Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1375: Em là cái đồ máy hút sữa tinh nghịch

Chương 1375: Em là cái đồ máy hút sữa tinh nghịch
“Ừ, ta vẫn là A Thập Lục, điểm ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Tô Thị A Thập Lục nhẹ giọng trả lời.
Sau khi nghe Tô Thị A Thập Lục khẳng định, Tống Thư Hàng thoáng an tâm hơn. Hắn gật đầu rồi đề nghị: “Hay là lát nữa rời khỏi đây rồi thì để Bạch tiền bối kiểm tra cho cô nhé?”
“Được, cứ theo ý ngươi.” Tô Thị A Thập Lục cười nói.
Cô vẫn là cô, dù đã hóa rồng thì vẫn là Tô Thị A Thập Lục. Nên có kiểm tra cũng không sao cả.
Lúc cảm giác được Tống Thư Hàng vẫn còn lo lắng, trong lòng cô cũng ấm áp hơn hẳn, bèn nói thêm: “Kỳ thực hình thức ‘hóa rồng’ của ta khá giống với trạng thái của mỹ nhân rắn công đức nhà ngươi. Bạch long nương thân trên người ta bằng hình thức tương tự với thân thể công đức, trị hết thương thế thiên kiếp của ta, cũng giúp đỡ ta rất nhiều.”
“Thì ra là thế, nhưng tại sao lúc cô phản chiếu ‘chân ngã’ thì lại hiện ra bạch long chứ không phải hình dạng vốn có của cô?” Tống Thư Hàng vẫn lấy làm khó hiểu.
Dù mỹ nhân rắn công đức nương thân trên người hắn, nhưng lúc phản chiếu ‘chân ngã’ lại chiếu ra chính bản thân hắn chứ không phải bộ dạng của @#%× Tiên Tử.
Tống Thư Hàng dứt lời, lại nhìn chính mình trong long văn thứ chín một cái.
“Đậu xanh rau má!” Tinh thần của hắn cũng chấn động dữ dội.
Trong hình ảnh mà ‘long văn thứ chín’ phản chiếu ra hiện lên một bóng người trên thân mặc phượng bào hoa lệ, dùng tư thế mê người nằm nghiêng trên long ỷ. Phong tư vô hạn.
Đúng là mỹ nhân rắn công đức!
Nhưng lúc này cô không ở trạng thái đuôi rắn, bàn chân trắng nõn của cô vươn ra từ trong phượng bào, mỗi ngón chân đều trắng mịn, mượt mà.
Nhìn trời, vừa rồi không phải vẫn còn bình thường ư? Sao đột nhiên lại phản chiếu ra hình dạng của ‘Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử’ thế này?
Lẽ nào cái gọi là ‘chân ngã’ của long văn thứ chín là chỉ tướng từ tâm sinh ư? Bản thân cho rằng mình là cái gì thì sẽ biến thành cái đó? Nếu như ta tự ám thị rằng mình là một siêu nhân, vậy có xuất hiện một Hàng siêu nhân không nhỉ?
Trong hình, @#%× Tiên Tử nháy mắt với Tống Thư Hàng, sau đó cô duỗi lưng một cái. Phượng bào hoàn toàn không cách nào che đậy dáng người xinh đẹp của cô.
Sau khi duỗi lưng xong, cô đột nhiên lăn từ long ỷ xuống: “A a a a ~~”
Tiếng ‘kêu thảm kiểu Thư Hàng’ bốn quãng lâu ngày không gặp vang lên.
Sau đó @#%× Tiên Tử trong hình ngẹo đầu, chết queo.
Tống Thư Hàng: “…”
Gan đau quá, tim cũng có chút thắt lại.
Sau khi @#%× Tiên Tử ngủm, hình ảnh trên long văn thứ chín lại thay đổi.
Một vị Tiên Tử mặc đạo bào lỏng lẻo ngồi ngay ngắn trên hoa sen, đạo quan trên đầu cô xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu người có chứng ám ảnh cưỡng chế nhìn thấy thì sẽ nhịn không được mà muốn chỉnh cho đạo quan của cô ngay ngắn lại.
Đỉnh đầu Tiên Tử có một ‘nguyệt luân Trường Sinh Giả’ ẩn chứa ánh sáng về đạo trường sinh của cô.
Trình Lâm Tiên Tử.
Trong hình ảnh, Trình Lâm Tiên Tử mở đôi mắt đẹp ra. Mắt của Trình Lâm cực kỳ xinh đẹp, tựa như ánh sao sáng nhất trên bầu trời đêm khiến tâm thần người ta bị hấp dẫn, hãm sâu vào trong đó.
Sau khi mở mắt ra, Trình Lâm Tiên Tử duỗi tay phải của mình ra che đôi môi đỏ mọng của mình lại.
Hình ảnh mỹ nhân thẹn thùng che miệng mỉm cười ư?
Ngây thơ quá rồi đấy.
Trình Lâm mà thẹn thùng ư, không có cửa đâu.
“Chụt ~~” Trình Lâm phất tay, ném cho Tống Thư Hàng một cái hôn gió rồi nói: “Yêu cưng nhất đó ~@#%×~”
Tống Thư Hàng: “…”
Cách tỏ tình khiến người ta tắt thở!
Tống Thư Hàng cảm thấy không chỉ có gan mà cả lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Ngay sau đó, hình ảnh lại rung lắc một hồi.
Hình ảnh mà long văn thứ chín phản chiếu ra lại chuyển thành @#%× Tiên Tử với long ỷ, phượng bào.
@#%× Tiên Tử đáng yêu vẫn lẳng lặng nằm bên chân long ỷ, yên lặng giả chết.
Dường như cảm ứng được lời tỏ tình và cái hôn gió từ xa của Trình Lâm, cô đột nhiên vươn tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của bản thân, hai má ửng hồng: “Hức hức hức ~~”
Tống Thư Hàng: “…”
Hức hức hức là tiếng kêu kiểu khỉ gió gì thế hả?
@#%× Tiên Tử à kiểu xấu hổ của cô thật khiến người ta khó mà chịu nổi, so ra thì cách cô giả chết khiến ta cảm thấy quen thuộc hơn đấy.
Trong lúc đang suy tư, hình ảnh trên long văn thứ chín lại rung lắc một hồi.
Trình Lâm Tiên Tử xuất hiện một lần nữa.
“Không ngờ long văn thứ chín còn có loại năng lực thần kỳ này, không hổ là thủ đoạn của đại lão Cửu U.” Trình Lâm Tiên Tử nói, lần này cô duỗi hai tay ra, dùng tay tạo hình trái tim trước ngực mình: “Tặng cưng nè, @#%x~, cưng cái đồ máy hút sữa tinh nghịch, trẫm thích cưng nhất đấy.”
Gì?
Máy hút sữa?
Tống Thư Hàng nhịn không được mà nói: “Cái từ hình dung xàm xí gì vậy? Tiểu yêu tinh tinh nghịch quyến rũ mới đúng chứ? Máy hút sữa là kiểu hình dung gì thế hả?”
“Cút sang một bên, đừng quấy rầy trẫm và @#%× thân mật. Hơn nữa đây là theo kịp thời đại đấy, ngươi hiểu không? Tiểu yêu tinh quyến rũ có thể lợi hại như máy hút sữa ư?” Trình Lâm Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn lại không phản bác được.
Không đúng, sai trái quá.
“Tại sao cô vẫn còn tồn tại chứ? Không phải cô đã ngủm củ tỏi rồi ư?” Tống Thư Hàng nhịn không được mà hỏi.
Lần trước, lúc Trình Lâm giao truyền thừa lại cho Diệp Tư còn nói rằng kế tiếp cô sẽ hoàn toàn biến mất, không chuyển thế, không thể sống lại, không thai nghén sinh ra bản thân… hoàn toàn biến thành lịch sử, nghe mà nẫu hết cả ruột gan.
Quả nhiên mẹ anh Trương nói rất đúng, phụ nữ xinh đẹp đều giỏi lừa người. Trình Lâm có cái lưỡi không xương, lời cô nói ra, nửa chữ cũng không thể tin.
Trình Lâm Tiên Tử thu hồi động tác trái tim tình yêu, hai tay kết một đạo ấn: “Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra ư? Ta đã tiêu tán triệt để lâu rồi. Chư thiên vạn giới đã không còn Trình Lâm Tiên Tử, cái đạo hiệu Trình Lâm này đã được ngươi và Diệp Tư kế thừa. Nhìn cho kỹ, ta mà ngươi nhìn thấy lúc này… không còn là ta nữa.”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giận: “Bịa, tiếp tục bịa đi.”
“Thiệt cái tình, lòng tin giữa người với người đâu rồi?” Trình Lâm Tiên Tử thở dài, cô chạm một cái vào phía sau mình.
Tiếp đó, Diệp Tư đang ngủ say xuất hiện bên cạnh cô.
Trình Lâm Tiên Tử vươn tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của Diệp Tư: “Trên người Diệp Tư có một mảnh vỡ của ta. Ta trong chư thiên vạn giới đã hoàn toàn tiêu tán. Thế nhưng bởi vì tình cảm nhớ nhung mãnh liệt của Diệp Tư đối với ta đã kích thích lực lượng của mảnh vỡ. Cho nên, ta mà ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ là ảo giác mà nỗi nhớ nhung của Diệp Tư biến thành. Cùng lắm thì ta cũng chỉ là một thể tưởng niệm có được một phần trí nhớ của ‘Trình Lâm’ mà thôi.”
Tống Thư Hàng trầm mặc.
Bởi vì có vết xe đổ trước đó, lời Trình Lâm nói mười phần hắn chỉ dám tin hai phần.
“Được rồi, đừng quấy rầy trẫm và @#%× âu yếm, giờ trẫm chỉ là thể tưởng niệm, nói không ngừng ngày nào đó Diệp Tư thức dậy, không nhớ ta nữa thì ta sẽ biến mất ngay. Thời gian không có bao nhiêu, ta muốn tâm sự với @#%× nhiều hơn.” Trình Lâm Tiên Tử thúc giục.
“Qua một thời gian nữa, ta định đi gặp Rồng Đốm tiền bối.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói: “Đến lúc đó, Rồng Đốm tiền bối nhất định có thể giám định được xem Trình Lâm Tiên Tử cô nói thật hay giả.”
Trình Lâm Tiên Tử: “…”
“Không quấy rầy cô với Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử âu yếm nữa, ta đi trước đây.” Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, không đợi Trình Lâm Tiên Tử đáp lớn, hắn nhanh chóng rời khỏi trạng thái quan sát bên trong cơ thể, cũng mang tinh thần lực của Tô Thị A Thập Lục đi chung luôn.
“Thư Hàng, vừa xảy ra chuyện gì vậy? Tinh thần lực của ngươi đột nhiên chấn động là sao?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Ta nhìn thấy một vài hình ảnh khiến ta khó chịu.” Tống Thư Hàng xoa chân mày, cười khổ đáp.
Vũ Nhu Tử sáp tới, nói với A Thập Lục: “Hề hề, A Thập Lục, kích thích chứ?”
Tô Thị A Thập Lục cười ngọt ngào: “Ừm, rất tuyệt.”
Vũ Nhu Tử: “…”
Nụ cười ngọt ngào của A Thập Lục là sao thế này?
Cô luôn có cảm giác cô và Tô Thị A Thập Lục không chơi cùng một game.
Hơn nữa, vừa rồi cô đã cảm thấy lạ, bởi vì dường như tinh thần chấn động dữ dội là bản thân Tống tiền bối chứ không phải A Thập Lục.
Lẽ nào… sau khi A Thập Lục soi mình trong long văn thứ chín xong thì làm ra chuyện gì gì đó rất đáng sợ với Tống tiền bối ư?
Vũ Nhu Tử không khỏi bắt đầu ảo tưởng ra đủ loại tình tiết với mười nghìn chữ.
“Khụ, Thư Hàng, kế tiếp đến lượt ta.” Lúc này Bạch tiền bối nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng rồi nói.
Bạch tiền bối đã đợi lâu lắm rồi, hắn rất tò mò muốn biết long văn được vẽ lên kia của Tống Thư Hàng trông thế nào, càng tò mò hơn với đạo ‘long văn thứ chín’ đã khiến Vũ Nhu Tử cảm thấy kích thích, muốn xem thử rốt cuộc đó là cái gì.
Nhưng vì duy trì hình tượng tiền bối của mình, dù trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào thì hắn vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Đây chính là phong phạm tiền bối đấy nhé.
“Tới ngay đây.” Tống Thư Hàng cười nói với Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối cẩn thận phân ra một luồng tinh thần lực đưa vào trong cơ thể Tống Thư Hàng. Hắn là Huyền Thánh bát phẩm [phiên bản được thiên đạo chứng thực], tinh thần lực mạnh mẽ cỡ nào, vì vậy lúc đưa tinh thần lực vào trong cơ thể Tống Thư Hàng cũng phải cẩn thận từng chút một, tránh làm Tống Thư Hàng bị thương.
Tống Thư Hàng dẫn dắt luồng tinh thần lực này của Bạch tiền bối tiến vào trạng thái nội thị, quan sát kim đan trong cơ thể.
Đồng thời, Vũ Nhu Tử cũng lặng lẽ ra dấu tay với Tô Thị A Thập Lục, tiếp đó hai cô gái một trái một phải canh giữ bên người Bạch tiền bối.
Chỉ cần Bạch tiền bối có dấu hiệu kích động sắp té ngã thì các cô có thể đỡ lấy ngay lập tức.


Tinh thần lực của Bạch tiền bối tiến vào khí hải đan điền Tống Thư Hàng.
“Đây không phải chiêu bài cá voi mập nhà Cật Qua Thánh Quân à?” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “Sau khi tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công đến tứ phẩm, lấy ‘cá voi’ làm cơ sở, dung hợp với hư đan thì sẽ thành như vậy. Có điều lúc trước nó không có mập như thế này, bây giờ có thể là đang mang thai.”
“Mang thai?” Cho tới bây giờ Bạch tiền bối chưa từng nghe chuyện kim đan nhà ai còn có thể mang thai thế này.
Có điều lần này chủ yếu là muốn xem đan văn trên ‘kim đan’.
Bạch tiền bối lại tập trung lực chú ý đến đan văn trên kim đan.
‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’, ‘thánh kiếm Chung Yên’, ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’, ‘mỹ nhân rắn công đức + thánh ấn’, ‘thánh viên viễn cổ + kinh thư Nho gia’, con mắt Thánh Nhân Nho gia, hoa sen thế giới hạch tâm, cá voi mập do tam thập tam thú tổ hợp mà thành. Từng cái hiện ra trước mắt hắn.
“Đúng là được vẽ lên thật.” Tinh thần lực của Bạch tiền bối tiếp xúc với mặt sau của long văn trên kim đan, lại nói: “Kỹ thuật vẽ tranh tệ quá.”
“Tệ á? Đâu có, ta cảm thấy nó trông rất sống động mà.” Tống Thư Hàng nói với vẻ nghi hoặc.
Bạch tiền bối nói: “Bởi vì cái ngươi nhìn thấy đã được sửa chửa tô điểm lại, bản thể của bức vẽ này thật sự rất tệ… sao ta thấy kỹ năng vẽ này quen quen thế nhỉ.”
“Có phải hơi giống với kỹ năng vẽ của chính Bạch tiền bối không?” Tống Thư Hàng hỏi theo bản năng.
Bạch tiền bối: “…”
Thư Hàng ngươi cứ đâm vào tim như vậy sẽ đánh mất Bạch tiền bối đấy.
“Khụ, đạo long văn cuối cùng. Bạch tiền bối, mời thưởng thức ~” Tống Thư Hàng lập tức chuyển tần chú ý của Bạch tiền bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận