Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1331: Tóc Của Ngươi Cực Kỳ Đáng Giá

Chương 1331: Tóc Của Ngươi Cực Kỳ Đáng Giá
“Ta hiểu rồi, vậy thì giao dịch công bằng đi.”
Rùa tai ương khổng lồ nói.
Không phải ta sợ, cũng không phải ta bị sắc đẹp mê hoặc đâu nhé, ta chỉ đưa ra quyết định chính xác nhất, đỡ tốn sức nhất thôi.
“Được, hãy xuất chiêu đi!”
Bạch tiền bối phân thân múa may cây công đức, trầm giọng nói.
Rùa tai ương khổng lồ:
“...”
Excuse me?
Vừa rồi ta không nói đánh, ta nói là giao dịch công bằng mà! Phải lắng nghe người ta nói chứ, à không, phải lắng nghe rùa ta nói chứ!
“Bạch tiền bối, vừa rồi rùa bự nói là giao dịch công bằng.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Ơ? Vậy à, vừa rồi ta cứ cho là nó muốn đánh, vô ý bỏ qua lời nó nói.”
Bạch tiền bối thu hồi cây công đức.
Rùa tai ương khổng lồ:
“...”
Hóa ra ngươi không nghe thấy ta nói gì à?
“Được rồi, giao dịch công bằng thì giao dịch công bằng. Mọi người cũng không phải con nít, đánh đánh giết giết lại mất tình cảm. Vậy xin hỏi rùa bự tiên sinh, ngươi định dùng thứ gì để đổi lấy tóc và lông mày của Thư Hàng?”
Bạch tiền bối nói.
Rùa tai ương khổng lồ:
“Nếu là lấy vật đổi vật thì ta có một thứ rất thích hợp. Trên lưng ta mọc ra một ít lông xanh, mặc dù không phải tóc nhưng hẳn là rất thích hợp để đổi tóc của ngươi.”
“Bọn ta không muốn lông xanh.”
Bạch tiền bối xua tay từ chối:
“Giao dịch công bằng, phải có thành ý một chút chứ!”
Rùa tai ương khổng lồ:
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Cho ta xem cấu tạo thân thể đặc biệt của ngươi đi, như vậy mới tính là có thành ý.”
Bạch tiền bối nói.
Rùa tai ương khổng lồ:
“Cho dù là ta, nếu bị cắt ra cho người xem cấu tạo cơ thể thì cũng sẽ chết đấy.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Con rùa tai ương khổng lồ này dễ dãi quá rồi thì phải?
Mặc dù con rùa bự lúc trước biết giả ngu nhưng là một tên nóng nảy khó tính, vừa ra sân đã cắn nát thuyền tiên của Bạch tiền bối.
Còn con này lại biết trả giá với Bạch tiền bối luôn á?
“Được rồi, bớt giá lần nữa. Lấy một cái mai rùa ra đổi, thế nào hả? Ta nhớ trong tổ hợp pháp khí tam thập tam thú cũng cần mai rùa.”
Bạch tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng giơ tay lên nói:
“Bạch tiền bối, có mai rùa rồi.”
“Thu gom nhanh thật đấy, vậy thì đổi cái khác. Trong tay ngươi có tài liệu luyện khí từ bát phẩm trở lên không? Phải là một loại trong ba mươi ba thần thú. À... còn phải trừ chín loại đã kiếm được nữa.”
Sau đó Bạch tiền bối liệt kê ra hai mươi bốn loại tài liệu luyện khí còn thiếu.
“Trong tay ta có một cặp sừng hươu, hẳn là từ bát phẩm trở lên.”
Rùa tai ương khổng lồ suy nghĩ một lát rồi trả lời.
Sau khi nói xong, rùa bự lại chờ Bạch tiền bối trả lời.
Bạch tiền bối không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào rùa bự.
Một lúc lâu sau.
“Hết rồi à?”
Bạch tiền bối nhìn rùa tai ương khổng lồ với vẻ khó tin.
Rùa tai ương khổng lồ gật đầu:
“Trong số những tài liệu mà ngươi liệt kê ra thì ta chỉ có sừng hươu thôi.”
“Thật là uổng phí thiên phú siêu thời không mạn bộ của tộc các ngươi, có thiên phú này, đi dạo đại một vòng là có thể nhặt được rất nhiều tài liệu, vậy mà trong tay ngươi chỉ có một loại...”
Bạch tiền bối trả lời.
Rùa tai ương khổng lồ:
“...”
Đi dạo đại một vòng là có thể nhặt được rất nhiều tài liệu sao? Ta nắm giữ thiên phú siêu thời không mạn bộ từ nhỏ, nhưng đến giờ chưa từng nghe chuyện này đấy.
“Đâu phải cứ thi triển thiên phú siêu thời không mạn bộ là xông được vào bảo khố đâu. Vũ trụ rộng lớn như vậy, lúc bọn ta thi triển thiên phú siêu thời không mạn bộ, tỷ lệ gặp được bảo vật rất nhỏ.”
Rùa tai ương khổng lồ giải thích.
Bạch tiền bối không nói gì nữa, hắn thu hồi cây công đức, tiếp đó thân hình hắn lại trở nên trong suốt.
Ngay sau đó, Bạch tiền bối bỗng xuất hiện ở vị trí cách xa chỗ cũ mấy nghìn mét.
Đồng thời trong tay hắn đang giữ một khối thiên thạch khổng lồ.
Bạch tiền bối đưa tay bổ khối thiên thạch này ra.
Sau khi thiên thạch bị cắt, để lộ ra hai loại khoáng thạch một đỏ một xanh lục ở bên trong.
“Thái Thanh Tinh Kim và Húc Nhật Kim cộng sinh của nó à... Cũng được, có thể dùng loại khoáng thạch cộng sinh này để chế tạo song kiếm thư hùng.”
Nói xong, Bạch tiền bối bình tĩnh cất hai loại khoáng thạch kia vào.
Rùa tai ương khổng lồ:
“!!!”
Ta nắm giữ thiên phú siêu thời không mạn bộ từ nhỏ, sao trước giờ chưa từng gặp được chuyện tốt thế này chứ?
“Sau này phải cố gắng nhiều hơn đấy.”
Bạch tiền bối kích lệ rùa bự, sau đó hắn lại quay qua nói với Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, tóc là của ngươi, muốn đổi hay không thì ngươi tự quyết định đi.”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Đổi!”
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tóc mình lại đáng giá như vậy.
Tóc của ngươi cực kỳ đáng giá, đợi tóc ngươi dài đến eo là có thể đổi được tài liệu luyện khí cấp bát phẩm, đừng tùy tiện lãng phí tóc đấy nhé!
Rùa tai ương khổng lồ há miệng phun ra một cặp sừng hươu cực to, chỉ một chiếc sừng hươu thôi đã to hơn thân thể Tống Thư Hàng rồi.
Tống Thư Hàng đưa tay chém tận chân mái tóc dài của mình.
Mái tóc dài màu lam như tấm áo choàng rơi xuống, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy đầu nhẹ hẳn. Mang mái tóc vừa dài vừa dày như vậy ở trên đầu thật sự rất nặng.
“Y nha~ ba nghìn sợi phiền não~ y y nha~ nhẹ nhõm~ nha nha nha.”
Tạo Hóa Tiên Tử ôm hông Tống Thư Hàng cất giọng hát, nhưng do nhân cách A của cô không hoàn chỉnh, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Bài hát này cô chỉ hát một câu, phần sau đều là ‘y y nha’.
Cạo xong tóc xanh, lại cạo đến lông mày và lông mi.
Lúc này Tống Thư Hàng trở thành một anh trọc, đầu bóng láng.
Một tay giao tóc, một tay giao sừng.
Rùa tai ương khổng lồ lấy được vật thể bị khí tức bất hủ ảnh hưởng mà nó muốn.
Còn Tống Thư Hàng thì lấy được một cặp sừng hươu cấp bát phẩm cực to. Cặp sừng hươu này, mỗi chiếc có thể luyện chế ra một cây cung Cự Lộc Lão Quân Cường.
Hai chiếc sừng hươu vừa đủ luyện ra một cặp.
“Giao dịch hoàn thành.”
Rùa bự thu hồi mái tóc dài, lông mày và lông mi màu xanh, sau đó thân hình nó trở nên hư ảo, biến mất ngay tại chỗ.
Con này rùa tai ương khổng lồ này tốt tính đến lạ, đúng là bôi nhọ danh tiếng của tộc rùa tai ương khổng lồ.
“Tiếc thật.”
Bạch tiền bối lẩm bẩm nói.
Tô thị A Thập Lục thở phào nhẹ nhõm, chắc vượt qua nguy cơ rồi nhỉ?
Khi ở chung với Bạch tiền bối, nguy cơ và thu hoạch luôn tỉ lệ thuận với nhau, vừa kích thích lại vừa thỏa mãn.
“Tống tiền bối, lần trước lúc ta gặp ngươi, ngươi cũng trọc đầu. Lần này ngươi lại trọc đầu nữa rồi.”
Vũ Nhu Tử nói.
“Không sợ, xem ta đây.”
Tống Thư Hàng lặng lẽ vận chuyển tăng phát thuật do Tạo Hóa Pháp Vương truyền cho.
Ngay sau đó, tóc hắn lại mọc ra.
Tóc mọc rất nhanh, chớp mắt đã dài đến bắp chân.
Tóc vừa dài vừa dày, rất nặng.
Tống Thư Hàng có cảm giác đầu mình chùng xuống, đồng thời lòng hắn cũng chùng xuống theo.
Tống Thư Hàng vội đưa tay nắm lấy một lọn tóc dài kéo đến trước mắt.
Sau đó hắn thấy được màu của biển, màu xanh lam.
Định mệnh!
Mái tóc trước là do bị con mắt Vân Tước Tử ảnh hưởng nên mới có màu xanh lam, còn mái tóc lần này mọc ra nhờ hắn thi triển tăng phát thuật mà, tại sao cũng là màu lam chứ?
Lẽ nào gen của ta cũng bị ảnh hưởng, từ gen tóc đen bị đổi thành gen tóc xanh luôn rồi?
Kiểu tóc xanh thế này nếu ở trên đầu tiên tử đương nhiên rất đẹp, nhưng một nam tử lại nhuộm một đầu tóc xanh, rất thử thách ánh mắt người nhìn.
“Lại mọc tóc giống của Vân Tước Tử à?”
Bạch tiền bối ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại triệu hồi cây công đức, vào tư thế sẵn sàng.
Vũ Nhu Tử nói:
“Tống tiền bối này, có phải tóc của ngươi lại đổi được thêm một cặp tài liệu cấp huyền thánh bát phẩm nữa không? Cứ thế này ngươi chỉ cần đi bán tóc cũng đủ giàu to rồi.”
Tô thị A Thập Lục lắc đầu:
“Con rùa tai ương khổng lồ vừa rồi rất dễ nói chuyện, hẳn là một trường hợp ngoại lệ. Nếu là một con nào đó nóng tính thì sợ rằng phải đại chiến một trận ấy chứ.”
“Thôi để ta cạo sạch đi thì hơn, không khéo lại dụ rùa tai ương khổng lồ tới nữa.”
Tống Thư Hàng thở dài, đưa tay cạo sạch đầu tóc dài mới vừa mọc ra.
Bạch tiền bối suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thư Hàng, đưa mớ tóc đó cho ta đi.”
Tống Thư Hàng ngoan ngoãn giao mái tóc xanh vừa dài vừa dày ra, đồng thời hỏi:
“Tiền bối lấy chúng làm gì?”
“Chờ chúng ta kết thúc hoạt động đào bảo trong phòng tối, nếu không thể thông qua lỗ hổng trên tường ngăn để rời khỏi phòng tối, vậy thì phải dựa vào mớ tóc này dụ một con rùa tai ương khổng lồ tới. Đến lúc đó, chúng ta có thuận lợi rời khỏi phòng tối hay không còn phải xem tóc của ngươi có sức hấp dẫn lớn thế nào.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng gật đầu.
...
Bạch tiền bối mang Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử về lại chỗ lỗ hổng trên bức tường không gian vòng tròn hình rắn.
Nãy giờ trong lỗ hổng lại phun ra không ít thứ. Bạch tiền bối mang theo ba người Tống Thư Hàng bắt đầu tìm bảo vật trong đống lộn xộn kia.
Nhưng tạm thời không tìm thấy tài liệu luyện khí nào mà tổ hợp pháp khí tam thập tam thú cần nữa.
Vật chất phun từ trong lỗ hổng ra rất nhiều cũng rất hỗn tạp, cực kỳ đa dạng nhưng phần lớn đều là rác rưởi theo như nhận định của Bạch tiền bối, không đáng giá thu gom.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Trong phòng tối không phân chia ngày đêm.
Tống Thư Hàng cảm thấy hơi mệt mỏi, dù gì hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện kích thích, hắn đã tiêu hao rất nhiều sức lực cũng như tinh thần.
Bạch tiền bối lấy ra một chiếc máy kéo tay cầm, treo máy kéo lên trên Lưu Tinh Kiếm. Tống Thư Hàng nằm trong đầu xe nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Vũ Nhu Tử tiếp tục chơi trò tầm bảo với Bạch tiền bối.
A Thập Lục đứng ở đằng xa nhìn về phía Tống Thư Hàng, thấy hắn ngủ rất say nên cũng không đến quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
...
Không biết qua bao lâu, Tống Thư Hàng thức tỉnh.
Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một thế giới tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón.
“Đây là đâu? Bạch tiền bối, A Thập Lục, Vũ Nhu Tử?”
Tống Thư Hàng cất tiếng gọi.
Nhưng Bạch tiền bối và hai người kia lại không trả lời hắn.
Hơn nữa hắn cũng không cảm ứng được khí tức của ba người ở quanh đây.
Chuyện gì thế này? Bạch tiền bối và hai người kia đi đâu rồi?
Tại sao chỉ có mình ta bị bỏ lại đây chứ?
Tống Thư Hàng đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Còn một vấn đề nữa, đáng lẽ thế giới phòng tối thiên đạo không thay đổi kia mà? Tại sao giờ lại tối thế này?
Tống Thư Hàng đứng dậy thử bước một bước.
Một bước ra, hắn cảm giác được chân mình vừa đá trúng thứ gì đó.
Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, đồng thời ý niệm chợt động, ngón tay do ánh sáng công đức ngưng tụ thành trên bàn tay trái của hắn sáng rực lên, chiếu sáng xung quanh.
Nhờ vào ‘thuật thái dương chỉ, sáng chói mắt’, Tống Thư Hàng thấy được thứ mà mình vừa đá trúng.
Đó là một bắp đùi... thoạt nhìn hẳn là chân của nữ.
Sắc mặt Tống Thư Hàng rất khó xem.
Sau đó hắn lại quay đầu nhìn xung quanh.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, hắn sững sốt không nói nên lời.
Khắp nơi đều là các bộ phận trên cơ thể người.
Có ngón tay, có cánh tay, có bắp đùi, đủ các bộ phận thân thể, nơi này chẳng khác gì một lò mổ.
Nhiều thân thể không hoàn chỉnh thế này, rốt cuộc đã có bao nhiêu người bị phân thây?
Lửa giận bùng lên trong lòng Tống Thư Hàng.
Cho dù là người tốt tính thế nào đi chăng nữa, khi thấy cảnh tượng tàn nhẫn thế này cũng sẽ nổi giận.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên thấy được nửa cái đầu lâu.
Trên đầu lâu có tóc dài màu lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận