Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1319: Hãy Run Rẩy Trước Tình Mẹ Đi!

Chương 1319: Hãy Run Rẩy Trước Tình Mẹ Đi!
Tống Thư Hàng:
“...”
Bị quê nha, câu trả lời không theo kịch bản thế này bảo hắn phải nói gì tiếp đây.
Một lát sau, Tống Thư Hàng cố nặn ra một chữ qua kẽ răng:
“Được!”
Hiện tại cấu tạo thân thể của hắn rất đặc biệt, thanh âm phát ra từ trong miệng trực tiếp vang vọng trong vũ trụ dưới hình thức pháp lực.
Một chữ ‘Được!’ này vang dội như tiếng sấm rền mãi không dứt.
“Nếu ngươi chưa từng trải nghiệm tình mẹ... Vậy thì đúng lúc bây giờ có một cơ hội miễn phí giúp thân thể ngươi tự trải nghiệm sự vĩ đại của tình mẹ.”
Tống Thư Hàng nói.
Cự nhân một mắt:
“Hở?”
Cấu tạo thân thể của thần minh cũng đặc biệt, có thiên phú trao đổi trực tiếp trong vũ trụ.
“Hãy run rẩy trước tình mẹ đi!”
Tống Thư Hàng hô to.
Lần này con mắt Thánh Nhân trong tay hắn cực kỳ phối hợp, chính khí hóa thành một luồng ánh sáng bắn lên người cự nhân một mắt.
Tốc độ của luồng sáng ‘ánh nhìn mang thai’ này nhanh đến cực hạn, không cách nào né tránh được.
Đám thần minh bao vây Tống Thư Hàng còn chưa kịp phản ứng, cự nhân một mắt đã trúng chiêu.
[Người chơi cự nhân một mắt, ngài đã trúng kỹ năng ánh nhìn mang thai của con mắt Thánh Nhân Nho gia, phải chịu mười giây trải nghiệm mang thai + một tiếng trải nghiệm sinh nở. Người chơi không thể miễn dịch, không thể chống cự, không thể tránh né, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Chúc ngài may mắn.]
Tất cả tồn tại có tu vi thấp hơn Thánh Nhân Nho gia đều không thể miễn dịch chiêu ánh nhìn mang thai của Thánh Nhân Nho gia.
Mà bây giờ Thánh Nhân Nho gia chỉ còn sót lại con mắt, hiệu quả của pháp thuật ánh nhìn mang thai đã giảm đi nhiều.
Nhưng cho dù pháp thuật của Thánh Nhân Nho gia đã từng trấn áp một thời có giảm hiệu quả thì vẫn thuộc cấp bậc đứng đầu thế giới. Tu luyện giả có tu vi từ Trường Sinh Giả trở xuống, trừ khi trên người mang theo pháp khí đặc biệt, nếu không đều không thể miễn dịch chiêu ánh nhìn mang thai bá đạo này!
Mặc dù không biết cự nhân một mắt đã đạt đến cảnh giới gì nhưng nó vẫn chưa ngưng tụ ra thần quốc của riêng mình, ngay cả cửu phẩm cũng chưa tới. Sau khi đánh trúng mục tiêu, ánh nhìn mang thai lập tức có hiệu lực.
Bụng của cự nhân một mắt bỗng phình to ra.
Một giây phình to một vòng.
Trước giờ chưa từng có chức năng ‘sinh con’, cự nhân một mắt hốt hoảng la lên:
“Cái gì đây? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Mười giây sau, bụng cự nhân một mắt đã lớn đến kinh người.
Bụng to chẳng kém gì bản thể của hắn.
Thấy ‘cái thai’ khủng bố kia, Tống Thư Hàng cũng kinh ngạc đến ngây người.
Ngay sau đó, cự nhân một mắt bắt đầu ‘run rẩy trước tình mẹ’.
Hắn bắt đầu chịu đựng cơn đau đẻ kinh hoàng, bụng càng lớn, cơn đau đẻ lại càng khủng khiếp. Cái bụng to đến mức quá đáng kia đã khiến cự nhân một mắt phải chịu đựng nỗi thống khổ trước nay chưa từng có.
Hắn ôm bụng lăn lộn liên tục, còn ngón tay thì cứ cào cấu trong hư không.
“Đau quá, đau quá~~ đau quá! Cảm giác gì thế này? Đau quá!”
Cự nhân một mắt la hét thảm thiết liên tục.
Cho dù ý chí có kiên cường hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì dưới cơn đau không lời nào tả được này. Cơn đau này tác động lên hai tầng, cả thể xác lẫn tinh thần.
Cũng giống như Tống Thư Hàng trước đó, mặc dù ý chí của Tống Thư Hàng đã được bí thuật giám định cường hóa, cho dù trên người bị rạch ra mười mấy vết thương sâu thấy cả xương, hắn cũng có thể nhịn được ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái. Nhưng loại đau đẻ này hoàn toàn phản lại cấu tạo thân thể của nam giới, dù ý chí có mạnh đến mức nào cũng không thể miễn dịch được.
Thấy cảnh này, đám ngụy thần bao vây Tống Thư Hàng rùng mình hoảng sợ.
Sau mười giây mang thai, cự nhân một mắt bắt đầu tiến vào giai đoạn sinh nở.
Đây là kỹ năng của Bá Tống Huyền Thánh ư?
Nếu bị luồng ánh sáng kia đánh trúng, sẽ mang thai con của Bá Tống Huyền Thánh à?
Pháp thuật này sẽ hại chết người đấy chứ chẳng đùa, đáng sợ đến mức khiến người ta phải nghẹt thở.
Trong lòng các thần minh, độ nguy hiểm của nghìn năm đệ nhất thánh lại tăng lên một cấp bậc.
...
Hiện trường tế điển Hoàng Sơn.
Vũ Nhu Tử:
“Ha ha ha, tên chui ra từ trong đá trúng chiêu rồi. Cho dù có chui ra từ trong đá, bắt mang thai thì vẫn phải mang thai thôi. Bí pháp này quá tuyệt vời!”
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 không nhịn được lặng lẽ lùi một bước, giữ khoảng cách với Tống Thư Hàng bản thể.
Nhìn ai thì người đó mang thai, kỹ năng này cũng quá... quá ấy ấy đi.
Tô thị A Thập Lục thở dài, lên tiếng biện bạch cho Tống Thư Hàng:
“Thật ra bí thuật này cũng không giống như mọi người tưởng tượng đâu. Bí thuật này là bí pháp thuộc loại hình giáo dục của Nho gia, phối hợp với bài ‘giữ đạo hiếu’ nhằm mục đích giáo dục thôi.”
“Ta ít đọc sách, A Thập Lục, ngươi đừng lừa ta.”
Tuyết Lang Động Chủ nói.
Zui Yue Cư Sĩ:
“Ta quen không ít đạo hữu Nho gia nhưng chưa từng nghe đến chuyện trong Nho gia còn có loại phương thức giáo dục này.”
“Là thật đấy, Tạo Hóa Tiên Tử nói đây là pháp thuật do Thánh Nhân Nho gia nghiên cứu ra để mọi người trải nghiệm sự vĩ đại của tình mẹ. Chờ Tống tiền bối trở lại, ta cũng phải thử... ưm!”
Vũ Nhu Tử nhanh chóng che miệng mình lại.
Lệ Chi Tiên Tử nhìn về phía Hằng Hỏa Chân Quân:
“Hằng Hỏa đạo hữu, chuyện này có thật không?”
Hằng Hỏa Chân Quân cười khổ, sau đó lắc đầu đáp:
“Các ngươi cũng biết, trước kia Nho gia bọn ta đã trải qua một trận đại kiếp. Điển tịch mà Thánh Nhân để lại năm đó, trăm quyển không giữ được một. Về phần pháp thuật do Thánh Nhân nghiên cứu ra cũng chẳng truyền thừa xuống được bao nhiêu, nghìn thì mất cả nghìn.”
Nói xong, hắn quay qua nhìn Tạo Hóa Tiên Tử đứng sau lưng Tống Thư Hàng, cách ăn mặc và hệ thống lực lượng của vị tiên tử này quả thật rất giống nhất hệ Nho gia.
“Nhưng bí pháp này tấn công theo đường thẳng, rất dễ bị nhìn thấu.”
Bạch tiền bối phân thân nhíu mày nói.
Lúc này Thư sinh Tống Thư Hàng chiếu trong vũ trụ đã bị kẻ địch bao vây kín, chỉ dựa vào mỗi kỹ năng ánh nhìn mang thai rất khó chống lại.
“Cần ta đi hỗ trợ không Thư Hàng?”
Bạch tiền bối phân thân hỏi.
Tống Thư Hàng bản thể lắc đầu:
“Bạch tiền bối đừng lo, xem ta đây!”
Nhất tâm nhị dụng, hắn đã quen lâu rồi.
...
Trong vũ trụ.
Cự nhân một mắt vẫn đang la hét, tiếng hét cực kỳ thảm thiết thê lương khiến người nghe phải bất khóc, thương xót thay cho hắn.
“Đừng để hắn có cơ hội thi triển bí pháp lần nữa, cùng nhau xông lên!”
Một vị thần minh trên đầu mọc sừng hươu cực lớn, nửa thân trên là hình dáng con người, nửa thân dưới là hươu trầm giọng nói. Hắn cao gần ba mét, trong tay cầm một cặp lưu tinh chùy.
“Ồ, là hươu này, ngươi có phải là tu luyện giả cấp bát phẩm không?”
Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
Thần minh nửa người nửa hươu lắc đầu.
“Thật đáng tiếc.”
Tống Thư Hàng đưa tay về phía hắn.
“Bá Tống Huyền Thánh, chiêu thức giống vậy không có tác dụng với ta đâu.”
Thần minh nửa người nửa hươu nhanh chân nhảy đi, né tránh luồng sáng Tống Thư Hàng sắp bắn ra.
Đồng thời thân hình hắn không ngừng nhảy loạn lung tung, không dừng lại dù chỉ một khắc.
Hắn là thần minh thuộc kiểu lý trí, sau khi nhìn Tống Thư Hàng sử dụng bí pháp ánh nhìn mang thai một lần, hắn lập tức nghĩ ra cách đối phó bí pháp này.
Công năng của ánh nhìn mang thai vô cùng đáng sợ, hơn nữa tốc độ bắn của luồng sáng lại cực nhanh khiến mục tiêu không kịp phản ứng, nếu như bị khóa chặt thì tiêu đời.
Nhưng cách thức tấn công của bí pháp ánh nhìn mang thai này là công kích theo đường thẳng, hơn nữa tốc độ ra tay của Bá Tống Huyền Thánh cũng không nhanh, có lẽ khi thi triển pháp thuật này cần phải có thời gian để tụ khí.
Dựa vào những phân tích trên, muốn né tránh loại pháp thuật làm người ta mang thai này rất dễ.
Chỉ cần nhảy liên tục, nhảy loạn xạ không theo tiết tấu gì hết là được rồi. Làm vậy Bá Tống Huyền Thánh sẽ không khóa được vị trí của hắn, cũng không thể bắn ánh sáng trúng hắn.
“Các ngươi cũng làm theo ta, nhảy để hành động, giết chết Bá Tống Huyền Thánh.”
Thần minh nửa người nửa hươu hét to.
Vậy là ngoài cự nhân một mắt đã mang thai đang đau đẻ ra, những thần minh khác bao vây Tống Thư Hàng đều bắt đầu nhảy nhót loạn xạ.
Trong lúc nhảy, những thần minh nào đánh cận chiến thì đến gần Tống Thư Hàng, còn những thần minh công kích tầm thì đã chuẩn bị sẵn pháp thuật, vừa nhảy vừa khóa vị trí của Tống Thư Hàng.
“Ngươi rất thông minh nhưng... hãy run rẩy trước tình mẹ đi!”
Tống Thư Hàng giơ tay phải lên cao, bắn bí pháp ánh nhìn mang thai lên phía trên.
Đám thần minh bao vây Tống Thư Hàng sững sốt chẳng hiểu gì. Bá Tống Huyền Thánh bắn bí pháp lên không trung làm gì? Chẳng lẽ bí pháp còn có thể rơi từ trên không trung xuống à?
Đúng lúc này, một nam tử tóc bạc trên đầu có tai thú đột nhiên xuyên không gian xuất hiện. Hắn tế ra một chiếc gương cổ bằng đồng, sau đó dùng gương đỡ lấy luồng sáng của bí pháp ánh nhìn mang thai.
Sau khi bắn trúng gương cổ, luồng sáng lại bắn ngược lại, trúng ngay người thần minh nửa người nửa hươu.
Thần minh nửa người nửa hươu có nhảy thế nào cũng không né được ánh sáng do gương cổ bắn ngược ra.
Bụng hắn lập tức phình to lên, mười giây sau đã phình to đến mức khiến hắn tuyệt vọng.
Cuối cùng hắn nối gót cự nhân một mắt, lăn lộn trong hư không, tiếng kêu thê lương +2, nghe mà đau xé lòng.
...
Nam tử tai thú đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng rồi giơ tay nói:
“Tam thai nhập vũ trướng,
Thập niên triêu bát hoang.
Tam hiến phụng loan thương,
Thú nhạc tại sơn cốc.
Thần kinh bối tử mạch,
Tông bá chính thừa xuân.”
Tống Thư Hàng đần mặt ngẩn người.
“Đây là thơ tàng đầu(*), ý là khi Bá Tống đạo hữu nghe thơ, ghép những chữ đầu câu lại sẽ thành ‘Tam Thập Tam Thú Thần Tông’.”
Nam tử tóc bạc có tai thú híp mắt chào Tống Thư Hàng:
“Tam Thập Tam Thú Thần Tông Phong Kiều Tử ra mắt Bá Tống đạo hữu.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đây là thơ đấy à?
Mau xin lỗi thi nhân khắp Hoa Hạ ngay.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn giơ tay vỗ vào tay Phong Kiều Tử.
Phong Kiều Tử có tu vi chừng thất phẩm hoặc bát phẩm, bản thân cũng không nắm giữ lực lượng không gian. Lúc nãy hắn có thể xuyên không gian hiện thân là nhờ vào cổng không gian do đại năng Kiếp Tiên trong Tam Thập Tam Thú Thần Tông mở ra cho hắn.
Mà gương cổ trong tay hắn lại là pháp bảo không nhìn ra cấp bậc gì.
Sở dĩ có màn phối hợp vừa rồi là do Phong Kiều Tử đã bàn trước với Tống Thư Hàng thông qua phương thức truyền âm nhập mật, sau đó hai người ăn ý hoàn thành một lần tập kích bất ngờ.
“Tiếp theo là thời điểm để đám ngụy thần này nếm trải mị lực của thi nhân.”
Phong Kiều Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Mị lực của thi nhân?”
“Mang thai / Dưới sự cảm hóa của tình mẹ / Cảm thụ mị lực của việc sinh nở / Sau đó / Hãy run rẩy đi! Một bài thơ hiện đại mới dành tặng cho các ngươi.”
Phong Kiều Tử giơ gương cổ bằng đồng lên.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bài thơ hiện đại đáng sợ này khiến não của Tống Thư Hàng cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng hắn vẫn phối hợp với Phong Kiều Tử.
Luồng sáng của bí pháp ánh nhìn mang thai bắn về phía gương cổ.
Phong Kiều Tử điều khiển gương cổ, chỉnh góc bắn ngược của ánh sáng ánh nhìn mang thai.
Vốn dĩ đường bắn là đường thẳng nhưng nhờ có gương cổ bắn ngược, phương thức công kích trở nên quỷ dị vô cùng.
Mấy hơi thở sau.
Tất cả thần minh bao vây tấn công Tống Thư Hàng đều mang thai, tiến vào giai đoạn đau đẻ một tiếng đồng hồ.
Trên chiến trường mà chỉ chớp mắt đã có hàng loạt biến đổi như thế này, một tiếng đã đủ để bọn họ chết hơn mười nghìn lần.
Cuối cùng một thần mình có thần quốc bên phe thần minh không nhìn nổi nữa.
Nếu cứ để Tống Thư Hàng và Phong Kiều Tử tiếp tục phối hợp với nhau như vậy, tất cả thần minh trên chiến trường đều phải mang thai hết thôi.
Một thần quốc hàn băng mở ra ngay trước mặt Tống Thư Hàng và Phong Kiều Tử.
Ngay sau đó, một nữ tử như được đúc bằng hàn băng xuất hiện trong thần quốc.
Phong Kiều Tử híp mắt nhìn đối phương.
Tới rồi!
Cuối cùng cũng có nữ thần hiện thân.
Nãy giờ cứ phải làm đám hán tử thần minh thô lỗ mang thai, hắn sắp ói ra luôn rồi.
(*) Thơ tàng đầu, tức lối thơ ẩn ý vào những chữ đầu câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận