Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1348: Bá Tống Huyền Thánh chết non rồi?

Chương 1348: Bá Tống Huyền Thánh chết non rồi?
Cơn đói ngày càng dữ dội hơn. Với cô thì mớ cá, mực, nhím biển vừa rồi còn không được tính là món khai vị nữa là.
Vừa nhỏ vừa ít, năng lượng cũng chẳng được bao nhiêu.
Cô cất khăn tay, nhìn sang đám “chiến sĩ nhím biển” kia.
Cô ngửi thử mốt cái, sau đó ghét bỏ lắc đầu – mấy tên thối hoắc này không ăn được. Hơn nữa trông cũng chẳng ngon lành gì, nhìn là mất cả hứng ăn.
Các chiến sĩ nhím biển đã thoát được một kiếp!
Tiếp theo, thiếu nữ nhìn lên người của Hải Vương.
Phần thân thể lộ ra ngoài của Hải Vương được tạo thành từ một con mắt thật lớn và xúc tu giống mực. Nó còn một phần thân thể lớn hơn giấu ở trong sương mù dày đặc.
Nhìn những cái xúc tu béo múp kia, cô gái mặc váy đen bất giác chảy nước miếng.
“Này ~ ~ Tên to con kia.” Cô kêu lên, giọng nói của cô rất dịu dàng, lại mang theo sự lười nhác đầy quyến rũ.
Hải Vương đang cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, nghe cô gọi thì nó đưa mắt qua nhìn cô theo bản năng.
“Nhìn ngươi có vẻ ngon đấy.” Cô gái mặc váy đen cười hì hì nói.
Đậu xanh!
Nhìn thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của cô, xúc tu của Hải Vương cuộn một cái, cuốn hết mấy “chiến sĩ nhím biển” bên cạnh chẳng chút do dự, cũng không quan tâm tới huyễn thuật hay sương mù gì nữa rồi, hắn bộc phát năng lượng trong người tới mức tối đa, chạy đi thật xa.
Sau khi bay ra một khoảng, nó hãy còn run sợ quay lại xem thử.
Cô gái mặc váy đen vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cười hì hì nhìn nó.
Không đuổi theo à?
Cô ta không đuổi theo mình ư?
Cô ta còn có thủ đoạn đáng sợ nào khác?
Hay là cô ta chỉ đùa với mình thôi?
Trong đầu Hải Vương xuất hiện rất nhiều suy đoán.
Ngay sau đó, nó thấy được một cảnh tượng khiến nó tuyệt vọng.
Cô gái mặc váy đen kia giơ tay vỗ nhẹ một cái vào hư không, mở ra một cánh cổng không gian. Cô giơ bàn chân trắng nõn của mình lên đá mạnh vào cổng không gian.
Kiếp Tiên cửu phẩm!
Đậu xanh!
Trong lòng Hải Vương thầm kêu không ổn.
Bàn chân nhỏ nhắn kia xuyên qua không gian, đạp lên mặt của Hải Vương – Nó cũng có mặt, tuy trên mặt phần lớn là mắt.
Bốp một tiếng, con mắt khổng lồ của Hải Vương suýt nữa đã bị đá vỡ, bàn chân nho nhỏ kia mang theo lực trùng kích làm Hải Vương hút chết.
“A ~ ~” Hải Vương kêu thảm thiết liên tục, bị đá bay ngược trở về, ngã từ trên cao xuống chỗ bờ cát cô gái váy đen đang đứng.
Nó ngã xuống mặt đất cái rầm, chiến sĩ nhím biển bị cuốn trong xúc tu cũng ngã lăn quay ra đất, kêu la inh ỏit.
Cô gái này là Kiếp Tiên cửu phẩm, hơn nữa là một vị Kiếp Tiên đã có thể sử dụng lực lượng không gian cực kỳ thành thạo. Kỹ thuật dùng lực lượng không gian này, những Kiếp Tiên mới vừa thăng cấp tuyệt đối không thể làm được.
Bản thân Hải Vương có thể lợi dụng “trận pháp thượng cổ” để dịch chuyển không gian, nên nó khá chắc về chuyện nầy.
Hôm nay trước khi ra cửa ta có tính một quẻ rồi mà, rõ ràng là quẻ tốt, sao vừa ra khỏi cửa đã gặp phải lão quái vật thế này chứ?
“Ta đói bụng lắm.” Hai mắt sáng của cô gái váy đen lên, nhìn chằm chằm vào Hải Vương.
“Tiền bối muốn ăn gì, ta có thể đi bắt cho tiền bối ngay. Ta biết nhiều thứ ăn ngon dưới biển lắm, chỉ cần tiền bối nói một tiếng thì ta sẽ kêu thuộc hạ dọn đến đây cho tiền bối ngay.” Hải Vương vội nói.
“Những thứ chứa năng lượng thấp như vậy ta không cần. Ta muốn ăn xúc tu của ngươi.”
Cô mặc váy đen nói: “Ngươi có nhiều xúc tu như vậy, cứ cắt vài cái cho ta đi. Dù sao thì xúc tu của ngươi cũng có thể mọc lại mà, đúng không? Ta nhớ xúc tu của mực cũng giống như đuôi thằn lằn vậy, bị đứt vẫn có thể mọc lại.”
“Nhưng ta đâu phải mực.” Hải Vương khóc một dòng sông – bởi vì con mắt của nó vừa mới bị đạp một cái nên giờ đang giàn giụa nước mắt, không dừng lại được.
Cô gái mặc váy đen cười hì hì, nói: “Cắt năm cái cho ta, nếu không ta sẽ tự cắt.”
Hải Vương nhìn xúc tu của mình, cắn răng một cái.
Tráng sĩ cắt cổ tay, đôi lúc cần bỏ thì phải bỏ. Chỉ là năm cái xúc tu thôi, nó về nhà tu dưỡng một thời gian là sẽ mọc lại ấy mà!
Bịch bịch bịch ~ ~
Năm cái xúc tu to lớn tách ra khỏi người của Hải Vương, tới cảnh giới như nó thì có thể nắm giữ mỗi phần trên thân thể một cách hoàn mỹ. Muốn cắt xúc tu chỉ cần một ý niệm là được.
Cô gái mặc váy đen vừa lòng gật đầu, kéo năm cái xúc tu đến ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa nhỏ của mình.
“Tiền bối, ta có thể đi rồi chứ?” Hải Vương dè dặt hỏi lại.
Cô gái váy đen xua tay: “Đi đi, đừng quấy rầy ta nướng râu mực ăn.”
Hải Vương thở phào một hơi, dùng những cái xúc tu còn lại cuốn đám chiến sĩ nhím biển lên, chuẩn bị đi.
“Đúng rồi, các ngươi có biết một người tên là ba Tống không?” Cô gái mặc váy đen đột nhiên lại ngẩng đầu lên hỏi.
“Ba Tống? Là cha của ai à? Cách xưng hô này phổ biến ở thế giới nhân loại lắm.” Hải Vương dè dặt đáp.
“À, ta cảm thấy người này rất quan trọng với ta, nhưng bỗng nhiên ta không nhớ nổi hắn là ai, lạ thật, cứ như ký ức của ta đã bị xóa đi vậy.” Cô gái váy đen xoa cằm nói.
Sau đó, cô lại nói với Hải Vương: “Đúng rồi, ta họ Sở, ngươi có thể gọi ta là Sở các chủ. Về sau nếu ngươi có phiền toái không thể xử lý được thì cứ tới Bích Thuỷ Các tìm ta… Ừm, sau này ta sẽ xây dựng lại Bích Thuỷ Các một lần nữa. Mỗi lần giúp đỡ sẽ lấy năm cái xúc tu, giá cả hợp lý, ngươi cứ cân nhắc đi nhé?”
Hải Vương ngoài mặt thì gật đầu liên hồi – nhưng mà xin vị Sở các chủ này giúp đỡ ư? Không có cửa đâu!
Xúc tu của nó rất quý giá, sao có thể lấy ra giao dịch lung tung được? Nó cũng có tôn nghiêm chứ.
Sở các chủ two cầm một cái xúc tu lớn, sau đó dùng pháp thuật đốt một đống lửa lớn cháy hừng hực trên bãi biển rồi treo xúc tu của Hải Vương lên nướng.
Cô chính là “Sở các chủ two”, cô từng nói với Tống Thư Hàng là một tháng sau sẽ đi tìm hắn, lấy lại đầu của Sở các chủ từ trong tay Tống Thư Hàng để hòa làm một thể hoàn toàn.
Nhưng hôm qua, bản thể của Tống Thư Hàng bị Thiên Đạo nhốt vào trong phòng tối, nên Sở các chủ two đã mất đi phần ký ức về hắn.
Cô chỉ nhớ rõ phần đầu của “Sở các chủ bản thể” đang nằm trong tay của một tiểu tu sĩ thần bí, nhưng cô không thể nhớ nổi vị tu sĩ này là ai, chỉ nhớ mang máng là vị tu sĩ kia có một cái đạo hiệu là “Ba Tống”?
Sở các chủ two hoang mang kết thúc trạng thái bế quan, theo bản năng đi tới bờ biển Văn Châu của Hoa Hạ.
Nhưng mà, bởi vì thời gian “bế quan một tháng” vẫn chưa đủ, cô vẫn chưa “tiến hoá” hoàn toàn nên bây giờ lại có khá nhiều ảnh hưởng xấu.
Ví dụ như năng lượng tiêu hao quá nhiều, không có hai gốc cây tươi héo kia cung cấp chất dinh dưỡng để tiến hóa sau khi sống lại, nên cô sẽ rơi vào trạng thái đói khát cực độ, cho dù có ăn bao nhiêu thì cũng không thấy no.
Bởi vì không đủ năng lượng, nên tất cả các chức năng của cô đều duy trì ở mức tiêu hao năng lượng thấp nhất, đôi khi phản ứng sẽ chậm một nhịp, hoặc trông có vẻ ngơ ngác.
Sở các chủ two tập trung nướng xúc tu.
Hải Vương thở phào một hơi, buông mấy chiến sĩ nhím biển kia ra, trầm giọng nói: “Đi, dẫn ta đến đường Bạch Kình, tìm Bá Tống Huyền Thánh.”
Sở các chủ two đã hoàn toàn quên mất Tống Thư Hàng.
Nhưng “Hải Vương” vẫn còn nhớ một chút về Bá Tống Huyền Thánh.
Bá Tống Huyền Thánh nhìn ra sao, đã làm việc gì, có những thủ đoạn nào thì nó đã quên mất rồi.
Nó chỉ nhớ rõ trên thế giới có một người là “Bá Tống Huyền Thánh”, mà nó đã từng chịu thiệt trên tay của “Bá Tống Huyền Thánh”. Sau đó, Bá Tống Huyền Thánh có một gia đình ở thế giới người phàm, nằm trên đường Bạch Kình thành phố Văn Châu. Cuối cùng, chiếc găng tay màu bạc của nó còn đang nằm trong tay Bá Tống Huyền Thánh. Nó muốn đổi cái găng tay ấy với Bá Tống Huyền Thánh.
Những ký ức này thật ra cũng không phải là ký ức trong đầu của Hải Vương, mà được chứa trong bộ [Bảo giáp thánh kiếm chiến tranh].
Bộ bảo giáp này chỉ còn thiếu một chiếc găng tay nữa thôi.
Khi Hải Vương mặc nó vào là có thể cảm ứng được một đoạn ký ức ngắn từ “Bảo giáp thánh kiếm chiến tranh”.
Chiến sĩ nhím biển dẫn đường cho Hải Vương, đi đến đường Bạch Kình trong thành phố Văn Châu.
Cùng lúc đó, Sở các chủ two đang nướng xúc tu nghe thấy được thánh hào “Bá Tống Huyền Thánh” thì trong lòng bỗng nhiên có cảm ứng.
“Bá Tống Huyền Thánh, Bá Tống Huyền Thánh… Đúng vậy, Bá Tống Huyền Thánh!” Đôi mắt của Sở các chủ two nheo lại.
Người cô muốn tìm không phải Ba Tống, mà là Bá Tống Huyền Thánh.
Con mực lớn này cũng muốn tìm Bá Tống, vậy là cùng mục tiêu với cô ư?
Vì thế, Sở các chủ two âm thầm tách ra một tia thần thức, bám vào trên người của một con chiến sĩ nhím biển, đi theo đám Hải Vương tới “đường Bạch Kình”.
Cảnh giới của Sở các chủ two bây giờ là “Trường Sinh Giả”, đáng lẽ chỉ cần một ý niệm là có thể bao phủ toàn bộ thành phố Văn Châu.
Nhưng trạng thái của cô giờ vẫn chưa hoàn mỹ, vẫn chưa kết thúc một tháng “tiến hoá”, hơn nữa vẫn chưa dung hợp với đầu của Sở các chủ bản thể, trường sinh chi đạo vẫn còn khiếm khuyết.
Đường Bạch Kình, nhà của Tống Thư Hàng.
Ba Tống nằm trên sô pha xem TV, gần đây ông bắt đầu lão hóa ngược, càng ngày càng trẻ.
Chắc là nhờ loại gạo và linh trà đặc thù mà con trai đã mua về chăng? Dù sao thì bây giờ ông ra ngoài bảo mình mới hơn hai mươi tám cũng có người tin ấy chứ.
Tương tự, mẹ Tống cũng càng ngày càng trẻ, càng ngày càng xinh đẹp.
Mẹ Tống đi tới sau sô pha, giơ tay xoa bóp bả vai cho ba Tống, sau đó kề sát tai ông nói: “Tôi muốn một đứa con gái.”
Ba Tống liếm khoé miệng: “Ngày này năm sau chúng ta sẽ sinh một đứa con gái!”
Hai người nhìn nhau đắm đuối.
Cốc cốc cốc!
Lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Mặt của ba Tống đờ ra.
Chết tiệt, đêm hôm khuya khoắt mà ai đến thế nhỉ?
Tiếng gõ cửa cứ vang lên mãi.
Ba Tống đen mặt, mở hờ cửa ra: “Ai thế?”
Ngoài cửa có hai hàng người mặc áo đen đứng thẳng tắp. Ở giữa là một người đàn ông tóc vàng đẹp trai, có điều mắt trông hơi lạ, chắc là đã đi cắt mí nên trông khá to.
“Chào ngài, chắc ngài là ba Tống, xin hỏi con trai ngài là Bá Tống có ở nhà không?” Người đàn ông tóc vàng lịch sự hỏi.
“Con trai tôi? Bá Tống?” Ba Tống xoa mày, sau một lúc lâu thì ông mới thở dài: “Thật ra con trai Bá Tống của tôi đã chết non từ lâu rồi. Chẳng hay anh biết tin về con tôi từ đâu thế?”
Chết non? Cái gì? Hả? Nà ní? What?
Có phải là ta đã hỏi trúng ba Tống giả không?
Bá Tống Huyền Thánh mà lại chết non á?
Bạn cần đăng nhập để bình luận