Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1321: Ánh sáng lóe lên trong mắt ngươi là tin tốt lành với những người không mang thai

Chương 1321: Ánh sáng lóe lên trong mắt ngươi là tin tốt lành với những người không mang thai
Con mắt hữu dụng như thế, thường ngày mọi người không thể thiếu nó, tại sao cứ phải móc nó ra chơi thế hả?
Sau khi móc mắt ra thì cô định làm gì đây? Hoặc nên nói, đại lão Cửu U nhập vào cơ thể Vân Tước Tử tiền bối muốn làm gì?
Không phải là định lắp mắt của Thánh Nhân Nho gia vào đấy chứ?
Tống Thư Hàng vừa nghĩ như thế…
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử đã vứt con mắt cũ của mình đi rồi nhét mắt của Thánh Nhân Nho gia vừa lấy được vào trong hốc mắt.
“Thế này thì… bộ phận bị nuốt mất của ta sẽ quay về!”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử thì thào.
Mà con mắt của Vân Tước Tử bị ném đi trùng hợp rơi xuống gần Tống Thư Hàng, hắn bèn tiện tay bắt lấy.
Sau khi tiếp xúc với bàn tay của hắn, màu đỏ sẵn có của con mắt nhạt đi, biến lại thành màu xanh lam. Tiếp đó trên bề mặt con mắt có một lớp tinh thể hiện lên, biến con mắt thành một viên pha lê màu xanh.
Sau khi mất đi con mắt của Thánh Nhân Nho gia, Tống Thư Hàng lại nhận được con mắt mới – Mắt của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử.
Trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác chẳng lành.
Dạo gần đây cứ gặp phải mắt là hắn chẳng gặp chuyện gì tốt lành cả, chắc không phải con mắt của Vân Tước Tử cũng thế đấy chứ?
“Cảm nhận được rồi, ta cảm giác được bản thân đang hồi phục, ha ha ha ha!”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử che lấy mắt trái của mình, cất giọng cười vang.
Tư thế đại lão che mắt ngửa đầu cười lớn nhìn ngầu hết chỗ chê, khiến người ta không nhịn được mà muốn bấm tạm dừng để học tập một phen.
Sau khi cười xong, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử hạ bàn tay đang che mắt xuống, từ mắt trái của cô có máu tươi chảy xuống. Sau khi chảy ra, máu lơ lửng giữa không trung rồi bốc hơi mất dạng.
Vân Tước Tử trầm giọng nói:
“Ánh nhìn mang thai, đúng là pháp thuật khiến người ta hoài niệm, nhưng pháp thuật này không phải là để một chọi một, nó là pháp thuật quần công.”
Tống Thư Hàng:
“Hả!”
Á đù, hắn có dự cảm không lành.
Cái gì gọi là pháp thuật quần công, phạm vi quần công rộng cỡ nào?
Quả nhiên, ngay sau đó Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử ngẩng đầu nhìn qua:
“Tất cả các ngươi đều mang thai hết cho ta!”
Trong hốc mắt trái của cô, con mắt Thánh Nhân bộc phát ra chính khí vô cùng khủng bố, cùng lúc đó tất cả chính khí trong trời đất đều ngưng tụ lại vào con mắt đó.
“Chạy mau!”
Tống Thư Hàng hét lên.
Phong Kiều Tử bên cạnh hắn chạy đi cái vèo, Tống Thư Hàng thì mở thế giới hạch tâm, định trốn vào trong.
Đúng vào lúc này…
“A a a a.”
Vân Tước Tử kêu lên thảm thiết, cô ôm lấy mắt trai, quỳ xuống cuộn tròn người lại. Tay phải ôm chặt lấy đầu, đau đớn bật khóc.
“Đau quá, đau quá, đau chết mất.”
Cứ khóc hoài khóc mãi, Vân Tước Tử tiền bối đột nhiên ôm đầu, lăn lộn trên đất.
Lấy Tống Thư Hàng làm cột mốc, cô lăn từ trái qua phải, lăn xa tới hơn một trăm mét. Sau đó lại lăn từ phải qua trái, nhanh chóng trở lại chỗ cũ, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Trông hơi thảm, nhưng cũng khá đáng yêu.
Dù là thành viên của chiến hạm Tam Thập Tam Thú Thần Tông hay phe ‘thần minh’ đều né ra xa. Tuy rằng Vân Tước Tử lăn lộn đáng yêu thật, nhưng chắc chắn là vũ khí giết người hạng nặng. Nếu như bị tông trúng thì không chừng sẽ tan xương nát thịt chứ chẳng chơi.
Tống Thư Hàng bất giác siết cằm trầm tư, cảnh tượng này quen quá.
Trong đêm trăng tròn ở nơi Thông Nương được sinh ra, Vân Tước Tử tiền bối xuất hiện đầy khí thế đuổi bắt người khổng lồ nham thạch, sau đó cũng bất ngờ lăn ra đất như thế này.
Sau khi lăn nhiều vòng, Vân Tước Tử bỗng nhiên đứng dậy, mắt trái nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không né kịp.
‘Tiêu rồi, là ánh nhìn mang thai ư?!’
Tống Thư Hàng kinh hãi, cảm thấy bụng đột nhiên nóng lên, căng cứng đầy đau đớn.
Nhìn trời, sao ta không về thế giới hạch tâm cho sớm mà cứ phải đứng tại chỗ hóng hớt làm gì chứ?
“Yo, chào buổi sáng, Bá Tống đạo hữu. Có muốn xem một quẻ không?”
Vân Tước Tử chớp mắt nói.
Ở sau lưng cô, ảo ảnh do quả cầu kim loại thể lỏng chiếu ra vẫn còn đang lăn lộn trên đất.
Không phải ‘Ánh nhìn mang thai’ mà chỉ là nhìn bằng mắt thường thôi.
“Vân Tước Tử tiền bối, ngươi hồi phục rồi à?”
Tống Thư Hàng mừng rỡ hỏi thăm
Nếu như Vân Tước Tử tiền bối đã hồi phục thì nhiệm vụ của hắn xem như hoàn thành rồi.
Con mắt Thánh Nhân Nho gia cũng coi như “gặp lại” Vân Tước Tử thật sự.
Nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn.
“Không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên ta lại khôi phục ý thức. Nhưng chắc chắn trạng thái này sẽ không kéo dài được lâu, lần này chơi hơi quá trớn… kích thích ghê!”
Trong lúc nói chuyện, cô vươn tay lên vuốt ve mắt trái của mình:
“Con mắt trái này cho ta cảm giác thật quen thuộc.”
“Đó là mắt của Thánh Nhân Nho gia.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“Mắt của Thánh Nhân? Ồ… là hắn à, lúc trước ta khôi phục một chút kí ức, cuối cùng cũng nhớ ra hắn. Thảo nào cảm giác này lại quen thuộc thế.”
Vân Tước Tử gõ đầu mình.
“Lúc trước” mà cô nói là chỉ thời gian bị đại lão Cửu U bắt đi làm vật thí nghiệm, vì bị kích thích nên cô đã khôi phục lại không ít kí ức vốn đã bị “Hắc Vân Tước” thu hồi.
“Mãi cho tới khi chết, Thánh Nhân vẫn muốn gặp cô một lần.”
Tống Thư Hàng làm hết phận sự của mình.
Tạo Hóa Tiên Tử đưa hắn đến chiến trường, mắt của Thánh Nhân Nho gia đã tự động nhảy ra, mục đích chính là để gặp lại Vân Tước Tử một lần. Nếu như hắn đã quyết định hoàn thành tâm nguyện của Thánh Nhân thì tất nhiên phải giải thích chuyện này.
Vân Tước Tử nghe vậy thì im lặng trong chốc lát rồi thở dài:
“Lúc ta rời đi thì hắn còn chưa mọc đủ lông, thế này có thể xem như yêu sớm không?”
Tống Thư Hàng: “…”
Miêu tả Thánh Nhân Nho gia kiểu này nghe cứ dị dị thế nào ấy.
“Hơn nữa ta đã từng nói rằng hắn không phải người ta muốn tìm. Vì thế ta mới bỏ đi, tìm người mà ta cần phải tìm.”
Vân Tước Tử nói.
Hóa ra còn có tình tiết này nữa hả? Chẳng trách sau khi trấn áp chư thiên vạn vật, dẹp tan những kẻ không phục xong thì Thánh Nhân không đi tìm Vân Tước Tử, với thực lực của hắn, rõ ràng muốn tìm cô không phải là chuyện khó khăn gì.
“Vân Tước Tử tiền bối, người mà cô muốn tìm là ai thế?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Ta không biết.”
Vân Tước Tử lắc đầu.
“…”
Tống Thư Hàng:
“Tiền bối, cô đang đùa với ta à? Vậy người đó là nam hay là nữ, có đặc điểm gì không?”
“ Ta cũng không rõ là nam hay nữ nữa.”
Vân Tước Tử lại lắc đầu, tiếp:
“Nhưng hắn hoặc cô ấy nhất định là một người rất thú vị, đặc biệt hơn người, thích làm những chuyện mà người khác không thể hiểu được. Hắn hoặc cô ấy, chắc là một người lương thiện, tu vi không nhất định sẽ cao nhưng phải có thiên phú tu luyện, hơn nữa nhất định phải có mục tiêu rõ ràng.”
Nói tới đây, mắt phải màu xanh xinh đẹp và mắt trái màu đen của Vân Tước Tử nheo lại đầy hạnh phúc.
Tống Thư Hàng nghe Vân Tước Tử nói xong thì bất giác so sánh người mà cô miêu tả với bản than mình.
Sau đó hắn cười nói:
“Tuy rằng ta không thú vị lắm, nhưng ta chắc chắn là một người lương thiện. Tu vi của ta không cao nhưng hình như cũng có thiên phú về mặt tu luyện… Ừm, trên con đường tu luyện ta rất may mắn, may mắn cũng là một phần của thiên phú. Vậy, Vân Tước Tử tiền bối này, người mà cô muốn tìm có phải là ta không?”
“Không, không phải ngươi.”
Vân Tước Tử lắc đầu phủ nhận:
“Nên ngươi có muốn bói một quẻ không? Ta cảm thấy ấn đường của ngươi đen lắm, gần đây ngươi sẽ xúi quẩy lắm cho mà xem.”
“Vân Tước Tử tiền bối, ngoại trừ chủ đề ấn đường đen ra, chúng ta có thể nói sang chuyện khác được không?”
Tống Thư Hàng cười khổ đáp.
“Nhưng khi ta muốn gạt người ta xem bói thì chỉ biết mỗi câu đó thôi.”
Vân Tước Tử thành khẩn nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Được rồi, ta nhìn kĩ thì thấy tuy ấn đường của ngươi hơi đen thật nhưng lại có thêm một đạo tài vận, gần đây ngươi sẽ phát tài. Có điều khi phát tài thì ngươi nên cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Lúc hốt được của cải thì cũng là lúc nguy hiểm nhất đấy.”
Vân Tước Tử nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng sờ lên mi tâm của mình, hiện tại cơ thể này của hắn chỉ là hình chiếu, thế mà cũng nhìn thấy ấn đường đen à?
Còn nữa, nói đến phát tài với nguy hiểm tính mạng thì hắn lập tức nhớ tới chuyện mình phải ra ngoài vũ trụ đào bảo với Bạch tiền bối.
Đào kho báu với Bạch tiền bối thì chắc chắn sẽ phát tài, nguy hiểm nhất định cũng sẽ liên quan trực tiếp với may mắn.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận. Cảm ơn Vân Tước Tử tiền bối.”
Tống Thư Hàng nói.
“Còn nữa, làm phiền ngươi chuyển lời cho Tam Lãng đạo hữu.”
Vân Tước Tử nói.
Trong lòng Tống Thư Hàng nảy ra một suy nghĩ.
Đến lúc này mà Vân Tước Tử còn nhắc tới Cuồng Đao Tam Lãng à? Chẳng lẽ Tam Lãng tiền bối chính là người mà cô muốn tìm ư?
“Một tháng trước ta đã hẹn sẽ tới chỗ hắn chơi. Nhưng bây giờ xem ra… chắc ta phải tạm thất hứa rồi.”
Vân Tước Tử nói.
“Không thành vấn đề, chắc là Tam Lãng tiền bối sẽ nghe được, có chuyện gì thì cô nói luôn đi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ta cảm thấy ý thức lại bắt đầu mơ hồ rồi, e là không còn nhiều thời gian nữa.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử vươn tay ra day mi tâm của mình.
Ở sau lưng cô, ảnh chiếu của quả cầu kim loại thể lỏng từ từ bình thường lại, không lăn lộn khắp nơi nữa, đợi đến khi nó hồi phục thì chắc chắn sẽ tiếp tục áp chế ý thức của Vân Tước Tử.
“Cuối cùng, ta còn một câu muốn nói. Chơi hết mình thật là đã, một trăm năm sau Vân Tước Tử ta sẽ quay trở lại!”
Cô hét lên thật to.
Sau đó, cô lại làm một việc cuối cùng trước khi ý thức bị áp chế.
Vân Tước Tử xoay tại chỗ một vòng, pháp thuật ánh nhìn mang thai ở mắt trái mắt của Thánh Nhân Nho gia bắn ra tới tấp.
Trong tay cô, ánh nhìn mang thai không phải bắn thẳng một đường, mà là uốn lượn như rắn, lại nhanh như chớp.
Chíu!
Ánh nhìn mang thai bắn trúng một vị thần minh, tiếp đó nó lại bắn ra ngoài như một sợi dây xích sấm sét.
Ánh sáng của ánh nhìn mang thai không ngừng luồn lách trên chiến trường, mỗi lần nó lóe lên là lại tặng lời chúc mừng mang thai cho một vị thần minh.
Tốc độ lóe lên của ánh nhìn mang thai quá nhanh, đến nỗi mắt của Tống Thư Hàng cũng không theo kịp.
Trong mắt Tống Thư Hàng, ánh nhìn mang thai biến hành một tấm lưới ánh sáng, dán hết hơn nửa số thần minh trên chiến trường vào lưới.
Ngay sau đó, phân nửa số thần minh bất kể nam nữ hay giới tính linh hoạt đều kêu gào thảm thiết, bụng dưới nhô cao, mười giây mang thai mười tháng.
“Chết tiệt! Không ai xử lý Bá Tống Huyền Thánh à.”
“A a a, sắp sinh rồi, sắp sinh rồi.”
“Đau quá, bên dưới sắp rách ra rồi.”
“Mẹ ơi, con yêu mẹ, con mãi mãi yêu mẹ.”
“A ~”
Tiếng hét thảm cuối cùng không phải do nỗi đau khi mang thai hay nỗi khổ khi sinh nở mà do cường giả của Tam Thập Tam Thú Thần Tông mang đến, chiếc rìu vô tình của người nọ giáng xuống đầu một vị thần minh, đánh cho nó dẹp lép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận