Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1376: Không Chọc Nổi Thì Ông Đây Trốn Đi Thôi

Chương 1376: Không Chọc Nổi Thì Ông Đây Trốn Đi Thôi
Cách chuyển hướng sự chú ý của Tống Thư Hàng quá gà nhưng Bạch tiền bối vẫn phối hợp theo, chuyển sự chú ý lên mục tiêu chính mà hắn cần quan tâm, chính là long văn thứ chín của Tống Thư Hàng.
Sau khi nhìn thấy long văn thứ chín, Bạch tiền bối khẽ chững người trong giây lát:
“Ừ, long văn này vẽ đẹp hơn nhiều đấy, nhưng long văn này có điểm đặc biệt gì chứ?”
“Hì hì, Bạch tiền bối cứ nhìn kỹ long văn này thì sẽ thấy biến hóa ngay thôi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Bạch tiền bối nhìn chăm chú vào long văn thứ chín, một lát sau, khóe miệng của bản thể Bạch tiền bối ở ngoại giới co giật liên hồi.
“Bạch tiền bối thấy sao? Kích thích không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối đen mặt nói:
“Ngươi làm ra vẻ thần bí, cố ý kéo ta vào đây chỉ để xem cái này thôi đấy hả?”
Tống Thư Hàng lại đần mặt ngơ ngác lần nữa.
Sao giọng điệu của Bạch tiền bối khó chịu thế này? Lẽ nào giống như trường hợp của A Thập Lục, hình ảnh mà ngài ấy thấy khi nhìn xuyên qua long văn thứ chín cũng không phải là bản thân ngài ấy?
“Bạch tiền bối này, trước hết ta muốn hỏi ngài một vấn đề. Lúc ngài nhìn vào long văn thứ chín, hình ảnh ngài thấy được có phải là bản thân ngài không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối:
“Phải.”
Ơ? Thế thì hình ảnh mà long văn thứ chín phản chiếu ra cũng đâu có vấn đề gì đâu nhỉ?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào vậy kìa?
“Bạch tiền bối không cảm thấy kích thích sao?”
Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
Bạch tiền bối thở dài:
“Ta không muốn nói nhiều, tới đây, để ta chia sẻ hình ảnh mà ta thấy được cho ngươi xem rồi ngươi sẽ biết ta có kích thích hay không. Nào, thả lỏng tinh thần lực.”
Đối phương không muốn nói, chỉ muốn kết nối tinh thần với ngươi.
Tống Thư Hàng thả lỏng tinh thần lực, sau đó Bạch tiền bối thi triển bí pháp, kết nối tinh thần lực của hắn với tinh thần lực của Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó, một bức vẽ xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.
Đây là một bức vẽ nguệch ngoạc như do trẻ con vẽ ra, trên đó vẽ hình một người que.
Trên đỉnh đầu người que có đề hai chữ [A Bạch].
Còn trên mặt người que lại viết một loạt cụm từ siêu tự kỷ [Đẹp trai nhất thiên hạ, có mị lực nhất thiên hạ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở,v.v...].
Vừa nhìn thấy mấy cụm từ này, cảm giác xấu hổ đã đập thẳng vào mặt.
Bạch tiền bối:
“Thế nào? Ngươi nghĩ ta có thấy kích thích không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạch tiền bối hỏi tiếp:
“Thế nào? Bây giờ ngươi có cảm thấy kích thích không?”
Quá kích thích, kích thích đến mức trái tim nhỏ bé của ta sắp nổ tung luôn rồi.
Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt.
Tại sao chân ngã phản chiếu ra của Bạch tiền bối lại là cái dạng này chứ?
Khoan đã! Ngoại hình của Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two giống nhau như đúc.
Vậy phải chăng lúc Bạch tiền bối xem chân ngã, hình ảnh phản chiếu ra cũng giống với hình ảnh mà Bạch tiền bối two thấy?
Lúc đó Bạch tiền bối two tự kỷ khen hình ảnh do long văn thứ chín phản chiếu ra đẹp, nghĩa là đang khen người que này đẹp ư?
Tiêu rồi, Bạch two hại chết người rồi!
“May cho ngươi là trước đó ta đã biết long văn thứ chín này của ngươi có điểm kỳ lạ, nếu không chắc chắn bây giờ ta đã tặng ngươi một thanh Lưu Tinh Kiếm dùng một lần phiên bản 008, tiễn ngươi vào vũ trụ luôn rồi. Giờ hãy ngoan ngoãn nói cho ta biết long văn thứ chín này của ngươi có điểm đặc biệt gì đi.”
Bạch tiền bối mệt tim quá, muốn về hưu.
“Thật ra chức năng thật sự của long văn thứ chín là phản chiếu [Ta], giống như một tấm gương có thể phản chiếu bản thân mình. Lúc Vũ Nhu Tử nhìn vào thì hình ảnh phản chiếu ra là bản thân cô ấy. Về phần A Thập Lục thì do nguyên nhân đặc biệt, hình ảnh phản chiếu ra là hình dáng sau khi cô ấy biến hóa. Bạch tiền bối ngài quá đặc biệt, không ngờ lại phản chiếu ra một hình vẽ.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nói.
Nghe xong, Bạch tiền bối xoa cằm suy tư một lát, sau đó hỏi:
“Còn ngươi thấy được cái gì?”
“Ta thấy được bản thân ta, nhưng chỉ cần ta muốn, còn có thể nhìn thấy mỹ nhân rắn công đức cùng với linh quỷ Diệp Tư và mẹ của cô ấy.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Bạch tiền bối:
“...”
Ngươi thấy được nhiều thứ quá nhỉ.
“Có lẽ ta đã đoán ra được một phần nguyên nhân rồi.”
Bạch tiền bối suy nghĩ một lát rồi nói:
“Bởi vì ta là một phân thân.”
Lả phân thân chứ không phải bản thể, có lẽ chính vì nguyên nhân này nên không thể phản chiếu ra bản thể, chỉ chiếu ra một bức vẽ.
Tống Thư Hàng nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên:
“Chắc là vậy rồi! Thế giờ chúng ta đi ra ngoài tìm bản thể của Bạch tiền bối ngài rồi thử lại lần nữa nhé?”
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Nhưng tạm thời chúng ta không ra được.”
“Ơ?
Tống Thư Hàng sững sờ:
“Trước đó Bạch tiền bối ngài đã đưa Lưu Tinh Kiếm ra ngoài được mà? Còn mang tất cả tài liệu luyện khí đến cho ta nữa.”
“Lưu Tinh Kiếm có thể đi ra nhưng chúng ta không ra được. Bởi vì Lưu Tinh Kiếm là pháp khí, còn chúng ta lại không phải. Ừm, nói chính xác hơn là ngươi, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử không đi ra được. Còn ta thì khác, ta là phân thân, chỉ cần bản thể giải trừ pháp thuật là ta có thể rời đi.”
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh giải thích.
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối, đừng vứt bỏ bọn ta mà!”
Nếu Bạch tiền bối giải trừ phân thân rời khỏi đây thì với cảnh giới của hắn, Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập, không biết năm nào tháng nào ba người bọn họ mới thoát ra khỏi phòng tối thiên đạo.
Nói không chừng bọn họ sẽ bị nhốt nghìn năm vạn năm, chờ mãn hạn tù mới được thả ra cũng nên.
“Yên tâm đi, ta đang nghiên cứu phi kiếm dùng một lần phiên bản mới, chờ ta nghiên cứu thêm một quãng thời gian nữa, không chừng có thể dùng nó đưa mọi người ra ngoài.”
Bạch tiền bối mỉm cười nói.
Quả nhiên Bạch tiền bối vĩ đại của ta là đáng tin nhất.
“Theo ta tính thì bây giờ ở ngoại giới đã là ngày 1 ngày 2 tháng 10 rồi thì phải? Thực Tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ được tổ chức vào ngày 7, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ thôi.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Vậy giờ chúng ta rời khỏi không gian kim đan đúng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đi thôi, đan văn thứ chín này của ngươi khá thú vị đấy.”
Bạch tiền bối trả lời.
Lời vừa dứt, Tống Thư Hàng mang luồng tinh thần lực của Bạch tiền bối lui ra khỏi trạng thái nội thị.
Trước khi lui ra, Tống Thư Hàng chợt nghĩ ra vài chuyện.
Hầu như những hình ảnh mà đan văn thứ chín phản chiếu ra đều là chân ngã. Giả sử hình ảnh phản chiếu ra của Bạch tiền bối không có vấn đề gì, và đó thật sự là [bản thân] của ngài ấy, vậy lẽ nào Bạch tiền bối phân thân là được ‘vẽ’ ra?
Thậm chí, có lẽ chân thân của Bạch tiền bối có liên quan đến bức vẽ vừa rồi cũng không chừng?
Trong đầu Tống Thư Hàng lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
...
Sau khi ý thức lui ra khỏi trạng thái nội thị kim đan, Tống Thư Hàng thấy Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục đang ngồi xổm bên cạnh Bạch tiền bối, trên mặt hai người hiện lên vẻ căng thẳng.
Bạch tiền bối tỏ vẻ nghi hoặc:
“Hai người các ngươi đang làm gì vậy?”
“Ha ha ha, không làm gì hết, chẳng qua thấy Bạch tiền bối ngài thật đẹp trai, không cầm lòng được muốn nhìn nhiều một chút thôi.”
Vũ Nhu Tử chớp mắt tinh nghịch.
Bạch tiền bối vỗ mặt mình mấy cái:
“Lạ thật, ta đã thu liễm mị lực hoàn toàn rồi mà, đáng lẽ không ảnh hưởng đến người khác mới đúng chứ.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Như đã nói trước đó, sắp đến ngày tổ chức Thực Tiên yến rồi, chỉ còn năm sáu ngày nữa thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian nhanh chóng nghiên cứu ra phi kiếm dùng một lần phiên bản mới.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Bây giờ ngài đã nghiên cứu ra được gì chưa?”
“Ta đã phân tích kỹ rùa tai ương và thiên phú siêu thời không mạn bộ của chúng nó, cũng thành công tạo ra kết cấu tương tự áp dụng trên Lưu Tinh Kiếm. Nhờ kết cầu này mà Lưu Tinh Kiếm đã thành công xuyên không gian rời khỏi phòng tối thiên đạo, thông qua mối liên hệ giữa bản thể và phân thân tìm đến chỗ phân thân của ngươi để giao tài liệu.”
Bạch tiền bối đáp.
Vũ Nhu Tử giơ tay nói tiếp:
“Nhưng trước mắt Lưu Tinh Kiếm chỉ có thể mang một số tài liệu ra ngoài, không thể mang vật còn sống rời khỏi phòng tối thiên đạo.”
Bạch tiền bối gật đầu tiếp lời:
“Muốn mang vật còn sống rời đi thì ta còn thiếu mấy loại tài liệu.”
“Tài liệu gì? Có thể tìm thấy trong phòng tối thiên đạo này không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối lắc đầu:
“Ta đã lật tung cả phòng tối thiên đạo này lên rồi nhưng không tìm được tài liệu thay thế. Vốn dĩ ta định dụ thêm một con rùa tai ương tới đây, thử xem có thể lấy được chút tài liệu gì từ trên người chúng chúng nó không, nhưng không ngờ rùa tai ương lại học khôn, tóc của ngươi không thể dụ chúng nó tới nữa.”
“Bạch tiền bối đã câu được rùa bự rồi ư?”
Từ những lời mà Bạch tiền bối nói, Tống Thư Hàng suy ra được có một con rùa đã bị dụ tới, hờn nữa còn bị Bạch tiền bối nghiên cứu?
“Ừ, câu được một con, tiếc là mới nghiên cứu được một nửa lại để nó chạy mất. Rùa tai ương có thiên phú siêu thời không mạn bộ, rất khó vây khốn chúng nó. Nếu được nghiên cứu nhiều hơn thì nói không chừng ta đã nghiên cứu ra cách rời đi rồi.”
Bạch tiền bối nói với giọng đầy tiếc nuối.
“Nói vậy chúng ta rơi vào tuyệt cảnh rồi còn gì? Chúng ta muốn rời đi thì nhất định phải có tài liệu, nhưng trong phòng tối lại không có tài liệu cần thiết... Đây chẳng khác gì một vòng tuần hoàn không có lối thoát.”
Tống Thư Hàng nói, song vừa dứt lời, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên:
“Lưu Tinh Kiếm!”
Lưu Tinh Kiếm có thể rời khỏi phòng tối thiên đạo, trở về đến chỗ bản thể của Bạch tiền bối, tìm được tài liệu thích hợp rồi về lại phòng tối thiên đạo!
Bạch tiền bối:
“Ừ, ta đã gửi Lưu Tinh Kiếm về nhưng bản thể vẫn đang bế quan. Giờ chỉ mong có đạo hữu nào đó trong nhóm Cửu Châu số 1 thấy được Lưu Tinh Kiếm, nhận được lời nhắn mà ta để lại, sau đó tìm được tài liệu nghiên cứu cần thiết giúp chúng ta.”
Tống Thư Hàng:
“Vậy có nghĩa là phải xem vận may ư?”
Với vận số của Bạch tiền bối, chắc hẳn trong số những tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, sẽ có người phát hiện Lưu Tinh Kiếm chứ nhỉ?
“Thế nên bây giờ phải chờ đợi thôi. Trong lúc chờ, ta sẽ tranh thủ thời gian sửa lại bản thiết kế của phi kiếm dùng một lần phiên bản mới, làm nó hoàn mỹ hơn.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía A Thập Lục.
Hay là nhờ Bạch tiền bối kiểm tra cho A Thập Lục một chút nhỉ? Vừa nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới bí pháp giám định của mình.
Có lẽ hắn nên tìm cơ hội thi triển bí pháp giám định kiểm tra giúp A Thập Lục, như vậy sẽ đơn giản và trực tiếp hơn.
*******
Trong phòng tối thiên đạo không phân chia ngày đêm.
Tống Thư Hàng nhân tiền hiển thánh vào ngày 1 tháng 10. Theo như đồng hồ tính giờ trong điện thoại hiện thị, từ lúc Tống Thư Hàng độ thiên kiếp đến giờ đã qua 4 tiếng đồng hồ.
Nếu thời gian trong phòng tối thiên đạo trôi qua giống với ngoại giới, vậy hôm nay hẳn là ngày 2 tháng 10.
Bạch tiền bối đang ở trạng thái minh tưởng, sửa đổi cấu tạo của phi kiếm.
Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử thì đang tu luyện. Ba người bọn họ ngồi cách xa Bạch tiền bối chừng nghìn mét, tránh quấy rầy đến Bạch tiền bối.
“Tống tiền bối, mai rùa đen này của ngươi chẳng khác gì tool hack!”
Vũ Nhu Tử ngự kiếm bay lên không, chân đẹp thon dài đạp phi kiếm, chân dài lắc một cái, kiếm quang hóa thành mưa kiếm rơi xuống.
Tống Thư Hàng bình tĩnh dựng thuẫn Vương Bá Chuyên Gia, chặn toàn bộ công kích.
“A Thập Lục, cơ hội tốt!”
Vũ Nhu Tử kêu lên.
Chỉ trong chớp mắt, thân hình của Tô thị A Thập Lục đã xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng, một luồng đao mang chém xuống.
Tống Thư Hàng khẽ quát:
“Nho Gia Kim Cương Thân, Thánh Viên Long Lực Thần Công, Cương Thủ biến dị!”
Đao mang vừa chém lên người hắn đã vỡ thành từng tia đao quang.
Ngay lúc ba người đang tu luyện, trong phòng tối thiên đạo đột nhiên xuất hiện một khe nứt.
Một người trùm chăn bị ném vào.
“Không chọc nổi thì ông đây trốn đi thôi.”
Người nọ lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận