Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1330: Lẽ Nào Hôm Nay Ta Thức Dậy Sai Tư Thế?

Chương 1330: Lẽ Nào Hôm Nay Ta Thức Dậy Sai Tư Thế?
Lưỡi của con rùa này vừa dài vừa linh hoạt như lưỡi ếch. Lưỡi dài như vậy đúng là ném mất tôn nghiêm của loài rùa.
Lúc này chiếc lưỡi kia bắn ra, đầu lưỡi biến thon nhỏ như dây thừng, quấn lấy Tống Thư Hàng.
“A~~”
Tống Thư Hàng bị kéo đi:
“Không ổn, hông của ta... sắp bị siết gãy rồi.”
Lưỡi rùa bự có lực rất mạnh, lúc quấn lấy hông Tống Thư Hàng, gần như sắp siết gãy eo hắn, siết chặt đến mức làm người ta không thở nổi.
Rùa tai ương khổng lồ xuất hiện rất bất ngờ, trên người nó không hề có một tia khí tức nào. Đồng thời phương thức xuyên không gian của rùa bự cũng rất quỷ dị, không có đường hầm không gian.
Trước đó khi nó xuất hiện cắn nát thuyền tiên của Bạch tiền bối, lúc thuyền tiên sắp bị cắn nát, Bạch tiền bối phân thân mới phát hiện ra là có biến.
Lần này cũng vậy, ngay lúc Tống Thư Hàng bị kéo đi, Bạch tiền bối mới cảm ứng được sự tồn tại của rùa tai ương khổng lồ.
Lưỡi của rùa tai ương khổng lồ không chỉ dài giống lưỡi ếch mà độ co giãn cũng không kém lưỡi ếch. Sau khi quấn lấy Tống Thư Hàng, lưỡi rùa rút về nhanh như chớp.
“Con rùa này thù dai lắm đây.”
Bạch tiền bối lên tiếng.
Sau khi nói xong câu này, thân thể Bạch tiền bối bỗng trở nên trong suốt, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Đây không phải trạng thái khi dùng năng lực không gian mà là trạng thái giống như lúc rùa tai ương khổng lồ rời khỏi phòng tối thiên đạo trước đó, thân hình Bạch tiền bối dung nhập vào không gian phòng tối thiên đạo, trở nên trong suốt.
Sau đó Bạch tiền bối đột nhiên xuất hiện tại hàm dưới của rùa tai ương khổng lồ.
Xuất quỷ nhập thần, không hề có một tia khí tức dao động nào, vậy nên rùa tai ương khổng lồ cũng không cảm ứng được Bạch tiền bối.
Cây công đức lại hiện lên trong tay Bạch tiền bối.
Tiếp đó Bạch tiền bối cây công đức, thẳng tay đập mạnh vào hàm dưới của rùa bự.
Bốp ~
Lưỡi rùa bự còn chưa kịp kéo Tống Thư Hàng về thì hàm dưới của nó đã bị trúng một đòn nặng, miệng bị ép phải khép lại.
Tống Thư Hàng bị treo lơ lửng giữa không trung.
Lúc này mỹ nhân rắn công đức hiện ra từ trong thân thể Tống Thư Hàng, cô há miệng phun Xích Tiêu Kiếm ra, chém vào đầu lưỡi của rùa bự.
Đao ý trên thân Xích Tiêu Kiếm bùng nổ, tỏa ra sức nóng có thể sánh ngang với mặt trời.
Lưỡi rùa tai ương khổng lồ bị nóng nên duỗi thẳng ra.
Tống Thư Hàng lập tức chớp lấy thời cơ thoát ra, chân đạp hoa sen đen đứng vững lại. Mỹ nhân rắn công đức bay lơ lửng sau lưng bảo vệ hắn, nhìn rùa bự với ánh mắt đanh thép.
Đúng lúc này, Tạo Hóa Tiên Tử cũng hiện thân.
Bởi vì mỹ nhân rắn công đức đã chiếm giữ vị trí sau lưng Tống Thư Hàng nên Tạo Hóa Tiên Tử không có chỗ đứng, bị đẩy xuống bên dưới Tống Thư Hàng.
Sau khi xuất hiện, Tạo Hóa Tiên Tử vươn hai tay ôm hông Tống Thư Hàng, ló đầu ra nhìn về phía rùa tai ương khổng lồ ở đằng xa:
“Tu ru~ đại~ đại~”
“Tạo Hóa Tiên Tử, đừng siết hông ta, sắp gãy mất rồi.”
Tống Thư Hàng khẽ hô lên.
Rùa tai ương khổng lồ đánh lén thất bại, lui về phía sau một bước, há miệng thu lưỡi, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch tiền bối.
“Ngươi là ai? Sao lại biết thiên phú của ta, tiến hành ‘siêu thời không mạn bộ*’?”
Rùa bự lên tiếng.
Quả nhiên lúc nãy tên này giả ngu.
“Thì ra là thiên phú chứ không phải pháp thuật, thảo nào ta bắt chước theo cứ thấy quái quái, lúc tiến hành siêu thời không mạn bộ lại bị hạn chế rất lớn...”
Bạch tiền bối vác cây công đức nói.
“Bắt chước?”
Rùa tai ương khổng lồ bất giác nâng giọng cao lên hai quãng.
“Ừ, lúc ngươi đang thi triển thiên phú siêu thời không mạn bộ thì ta đã quan sát kỹ một lần, hiểu được nguyên lý hoạt động đại khái. Sau đó lại tiến hành phân tích trong đầu, chẳng mất bao công sức đã có thể bắt chước theo, hiệu quả tạo ra cũng tương tự. Hẳn là trong cơ thể ngươi có bộ phận nào đó có cấu tạo đặc biệt, ta vẫn chưa biết rõ nên lúc bắt chước thi triển thiên phú siêu thời không mạn bộ bị hạn chế rất lớn, ít nhất còn không thể đột phá phong tỏa của phòng tối.”
Bạch tiền bối bình tĩnh nói.
“Không thể nào, ngươi thấy ta thi triển loại thiên phú này lúc nào?”
Rùa tai ương khổng lồ trầm giọng hỏi.
Tống Thư Hàng đứng giữa không trung lên tiếng:
“Khi nãy lúc rời khỏi phòng tối, ngươi đã thi triển loại thủ đoạn trong suốt hóa này rồi mà?”
“Ta rời đi ư? Đâu có... Ta không có rời đi, ta vừa mới đến đây mà.”
Dừng một chút, rùa tai ương khổng lồ lại nói tiếp:
“Ta biết rồi, xem ra đã có vị đồng tộc nào đó của ta đã đến đây trước. Nhưng nếu đồng tộc của ta đã rời đi thì tại sao hắn không mang vật thể bị khí tức bất hủ ảnh hưởng đi?”
Ơ? Con rùa tai ương khổng lồ này không phải là con lúc nãy ư?
Rùa tai ương khổng lồ không phải một con, mà là một bầy á?
“Thứ ngươi đang nói đến là con mắt Vân Tước Tử tiên tử đúng không? Nó đã bị mang đi, ngươi đến chậm rồi.”
Tống Thư Hàng hất đầu, mái tóc dài màu xanh lam tung bay theo gió.
“Con mắt ư?”
Rùa tai ương khổng lồ nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng:
“Vật thể bị khí tức bất hủ ảnh hưởng là ngươi, thứ mà ta phải mang đi cũng là ngươi, liên quan gì đến con mắt chứ?”
“Ơ?”
Tống Thư Hàng đần mặt ngơ ngác.
“Ta hiểu rồi.”
Bạch tiền bối truyền âm nhập mật nói:
[Trước đó Thư Hàng ngươi đã sử dụng con mắt Vân Tước Tử, đồng thời cũng kích hoạt nó. Trong quá trình kích hoạt, thân thể ngươi đã bị lây nhiễm. Mặc dù ngươi đã móc con mắt đó ra nhưng thân thể ngươi vẫn bị nhiễm.]
Phiền rồi đây, ngay cả Tống Thư Hàng bản thể cũng trở thành đối tượng thu hồi của tộc rùa tai ương khổng lồ.
Hơn nữa không chỉ có một con rùa tai ương khổng lồ.
Cho dù có đánh lui con rùa tai ương khổng lồ trước mắt thì vẫn sẽ có con rùa tai ương khổng lồ khác lần theo khí tức của Vân Tước Tử tìm tới, thu hồi Tống Thư Hàng.
Đây đúng là tai ương, còn đáng sợ hơn cả lời nguyền của chiến sĩ nhím biển.
“Chờ chút, bộ phận phát sinh biến dị trên người ta chỉ có lông tóc trên đầu thôi, bao gồm tóc, lông mày và lông mi. Có lẽ chúng ta vẫn còn cách giải quyết khác.”
Tống Thư Hàng nói.
Rùa tai ương khổng lồ quan sát kỹ Tống Thư Hàng, sau đó gật đầu nói:
“Ngươi nói đúng, bộ phận nhiễm khí tức nồng nhất là lông tóc trên đầu ngươi. Thứ ta muốn lấy cũng chỉ có chúng thôi.”
“Vậy thì dễ bàn rồi.”
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì hắn cũng có ý định cắt phăng mái tóc dài màu lam này đi, hắn không hề muốn giữ mớ tóc xanh chói mắt này lại.
Hơn nữa hắn biết tăng phát thuật, cho dù có bị cạo trọc đầu cũng có thể làm tóc mọc lại trong nháy mắt.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng đưa tay tóm lấy mái tóc màu xanh vừa dài vừa dày như tấm áo choàng sau lưng mình, định cạo sạch chúng đi.
Nhưng ngay khi định cạo trọc, tay hắn bỗng dừng lại.
Trong lòng cứ có cảm giác khó chịu thế nào ấy.
Đây là tóc của hắn, tự dưng lại đưa không cho rùa bự thế này như thế... cảm thấy có chút không cam lòng. Con mắt là do Vân Tước Tử tiên tử để lại, bị rùa tai ương khổng lồ thu hồi cũng không có gì đáng nói, nhưng tóc lại là thứ mọc ra từ trên đầu hắn đấy!
Không đúng, những điều này đều không phải trọng điểm.
Tống Thư Hàng tự hỏi lòng mình, phát hiện nguyên nhân làm hắn cảm thấy không cam lòng không nằm ở đây.
Mặc dù hắn vốn có ý định cạo tóc nhưng là cạo trong sự tự nguyện chứ không phải cạo trong sự ép buộc, lúc này hắn chẳng khác gì đang bị rùa tai ương khổng lồ uy hiếp.
“Nếu ta có thực lực đánh bại rùa tai ương khổng lồ thì mái tóc dài màu lam này muốn để dài bao nhiêu thì để, muốn cột đuôi ngựa thì cột, muốn tết đuôi sam thì tết, muốn xõa thì xõa, muốn để theo phong cách HKT(*) thì để, nghìn vàng cũng khó mua được một cái gật đầu của ta.”
Nói tới nói lui cuối cùng vẫn là do hắn quá yếu.
Tống Thư Hàng thở dài. Hắn phải lý trí một chút, dù gì hắn cũng là một thanh niên từng làm một cây hành mấy trăm năm, một mình dầm mưa dãi nắng trên đỉnh núi kia mà. Cắt tóc rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết, sau này sẽ không phải chịu cảnh có vô số rùa tai ương khổng lồ đến cửa ghé thăm, lúc cần bỏ thì phải bỏ.
Mà giờ mới để ý, chỉ là cắt tóc thôi mà, sao hắn nghĩ nhiều thế nhỉ? Lẽ nào hôm nay hắn thức dậy sai tư thế? Sao tự dưng lại đa sầu đa cảm quá vậy? Hay là do thuộc tính lảm nhảm khi phụ thân Đậu Đậu vẫn chưa biến mất hoàn toàn?
Tống Thư Hàng lắc đầu không nghĩ vẩn vơ nữa, sau đó lại đưa tay chuẩn bị cắt tóc.
Mỹ nhân rắn công đức ở sau lưng cảm ứng được suy nghĩ của Tống Thư Hàng, cô chậm rãi giơ Xích Tiêu Kiếm trong tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào rùa tai ương khổng lồ.
“Khoan đã.”
Đúng lúc này, Bạch tiền bối vung cây công đức nói:
“Tóc là từ trên đầu Thư Hàng ngươi mọc ra, cớ gì phải tặng không cho tên này chứ?”
“Hư hư hư~~ đánh~~”
Tạo Hóa Tiên Tử lên tiếng.
Rùa tai ương khổng lồ trả lời:
“Sứ mệnh của ta là mang những vật thể bị khí tức bất hủ ảnh hưởng đi, hơn nữa bây giờ ta chỉ muốn tóc thôi mà.”
“Tóc cũng là tự Tống tiền bối nhà bọn ta nuôi ra, cớ sao phải tặng không cho ngươi? Nếu như thứ bị lây nhiễm không phải tóc mà là đầu thì sao hả? Lẽ nào cũng phải cắt đầu dâng lên cho ngươi à? Loại đạo lý trấn lột gì thế hả?”
Vũ Nhu Tử ở đằng sau quát to.
Tô thị A Thập Lục không lên tiếng, thế nhưng đoản đao trong tay đã được rút ra khỏi vỏ. Cô hít sâu một hơi, ánh mắt cùng nhìn chằm chằm vào rùa tai ương khổng lồ, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng màu vàng như ẩn như hiện.
Rùa tai ương khổng lồ im lặng, một lát sau nó trầm giọng nói:
“Ta phải mang tóc của hắn đi.”
“Vậy thì phải lấy thứ gì đó ra để đổi, giao dịch công bằng là chân lý được chư thiên vạn giới ủng hộ nhất.”
Bạch tiền bối vác đại thụ công đức chỉ về phía rùa tai ương khổng lồ:
“Nếu ngươi muốn cướp thì tới đây đánh một trận nào.”
Rốt cuộc trong cơ thể rùa tai ương khổng lồ có bộ phận cấu tạo đặc biệt nào giúp chúng nó thi triển thiên phú siêu thời không mạn bộ, thậm chí có thể thoát khỏi phòng tối thiên đạo?
Bạch tiền bối rất tò mò.
Hắn muốn tháo một con rùa tai ương khổng lồ ra để nghiên cứu.
Mọi người không biết sức chiến đấu của rùa tai ương khổng lồ thế nào, chúng nó vốn không phân chia cảnh giới. Nói không chừng chúng nói có thể bộc phát ra sức chiến đấu cấp cửu phẩm thậm chí là mạnh hơn.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến ý niệm muốn nghiên cứu cấu tạo cơ thể rùa tai ương khổng lồ của Bạch tiền bối.
Giết chết nó, giải phẫu tách rời nó ra, nghiên cứu cấu tạo đặc biệt trong cơ thể nó, biết đâu mình có thể dựa theo nguyên lý đó mô phỏng ra ‘siêu thời không mạn bộ’ hoàn chỉnh.
Hai mắt Bạch tiền bối sáng lên.
Lâu lắm rồi mới có khao khát nghiên cứu thế này, cũng lâu lắm rồi mới có dục vọng muốn đánh một trận cho ra trò thế này.
Bạch tiền bối giải phóng áp chế trên bản thân mình.
Lúc này Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử ở phía sau phát hiện mị lực trên người Bạch tiền bối bắt đầu tản ra xung quanh.
Một sự biến đổi không thể khinh thường.
Ánh mắt của ba người bị hấp dẫn, tập trung nhìn vào Bạch tiền bối một cách mất khống chế.
Do là phân thân nên điểm mị lực trên người Bạch tiền bối cũng không khủng bố đến mức làm ‘đất trời phai màu ảm đạm biến thành hai màu đen trắng, chỉ có mỗi Bạch tiền bối là sắc màu duy nhất’ như bản thể.
Nhưng sau khi phân thân giải phóng áp chế bản thân, điểm mị lực cũng tăng đến mức rất đáng sợ.
Ngay cả rùa tai ương khổng lồ cũng không khống chế được bản thân, ánh mắt bị hấp dẫn nhìn về phái Bạch tiền bối.
“Giao dịch công bằng hay là đại chiến một trận đều được, ta chơi tới cùng.”
Bạch tiền bối chậm rãi nói.
Đừng sợ hãi, xông lên đánh đi!
Sau khi đánh xong, để ta nghiên cứu ngươi một chút nào!
Rùa tai ương khổng lồ phát hiện không ngờ bản thân lại có năng lực giống như thuật đọc tâm, nó hiểu được suy nghĩ trong lòng của vị nhân loại đẹp kỳ lạ ở phía đối diện kia.
Chú thích:
(*) Dạo bước vượt thời không
(*) Từ gốc là 杀马特 (tạm dịch: Phong cách HKT), lấy từ chữ smart trong tiếng anh. Người theo trào lưu này thường thích bắt chước một cách mù quáng theo cách ăn mặc, tóc tai, ... của những ban nhạc rock Nhật Bản, nhìn khá dị hợm và khác người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận