Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1347: Cô gái ăn nhím biển

Chương 1347: Cô gái ăn nhím biển
[À, đúng vậy. Trong đó có một loại là lông đuôi vượn.] Tống Thư Hàng trả lời.
Bạch tiền bối two: [Lông đuôi vượn? Là lông trên đuôi ấy à?]
[Chắc là nó đó.] Tống Thư Hàng đáp.
[Tài liệu chính để luyện chế pháp khí tổ hợp tam thập tam thú đúng là kỳ quái.] Bạch tiền bối cười ha hả nói: [Ngươi chờ ta một chút, lát nữa ta sẽ đưa hai phần nguyên vật liệu cho ngươi. Lại nói, pháp khí tổ hợp tam thập tam thú dùng tài liệu chính toàn là mấy thứ linh tinh như sừng, móng vuốt, xúc tu, lông, răng… Đa số đều rất dễ thu thập, hơn nữa hình như đều là những bộ phận có thể mọc lại thì phải?]
[Dù sao thì trong Thú Bộ Thần, tiền thân của Tam Thập Tam Thần Thú Tông toàn là tuần thú sư, với bọn họ thì linh thú chính là “đồng đội”. Có lẽ là vì vậy nên tài liệu chính của các pháp khí mà bọn họ luyện chế ra đa phần đều là các bộ phận như vậy của linh thú và yêu thú.] Tống Thư Hàng trả lời.
Ước chừng năm sáu phút sau.
[Có rồi, sủng vật số 3 nhà ta có cái đuôi ngắn tới đáng thương, để gom đủ “hai phần” nguyên vật liệu này, ta phải dùng phối hợp cả “Trì Dũ Thuật” và “Tăng Phát Thuật”, làm cho lông đuôi của nó mọc lại năm sáu lần mới gom đủ bấy nhiêu lông đuôi.] Bạch tiền bối nói xong thì truyền tống hai hộp lông đuôi vượn tới cho Tống Thư Hàng.
[Sủng vật số 3?] Tống Thư Hàng nhớ lại một chút.
Đúng rồi, ngoài mặt trời nhỏ “sô Ngươi Bận Không 2333” và tà ma chuột Hamster, Bạch tiền bối vừa thu một con king kong thánh viên khổng lồ.
Nghe nói lai lịch của nó không nhỏ chút nào, là Chinh Tây Đại Tướng Quân của thú giới, có vẻ ngoài khá giống tinh tinh.
Tống Thư Hàng cứ tưởng đó là một con tinh tinh lớn, hoá ra nó còn có đuôi à?
Nhìn hai cái hộp lông ngắn trong tay...
Cái đuôi của Chinh Tây Đại Tướng Quân rất ngắn, số lượng lông trên đó cũng không nhiều lắm. Sau đó, Bạch tiền bối bắt lấy cái đuôi của nó, cạo một lần, lại làm cho lông đuôi của nó mọc ra… sau đó lại cạo tiếp, rồi lại mọc ra...
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười.
[Vậy thì chỉ thiếu có bốn loại tài liệu là mực, cá heo, mèo và gấu đúng không?] Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu, chờ mong hỏi: [Bạch tiền bối, chỗ ngài có hàng à?]
[Không có, tài liệu bát phẩm bình thường thì ta thường sẽ không cất giữ. Trừ khi nó có ý nghĩa hoặc hiệu quả đặc thù.] Bạch tiền bối trả lời.
Có một loại khí thế đại gia đập vào mặt, làm Tống Thư Hàng không thể thở nổi.
Bạch tiền bối two đưa tài liệu qua xong thì lại biến mất.
“Tiếp theo còn bốn loại tài liệu chính nữa, phải nghĩ cách nhanh chóng thu thập mới được.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Ở chỗ phòng rèn bây giờ có Lục Tu, Thất Tu, Tứ Tu và một đám đại sư của Tam Thập Tam Thần Thú Tông giúp đỡ, tốc độ luyện chế “Pháp khí tổ hợp tam thập tam thú” của Lục Tu Tiên Tử chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên hắn cũng phải nhanh chóng gom cho đủ tài liệu mới được.
Có điều bốn loại tài liệu còn lại phải đi đâu tìm đây?
Hắn đâu phải là Bạch tiền bối, không thể chỉ khiêng cuốc đi vào vũ trụ đào bừa một lúc là có thể tìm được thứ mà mình muốn. Hơn nữa, bởi vì còn đang chịu hạn chế về khoảng cách với các bộ phận cơ thể Vân Tước Tử, bây giờ hắn không có cách nào rời khỏi thế giới hạch tâm được.
Sốt ruột quá đi mất..
Cùng lúc đó.
Đêm đã về khuya, bên bờ biển thành phố Văn Châu tràn ngập sương mù.
Sương mù có tác dụng che khuất tầm nhìn.
Sau đó, có một đám người toàn thân được bao bọc trong một bộ đồ màu đen, lại có gai nhọn tua thủa lặng lẽ đổ bộ.
Đúng là đám chiến sĩ nhím biển có mấy câu thoại cực kỳ ngầu lòi kia.
Sau khi hai đội chiến sĩ nhím biển lên bờ, một con mắt khổng lồ xuất hiện trên mặt biển, lơ lửng giữa không trung, sau đó đáp xuống mặt đất.
Đó chính là Hải Vương mà các chiến sĩ nhím biển tôn thờ.
Đây là lần đầu tiên Hải Vương mang bản thể ra khỏi hang ổ, đổ bộ lên đất liền.
Bản thể của Hải Vương chính là con mắt khổng lồ kia, cùng với rất nhiều xúc tu giống như mực mọc ra xung quanh.
Có điều con mắt và xúc tu chỉ là một nửa bộ phận trong cơ thể khổng lồ của nó, còn có hơn phân nửa thân thể giấu ở trong sương mù dày đặc, làm người không thể thấy rõ.
“Triển khai ảo ảnh, tránh né người đi đường, chúng ta tới nhà của Bá Tống Huyền Thánh trước.”
Nó đã từ bỏ kế hoạch cướp đoạt găng tay màu bạc từ chỗ “Bá Tống Huyền Thánh”, lần này nó lên bờ là định dùng thành ý để thuyết phục Bá Tống Huyền Thánh.
Nhân loại là sinh vật quần cư, khi nhân loại ở cùng nhau thì sẽ luôn tiến hành một loại hoạt động có tên là “giao dịch”.
Hải Vương vẫn luôn nghiên cứu nhân loại, sau đó tiến cử những lý niệm giáo dục tiên tiến cho các chiến sĩ nhím biển - ví dụ như “hai mươi năm giáo dục bắt buộc của chiến sĩ nhím biển”.
Theo như Hải Vương nghiên cứu được, giữa người với người không có thứ gì là không thể giao dịch, bao gồm cả liêm sỉ. Nếu ngươi không thể đổi được thứ mà ngươi muốn thì chắc chắn là cái giá ngươi trả vẫn chưa đủ mà thôi.
Cho nên, Hải Vương đã chuẩn bị rất nhiều bảo vật, mỗi thứ đều là trân bảo mà “tu sĩ nhân loại” rất thích, giá trị thì có lẽ sẽ kém găng tay màu bạc, nhưng có thể dùng số lượng để bù vào, như vậy thì vẫn được xem như đồng giá.
[Cái găng tay màu bạc kia không có tác dụng gì với Bá Tống Huyền Thánh, mà cả bộ chiến giáp của ta cũng chỉ thiếu một chiếc găng tay này. Chỉ cần ta có thành ý thì chắc chắn sẽ thuyết phục được Bá Tống Huyền Thánh.] Hải Vương thầm nghĩ.
Các chiến sĩ nhím biển bắt đầu thi triển trận pháp huyễn thuật, chuẩn bị tiến vào thành phố Văn Châu.
“Cẩn thận, đừng để con người phát hiện chúng ta, hành động lần này phải giữ bí mật.” Một con chiến sĩ nhím biển có thân hình mập mạp lên tiếng.
“Nếu có người nhìn thấy chúng ta thì sao?” Một con chiến sĩ nhím biển dáng người thấp bé hỏi.
“Tất nhiên là phải giết chết.” Chiến sĩ nhím biển có thân hình mập mạp nói với vẻ đương nhiên.
Chiến sĩ nhím biển thấp bé gật đầu, duỗi tay chỉ một chỗ cách đó không xa, nói: “Ta cảm thấy thiếu nữ nhân loại kia đã phát hiện ra chúng ta rồi, vậy ta đi giết chết cô ta nhé?”
Một đám chiến sĩ nhím biển nhìn về hướng ngón tay của nó đang chỉ, sau đó liền nhìn thấy một cô gái váy đen, để chân trần ngồi xổm trên bờ cát. Chân nhỏ trắng nõn như tuyết, màu da trên lưng bàn chân cứ như là trong suốt, có thể nhìn thấy mấy mạch máu li ti bên dưới. Ngón chân hồng nhạt vùi vào trong cát.
Trước mặt cô có một đống lửa nhỏ đang cháy, phía trên có hai con cá lớn, một con mực và vài con nhím biển bị que gỗ đâm xuyên đang được nướng.
Tóc của thiếu nữ váy đen rất dài, gần như bằng với chiều cao của cô, bởi vì ngồi xổm, nên xõa ở sau lưng.
Trên váy có đính một viên minh châu to bằng trứng bồ câu.
Đúng là thiếu nữ váy đen đã thấy đám chiến sĩ nhím biển và Hải Vương.
Có điều, cô chỉ nhìn các chiến sĩ nhím biển một cái rồi thôi. Vươn tay cầm que xiên mực nướng lên, thổi thật kỹ: “Phù phù phù ~ ~”
Sau đó, cô há miệng ra cắn một miếng râu mực.
Hương thơm lan tỏa, khiến cô gái thỏa mãn ra mặt.
Tiếp theo, cô lại bẻ con nhím biển ra, mút từ từ.
Các chiến sĩ nhím biến đứng xung quanh nhìn thấy vậy thì toàn thân run lên, như thể thứ bị bẻ ra chính là bản thân của chúng nó vậy.
Lúc này, chiến sĩ nhím biển dáng người thấp bé kia đã đi tới bên cạnh cô gái.
“Tiểu cô nương, hôm nay cô đã gặp phải tai nạn dổ máu. Tuy rằng giữa hai ta không có thù oán gì, nhưng cô đã thấy được bọn ta… Cho nên, ta phải giết chết cô. Nhớ kỹ tên của ta, chiến sĩ nhím biển Tửu Thiên Quân đau khổ anh dũng! Viên Vũ trảm!” Chiến sĩ nhím biển thấp bé nói một cách nghiêm túc.
Vừa nói dứt lời, thân thể của hắn bắt đầu xoay tròn.
Chiêu “Viên Vũ trảm” này là tuyệt kỹ của đám chiến sĩ nhím biển, chiến sĩ cấp bậc nào cũng đều thích và chơi được.
Thân thể của chiến sĩ nhím biển thấp bé tên Tửu Thiên Quân xoay tròn thành một hình cầu, bay thẳng về phía của cô gái váy đen. Gai nhọn trên người nó hoá thành đại sát khí, nếu người thường bị cuốn vào trong phạm vi của Viên Vũ trảm thì sẽ bị băm nhỏ. Gai nhọn trên người chiến sĩ nhím biển có thể sánh với đao hợp kim.
Cô gái đang ăn nhím biển ngẩng đầu lên, nhìn chiến sĩ nhím biển Tửu Thiên Quân một cái đầy nghi hoặc chứ không có chút sợ hãi nào.
Khi thấy được Tửu Thiên Quân đang xoay tròn bay về phía mình, cô buông con nhím biển trong tay xuống, sau đó thổi một hơi lên người Tửu Thiên Quân.
“Phù ~ ~” Bộ dạng lúc thổi hơi của cô rất đáng yêu.
Theo hơi thổi nhẹ nhàng của cô, cuồng phong nổi lên, ngưng tụ thành một cơn lốc nhỏ bay về phía Tửu Thiên Quân.
Tửu Thiên Quân bị cơn lốc nhỏ đánh trúng, vẫn cứ duy trì tư thế xoay tròn của “Viên Vũ trảm”, bay thẳng lên trời.
“A a a a ~” Sau đó, Tửu Thiên Quân hét thảm một tràn, càng bay càng cao, cuối cùng hoá thành một điểm đen.
Tất cả các chiến sĩ nhím biển đều đơ người ra, chúng nó ngửa đầu nhìn Tửu Thiên Quân đang càng ngày càng nhỏ… Ban đầu chúng nó còn chờ xem bao giờ thì Tửu Thiên Quân sẽ rơi xuống. Nhưng Tửu Thiên Quân chẳng có vẻ gì là sẽ rơi xuống, càng bay càng cao, cuối cùng biến mất tăm.
Đây là bị đưa thẳng vào vũ trụ, ngao du giữa sao trời luôn rồi à?
Thổi một cái mà làm người ta bay luôn vào vũ trụ, cô gái này là thần thánh phương nào đây?
Tất cả các chiến sĩ nhím biển bất giác nhìn về phía cô.
Trong cảm giác của chúng nó, cô gái này chỉ là một người bình thường, vậy là do cảnh giới của hai bên chênh lệch quá lớn, nên chúng nó không thể cảm ứng được cảnh giới của cô chăng?
Lúc này, thiếu nữ váy đen cầm mấy xâu cá nướng, nhím biển và các loại hải sản của mình lên, nhanh chóng nhét hết vào miệng như sợ đám chiến sĩ nhím biển sẽ cướp đồ ăn của mình vậy.
[Tránh xa cô ta ra.] Lúc này, giọng của Hải Vương vang lên trong đầu của các chiến sĩ nhím biển.
Bây giờ thực lực của Hải Vương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn còn ở cảnh giới thất phẩm phong. Nhưng nó tự thấy, dù có khôi phục thực lực bát phẩm thì cũng không thể một hơi thổi bay chiến sĩ nhím biển vào vũ trụ như cô được.
Thực lực của thiếu nữ váy đen còn mạnh hơn nó lúc ở trạng thái đỉnh phong nhiều, cũng may tình trạng của đối phương hơi kỳ lạ, không tấn công qua đây… Nếu đã thế, cứ tránh xa đối phương khi hai bên vẫn chưa xung đột gì thì hơn.
Còn về chiến sĩ nhím biển Tửu Thiên Quân anh hùng kia ~
Nó sẽ trở thành một dũng sĩ trong lòng của các chiến sĩ nhím biển!
Hải Vương rất kiêng kỵ cô gái đó, bởi vì lúc trước ngay cả nó cũng không thể cảm ứng được sự cường đại của đối phương.
Đi lại trên giang hồ, không thể chọc vào người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, đúng là không sai chút nào.
Vì thế, các chiến sĩ nhím biển tuân theo mệnh lệnh của “Hải Vương”, lặng lẽ lui về phía sau.
Sau khi rời khỏi được một khoảng cách, chúng nó bắt đầu né qua cô gái nhỏ mặc váy đen, tiếp tục đi vào thành phố Văn Châu.
Lúc này, thiếu nữ váy đen lấy ra một cái khăn nhỏ xoa tay và miệng của mình.
“Ục ục ~ ~”
Bụng cô lại sôi lên ùng ục… Cô vẫn chưa ăn no.
Bạn cần đăng nhập để bình luận