Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1342: Thiếu người? Thiếu nguyên liệu? Đó đều không phải là vấn đề

Chương 1342: Thiếu người? Thiếu nguyên liệu? Đó đều không phải là vấn đề
Trong hạ thành của Thời Quang Thành, mười hai ngày mới bằng một ngày bên ngoài. Nếu như có thể chuyển địa điểm luyện khí của Lục Tu Tiên Tử đến hạ thành của Thời Quang Thành… thì tương đương với hiệu suất tăng gấp mười hai lần rồi.
Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
Nói không chừng thật sự có thể chế tạo ra pháp khí tổ hợp tam thập tam thú trước khi ta lên đến ngũ phẩm đấy chứ… Nhưng tiền đề là, phải nhanh chóng nghĩ cách đưa bản thể ra khỏi phòng tối của Thiên Đạo rồi lấy nguyên liệu tới đây mới được.
Lúc này, Sở các chủ nói:
“Ta đã triệu hoán Thời Quang Thành tới đây rồi, ngươi định bố trí nó ở đâu?”
Tống Thư Hàng:
“Cứ giao cho ta!”
Cũng giống như việc đưa mảnh vỡ Thiên Đình dịch chuyển tới thế giới hạch tâm để mở rộng diện tích, hắn có thể đặt Thời Quang Thành ở bên mép thế giới hạch tâm, khuếch trương thế giới hạch tâm của mình.
Nhưng quyền sở hữu Thời Quang Thành thuộc về Sở các chủ, không thể kết hợp nó và thế giới hạch tâm được, chỉ có thể bố trí tạm thời để tiện sau này tách ra.
“Vậy… ta tạm thời giao Thời Quang Thành cho ngươi…”
Sở các chủ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Thời Quang Thành được cô tạo nên từ bảo vật thời gian do Tống Đầu Gỗ để lại. Tạm thời cô giao nó cho Tống Thư Hàng.


Tống Thư Hàng sử dụng quyền hạn của thế giới hạch tâm, đưa Thời Quang Thành tới mép thế gới. Sau khi bố trí cho Thời Quang Thành xong, hắn liền đi vào thượng tầng của nó.
Lần trước khi hắn và Bích Thủy Các bị cưỡng chế chuyển đến thú giới, Sở Sở và Lý m Trúc vẫn còn ở trong thượng tầng của Thời Quang Thành.
Sau đó, Thời Quang Thành mất đi nền móng, trôi dạt trong vũ trụ.
Cũng không biết hai người bọn họ có bình an không? Đặc biệt là Lý m Trúc, sau khi uống xong đan dược do Quy tiền bối điều chế ra, kết hợp luyện công pháp hỗ trợ của Bắc Phương Đại Đế, hàn chứng của cô đã khỏi chưa?
Trong ngàn vạn suy nghĩ rối bời, Tống Thư Hàng bước lên thương tầng của Thời Quang Thành, gõ cửa nơi Lý m Trúc đang bế quan.
Lúc này, hắn phát hiện ra bản thân hơi kích động… Tựa như một người cha xa nhà nhiều năm vui mừng khi sắp về tới nhà, sắp nhìn thấy đứa con gái mà mình yêu thương.
Vui mừng cái con khỉ… đây nhất định là di chứng sau khi nhập mộng Lý Thiên Tố Đạo Trưởng.
“ m Trúc, Sở Sở cô nương.”
Tống Thư Hàng vừa gõ cửa vừa gọi.
Nhưng trong nơi bế quan không có ai trả lời.
Tống Thư Hàng nhíu mày, đẩy cửa vào.
Cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đã mở ra.
Trong phòng, ngoại trừ một tầng băng dày cộp ra thì không thấy bóng dáng của bất cứ ai.
“Không ở đây à? Vậy đang ở phòng khác ư?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nói.
Hắn triển khai tinh thần lực, cảm ứng khí tức của Sở Sở và Lý m Trúc.
Chẳng mấy chốc, hắn cảm nhận được khí tức của Lý m Trúc trong một căn phòng cách đó hơn trăm mét.
“Hóa ra đã đổi phòng rồi, cũng đúng… căn phòng ban đầu toàn là băng, không thích hợp để ở.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Hắn bước nhanh tới căn phòng cách đó trăm mét.
“ m Trúc, Sở Sở cô nương, hai người có ở bên trong không?”
Tống Thư Hàng gọi… Hiện giờ hắn khá lo lắng một chuyện, không biết Lý m Trúc và Sở Sở ở Thời Quang Thành thì có quên mất hắn không? Vì bản thể của hắn lúc này vẫn ở trong phòng tối của Thiên Đạo.
“Là Tống tiên sinh, hắn trở lại rồi ư?”
Giọng nói của Sở Sở vang lên, bọn họ vẫn nhớ Tống Thư Hàng.
Cả hai vẫn luôn ở trong Thời Quang Thành, cứ trôi dạt mãi trong vũ trụ, vừa nãy vẫn chưa cảm ứng được chuyện Thời Quang Thành đáp xuống thế giới hạch tâm.
Thời Gian Thành thuộc loại bí cảnh thời gian, chỉ cần ở bên trong, không tiếp xúc với bên ngoài thì những chuyện ngoài đó không thể ảnh hưởng tới trong thành được.
“Ta vào được không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trong lòng hắn, niềm vui sắp sửa được gặp con gái lại dâng lên.
Sở Sở:
“Tống tiên sinh cứ vào đi, cửa không khóa.”
Tống Thư Hàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Sở Sở cô nương thân mặc váy áo màu đen đang chải đầu có một cô gái tóc bạc.
Sở Sở cô nương vẫn quyến rũ như trước, hơn nữa theo thời gian, vết thương trước ngực cô đã lành lại, váy dài càng tôn thêm dáng người cao gầy của cô. Thật đáng để vui mừng.
Mà ở phía trước Sở Sở, thiếu nữ tóc bạc đặt hai tay lên đầu gối, ngồi im không động đậy, để mặc Sở Sở chải tóc cho mình.
Tóc dài màu bạc, lông mi màu bạc, mắt màu bạc, đáng yêu như búp bê. Từ dung mạo có thể nhận ra, là con gái… không đúng, là con gái của Lý Thiên Tố Đạo Trường - Lý m Trúc.
Nhưng… tuổi tác hình như không đúng thì phải?
Thiếu nữ này trông có vẻ như mười sáu mười bảy tuổi, trên gương mặt tinh xảo chẳng có lấy một biểu cảm.
“Nhất định là cách mở cửa của ta không đúng.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Vì thế, hắn đóng cửa lại.
Sở Sở: “…”
Một lát sau, Tống Thư Hàng lại mở cửa ra, nhìn thiếu nữ đang ngồi trước gương trong phòng.
Thiếu nữ tóc bạc cũng quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt màu bạc và con ngươi màu đen đối diện với nhau.
Vẫn là dáng vẻ thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, không có thay đổi gì.
Không phải cách Tống Thư Hàng mở cửa không đúng mà cô gái đó đích thật đã trưởng thành.
Nhưng mức độ trưởng thành này có hơi nhanh rồi, đùng một phát từ ba tuổi thành mười sáu mười bảy tuổi, làm người ta không kịp chuẩn bị tinh thần.
Sau khi thiếu nữ tóc bạc nhìn thấy Tống Thư Hàng thì lập tức mỉm cười, cô đứng bật dậy, bổ nhào về phía hắn như chim non về tổ.
“Đợi đã m Trúc, lược vẫn mắc trên đầu cô kìa.”
Sở Sở kêu lên.
Lý m Trúc đã bổ nhào vào trong lòng Tống Thư Hàng, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bình thường sẽ cao khoảng một mét sáu, nhưng do hàng năm bị hàn bệnh quấn lấy nên cô hơi thấp bé.
Tống Thư Hàng đỡ được Lý m Trúc, vươn tay vỗ về lưng cô rồi lại lấy cây lược trên tóc xuống.
“Trưởng thành rồi.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Rõ ràng lúc trước khi chia tay cô mới có ba tuổi, xuống giường cũng phải trượt, muốn bò lên thì buộc phải cầm lấy mép giường, cố gắng trèo một chân lên trước rồi mới lật mình lên giường.
Thế rồi chỉ trong chớp mắt, cô bé đó đã thành thiếu nữ rồi.
Tâm trạng của Tống Thư Hàng vô cùng phức tạp.
“Ừ, hì hì hì.”
Lý m Trúc mỉm cười, trong hơi thở của cô lẫn cả hàn khí, thở vào ngực Tống Thư Hàng, khiến hắn thấy lành lạnh.
Tống Thư Hàng vỗ vỗ cô gái đã trưởng thành này, nói:
“Sau khi bích Thủy Các xảy ra hỗn loạn thì bị cưỡng chế di dời. Vì Thời Quang Thành nơi các cô đang ở là bí cảnh đặc biệt nên bị giữ lại chỗ cũ. Cả hai không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”
Lý m Trúc lắc đầu.
Sở Sở đáp:
“Ta thấy Bá… Bá Tống tiên sinh ngươi mãi mà không về bèn thử ra ngoài Thời Quang Thành xem xét tình hình, kết quả vừa ra liền phát hiện nó đang trôi dạt trong vũ trụ, chỉ đành rút vào trong trước.”
“Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu, nói tiếp:
“Hàn chứng của m Trúc thì sao? Nếu còn chỗ nào không khỏe, lần này ra ngoài, ta đưa cô đi tìm Bắc Phương Đại Đế để hắn xem thử.”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Lý m Trúc cất giọng mềm mại đáp.
Bây giờ cô đang luyện tập công pháp hỗ trợ mà Bắc Phương Đại Đế để lại, mỗi lần hit thở đều mang theo hàn khí trong cơ thể, hóa giải triệu hứng của hàn bệnh.
“Chỉ có một di chứng không lớn không nhỏ mà thôi.”
Sở Sở cười nói.
“Di chứng gì?”
Tống Thư Hàng vội vàng nói:
“Ta liên lạc với Bắc Phương Đại Đế ngay.”
“Không phải di chứng gì lớn đâu.”
Lý m Trúc nhỏ giọng nói.
Cô chui ra khỏi lòng Tống Thư Hàng, lùi về sau vài bước.
Sau đó, cô giơ tay lên nắm mũi của mình, ngừng thở.
Khi cô ngừng hô hấp, hàn khí trong cơ thể tản ra, trên mái tóc dài màu bạc kết thành từng bông tuyết nhỏ li ti.
Nhưng hàn khí này không phải là khí tức của hàn chứng mà là linh khí trong trời đất chủ động ngưng tụ quanh Lý m Trúc, hóa thành hàn băng.
Khi băng tuyết ngưng tụ, cơ thể của cô cũng đồng thời không ngừng thu nhỏ lại. Chỉ trong vài hơi thở đã nhỏ như đứa trẻ ba tuổi. Cô đang mặc váy pháp khí cho Bích Thủy Các luyện chế ra, cô mà nhỏ lại thì váy cũng sẽ thu nhỏ đến kích thước phù hợp.
“Phù ~~”
Lý m Trúc bỏ tay đang giữ mũi ra, thở hắt ra một ngụm hàn khí.
Sau đó cô điểm chân trái, xoay một vòng tại chỗ:
“Thế nào?!”
“Lại biến nhỏ rồi?”
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt.
“Ừ, đây chính là di chứng nhỏ mà ta nói.”
Sở Sở nói:
“Chỉ cần Lý m Trúc ngưng thở, ngưng tụ hàn khí thì cô sẽ tự động thu nhỏ. Không những thế, chỉ cần ở những chỗ rét lạnh, điều tương tự cũng sẽ xảy ra. Sở dĩ chúng ta đổi phòng chính vì căn phòng kia toàn băng tuyết, m Trúc không thể lớn được.”
“Hì hì hì.”
Lý m Trúc bật cười.
Tống Thư Hàng niết cằm trầm tư chốc lát, hỏi:
“Vậy chuyện cơ thể thu nhỏ và trưởng thành có tổn hại gì đến m Trúc không?”
“Không có, hơn nữa chỉ cần đợi một lát, cơ thể ấm lên thì sẽ biến lại.”
Lý m Trúc lắc đầu.
Tống Thư Hàng:
“Thế thì tốt.”
“Còn nữa còn nữa, A Tống, ta sắp tấn thăng lên ngũ phẩm rồi!”
Lý m Trúc bé bỏng giơ tay lên nói.
“A Tống?”
Tống Thư Hàng chỉ vào chính mình.
“Vì không thể gọi là cha mà.”
m Trúc bé bỏng chân thành đáp.
Tống Thư Hàng gật đầu, rồi kinh ngạc hỏi lại:
“Chín tiên cốt của cô đều ngưng tụ xong rồi à?”
“Rất lâu rất lâu trước kia đã ngưng tụ được bảy cái rồi, sau khi ăn xong đan dược do Quy tiền bối luyện chế ra, cộng thêm tu luyện công pháp hỗ trợ thì mọc thêm hai cái nữa.”
Lý m Trúc giơ cao tay lên trả lời.
“Bao giờ thì cô độ kiếp?”
Tống Thư Hàng vội vàng hỏi.
Sau khi chín tiên cốt luyện chế xong sẽ đến bước thúc hóa “Hư đan”, tiến hóa thành Linh Hoàng.
“Thêm một thời gian nữa, ta muốn lấy được Kim Đan có bảy long vân!”
m Trúc bé bỏng ngẩng đầu lên, đắc ý nói.
“Vây ta lập tức liên lạc với Bỉ Ngạn Ma Quân… hắn vẫn còn nợ ta một trận pháp độ kiếp. Ta bảo hắn chế tạo ra một trận pháp phù hợp nhất cho cô, giúp cô độ kiếp.”
Tống Thư Hàng nói.
Thiếu chút nữa là quên mất Bỉ Ngạn Ma Quân rồi, chắc gần đây hắn vẫn đang ở Giang Nam, Tống Thư Hàng còn giữ số liên lạc của hắn.
“Được.”
Lý m Trúc nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
“Vậy A Tống thì sao? Bao giờ thì ngươi độ kiếp?”
“Nếu trong tình huống bình thường thì ta còn lâu lắm. Bây giờ ta mới ngưng tụ tiên cốt thứ tư thôi.”
Tống Thư Hàng xoa mi tâm.
Nhưng vấn đề là… bây giờ hắn không ở trong tình huống bình thường.
“Bắt đầu ngưng tụ tiên cốt thứ tư rồi à? Lần trước gặp, chẳng phải Bá… Bá Tống ngươi nói bản thân mới tấn thăng lên tứ phẩm ư?”
Ở bên cạnh, tiểu thiên tài nhị phẩm Sở Sở lệ rơi đầy mặt.
“Gọi tên hoặc gọi thẳng đạo hiệu là được rồi. Nếu thật sự không được thì cũng đừng tách hai chữ Bá Tống ra như thế.”
Tống Thư Hàng cười gượng:
“Đợi lần sau khi ta thật sự tấn thăng lên Huyền Thánh thì phải chọn một thánh hào nào khác mới được. Ít nhất cũng phải đảo ngược hai chữ Bá Tống lại. Như thế cho dù có bị kéo dài thì cũng là Tống Tống Bá.”
Lý m Trúc giơ bàn tay mũm mĩm lên:
“Ta thấy nếu như đọc kéo dài thì không phải Tống Tống Bá đâu, có lẽ sẽ biến thành Tống Bá… Bá.”
Trong chư thiên vạn giới, nhân tiền hiển thánh, tất cả các tu sĩ cùng cao giọng hô ‘Tống Bá… Bá.”
Nghẽn hết cả cơ tim rồi biết không hả?
“Lần sau nhất định phải đổi một thánh hào khác, cái nào khiến ta thật sự vừa lòng mới được.”
Tống Thư Hàng thề.


Sau đó, hắn ngồi lên xích đu, bắt đầu kể cho Lý m Trúc và Sở Sở nghe quá trình hung hiểm khi Bích Thủy Các bị chuyển đến thú giới.
Tiểu m Trúc ngồi trong lòng hắn, Sở Sở thì ngồi bên cạnh.
“Bây giờ Thời Quang Thành được ta chuyển đến thế giới hạch tâm rồi. Các cô thấy chán thì có thể ra thế giới hạch tâm đi dạo. Qua một thời gian nữa, sau khi bản thể của ta ra khỏi phòng tối của Thiên Đạo thì chúng ta cùng về hiện thế.”
Tống Thư Hàng nói.
“Tống tiên sinh, bây giờ ngươi còn nhận đệ tử không?”
Sở Sở nghiêm túc hỏi.
“Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói:
“Lần trước ta đã nói, thời gian tu luyện của ta rất ngắn, hướng dẫn đệ tử tu luyện hoàn toàn không phải là sở trường của ta. Còn nữa… chỉ cần cô đồng ý, ta có thể đề cử cô đến các đại môn phái, trực tiếp trở thành đệ tử nhập môn. Cô có thiên phú cao, hơn nữa về mặt phẩm cách thì ta có thể đảm bảo thay cô.”
“Ta đã nghĩ kĩ rồi. Ta có thể đổi sang học đao đạo.”
Hai mắt Sở Sở sáng lấp lánh.
Hiển nhiên cô đã cân nhắc rất nghiêm túc.
Đối với cô, gia nhập môn phái đã không còn phù hợp nữa. Cho dù có Tống Thư Hàng giới thiệu, trực tiếp trở thành đệ tử nhập môn… nhưng tuổi tác của cô đã lớn, nếu như tu luyện trong môn phái, e là đến cả Kim Đan đại đạo cũng chẳng có hy vọng gì.
Cho nên, nếu như Tống Thư Hàng đồng ý nhận cô làm đệ tử thì cô có thể đổi sang học đao đạo.
“Đừng ~~ khó khăn lắm mới có thiên phú kiếm thuật như thế, đổi sang học đao pháp thì lãng phí lắm.”
Tống Thư Hàng cắn răng, kẻ có kiếm thuật trời cú như hắn không thể để Sở Sở lãnh phí thiên phú kiếm thuật cao cường của cô ấy được.
“Về mặt kiếm thuật, ta sẽ nghĩ cách để người khác hướng dẫn cho cô. Còn công pháp thì ta chỉ biết mỗi Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, có điều hiện tại trong tay ta có trọn bộ công pháp, cô có thể chọn một chương phù hợp với mình. Cô có muốn học không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn vẫn lo rằng Sở Sở có ám ảnh tâm lý với môn công pháp này.
“Ta muốn.”
Sở Sở gật đầu nói.
“Nếu như cô đã quyết tâm thì cứ đi theo ta tu luyện trước đã. Đợi một thời gian nữa, nếu như cô vẫn chưa thay đổi quyết định của mình thì ta sẽ chính thức cho cô nhập môn, ban đạo hiệu cho cô.”
Tống Thư Hàng nói:
“Vừa hay, cô vẫn còn một vị sư… tỷ? Ừm, xem là sư tỷ đi, cô ấy là một tước yêu, cũng đang ở trong thế giới hạch tâm, nếu có thời gian rảnh cô có thể làm quen với cô ấy.”
“Vâng, sư phụ.”
Sở Sở gật đầu đáp.
[Yo! chúc mừng Bá Tống Thánh Quân, lại nhận thêm một đệ tử nữa.]
Giọng nói của Bạch tiền bối two vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
[Vẫn chưa chắc chắn, chỉ để Sở Sở theo ta tu luyện một thời gian thôi. Nói thật lòng, ta không có tự tin để hướng dẫn cho cô ấy.]
Tống Thư Hàng cười khổ, dùng suy nghĩ để trả lời.
[Có chỗ nào không hiểu thì cứ tìm ta, hướng dẫn học sinh thì ta đây kinh nghiệm đầy mình. À còn nữa, pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của ngươi luyện đến đâu rồi?]
Bạch tiền bối two hỏi.
[Mới luyện chế được hai món, còn thiếu chút nguyên liệu, nhân thủ cũng thiếu nữa. Rầu quá đi mất.]
Tống Thư Hàng đáp.
[Thiếu người và nguyên liệu hả? Đây không phải là vấn đề, ta còn nhớ Tam Thập Tam Thú Thần Tông đã hứa sẽ cho ngươi chiến lợi phẩm và nhân thủ mà.]
Bạch tiền bối two nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận