
“Chuyện nhỏ, xem ta đây.”
Bạch tiền bối thi triển thần thông ba đầu sáu tay, phiên bản này hoàn toàn khác với phiên bản do Tống Thư Hàng dùng Diệp Tư và mỹ nhân rắn công đức tạo thành.
Sau đó Bạch tiền bối phân thân trong trạng thái ba đầu sáu tay kéo tay Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục tông vào tầng kết giới tinh thể trong suốt kia.
Rầm~
Ngay sau đó, bốn người đâm thẳng vào bên trong kết giới.
“Bạch tiền bối trở lại rồi, vừa đúng lúc.”
Tiếng của Bắc Hà Tán Nhân vang lên.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Nghi thức vừa bắt đầu, Bạch tiền bối, Thư Hàng, Thập Lục với Vũ Nhu Tử, vào đội ngũ nhanh lên.”
Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn sang, thấy các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cùng với một nhóm bạn tốt của Hoàng Sơn Chân Quân đã xếp thành một đội ngũ vuông vức ngay ngắn.
Những đạo hữu có mặt ở đây đều là người đến chúc mừng hôn lễ của Đậu Đậu, là bạn tốt đúng nghĩa của Hoàng Sơn tiền bối.
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đi tới sau lưng Bắc Hà Tán Nhân, xếp thành hàng ngay ngắn.
Còn Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử thì đi đến sau lưng Lệ Chi Tiên Tử xếp hàng.
“Rốt cuộc Hoàng Sơn Tế là gì?”
Tống Thư Hàng hiếu kỳ hỏi.
“Là nghi thức tế điển long trọng nhất thuộc nhất mạch truyền thừa của Hoàng Sơn tiền bối, đạo hữu nào tham gia tế điển cũng đều có thể đạt được rất nhiều lợi ích, nhưng cụ thể là gì thì ta cũng không biết. Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Sơn tiền bối cử hành Hoàng Sơn Tế.”
Bắc Hà Tán Nhân giải thích.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Trước hết cứ tham gia tế điển đi cái đã.”
Đúng lúc này, một loạt tiếng chuông trang nghiêm vang lên, vọng khắp kết giới tinh thể trong suốt.
Tổng cộng chín tiếng chuông, sau đó kết giới trong suốt đột nhiên biến ảo, từ bên trong nhìn ra ngoài, kết giới biến thành bảy màu.
Sau đó bỗng có hư ảnh một tòa núi cao xuất hiện ngay phía trước ‘nghi thức’.
Là hư ảnh Hoàng Sơn bị thu nhỏ, được chiếu trong kết giới.
Ngay sau khi hư ảnh Hoàng Sơn hiện ra, có một tầng bảo quang bảy màu phủ xuống, rơi lên người tất cả đạo hữu tham gia nghi thức.
Bảo quang bảy màu hóa thành giáp tiên bảy màu và váy tiên bảy màu khoác lên trên người mọi người.
Lúc giáp tiên khoác lên người, Tống Thư Hàng cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, tinh thần sảng khoái.
Bạch tiền bối phân thân nhắm mắt cảm ứng trong chốc lát, sau đó giải thích:
“Giáp và váy tiên này có chứa lực lượng chữa trị, một số ám thương tích tụ trong lúc tu sĩ tu luyện sẽ được chữa khỏi.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Ơ? Sao Bạch tiền bối lại khoác giáp tiên? À... đúng rồi, Bạch tiền bối là nam mà, khoác giáp tiên là đúng rồi.”
Bạch tiền bối phân thân:
“...”
Cuồng Đao Tam Lãng thở dài nói:
“Tiếc là Đồng Quái không có ở đây, tầng bảo quang này có thể tự động phân biệt giới tính, nếu Đồng Quái ở đây, nói không chừng chúng ta sẽ biết được hắn là nam hay nữ rồi.”
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 nghe vậy thì gật đầu không ngừng.
[Ha ha ha ha, Tam Lãng đạo hữu, ta đang ở đây, tiếc là ngươi không tìm thấy ta.]
Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Cuồng Đao Tam Lãng.
“Đồng Quái?!”
Hai mắt Cuồng Đao Tam Lãng sáng lên.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Gì thế?”
“Bói bịp đến rồi, có mặt ngay trong tế điển này!”
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
“Vừa rồi hắn mới dùng phương thức truyền âm nhập mật nói chuyện với ta.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Đồng Quái bị bắt đi sinh con rồi kìa mà?”
Tống Thư Hàng chợt nhớ tới một chuyện:
“Suýt quên mất, lần trước ta có chat với Đồng Quái tiền bối, ngài ấy nói gần đây được nghỉ mấy ngày, có thể đi ra dạo một chút. Xem ra ngài ấy đã đi ra tham gia hôn lễ của Đậu Đậu nhân lúc được nghỉ.”
“Đi tìm hắn nào, người ở đây không nhiều, dùng phương pháp loại trừ sàng lọc từng người, nhất định có thể tìm ra Đồng Quái.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 ai nấy cũng sáng mắt lên, bắt đầu tìm người trong đám đông tham gia tế điển.
Đúng lúc này, trên hư ảo Hoàng Sơn bỗng vang lên tiếng chuông êm tai.
Hoàng Sơn Chân Quân mặc đạo bào to rộng xuất hiện dưới chân núi, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, bước chậm rãi về phía Hoàng Sơn hư ảo.
Khi hắn bước chân ra, hư ảnh Hoàng Sơn bỗng ngưng tụ thành thực thể, giúp Hoàng Sơn Chân Quân có thể bước từng bước lên cao.
Tiếp đó lại có hai bóng người hiện thân.
Phù Sinh Tiên Tử mặc váy dài màu vàng nhạt, trong tay ôm một bình rượu.
Ở bên cạnh cô là Đậu Đậu mặc nam trang màu vàng nhạt, lúc này nó đứng bằng hai chân, trong tay bưng một cái ly, bên trong là máu tươi sôi sục.
Người xuất hiện sau Đậu Đậu và Phù Sinh Tiên Tử là Chu Ly.
Chu Ly mang vẻ mặt nghiêm túc, trên người cũng mặc nam trang màu vàng nhạt. Lúc này tay hắn đang bưng một chiếc khay to, trên đó có cổ kiếm, trường cung, loan đao, mũi trường thương... Tổng cộng hơn mười loại vũ khí.
Sau đó lại lần lượt có người xuất hiện, tất cả đều là thành viên thuộc nhất mạch của Hoàng Sơn Chân Quân. Trong tay mỗi người đều mang theo một vật gì đó, có người thì bưng nước suối, có người lại cầm tiên thảo không biết tên hay cành cây, bông lúa, đá quý, v.v...
Chu Ly và những thuộc hạ khác của Hoàng Sơn Chân Quân chia thành hai hàng nam nữ riêng biệt, đứng dưới chân núi hình chiếu Hoàng Sơn.
Sau đó Đậu Đậu và Phù Sinh Tiên Tử cầm chai rượu và ly đựng máu tươi bắt đầu nhảy vũ.
Một con chó Bắc Kinh to lớn nhảy múa với một cô gái xinh đẹp.
“Người đẹp và quái vật, bản live.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Phụt~”
Tô thị A Thập Lục:
“Phải chăng hôn lễ của Đậu Đậu và Phù Sinh Tiên Tử chỉ là cái cớ để tập hợp hai người bọn họ lại, chủ trì nghi thức này?”
“Hay là nghi thức Hoàng Sơn Tế này nhất định phải do một cặp khuyển yêu thực hiện mới được?”
Tạo Hóa Pháp Vương xoa cằm thắc mắc. Có vẻ như Pháp Vương cũng không quan tâm đến chuyện trong cơ thể mình thiếu đi một Tạo Hóa Tiên Tử lắm.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Khi ta nhìn thấy Đậu Đậu và Phù Sinh Tiên Tử, trong đầu lập tức hiện lên một cụm từ gồm ba chữ.”
“Cụm từ gì?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi.
Cuồng Đao Tam Lãng cười khà khà, đang định mở miệng nói thì Bắc Hà Tán Nhân vội ngăn lại:
“Tam Lãng, mau câm miệng đi, đừng có nói ra. Bây giờ đang là lúc cử hành Hoàng Sơn Tế, ngươi nói cụm từ kia ra chính là đang khinh nhờn Hoàng Sơn Tế. Trong buổi tế điển long trọng thế này mà dám khinh nhờn thầy tế, nói không chừng sẽ bị nguyền rủa đấy.”
Cuồng Đao Tam Lãng mím môi, cố nén xúc động muốn đi tìm chết đang dâng trào.
Sau đó hắn nói với Bắc Hà Tán Nhân:
“Bắc Hà đạo hữu, từ giờ xin hãy gọi ta là Tứ Lãng, ta đổi tên rồi.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“...”
Trên tế điển.
Đậu Đậu và Phù Sinh Tiên Tử phối hợp rất ăn ý, nếu như đổi ngoại hình của Đậu Đậu thành hình người thì đây tuyệt đối là một màn biểu diễn múa đôi nam nữ tuyệt vời.
Rượu ngon trong chai và máu tươi trong ly do hai khuyển yêu cầm đột nhiên phóng lên cao, quấn lấy nhau rồi bắn về phía đỉnh núi hình chiếu Hoàng Sơn.
Cùng lúc đó, trên những vật mà Chu Ly và nhưng người khác đang cầm trong tay chợt lóe lên từng luồng ánh sáng rực rỡ, đuổi theo rượu và máu tươi vừa mới phóng ra.
Trên đỉnh núi xuất hiện sương mù bao phủ thân hình Hoàng Sơn Chân Quân.
Ước chừng năm hơi thở sau, có kiếp vân ngưng tụ thành hình.
Hoàng Sơn chân quân đang muốn độ kiếp ứ?
“Không phải chứ? Hoàng Sơn tiền bối muốn tìm đường chết à?”
Tống Thư Hàng nói.
Ở đây có nhiều tu sĩ như vậy, nếu dẫn thiên kiếp xuống vào lúc này, không ai có thể bảo đảm sẽ xảy ra dị biến gì. Lỡ may ở đây cũng có người sắp độ kiếp, đến lúc đó sẽ biến thành thiên kiếp 1+1+1, vậy thì toi mạng tập thể luôn chứ chẳng đùa đâu.
Lúc này sương mù trên đỉnh núi càng tụ càng lớn, bao phủ toàn bộ kết giới.
Tiếp đó sương mù lại hóa thành hạt mưa rơi ào xuống.
“Trời mưa ư?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.
Khi hạt mưa rơi trúng người mỗi một vị đạo hữu lại tự động hội tụ thành từng viên pha lê sáng lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận