Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1332: Quyết Định Không Thể Tưởng Tượng Nổi

Chương 1332: Quyết Định Không Thể Tưởng Tượng Nổi
Nửa cái đầu lâu này chỉ còn lại từ phần trán trở lên, nhưng mái tóc dài màu lam mang tính đặc trưng kia, Tống Thư Hàng không thể nào quên được. Dù sao trước đó hắn cũng có một mái tóc dài màu lam đẹp như vậy, vừa dài vừa dày hệt như một tấm áo choàng.
Nhưng đầu lâu này chắc chắn không phải của hắn, vậy lẽ nào là đầu của Vân Tước Tử ư?
Song do sự tồn tại của phòng tối thiên đạo mà nhưng ký ức liên quan đến Vân Tước Tử đã trở nên rất mơ hồ.
Vân Tước Tử tiên tử chết rồi ư?
Tống Thư Hàng giơ tay trái lên, ánh sáng thái dương chỉ phát ra đến mức lớn nhất, nhờ đó hắn thấy rõ toàn cảnh xung quanh.
Ngay sau đó, hắn thấy được càng nhiều tóc màu lam cùng với càng nhiều các bộ phận cơ thể tách rời.
Cảnh tượng nơi này chẳng khác gì chốn địa ngục.
Nhưng điều quỷ dị là nơi này lại không hề có chút mùi máu tanh nào.
“Rốt cuộc đây là đâu thế này?”
Tống Thư Hàng cau mày thầm nói.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn ngồi xổm xuống, đặt tay lên một cánh tay trắng nõn gần đó. Lúc này găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ trên bàn tay phải của hắn không có ở đây.
Không chỉ găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ mà cả quần áo và những pháp bảo khác trên người hắn đều không có.
Tống Thư Hàng chạm vào cánh tay kia, phát hiện cánh tay vẫn ấm giống như cánh tay người sống.
“Bí pháp giám định.”
Tống Thư Hàng khẽ hô.
Phù văn màu vàng bay ra khỏi đôi mắt hắn, đáp xuống cánh tay trắng nõn kia. Đúng vậy, là đôi mắt. Hắn phát hiện con mắt trái của bản thân đã mọc lại rồi.
Sau khi trả giá bằng mấy vết thương trên cánh tay, kết quả giám định truyền vào trong đầu hắn.
[Tay phải của Huyền nữ Môn Vân Tước Tử: Là một bộ phận đã từng thuộc về thân thể Vân Tước Tử. Do bị lực lượng bất hủ ảnh hưởng, cánh tay này đã lây nhiễm một chút thuộc tính bất hủ. Cho dù rời khỏi thân thể Vân Tước Tử, cánh tay này cũng sẽ không thối rữa.
Cũng vì bị lực lượng bất hủ ảnh hưởng, sau khi rời khỏi thân thể chủ nhân Vân Tước Tử, cánh tay này sẽ dẫn rùa tai ương khổng lồ tới, sau đó sẽ bị rùa tai ương khổng lồ nuốt vào bụng. Lúc giữ nó, xin hãy chú ý an toàn.]
Thông tin mà bí pháp giám định truyền đến lần này rất giống với lần giám định con mắt Vân Tước Tử, chỉ khác một điều lần trước là ‘lực lượng thần bí’, còn lần này đã đổi thành ‘lực lượng bất hủ’.
Nguyên nhân có sự thay đổi này là vì lúc rùa tai ương khổng lồ ra sân có nhắc đến việc thu hồi vật thể bị khí tức bất hủ ảnh hưởng.
“Nói cách khác, bất cứ bộ phận nào tách khỏi thân thể Vân Tước Tử đều sẽ nhiễm khí tức bất hủ. Nguồn gốc của lực lượng bất hủ chính là Vân Tước Tử.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Mọi người đều biết vạn vật trong chư thiên vạn giới đều có lúc kết thúc.
Dù là Kiếp Tiên cửu phẩm, thọ nguyên dài đến mức phải dùng trăm triệu làm đơn vị thì cuối cùng cũng sẽ có ngày chết đi. Trừ khi là người ngưng tụ ra đạo của bản thân, trở thành Trường Sinh Giả thì mới không cần lo lắng về thọ nguyên.
Nhưng dù là Trường Sinh Giả cũng không thể tồn tại bất hủ, Trường Sinh Giả cũng sẽ chết.
Trong chư thiên vạn giới chỉ có một vị tồn tại bất hủ bất diệt, đó chính là thiên đạo.
“Lẽ nào Vân Tước Tử tiên tử là thiên đạo? Không đúng, không đúng, thiên đạo trước kia chắc chắn không phải là Vân Tước Tử tiên tử.”
Tống Thư Hàng nói.
Mặc dù ký ức liên quan đến Vân Tước Tử rất mơ hồ, nhưng dựa vào ký ức liên quan đến Thánh Nhân Nho gia hắn có thể đoán ra được, Vân Tước Tử cũng không tham gia tranh đoạt chức vị thiên đạo với Thánh Nhân Nho gia.
Trong lúc suy nghĩ Tống Thư Hàng lại lần lượt giám định hai đùi, nửa cái đầu lâu cùng với một số bộ phận khác.
Kết quả giám định đều giống nhau, tất cả bộ phận thân thể ở đây đều là bộ phận trên cơ thể của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử.
“Rốt cuộc Vân Tước Tử tiên tử đã trải qua bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách mới tích cóp được nhiều bộ phận thân thể thế này chứ.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Dựa theo nhưng thông tin nắm được trước mắt có thể suy ra những điều sau, chẳng biết tại sao trên người Vân Tước Tử tiên tử lại xuất hiện lực lượng bất hủ. Do bị lực lượng bất hủ ảnh hưởng, mỗi một bộ phận tách rời khỏi thân thể cô đều trở thành vật phẩm nguy hiểm.
Mà giống như suy đoán của Bạch tiền bối, rùa tai ương khổng lồ chính là chuyên gia đi thu hồi những bộ phận tách khỏi thân thể Vân Tước Tử.
Vậy ai đã tạo ra tộc rùa tai ương khổng lồ đây?
“Thế giới này thật hỗn loạn.”
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương.
Vào học kỳ trước, hắn vẫn còn là một cậu sinh viên ngây thơ đáng yêu, chẳng thể ngờ rằng đến nửa năm sau bản thân lại tiếp xúc với một thế giới ly kỳ mới mẽ thế này.
Đúng lúc này, đột nhiên trên cánh tay Tống Thư Hàng lại xuất hiện mấy vết thương.
“Ơ?”
Tống Thư Hàng ngơ ngác nhìn tay mình.
Mình đâu có tiếp xúc với vật thể thi triển bí pháp giám định nữa, tại sao đột nhiên lại chảy máu thế này?
Chẳng lẽ chảy máu nhiều quá nên thành bản năng của thân thể luôn rồi ư?
Lúc hắn đang suy nghĩ, trong đầu bỗng xuất hiện một đoạn tin tức, là thông tin do bí pháp giám định truyền tới.
[Bá Tống Huyền Thánh thể sống lại: Bạch Thánh dùng mắt Vân Tước Tử + mắt Bá Tống Huyền Thánh làm tài liệu chế tạo chính, dung hợp với phương pháp luyện chế của pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh, chế tạo ra pháp khí sống lại trước nay chưa từng có.]
Đệch mợợợợợợợợ!
Bá Tống Huyền Thánh thể sống lại á?
Chuyện gì thế này?
Ta chết rồi ư?
Excuse me?
Ai đến nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bình tĩnh, phải bình tĩnh! Ta là người đàn ông từng làm cây hành mấy trăm năm trên đỉnh núi, một thân một mình chịu đựng gió dập mưa vùi.
Đây chính là lúc cho đạo tâm cứng như sắt thép ra sân biểu diễn tài năng.
Tống Thư Hàng ép buộc bản thân phải bình tĩnh.
“Thảo nào khi mình tỉnh dậy, phát hiện phòng tối thiên đạo đều thay đổi. Thảo nào mình không cảm ứng được khí tức của Bạch tiền bối, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử. Thảo nào trên người mình chẳng có bất kỳ món pháp khí nào.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Thì ra hắn không còn ở trong phòng tối thiên đạo nữa, bây giờ hẳn là hắn đang ở trong bụng của rùa tai ương khổng lồ, hèn gì nơi này có nhiều bộ phận thân thể của Vân Tước Tử tiên tử đến vậy. Những bộ phận thân thể này đều là do rùa tai ương khổng lồ thu gom từng chút một mà có.
“Nhưng không khoa học chút nào, tại sao mình lại sống lại chứ?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn nhớ trước đó bản thân đang nằm ngủ trong đầu xe máy keo tay quay của Bạch tiền bối mà, đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên chết rồi?
Đột tử?
Không thể nào, thể chất của hắn mạnh như vậy, không lý gì lại bị đột tử.
Nhìn trời, rốt cuộc sao ta lại chết vậy?
Lẽ nào máy kéo tay quay của Bạch tiền bối gặp tai nạn giao thông? Hay là lại có rùa tai ương khổng lồ đột nhiên xuất hiện, há miệng cắt đứt người hắn?
Không đúng, sau khi cắt tóc với lông mày đi, đáng lẽ trên người hắn không còn vật gì bị khí tức bất hủ ảnh hưởng nữa mới đúng.
Hơn nữa cho dù đúng là bị rùa bự đột nhiên cắn chết, hắn sẽ bị đau mà tỉnh dậy, đáng lẽ phải có ấn tượng ngay trước khi chết mới đúng.
“Muốn biết rõ mình đã chết như thế nào thì phải nghĩ cách liên lạc với Bạch tiền bối. Việc đầu tiên cần làm bây giờ là mình phải ra khỏi bụng rùa tai ương khổng lồ. Nếu rùa tai ương khổng lồ đã ra khỏi phòng tối thiên đạo, vậy mình có thể về hiện thế luôn, sau đó lại nghĩ cách liên lạc với Bạch tiền bối bản thể.”
Tống Thư Hàng vạch ra kế hoạch cho bản thân.
Nghĩ tới đây, hắn vỗ lên mặt một cái để bản thân tỉnh táo hơn, sau đó chuẩn bị nghĩ cách ra khỏi bụng rùa bự.
Ngay lúc hắn giơ tay vỗ mặt, trên cánh tay lại xuất hiện vết thương mới.
Lại nữa à?
Không có găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ và găng tay tình yêu Mộc Ngưu kiếm khách quả nhiên rất phiền.
Bí pháp giám định khởi động lần nữa, lại có kết quả giám định mới truyền vào trong đầu Tống Thư Hàng.
[Bá Tống Huyền Thánh thể sống lại (dự bị): Pháp khí sống lại do Bạch Thánh chế tạo ra bị rùa tai ương khổng lồ nuốt mất, lại vì một loạt trùng hợp, pháp khí sống lại tiếp xúc với lượng lớn bộ phận thân thể của Vân Tước Tử, bị kích hoạt trước thời hạn.]
Trong kết quả giám định lần này nhiều thêm hai chữ (dự bị), hơn nữa... bị kích hoạt trước thời hạn là sao?
Ý là bản thể của mình chưa chết nhưng pháp khí sống lại lại bị kích hoạt ư?
Chuyện quái gì thế này?
Như vầy chẳng khác gì ta chưa chết mà lại bỏ ta vào trong quan tài rồi đưa xuống mộ.
Vậy bản thể của ta phải làm sao đây?
Bây giờ ta bị ép sống lại, vậy bản thể của ta thì thế nào? Bản thể của ta sẽ chết ư?
Trong lòng Tống Thư Hàng rối như tơ vò.
“Trong tình huống thế này, về thế giới hạch tâm trước đã rồi tính tiếp!”
Tống Thư Hàng đưa tay, thử kết nối với thế giới hạch tâm, xem thử rùa tai ương khổng lồ có trở về hiện thế hay không.
Thế giới hạch tâm thuận lợi mở ra.
Đây là tiểu thế giới do thiên đạo đời thứ ba tạo ra, ẩn chứa rất nhiều điều thần bí, thân thể rùa tai ương khổng lồ không thể chặn được nó.
Sau khi thế giới hạch tâm mở ra, Tống Thư Hàng nhấc chân bước vào.
Nhưng mới bước chân trái tiến vào thế giới hạch tâm, hắn bỗng dừng lại.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn các bộ phận thân thể của Vân Tước Tử rải rác khắp nơi trong cơ thể rùa tai ương khổng lồ, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Lát sau, hắn đã đưa ra một quyết định mà chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ý niệm chợt động, Tống Thư Hàng thu hết tất cả bộ phận thân thể của Vân Tước Tử trong bụng rùa tai ương khổng lồ mang đi.
Hắn dời những bộ phận thân thể của Vân Tước Tử này đến dưới chân của ngọn núi đao kiếm trong thế giới hạch tâm.
Sau khi thu gom xong, Tống Thư Hàng vỗ tay một cái, trở về thế giới hạch tâm.
Thân thể hắn cũng xuất hiện dưới chân núi.
Đám Kiếm Cổ Vô Hình mà Bạch tiền bối nhờ nuôi đã an cư lạc nghiệp ở đây, sinh sống quanh đỉnh núi Đao Kiếm.
Tống Thư Hàng ngồi dưới chân núi, nhìn những bộ phận thân thể của Vân Tước Tử chất đống như một ngọn núi nhỏ ở trước mặt mà đau não không thôi.
Vừa rồi đầu óc hắn chập mạch, tự dưng lại dọn hết đống này về, giờ biết xử lý thế nào đây.
Do bị lực lượng bất hủ ảnh hưởng, những bộ phận thân thể của Vân Tước Tử này sẽ không thối rữa, vẫn ở trạng thái hệt như khi còn sống.
Hơn nữa không được để lộ những thứ này ra ngoài. Một khi mang ra khỏi thế giới hạch tâm, rùa tai ương khổng lồ sẽ tìm tới cửa ngay.
Thậm chí... dù để chúng trong thế giới hạch tâm cũng chưa chắc đã an toàn.
Ngay cả phòng tối thiên đạo mà rùa tai ương khổng lồ cũng có thể thoát khỏi, không chừng chúng có thể xông vào thế giới hạch tâm của hắn thì sao?
Chỉ cần sơ ý chút thôi, hắn sẽ gặp rắc rối cực lớn.
“Hay là chờ đến khi gặp lại Vân Tước Tử tiên tử, mình trả hết đống này lại cho cô ấy nhỉ?”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Vân Tước Tử tiên tử, ta có vài món đồ muốn tặng cho cô, mong là cô sẽ thích.
Thấy chưa nào? Chính là những thứ này nè~~
Một đống lớn cánh tay, bắp đùi cùng với những bộ phận thân thể khác. Không sai, những thứ này đều là bộ phận thân thể mà cô đã từng vứt bỏ, bây giờ ta trả lại chúng cho cô đấy.
Không cần cảm ơn ta, ta là Lôi Phong sống của thời hiện đại.
Tưởng tượng xong, Tống Thư Hàng vỗ trán một cái.
Vân Tước Tử tiên tử sẽ điên lên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận