Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1379: Quyết Định Rồi, Chính Là Ngươi!

Chương 1379: Quyết Định Rồi, Chính Là Ngươi!
"Ta khuyên các ngươi đừng có thử bậy thì tốt hơn, những loại pháp khí dính tới lĩnh vực không gian này nếu không cẩn thận sẽ bị đưa vào trong khe hở không gian ngay, lúc đó có mà bị nhốt cả đời luôn ấy chứ… Vậy thôi còn đỡ, còn nếu như bị ném vào trong ‘không gian hỗn loạn’ thì sẽ bị cắt thành tương ngay."
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán nhắc nhở.
Dù sao họ cũng là khách hàng tiềm năng của hắn, nhỡ họ mà ngỏm thì sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của hắn sau này.
Tống Thư Hàng giơ tay lên:
"Vậy thì để ta thử xem."
Vũ Nhu Tử hớn hở nói:
"Không, để ta!"
Những chuyện kích thích như vậy cứ để cô thì hơn.
Tô Thị A Thập Lục lên tiếng:
"Cứ để ta làm đi, ta có thủ đoạn bảo vệ tính mạng."
"Không cần giành, để ta là thích hợp nhất. Bởi vì ta vừa học được một pháp thuật làm người khác vô cùng hâm mộ."
Tống Thư Hàng đắc ý nói.
Vũ Nhu Tử lấy làm tò mò:
"Tống tiền bối lại học được tuyệt chiêu gì sao?"
"Công pháp làm người ta hâm mộ nhất trong nhóm Cửu Châu Số 1, thuật phân thân spam nhóm chat."
Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì tay đã kết một cái pháp ấn.
Tống Thư Hàng bị tách rời ra.
"Ta vẫn luôn hoài nghi Bắc Hà tiền bối có một thuật phân thân như vậy dùng để chém gió, nếu không thì sao hắn có thể online mãi cơ chứ? Không chỉ Bắc Hà tiền bối, lúc trước ta còn hoài nghi đa số tiền bối của ‘Nhóm Cửu Châu Số 1’ đều có thuật phân thân giống như vậy."
Tống Thư Hàng nói.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán:
"..."
Loại pháp thuật quý như phân thân này lại được dùng để tán phét thôi ư? Ai mà đại gia thế. Có phải gần đây do ta ít tiếp xúc với tu chân giới quá nên lạc hậu rồi không?
"Ta biết nè, a cha của ta cũng có thủ đoạn tương tự đây, chẳng qua đó là sự kết hợp giữa thuật con rối và thuật phân thân."
Vũ Nhu Tử giơ tay phát biểu, bán rẻ thủ đoạn spam nhóm chat của a cha cô.
"Ta có nghe A Thất nhắc qua, Hoàng Sơn tiền bối có rất nhiều clone."
Tô Thị A Thập Lục cũng nói.
Bạch tiền bối nói:
"Không lâu trước đó ta mới nắm giữ được pháp thuật thiên phú về phân thân... Nếu phân thân này của Tống Thư Hàng ngươi chết thì có ảnh hưởng gì đến bản thể của ngươi không?"
"Không ảnh hưởng gì cả, phân thân của ta giống với mỹ nhân rắn công đức, cho dù có bị nghiền nát đi chăng nữa thì một thời gian sau cũng sẽ hồi phục lại thôi." Tống Thư Hàng nói.
"Thế thì tốt rồi, vậy ngươi ngồi lên trên phi kiếm đi, để ta đưa ngươi ra khỏi ‘Phòng tối thiên đạo’."
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng nói với phân thân:
"Lên đi."
"Bạch tiền bối, thêm cái hàng rào cho phi kiếm đi, thật ra ta vẫn bị ám ảnh tâm lý với phi kiếm của ngươi, cứ thấy nó là ta lại choáng váng. Bản thể không dám nói, nhưng ta nhất định phải nói. Bởi vì người ngồi lên phi kiếm là ta."
Tống Thư Hàng phân thân lên tiếng.
Bạch tiền bối:
"..."
Tống Thư Hàng:
"..."
"Tốc độ phi kiếm của ngươi quá nhanh, hơn nữa còn không phanh được. Mỗi lần ngồi phi kiếm của ngươi xong ta đều có cảm giác như sắp chết tới nơi ấy. Nếu như có thêm hàng rào thì ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút đấy. Nên xin Bạch tiền bối nhất định phải lắp một cái hàng rào cho ta!"
Tống Thư Hàng phân thân nói tiếp.
Tống Thư Hàng phân thân đã kế thừa ưu điểm “Nhanh mồm nhanh miệng” của bản thể một cách hoàn mỹ, thậm chí còn phát huy ưu điểm này vượt trội hơn cả.
Lúc này Tống Thư Hàng có một loại xúc động muốn bóp chết phân thân của mình.
"Đi đi!"
Bạch tiền bối bấm pháp quyết.
Phi kiếm phá phòng tối dùng một lần bản 001 Vèo~ một cái, chui xuống chân Tống Thư Hàng phân thân.
"A a a a ~"
Phân thân củaTống Thư Hàng kêu thảm, bị phi kiếm phá phòng tối dùng một lần bản 001 nâng lên, nhoáng một cái đã bay đi xa. Tốc độ nhanh đến độ không thể miêu tả được.
"Hàng ~ rào ~ vạn ~ tuế ~"
Tống Thư Hàng phân thân kêu lớn.
Một lát sau, pháp thuật “Siêu thời không mạn bộ” được khắc trên phi kiếm phát động, phi kiếm chở Tống Thư Hàng loáng cái đã biến mất khỏi phòng tối thiên đạo.
"Biến mất thật luôn à?"
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán trợn mắt hốc mồm.
Phòng tối thiên đạo dễ phá đến vậy sao?
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán lập tức cảm thấy bất an, nếu như phòng tối thiên đạo dễ phá như thế thì có phải vị “Chúa tể Cửu U” kia sẽ đuổi tới đây bất cứ lúc nào hay không?
Không, sẽ không đâu.
Chúa tể Cửu U có thể xuất hiện ở hiện thế là đã ăn gian lắm rồi. Nếu như hắn còn dám đụng tới phòng tối thiên đạo thì nhất định sẽ bị “Trật tự thiên đạo” chú ý tới, đến lúc đó phân thân trà trộn vào “Hiện thế” của chúa tể Cửu U nhất định sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Thư Hàng, phân thân của ngươi đã ra ngoài thành công chưa?"
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng nhắm mắt cảm ứng, sau đó nói:
"Vẫn chưa, còn đang xuyên qua không gian."
Lúc này, Tống Thư Hàng phân thân đang nằm trên phi kiếm, kêu thảm suốt cả chặng đường. Bởi vì tốc độ thật sự quá quá nhanh, hơn nữa lại còn là xuyên thẳng qua thông đạo không gian, tình hình giao thông rất là khó thở.
Cổ họng củaTống Thư Hàng cũng sắp khô luôn rồi.
Từ trong “Phòng tối thiên đạo” đi ra ngoài thật sự rất khó.
Cho dù là “Rùa tai ương khổng lồ” có thiên phú đặc thù đi chăng nữa, mỗi lần bọn chúng chui vào phòng tối thiên đạo đều phải chuẩn bị một khoảng thời gian rất dài.
Sau khi Tống Thư Hàng two bay trong thông đạo không gian hết nửa tiếng, rốt cuộc trước mắt mới xuất hiện ánh sáng.
"Sắp ra ngoài rồi!"
Tống Thư Hàng two thầm nghĩ.
Ầm
Phi kiếm phá phòng tối dùng một lần bản 001 xuyên ra không gian, chui vào trong hiện thế.
Tống Thư Hàng two vừa ngẩng đầu lên là thấy được ông mặt trời đỏ rực trên đầu, nói:
"Tự do rồi, thành công rồi."
Hắn lập tức chia sẻ tin tức này cho bản thể.
Keng
Đúng lúc này phi kiếm dùng một lần rơi xuống đất do đã dùng hết năng lượng.
Tống Thư Hàng two thuận lợi đáp xuống.
Phi kiếm dùng một lần vốn do “ánh sáng công đức” hóa thành. Sau khi hết năng lượng thì lập tức biến mất.
...
...
Sau khi Tống Thư Hàng two đáp xuống thì ngã nhào, chân nhũn ra ~ ngay cả đứng cũng không vững. Hơn nữa giọng nói còn bị khàn, cổ họng khô rát. Do hét hơn nửa tiếng nên miệng cũng khô ran.
Nếu lúc trước nỗi ám ảnh của hắn về “Phi kiếm dùng một lần” là một căn nhà 150 mét vuông, thì bây giờ đã mở rộng lên hơn 300 mét vuông rồi.
"Những phi kiếm không lắp hàng rào đều là tà đạo!"
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Sau khi cơ thể đã hồi phục lại một chút thì hắn quay đầu nhìn xung quanh.
Lúc này, hắn đang đứng trong một bụi cây nhỏ.
Dưới chân là sa mạc.
Sa mạc đen sì, dường như đã trải qua những tai nạn như sét đánh, lửa đốt gì đó. Trong đó còn ẩn chứa một loại vị đạo quen thuộc.
Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, vươn tay ra chạm nhẹ vào hạt cát.
"Là thiên kiếp, trước đó không lâu có người đã độ kiếp ở đây."
Tống Thư Hàng nói chắc nịch.
Lúc nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Hắn vươn tay ra chạm nhẹ vào những gốc cây nhỏ xung quanh.
Những cây nhỏ này cũng chỉ cao hơn một mét, mầm cây tươi tốt. Mà trên chúng lại có từng luồng yêu khí cùng với... khí tức của bản thân Tống Thư Hàng hắn.
"Vậy ra nơi này chính là chỗ lúc trước thụ yêu 'Mễ Lộ Lộ' độ kiếp ư?"
Tống Thư Hàng lập tức hiểu ra.
Lúc Mễ Lộ Lộ độ thiên kiếp, pháp khí và năng lượng đều đã tiêu hao không còn thứ gì. Mà đúng lúc đó Tống Thư Hàng lại cảm ứng được cô. Vậy là hắn thông qua “Thánh Ấn” để cách không truyền công cho cô.
Có năng lượng của Tống Thư Hàng giúp sức, khí thế của Mễ Lộ Lộ cũng tăng cao. Cành cây của cô chống chọi với thiên kiếp, những cành cây của cô rơi xuống đất đã hóa thành những cây nhỏ này.
Nhưng sau đó... Do Tống Thư Hàng cũng được thiên kiếp chiếu cố, nên hắn không còn thời gian chú ý tình huống độ kiếp của Mễ Lộ Lộ nữa. Hắn chỉ có thể duy trì liên hệ giữa mình và dấu thánh ấn của Mễ Lộ Lộ theo bản năng, không ngừng cung cấp “tiên thiên chân nguyên” cho Mễ Lộ Lộ dùng mà thôi.
Cũng không biết Mễ Lộ Lộ có độ kiếp thành công hay không.
Có lẽ việc phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối đưa ta tới đây không phải ngẫu nhiên, mà do bị khí tức nơi này hấp dẫn chăng? Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn đứng dậy kiểm tra khu rừng này.
Lúc hắn nhìn chằm chằm vào bụi cây, trong lòng cảm giác được dường như có một giọng nói đang kêu gọi hắn.
Tống Thư Hàng dựa theo loại cảm ứng này, đi tới giữa rừng cây.
Khi đi tới giữa rừng cây, hắn rốt cuộc cũng thấy được một mầm cây chỉ lớn cỡ bàn tay.
Bên cạnh mầm cây là cơ thể tàn tạ của thụ yêu “Mễ Lộ Lộ”.
Cơ thể tàn tạ của cô đã bị thiên kiếp đánh thành than, chỗ lúc trước Tống Thư Hàng đóng dấu Thánh Ấn lên đã biến mất không thấy gì nữa.
Mễ Lộ Lộ độ kiếp... Thất bại.
Thiên kiếp vô tình, con đường tu chân, một khi thất bại thì chính là kết cục “Thân tử đạo tiêu” vô cùng tàn khốc.
Bước vào con đường tu hành thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý thân tử đạo tiêu.
Tống Thư Hàng thở dài thật khẽ.
Mễ Lộ Lộ có duyên với hắn, không ngờ cuối cùng vẫn không thể vượt qua kiếp nạn này.
"Nếu như ta không gia nhập nhóm Cửu Châu Số 1, nếu như không có nhiều tiền bối bảo vệ ta như vậy..."
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ nhẹ lên mầm cây nhỏ kia.
Mầm cây nhỏ này là cơ thể trùng sinh của Mễ Lộ Lộ ư? Hay là con của cô nhỉ?
"Có lẽ đây là sự tiếp diễn 'Nhân quả' giữa mình và Mễ Lộ Lộ."
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng cầm lấy mầm cây này, cẩn thận đào nó ra từ trong cát.
Trên mầm cây tỏa ra một khí tức làm cho Tống Thư Hàng cảm thấy gần gũi.
Hắn định trồng mầm cây này vào trong “Thế giới hạch tâm” của mình để nó có điều kiện phát triển tốt hơn.
Lúc đào mầm cây, Tống Thư Hàng vô cùng cẩn thận, sợ làm hư rễ của nó.
Lúc Tống Thư Hàng đào hết phần rễ của nó ra thì động tác hắn chững lại.
Bởi vì phần rễ của mầm cây này chính là phần tróc ra từ cơ thể của Mễ Lộ Lộ. Đúng là đoạn thân cây có dấu “Thánh Ấn” của hắn.
Thì ra là thế, thảo nào mầm cây này lại làm cho hắn cảm thấy gần gũi.
"Là duyên sao?"
Tống Thư Hàng nghĩ tới gì đó, hắn bưng mầm cây này lên, hứa với cô:
"Ta quyết định rồi! Nếu như ngươi có thể mở lại linh trí, bước lên con đường tu hành một lần nữa thì ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Về phần đạo hiệu thì... Mộc Đạo Nhân đi! Đạo hiệu Mộc Đạo Nhân này để dành cho ngươi trước đấy."
Bảy cái đạo hiệu, lại sắp được tặng cho người ta một cái nữa rồi.
Mộc Đạo Nhân Mễ Lộ Lộ.
Chờ đến khi nó mở lại linh trí thì nhất định sẽ là một cô gái nhỏ đáng yêu.
"Cố mà trưởng thành đi, tuy rằng ta không thể bố trí một đại trận có một không hai cho Thông Nương như Xích Tiêu Tử đạo trưởng. Nhưng ta có thể cho ngươi điều kiện phát triển tốt nhất trong thế giới hạch tâm của ta. Tạo căn cơ tu luyện vững chắc nhất cho ngươi."
Tống Thư Hàng cười nói.
Mầm cây trong tay hắn đung đưa theo gió như đang reo hò.
Hai tayTống Thư Hàng bưng mầm cây, ý niệm lóe lên, hắn đã trở lại khu vực bên cạnh suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm.
Sở các chủ lúc này đang ngẩn người.
"Chào Sở tiền bối."
Tống Thư Hàng nói.
"Ừm."
Sở các chủ đáp qua loa, cô vẫn đang trong trạng thái ngẩn người.
Tống Thư Hàng cũng không quấy rầy cô.
Hắn tìm một chỗ đất đai màu mỡ gần suối nguồn sự sống rồi trồng mầm cây này xuống.
Sau đó lại lấy nước của suối nguồn sự sống tưới lên người nó.
Hãy cố gắng phát triển đi nhé, Mộc Đạo Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận