Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1340: Đây chắc chắn là Lục Tu giả

Chương 1340: Đây chắc chắn là Lục Tu giả
Cảnh giới của Tống Thư Hàng còn cách ‘bất hủ’ xa lắm. Hắn cũng không biết ‘bất hủ’ thật sự là như thế nào, tất cả những thứ liên quan tới bất hủ đều là tự tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy khúc xương nhỏ này, trong đầu hắn bất chợt hiện lên khái niệm ‘bất hủ’.
“Trong chư thiên vạn giới, không phải chỉ có thiên đạo mới là bất hủ thôi sao? Vậy mẩu xương nhỏ trong cơ thể Vân Tước Tử tiên tử là sao đây?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc.
Đây là căn nguyên cho sự bất tử của cô ấy sao?
Bùm bùm bùm bùm ~~
Trong biển sấm sét, pháo laser liên tục bắn xuống mẩu xương đó. Vậy mà mẩu xương kia lại cứ như đang ngâm xà phòng, không mảy may thương tổn chút nào, ngược lại còn thêm bóng loáng.
Thiên kiếp tiếp tục đánh thêm mười giây nữa mới ngừng lại.
Người bị thiên kiếp oanh tạc đến mức chỉ còn sót lại có một mẩu xương như Vân Tước Tử hiển nhiên đã bị thiên kiếp nhận định là một tiên tử chết. Thiên kiếp kết thúc, thế giới thiên kiếp bắt đầu biến mất.
Tống Thư Hàng thờ phào nhẹ nhõm:
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Hắn ra ra vào vào thế giới thiên kiếp của Vân Tước Tử hai lần liền, đồng thời tăng một mạch hai tiểu cảnh giới.
Nếu như còn ở lại nữa, nói không chừng sẽ ngưng tụ luôn cả chín tiên cốt mất.
Thế giới thiên kiếp sụp đổ, hoàn toàn biến mất.
Cơ thể của Tống Thư Hàng lại bị đưa ra khỏi thế giới thiên kiếp một lần nữa.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi Tống Thư Hàng sắp biến mất, một cây trường mâu ngưng tụ lại giữa biển sấm sét trong không trung rồi lao thẳng về phía hắn.
Tống Thư Hàng hoàn toàn không tránh kịp.
Trường mâu bay vụt tới, đâm trúng eo, xuyên thấu qua sườn hắn.
“Ôi eo của ta!”
Tống Thư Hàng kêu thảm.
Đánh người không đánh mặt, đâm người không đâm eo, Tống Thư Hàng rất chú ý bảo vệ phần eo của mình, luôn cẩn thận phòng bị. Nhưng lần này khi cơ thể của hắn không thể động đậy được, thoáng cái đã bị đâm trúng eo.
Ý thức của hắn hoảng hốt một hồi.
Sau khi ra khỏi thế giới thiên kiếp, thế giới hạch tâm lập tức thu hắn vào, đưa tới bên bờ suối nguồn sự sống.
Suối nguồn sự sống chảy vào vết thương của Tống Thư Hàng, điều trị thương thế bên hông của hắn.
Máu của Tống Thư Hàng chảy đầy đất.
“Ngươi bị sao thế?”
Sở các chủ chau mày hỏi.
“Bị thiên kiếp đánh lén, cũng may đòn cuối cùng thiên kiếp không xuất ra uy lực bát phẩm trở lên, nếu không thì ta đã nổ tan xác rồi.”
Tống Thư Hàng đau tới nhe răng.
Hay là do cái đuôi nhỏ như hắn đi theo Vân Tước Tử Tiên Tử vào thế giới thiên kiếp hai lần liền nên bị thiên kiếp nhớ mặt, cuối cùng thưởng cho hắn một phát nhỉ?
Thương thế ở bụng từ từ lành lại, kết hợp với Trình Lâm Tự Dũ Pháp và viên đan dược mà Vân Tước Tử cho hắn uống, đến cả cái eo bị đâm thủng cũng dần dần hồi phục. Cơ thể dự bị của Bá Tống Huyền Thánh này có năng lực tự chữa lành mạnh hơn bản thể của hắn nhiều.
“Vẫn ổn, eo lành lại rồi. Bằng không trở thành thằng đàn ông một thận thì đắng lòng lắm.”
Tống Thư Hàng nói.
Lần này sau khi ra khỏi thế giới thiên kiếp, ngoại trừ việc thực lực thăng lên một cấp, tất cả các tôi thể công pháp đều cường hóa một tiểu cảnh giới, Tống Thư Hàng ẩn ẩn cảm thấy phạm vi hoạt động của mình mở rộng hơn một chút.
Ban đầu cơ thể dự bị của Bá Tống Huyền Thánh này có một phạm vi hoạt động rất rõ ràng, một khi cách xa ngọn núi đao kiếm một nghìn mét thì sẽ bị cưỡng chế mất đi ý thức.
Tống Thư Hàng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến đống bộ phận cơ thể của Vân Tước Tử.
Pháp khí hồi sinh chịu ảnh hưởng từ khí tức của các bộ phận cơ thể Vân Tước Tử nên mới bị kích hoạt trước. Vì thế, nhục thân của hắn cũng chịu ảnh hưởng, phạm vi hoạt động hạn chế cũng là chuyện có thể hiểu được.
Mà bây giờ, hắn đang đứng ở suối nguồn sự sống, khoảng cách đã vượt quá một nghìn mét nhưng lại không bị ngất đi.


Đầu của Sở các chủ bơi lội linh hoạt trong nước, bơi đến chỗ đầu ra của suối nguồn sự sống.
“Diệp Tư vẫn ổn chứ?”
Cô hỏi.
Tống Thư Hàng đáp:
“Diệp Tư vẫn ổn, đang nhận truyền thừa của mẹ cô ấy nên ở trong trạng thái bế quan. Ố? Sở các chủ còn nhớ ta à?”
Bản thể của hắn bị giam trong phòng tối của thiên đạo, kí ức của tất cả mọi người đều trở nên trong suốt, đáng lẽ không ai nhận ra hắn mới đúng chứ.
Nhưng hình như Sở các chủ vẫn nhớ hắn thì phải?
“Ta nhớ ngươi là chuyện lạ lắm à?”
Sở các chủ hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng nghĩ một lúc rồi nói:
“Có lẽ là do thế giới hạch tâm!”
Trên gương mặt Sở các chủ đầy vẻ nghi hoặc.
“Mọi chuyện là thế này, hiện giờ bản thể của ta đang bị giam trong phòng tối của thiên đạo, điều này dẫn đến việc tất cả mọi người đều quên đi sự tồn tại của ta.”
Tống Thư Hàng kể lại cho Sở các chủ mọi chuyện xảy ra hôm nay.
“Thì ra là thế.”
Sở các chủ đáp, sau đó cô lại hỏi:
“Mấy hôm nay ngươi đang bận chuyện gì thế? Ta thấy cảnh giới của ngươi vẫn đang là tứ phẩm, sao tự nhiên lại dính tới thiên kiếp thế?”
“Chính bản thân ta còn thấy khó hiểu đây, tự nhiên lại bị cuốn vào thiên kiếp của một vị tiền bối. Giờ cảnh giới tăng vù vù không dừng lại được, ta sắp điên tới nơi rồi.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Sở các chủ: “…”
Trước giờ cô chưa từng thấy người nào khoe khoang mà lại thoát tục như Tống Thư Hàng, làm như cảnh giới tăng vù vù là chuyện thê thảm lắm vậy.
“Ta muốn luyện chế thành công pháp khí tổ hợp tam thập tam thú trước khi tấn thăng lên cảnh giới ngũ phẩm. Nhưng bây giờ ta còn thiếu tận chín loại nguyên liệu nữa. Hơn nữa phần lớn nguyên liệu còn đang ở chỗ bản thể, không thể chuyển ra được. Thật là đáng tiếc, vốn ta còn định tìm cách trao đổi, lấy vật đổi vật, thu thập đủ cả chín loại nguyên liệu bát phẩm còn lại.”
Tống Thư Hàng ảo não nói.
Sở các chủ: “…”
Tên nhóc này định luyện chế toàn bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú bằng nguyên liệu bát phẩm ư? Hơn nữa chỉ còn thiếu có chín loại thôi á?
Tên này đang khoe khoang với mình đấy à.
“Nếu như có thể một lần tìm được tất cả chín loại nguyên liệu bát phẩm kia, rồi có thêm thêm một đội Lục Tu Tiên Tử luyện chế pháp khí hộ ta thì đúng là tuyệt cú mèo.”
Tống Thư Hàng cười hì hì nói.
Đã ra khỏi thế giới thiên kiếp rồi, hắn cũng có thể tự ảo tưởng ra mấy việc tốt đẹp.
Trong khi Tống Thư Hàng đang nói, tự nhiên có một giọng nói vang lên bên tai hắn:
“Yo, Thư Hàng. Ra khỏi phòng tối của thiên đạo rồi à? Nếu ngươi ở đây thì tốt rồi, vết thương trên người hai người bạn của ngươi khỏi hẳn rồi nè, ta đã dịch chuyển họ đến thế giới hạch tâm của ngươi rồi đấy.”
“Bạn ư?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.
Lúc này, đột nhiên có hai thân ảnh từ trên trời giáng xuống.
“A a a, đùa kiểu gì thế, vừa ra đã chơi bungee.”
Tứ Tu Bạch Ngọc Sư Tử hét lên thảm thiết.
Thất Tu Tôn Giả… À lúc này có lẽ nên gọi là Thất Tu Thánh Quân, nói:
“Tiền bối ~~ cấm chế trên người chúng ta vẫn chưa được giải mà. Ít nhất cũng cởi bỏ cấm chế đã được không?”
“Sắp rơi bẹp ruột luôn rồi, Thất Tu mau nghĩ cách đi!”
Tứ Tu gào lên.
Thất Tu Thánh Quân điên cuồng khởi động tất cả bí pháp trong cơ thể mình, nhưng chẳng thi triển được loại nào.
“Thực tại ảo – Thế giới cổ mộ!”
Cuối cùng thất tu thánh quân sử đụng năng lực đại diện cho Tôn Giả thất phẩm - ‘thực tại ảo’.
Lần này rốt cuộc cũng dùng được.
Trước khi hắn và Tứ Tu đáp xuống đất, thế giới cổ mộ đã được mở ra, bao trùm lấy hắn, Tứ Tu và Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cũng bị cuốn vào trong cổ mộ.
“Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là té chết rồi.”
Tứ Tu thở phào nhẹ nhõm.
Thất Tu Thánh Quân sửa sang lại quần áo đầu tóc rồi nhìn lại sau lưng:
“Ố? Thư Hàng tiểu hữu, sao ngươi lại ở trong thế giới cổ mộ của ta thế?”
“Chỗ các ngươi rơi xuống chính là nhà của ta, thế là ta cũng bị Thất Tu tiền bối cuốn vào trong này luôn.”
Tống Thư Hàng đáp.
Thất Tu Thánh Quân:
“Ha ha ha, đúng rồi, Lục Tu vẫn khỏe chứ?”
Hắn vừa nói tới Lục Tu, thế giới cổ mộ liền nhận được chỉ lệnh.
Trong không trung đột nhiên hiện ra mười mấy mỹ nhân tóc vàng.
Tất cả mấy người đẹp tóc vàng này đều mặc váy áo màu xanh lá cây nhạt thêu hoa văn bươm bướm. Mái tóc dài của bọn họ như được tạo ra từ những sợi tơ vàng, phát ra ánh sáng chói mắt.
Các mỹ nhân tóc vàng bay tới bay lui trong không trung, quả là đẹp mắt.
“Một đội Lục Tu Tiên Tử…”
Tống Thư Hàng lệ rơi đầy mặt… Đây không phải là mơ! Không phải là mơ!
Nhưng có tác dụng quái gì đâu.
Đống Lục Tu Tiên Tử này chỉ là do thực tại ảo của Thất Tu Thánh Quân hóa ra mà thôi, bọn họ biết một số thứ cơ bản nhưng không thể chế tạo pháp khí cho Tống Thư Hàng được.
Lục Tu Tiên Tử như thế thì có cả đại quân cũng vô dụng.
“Thư Hàng ngươi kích động thế làm gì?”
Thất Tu Thánh Quân nghi hoặc hỏi.
Tại sao Tống Thư Hàng nhìn thấy một đại đội Lục Tu lại còn kích động hơn cả hắn thế?
Hắn và Lục Tu mới là tâm đầu ý hợp đấy nhé.
Tống Thư Hàng muốn làm gì đây?
“Không có gì, nói ra chỉ toàn là nước mắt. Đúng rồi, Lục Tu Tiên Tử đang ở Điện Hàn Đông trong thế giới hạch tâm của ta để luyện chế pháp khí.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“Hả? Ngươi nhờ Lục Tu chế tạo pháp khí á? Ha ha ha ha.”
Tứ Tu Bạch Ngọc Sư Tử nhìn Tống Thư Hàng bằng ánh mắt thương hại.
Lục Tu Tiên Tử là người của Huyền Trọng Phái, đại tông luyện khí thượng cổ của tu chân giới, kỹ thuật chế tạo pháp khí chắc chắn là siêu việt. Có điều người trong môn phái này thích đâm dao vào tim người khác, khách hàng cũng không ngoại lệ.
Búa lớn +100, búa nhỏ +50, hàng loạt chữ số bay lên tràn màn hình, nếu là người thì chắc chắn sẽ đau lòng.
Thất Tu Thánh Quân cũng vỗ vai Tống Thư Hàng:
“Yên tâm đi, ta sẽ nói chuyện với Lục Tu, ngươi đừng đau lòng quá.”
“Ha ha, ha ha.”
Tống Thư Hàng ngại ngùng cười gượng.
“Có thể đưa ta tới thăm Lục Tu không?”
Thất Tu Thánh Quân nói.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Không thành vấn đề, Thất Tu tiền bối thu lại thực tạo ảo đi, ta đưa các ngươi đi tìm Lục Tu Tiên Tử.”


Thế giới cổ mộ được giải trừ.
Thất Tu Thánh Quân, Tứ Tu và Tống Thư Hàng xuất hiện bên bờ suối nguồn sự sống.
Sở các chủ lại tiếp tục biến mất… cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chỉ còn sót lại đúng cái đầu của mình, chắc là lặn xuống dưới đáy sông rồi.
Chỉ với một suy nghĩ, Tống Thư Hàng đã đưa Thất Tu Thánh Quân và Tứ Tu dịch chuyển đến Điện Hàn Đông.
Trong phòng rèn.
Lục Tu Tiên Tử mồ hôi đầm đìa, chiếc váy dài màu xanh nhạt bị thấm đẫm mồ hôi.
Búa lớn và búa nhỏ cùng được vung lên, mỗi búa cô đều dùng hết sức, vô cùng tận trách.
“Tứ Tu!”
Búa nhỏ đập xuống.
“Thất Tu!”
Búa lớn đập theo.
“Tống Thư Hàng!”
Cả hai búa đồng loạt nện xuống.
Từ đằng xa, Tống Thư Hàng, Tứ Tu và Thất Tu đều cảm ứng được động lực dồi dào của Lục Tu Tiên Tử.
Thế này chẳng khoa học tí nào!
Tứ Tu và Thất Tu không dám tin.
Đây chắc chắn không phải là Lục Tu, luyện chế bảo vật mà không đâm dao vào tim người ta thì không phải đệ tử Huyền Trọng Phái, đây nhất định là Lục Tu giả.


.
Mà cùng lúc đó.
Ở suối nguồn sự sống, Sở các chủ chui từ dưới đáy nước lên.
Cô nhìn chỗ hoạt tuyền bị máu của Tống Thư Hàng nhiễm đỏ, thở dài một hơi.
Nhưng chỉ một lát sau, cô đột nhiên giật mình thốt lên:
“Thời Quang Thành?”
Cô cảm giác được Thời Quang Thành đang ở gần đây, nằm trong phạm vi ‘có thể cảm ứng’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận