Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1324: Như bị trúng đạn

Chương 1324: Như bị trúng đạn
“Tên ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ bộ phận ngươi bị mất là não à?”
Trước khi bị vứt vào phòng sáng, Vân Tước Tử phát ra những tiếng kêu gào không cam lòng cuối cùng.
Nhưng dù cô có gào thét thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được quyết định của thiên đạo.
Thế giới phòng sáng khép lại, chặn tiếng kêu gào của quả cầu kim loại thể lỏng.
Khi phòng tối và phòng trắng đóng lại, Tống Thư Hàng phát hiện ra kí ức về hành tinh mọc mắt, quả cầu kim loại thể lỏng và Vân Tước Tử trong đầu của hắn đã biến thành trong suốt.
Cứ như sự tồn tại của cả ba đã bị xóa sạch vậy.
Hắn cố gắng nhớ lại tất cả mọi thứ về cả ba nhưng kí ức càng lúc càng mơ hồ.
Sau một hơi thở.
Tống Thư Hàng ngơ ra.
Trong đầu của hắn vẫn còn nhớ mang máng có một vật thể khổng lồ, một vật thể lỏng loét và một tiên tử xinh đẹp. Thậm chí còn nhớ cả những chuyện xảy ra khi tiếp xúc với cả va, nhưng không tài nào nhớ nổi trông họ ra sao, có năng lực hay biệt tài gì.
Không chỉ như thế, tất cả các ghi chép liên quan đến cả ba trong chư thiên vạn giới đều biến mất.
Ví dụ như trong nhóm Cửu Châu số 1, tài khoản của quản trị viên [Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử] biến thành một tài khoản trắng, không có ID, không có tên. Tất cả các nhật ký chat có liên quan đến cô đều trở nên trong suốt.
Nhưng số liệu cũng không mất hẳn, nó chỉ trong suốt thôi.
Bởi vì Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử không bị xóa sổ mà chỉ bị giam cầm. Trước khi cô được thả ra, trong chư thiên vạn giới có thể nhớ được điều gì về cô. Thậm chí tất cả các ghi chép liên quan đến cô đều được đặt trong trạng thái trong suốt.
“Nhìn trời, phòng tối này thật đáng sợ.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau khi bị giam vào phòng tối, đến cả nguồn gốc tồn tại đều bị cắt đứt, cứ như trước giờ ngươi chưa từng có mặt trong chư thiên vạn giới vậy.
Cũng không biết sau khi mất đi hành tinh mọc mắt thì giáo phái Chung Yên của nó sẽ thế nào nứa?
Các tín đồ của nó ngủ một giấc tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện ra các đại lão của mình đều biến mất cả… Thậm chí bọn họ còn không nhớ được đại lão nhà mình trông như thế nào, có kỹ năng đặc biệt gì, tên là gì, nghĩ thôi cũng thấy đắng lòng.
Thậm chí, nói không chừng ngày mai các tín đồ của giáo phái Chung Yên sẽ mạnh ai người nấy đi ấy chứ.
Hai vị đại lão chuyên gây sự kia đều bị nhốt trong phòng tối rồi, tiếp theo là đến lượt mặt trời nhỏ và Bạch tiền bối two.
Có khi nào mặt trời nhỏ cũng bị ném thẳng vào phòng tối hay không?
Đợi chút đã, ta vẫn còn ở trong mặt trời nhỏ đây này.
Mặc dù chỉ là hình chiếu, nhưng trước khi giải trừ chiếu ảnh mà bị ném vào phòng tối thì có khi nào sẽ ảnh hưởng tối tận [gốc rễ] không?
“Số T233, ta phải giải trừ phân thân hình chiếu đã, xong việc rồi ta sẽ đến tìm ngươi. Nếu như ngươi chưa bị nhốt vào phòng tối thì ta sẽ thu ngươi lại.”
Tống Thư Hàng nói.
“Trả lời số Bá Tống, đã xác nhận, ta sẽ ở đây đợi số Bá Tống trở lại.”
Mặt trời nhỏ đáp.
Cùng lúc đó, bản thể của Tống Thư Hàng ra hiệu cho Tạo Hóa Tiên Tử.
Bùm ~
Hình chiếu thư sinh Tống Thư Hàng trong số T233 hoàn toàn biến mất.
Ý thức bị chia tách của Tống Thư Hàng trở về Hoàng Sơn Tế Điển.
“Phù ~~”
Hắn thở hắt ra một hơi.
Các tiền bối có mặt tại Hoàng Sơn Tế Điển đều nhìn chằm chằm vào livestream. Nhưng tất cả mọi người đều đần mặt ra.
Bởi vì kí ức về hành tinh mọc mắt, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử trong đầu của họ đều biến mất, nên trí nhớ bị kẹt một chút.
“Ý thức bị tách ra của ngươi trở về rồi à?”
Bạch tiền bối phân thân hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Thế còn may, nếu không ngươi đã bị nhốt cùng với hành tinh mọc mắt và Vân Tước Tử rồi.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng nghi hoặc:
“Hành tinh mọc mắt là gì? Vân Tước Tử là ai?”
Bạch tiền bối phân thân:
“Ngươi đang đùa ta đấy à?”
“Không, đợi đã. Có lẽ ta còn sót lại chút kí ức.”
Tống Thư Hàng day huyệt Thái Dương.
Nhưng lúc hắn đang nói dở, ấn tượng về một vật thể khổng lồ, một vật thể lỏng loét và một tiên tử xinh đẹp trong trí nhớ của hắn dần trở nên trong suốt.
“Cuối cùng mặt trởi nhỏ cũng bị giam lại rồi.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Trên màn hình chiếu, mặt trời nhỏ số T233 bị một bàn tay vô hình tóm lấy, một không gian màu nâu trên mở ra không trung.
Mặt trời nhỏ số T233 bị vứt vào trong đó.
Ngay sau đó, không gian màu nâu kia đóng lại.
Cùng thời điểm không gian đóng lại, những kí ức liên quan đến mặt trời nhỏ số T233 trong đầu Tống Thư Hàng cũng thành trong suốt nốt.
“Quả nhiên là thế, sau khi bị giam vào phòng tối thì kí ức sẽ biến mất. Nhưng Bạch tiền bối lại không bị ảnh hưởng chút nào cả ư?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Trong lúc hắn đang suy tư thì đột nhiên… không gian màu nâu lại mở ra.
Số T233 được thả ra ngoài.
Sau đó, có một thân ảnh trong số T233 bị móc ra.
Vừa mới bị móc ra thì thân ảnh này đã mềm oặt xuống, rũ thành một tấm da.
Bạch tiền bối two… thật sự đã một lớp da ra.
Lần trước hắn thất bại khi chơi trốn tìm với thiên đạo cũng từng nói là bị lột mất một lớp da, chắng lẽ cũng là thế này ư?
Bịch ~~
Da của Bạch tiền bối two bị ném vào trong không gian màu nâu.
Số T233 thì bị lắc lư dữ dội, trong quá trình này, trên người số T233 có một hình ảnh hiện lên. Đó là cảnh tượng xảy ra sau khi nghịch chuyển thời gian.
Thiên đạo nghịch chuyển thời gian, khóa mục tiêu Bạch tiền bối two đã bỏ chạy ra khỏi T233.
Trong cảnh tượng nghịch chuyển, đột nhiên có một người mặt mũi thanh tú, thoạt nhìn rất vô hại xuất hiện.
Thiếu niên trông có vẻ vô hại này đang vui vẻ ấn vào nút “phóng”… Ngay sau đó, Diệt Thế Pháo được bắn ra.
Trong nháy mắt, tất cả các đạo hữu xung quanh đều quay sang nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Móa nó, còn có chức năng này nữa hả?
Cảm giác y như trúng đạn, lồng ngực bị xuyên thủng, tâm can đều dừng hoạt động.
Cùng lúc đó, trong lòng Tống Thư Hàng chợt sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Trong lúc dự cảm này vừa xuất hiện thì hắn bất giác chui vào thế giới hạch tâm.
Tốc độ của Tống Thư Hàng rất nhanh, nhưng thiên đạo còn nhanh hơn.
Hắn bị một bàn tay vô hình tóm lấy.
Sau đó, một kẽ hở không gian nứt ra bên cạnh hắn… đó là thế giới màu xanh, một thế giới đề cao tinh thần bảo vệ môi trường.
Cánh tay vô hình kia đang định tống Tống Thư Hàng vào trong.
Chính vào lúc này, Bạch tiền bối phân thân nhảy lên, túm lấy Tống Thư Hàng.
Bàn tay vô hình khựng lại.
Tiếp đó, thế giới màu xanh khép vào.
Tống Thư Hàng tránh được kiếp nạn này rồi ư?
Không, không thể nào.
Chỉ là trên người hắn có Bạch tiền bối phân thân nên [phân lượng] mới tăng thêm một chút.
Thiên đạo tính toán một lúc, nó thấy phải đổi thế giới màu xanh thành nơi khác mới được.
Một không gian mới được mở ra.
Lần này không còn là thế giới thuần một màu mà đổi thành thế giới có tử khí nặng nề. Bên trong ngập tràn sương mù xám xịt, phát ra mùi vị chết chóc.
“Thư Hàng!”
Dù đang ở cách đó khá xa nhưng Tô thị A Thập Lục vẫn bổ nhào tới không chút suy nghĩ, bám lên người Tống Thư Hàng cùng Bạch tiền bối.
“Tống tiền bối đợi ta với!”
Vũ Nhu Tử cũng hét lớn một tiếng, tung người nhảy tới, bám tiếp trên người Tống Thư Hàng… Trực giác nói cho cô biết, sắp tới có được trải qua một cuộc mạo hiểm đầy kích thích hay không thì phải xem cô có thể ôm chặt Tống Thư Hàng hay không.
“Không, đợi chút đã, các ngươi đừng tới đây, sẽ có chuyện đấy.”
Tống Thư Hàng vội nói:
“Sau khi bị giam, trên thế gian này sẽ không còn ai nhớ tới các ngươi nữa, tất cả mọi thứ liên quan đến sự tồn tại của các ngươi đều sẽ bị xóa sạch.”
Tô Thị A Thập Lục lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Ta đi cùng ngươi.”
Vũ Nhu Tử:
“Ta đi cùng A Thập Lục!”
Bạch tiền bối phân thân:
“Ta chỉ là môt phân thân, đừng sợ, bản thể vẫn ở hiện thế kìa.”
Trong khi họ còn đang nói chuyện, bàn tay vô hình kia vung lên.
Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục, Bạch tiền bối phân thân, Vũ Nhu Tử cùng bị ném vào trong thế giới màu xám tràn ngập hơi thở tử vong.
Sau đó thế giới âm u kia lập tức đóng lại.
Sau khi nó khép vào, tất cả thông tin liên quan đến Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục trong chư thiên vạn giới đều thành trong suốt.
Nhưng tin tức về Tống Thư Hàng lại không bị xóa đi.
Bởi vì hắn vừa “nhân tiền hiển thánh”, trong thời gian một năm tới, dưới ảnh hưởng của pháp tắc, chư thiên vạn giới vẫn sẽ nhớ kỹ nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh này.
Nhưng Bá Tống Huyền Thánh trông như thế nào, đạo hiệu của hắn là gì, là nam hay nữ, có năng lực đặc biệt gì thì không ai nhớ rõ.
Đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu.
Ba Tống đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí.
Mẹ Tống rảnh rỗi xem phim truyền hình.
Đột nhiên cả hai cùng nhíu mày.
“Có phải tôi đã quên cái gì không nhỉ?”
Ba Tống đặt tạp chí xuống.
Mẹ Tống:
“Tôi cũng thấy như thế.”
Khoảng mười giây sau.
Ba Tống:
“Đúng rồi, có phải chúng ta đã từng có con không?”
Mẹ Tống:
“Hình như đã từng có một đứa, sau đó thì không nhớ nữa.”
“Chết non rồi à?”
Ba Tống thở dài.
Lạ thật, cho dù có chết non thì lẽ ra ông cũng phải có chút ấn tượng mới đúng chứ. Nhưng ông không nhớ nổi điều gì cả… quan trọng hơn là, trong lòng ông không có lấy một chút đau buồn nào cả.
Mẹ Tống:
“Lạ thật, tôi cũng chẳng nhớ nổi.”
Ba Tống đứng dậy:
“Không sao, chúng ta vẫn còn trẻ. Đặc biệt là mấy hôm nay, tôi thấy mình như trở lại tuổi mười tám ấy. Bà xã cũng ngày một trẻ ra, ngày một đẹp lên, chúng ta sinh một đứa nữa đi.”
Mẹ Tống trầm tư trong chốc lát rồi đáp:
“Được!”
Vì thế, ba Tống và mẹ Tống tắt TV, đặt tạp chí xuống rồi đi tạo sinh mệnh.
**************
Trong thế giới xám xịt kia.
Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối phân thân, Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục đồng loạt rơi xuống.
Đây là một thế giới rất rộng lớn.
Sau khi bị đưa vào đây, bốn người vẫn luôn ở trong trạng thái “rơi tự do”.
Cứ rơi xuống mãi mà bây giờ còn chưa đến đáy.
Bạch tiền bối vươn tay tế ra Lưu Tinh Kiếm, cả bốn rơi xuống kiếm.
“Đây là thế giới gì đây?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Khí tức tử vong đặc quá, nếu như tu sĩ tu luyện công pháp hệ đó gặp được thế giới này thì chắc sẽ mừng như điên ấy chứ.”
Tô Thị A Thập Lục bình tĩnh đánh giá.
Vũ Nhu Tử:
“Cảm giác kích thích ghê.”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Nơi này khá giống với Tinh Giới, nhưng tinh giới không có tử khí nặng nề thế này.”
“Chúng ta sẽ bị giam bao lâu đây?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Một khi thiên đạo đã ra tay thì thường tính bằng vạn năm.”
Bạch tiền bối phân thân đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Vạn năm á? Vạn năm sau, xương cốt của hắn đều ra bã hết cả rồi.
Tống Thư Hàng bắt đầu kết nối với thế giới hạch tâm của mình.
Nếu như thế giới hạch tâm vẫn còn thì hắn có thể vào trong đó rồi nghĩ cách dịch chuyển ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận