Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1325: Tống ~ ngu ngốc ~

Chương 1325: Tống ~ ngu ngốc ~
Một vạn năm thì lâu quá, chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi!
Tống Thư Hàng cố gắng kết nối với thế giới hạch tâm, chỉ cần vào được trong đó thì hắn có thể dùng thế giới Tà Liên của Bạch tiền bối two làm trạm trung chuyển để lén về thế giới Cửu U.
Đến được thế giới Cửu U thì sẽ có rất nhiều thông đạo về được thế giới loài người.
Tống Thư Hàng nhanh chóng kết nối được với thế giới hạch tâm của mình.
Nhưng… hắn không thể vào được.
Hắn có thể cảm ứng được thế giới hạch tâm, ý thức có thể đi vào thăm dò, nhưng giữa thế giới hạch tâm và hắn có một tầng chướng ngại, từ chối tất cả mọi thứ ra vào.
Hắn không thể đi vào, cũng không thể lấy được vật gì từ trong đó ra.
“Xong rồi, chúng ta phải ở lại đây một vạn năm rồi.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Đến cả lời thoại lúc được phóng thích, sau khi chịu đủ hình phạt một vạn năm hắn cũng nghĩ xong rồi.
“Ta bị nhốt suốt một vạn năm ròng, lại bị người của quê hương quên lãng, bây giờ, cuối cùng ta cũng được thấy lại ánh mặt trời rồi!”
Bạch tiền bối phân thân vỗ nhẹ lên người hắn, an ủi:
“Đừng lo, không ở lại một vạn năm đâu.”
“Bạch tiền bối, ngươi có cách để rời đi à?”
Hai mắt Tống Thư Hàng lập tức sáng lên.
Bạch tiền bối phân thân lắc đầu, đáp:
“Hiện ba người các ngươi đều mới chỉ có cảnh giới tứ phẩm, trên lý thuyết, tuổi thọ của tu sĩ tứ phẩm là sáu trăm tuổi trở xuống… Nếu như không thăng cấp, các ngươi chắc chắn sẽ không ở lại đây đến một vạn được, sáu bảy trăm năm sau thì đã chết rồi. Mà muốn thăng cấp trong không gian giam giữ này chẳng dễ chút nào đâu.”
Linh lực trong không gian tràn ngập hơi thở tử vong này rất mỏng, không phải chỗ thích hợp để tu luyện.
Nếu tu luyện ở đây, e là phải mất mười năm mới bằng một năm ở bên ngoài.
Làm nhiều được ít.
Muốn tấn thăng lên ngũ phẩm ở đây khó gấp mười lần bên ngoài.
Tống Thư Hàng khóc ròng:
“Cũng tức là, ba người chúng ta đến cả tư cách ‘bị giam một vạn năm’ cũng không có à.”
“Bị giam tận một vạn năm á? Vậy trong thời gian một vạn năm này thì chúng ta phải làm gì đây?”
Vũ Nhu Tử nhìn quanh, đâu đâu cũng là sương mù chết chóc, chẳng có thứ gì khác.
Tô thị A Thập Lục:
“Ta nghĩ trước tiên chúng ta nên tìm chỗ để dừng chân đã… không thể bay mãi trong không trung được.”
“Lúc này mà có số T233 ở đây thì tốt biết bao, khi không phóng ánh sáng và nhiệt lượng thì nó chính là một hành tinh nhỏ, thậm chí chúng ta có thể an cư lạc nghiệp trên người nó nữa kìa.”
Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử đáp:
“Nhưng trong thế giới này chỉ toàn là sương mù xám xịt, chúng ta có thể tìm được chỗ dừng chân ở đây ư?”
Cô thấy thế giới này rất thú vị, cảm giác như đi vào trong một bộ phim kinh dị vậy. Khắp nơi tràn ngập hơi thở chết chóc, sương mù dày đặc ngăn cản tầm mắt, cho dù là tu sĩ cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi năm mươi mét mà thôi.
Điều đáng tiếc duy nhất là dường như thế giới này không có biến hóa gì, bớt đi một phần kích thích.
“Chúng ta đi xuống một đoạn nữa, dù thế giới vực sâu thì cũng không phải không có đáy, nếu như cứ đi tiếp xuống thì chắc chắn sẽ tìm được nơi để dừng chân.”
Bạch tiền bối nói.
Trong khi nói chuyện, hàng rào trên Lưu Tinh Kiếm bay lên.
“Bám chắc vào.”
Bạch tiền bối nói.
Tiếp theo là đến màn phóng phi kiếm.
Tống Thư Hàng lập tức ôm lấy hàng rào, mỗi khi Bạch tiền bối đua phi kiếm thì toàn hắn đều nhũn ra, chẳng còn tí sức lực nào.
Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục cũng ôm chặt lấy một cây cột trên hảng ào.
Vèo!
Lưu Tinh Kiếm dùng tốc độ nhanh nhất để lao xuống dưới.
“Ha ha ha!”
“A a a ~”
“Hình như hơi nhanh.”
Phản ứng của ba người Tống Thư Hàng đều không giống nhau.
Lưu Tinh Kiếm bay hết tốc lực, đại khái hơn ba mươi phút sau, Bạch tiền bối phân thân bấm kiếm quyết, dừng Lưu Tinh Kiếm lại.
“Đã lâu không được phóng phi kiếm hết cỡ thế này rồi.”
Bạch tiền bối phân thân thốt lên đầy thỏa mãn.
Tống Thư Hàng:
“Xuống đến đáy rồi ư?”
“Vẫn chưa, e là chúng ta không thể xuống được đến đáy đâu.”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Không gian mà chúng ta đang có mặt hiện tại là một không gian “vô cực”. Vừa nãy khi chúng ta toàn lực phi hành, cứ cách mười phút lại bị pháp tắc không gian ảnh hưởng mà trở lại chỗ ban đầu. Cũng tức là, trong không gian này, điểm khởi đầu cũng là điểm kết thúc, bắt đầu chính là kết thúc. Theo lý thuyết thì dù chúng ta rơi xuống như thế nào cũng không đến được đáy đâu.”
“Vậy chúng ta phải bay mãi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối:
“Các ngươi đợi một chút, ta nhớ trước đây ta đã từng sưu tầm một chiếc thuyền tiên, chúng ta có thể vào thuyền tiên nghỉ chân trước.”
Bạch tiền bối phân thân lấy pháp khí không gian, tế ra một thuyền tiên từ trong đó.
Chiếc thuyền tiên này lập tức gợi nhớ ký ức của Tống Thư Hàng. Hắn đã từng ngồi trên chiến thuyền này để thưởng thức ‘Thất sát ca chế độ rung, đại phong xa 360 độ’ của Tạo Hóa Pháp Vương.
Nhớ lại ‘Thất sát ca’ chế độ rung kia, sắc mặt của hắn tái đi.
Cửa thuyền tiên mở ra, bốn người cùng đi vào không gian bên trong rất lớn, đủ cho họ nghỉ ngơi.
Đóng cửa lại xong, Bạch tiền bối phân thân lại đứng trước cửa, xoa cằm nhìn thế giới bên ngoài.
“Bạch tiền bối vẫn chưa vào à?”
Tống Thư Hàng hỏi
“Ừm, ta vừa phát hiện ra một chuyện quan trọng, liên hệ giữa ta và bản thể cũng bị cắt đứt rồi… Rõ ràng vừa nãy, ta vẫn cảm nhận được khí tức của bản thể mà.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng:
“Không hay rồi, Bạch tiền bối, không phải bản thể của ngươi cũng bị bắt vào phòng tối rồi đấy chứ?”
“Không đâu, nguyên nhân đến từ phía chúng ta.”
Bạch tiền bối phân thân khẳng định:
“Nhưng cũng may, trước khi liên hệ với bản thể bị đứt thì ta đã hạ mệnh lệnh cho “công đức phi hành dùng một lần” bên cạnh Tam Lãng đạo hữu rồi. Hoàng Sơn Tế Điển vừa kết thúc thì sẽ đưa hắn đến bí cảnh chậm chạp ngay.”
“Nói đến Tam Lãng tiền bối, rất có thể hắn sẽ muốn vào phòng tối này đấy.”
Vũ Nhu Tử đột nhiên nói:
“Lúc trước khi livestream, nhìn thấy phòng sáng mở ra, ta phát hiện Tam Lãng tiền bối còn siết chặt hai tay lại. Nhưng người bị giam vào phòng sáng là ai nhỉ? Ta không nhớ nổi nữa.”
Tống Thư Hàng:
“Là vị tiên tử tỷ tỷ xinh đẹp kia, những thứ khác thì ta cũng không nhớ nổi. Đúng rồi, trong tay ta có thứ liên quan đến cô ấy đấy.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng lấy con mắt Vân Tước Tử đã hóa thành pha lê xanh ra.
Trong ấn tượng còn sót lại của hắn, vật này có liên quan đến vị tiên tử đã biến mất kia, lúc trước hắn còn muốn giao nó lại cho Tam Lãng tiền bối nữa.
Tô Thị A Thập Lục:
“Đây là mắt ư?”
“Con mắt này là của Vân Tước Tử, có vẻ như kí ức của cả ba người các ngươi đều xảy ra vấn đề rồi.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Con mắt này có tác dụng gì không? Con mắt Thánh Nhân mà chúng ta lấy được ở mộng cảnh sương mù lúc trước có thể khiến người ta mang thai, còn con mắt này thì sao?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Ta cũng không biết, hay là thử xem sao nhé?”
Tống Thư Hàng vươn tay ra, rót chân nguyên vào trong con mắt Vân Tước Tử.
Chân nguyên của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công đi vào trong đó.
Nhưng nó chẳng có phản ứng gì cả.
“Để khởi động con mắt của Nho Gia Thánh Nhân cần có chính khí, nói không chừng cần phải có năng lượng tương ứng để khởi động con mắt này thì sao?”
Tô thị A Thập Lục nhắc nhở.
Vũ Nhu Tử:
“Thế phải dùng năng lượng gì đây? Chúng ta chẳng có ấn tượng gì về Vân Tước Tử tiền bối cả, cô ấy có sở trường gì? Tu luyện công pháp nào?”
“Bạch tiền bối có biết Vân Tước Tử tiền bối có sở trường gì không? Cô ấy tu luyện công pháp thuộc tính nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối phân thân xoa cằm trầm tư trong chốc lát:
“Nếu như nói đến sở thích của Vân Tước Tử thì… chắc là rất biết tự tìm chết chăng? Công pháp thì chắc là có liên quan đến băng hệ.”
“Chuyên tự tìm chết chẳng phải là Tam Lãng tiền bối à?”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối phân thân đáp:
“Cách tự tìm chết của cô ấy khác với Tam Lãng, mỗi lần tự tìm chết cô ấy đều đi theo hướng ‘chết cho bằng được’. Chết kiểu gì nhanh thì cô ấy sẽ làm kiểu ấy.”
“Vậy sẽ mất mạng rồi còn gì?”
Tô thị A Thập Lục nhíu mày hỏi.
“Đúng thế, nhưng cô ấy lại vẫn cứ sống cho đến tận bây giờ.”
Bạch tiền bối phân thân đáp.
Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn của Cuồng Đao Tam Lãng:
“Những ngưởi thích tìm chết bình thường đều may mắn hết nhỉ?”
“Vì một khi xui xẻo, sau khi tự tìm chết xong là chết thật luôn. Vì thế, những kẻ còn sống đều là những người vô cùng may mắn.”
Vũ Nhu Tử nhấc tay lên nói.
Câu trả lời của Vũ Nhu Tử quá hợp lí luôn!
Tô thị A Thập Lục bình tĩnh nói:
“Lạc đề rồi… chúng ta đang thảo luận làm thế nào để nạp năng lượng cho con mắt này mà.”
“Phải nạp năng lượng tự tìm đường chết cho nó ư?”
Tống Thư Hàng cảm khái
Tô thị A Thập Lục nói:
“Lúc nãy Bạch tiền bối đã nói, công pháp mà Vân Tước Tử tiên tử tu luyện có liên quan đến băng hệ, hay là chúng ta thử xem sao? Nhưng ta không phải là băng hệ.”
“Ta là hỏa, lôi.”
Tống Thư Hàng nhún vai.
Vũ Nhu Tử:
“Ta cũng không phải là băng hệ.”
Bạch tiền bối:
“Sở trường của ta là thổ hệ, băng hệ là thuộc tính không phổ biến lắm.”
“Đu đu y a a ngốc.”
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vừa quay đầu liền phát hiện ra hư ảnh của Tạo Hóa Tiên Tử đang lơ lửng sau lưng mình, như ẩn như hiện.
“Tạo Hóa Tiên Tử cũng bị nhốt vào đây luôn à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Vũ Nhu Tử:
“Cô ấy vẫn luôn bám vào người ngươi, ngươi bị nhốt rồi thì tự nhiên cô ấy cũng vào theo thôi.”
“Thế Tạo Hóa Pháp Vương phải làm thế nào? Không có Tạo Hóa Tiên Tử thì giọng ca của Pháp Vương sẽ không còn thuộc tính phá tâm ma kiếp nữa… tu chân giới tiêu đến nơi rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn nhớ sau khi nhạc hội thử nghiệm phá tâm ma kiếp của Tạo Hóa tiền bối thành công, tiền bối đã nhận được rất nhiều lời mời từ các đại lão môn phái. Đấu Chiến Phật Tông còn sắp xếp một buổi concert lưu động vòng quanh tu chân giới cho Pháp Vương nữa.
Mà bây giờ Tạo Hóa Tiên Tử bị giam cùng với hắn rồi, buổi concert của Tạo Hóa Pháp Vương sẽ chỉ còn lại sức phá hoại, không có thuộc tính phá tâm ma kiếp.
Buổi concert vòng quanh tu chân giới của Pháp Vương đã định trước chỉ còn con đường đổ máu rồi ư?
Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
“A ngốc ~~”
Tạo Hóa Tiên Tử liên tục nói.
Tống Thư Hàng:
“Ta có cảm giác cô ấy đang mắng ta.”
“Đây là nhân cách của Tạo Hóa Tiên Tử mà, cô ấy không thể giao tiếp bình thường với mọi người được, Tống tiền bối, chắc chắc đó ảo giác của ngươi thôi.”
Vũ Nhu Tử lên tiếng an ủi.
“Tống ~ a đần ~~”
Tạo Hóa Tiên Tử nói tiếp.
Vũ Nhu Tử: “…”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật, nhìn Vũ Nhu Tử:
“Bây giờ thì sao? Vẫn là trùng hợp à?”
Tô thị A Thập Lục che miệng mỉm cười.
Bạch tiền bối phân thân:
“Tạo Hóa Tiên Tử phát hiện ra điều gì ư?”
“Y y a đu đu ~”
Tạo hóa tiên tử chớp mắt.
Bạch tiền bối phân thân:
“Thư Hàng, ngươi giao con mắt của Vân Tước Tử cho Tạo Hóa Tiên Tử thử xem.”
“Tạo Hóa Tiên Tử đang ở trạng thái hư ảnh mà, cô ấy có thể cầm được được à?”
Tống Thư Hàng đưa con mắt Vân Tước Tử cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận