Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1382: Nghe Nói Hắn Có Một Đôi Mắt Tràn Đầy Mị Lực Và Ma Lực

Chương 1382: Nghe Nói Hắn Có Một Đôi Mắt Tràn Đầy Mị Lực Và Ma Lực
“Chúng ta đến hiện thế rồi.” Bạch tiền bối phân thân yếu ớt lên tiếng.
Dứt lời, hắn lại tế ra một thanh phi kiếm, cuốn lấy chiếc máy kéo có tay cầm, kiếm quang lóe lên đỡ máy kéo theo sát đám người Tống Thư Hàng. Trong thùng xe của máy kéo chứa cả đống bảo vật, tất cả đều thuộc về Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục.
Sau khi làm xong tất cả, năng lượng của Bạch tiền bối phân thân tiêu hao gần như không còn.
“Đi đường bình an nhé.” Bạch tiền bối phân thân nhẹ giọng nói, mái tóc đen của hắn tung bay, thân thể tiêu tán theo gió.
Sau khi năng lượng tiêu hao, phân than sẽ tự động tan biến.
Hy vọng sau khi đám người Tống Thư Hàng rời khỏi phòng tối thiên đạo thì sẽ không bị bắt lại nữa. Bằng không, trong phòng tối thiên đạo đã không có Bạch tiền bối phân thân thứ hai để giúp bọn họ thoát ra nữa rồi.


“A a a, A Thập Lục, Vũ Nhu Tử, nắm chặt phi kiếm, đừng để rơi xuống.” Tống Thư Hàng hét thảm.
“A a a, thật kích thích!!” Vũ Nhu Tử cũng hét lớn.
Đều là hét to, tại sao lại khác nhau lớn đến thế nhỉ?
Tống Thư Hàng: “…”
Tô Thị A Thập Lục: “Ta còn có thể chịu được, phải bay bao lâu nữa đây?”
“Lúc phân thân của ta ra ngoài đã bay mất nửa giờ.” Tống Thư Hàng đáp.
Phòng tối thiên đạo ngăn thế giới hạch tâm mở ra, nếu không hiện tại thông qua tọa độ phân thân, Tống Thư Hàng có thể lấy thế giới hạch tâm làm trạm trung chuyển, tiến hành xác định địa điểm để dịch chuyển không gian.
“Bạch tiền bối đâu rồi? Hắn không đi cùng chúng ta ư?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng: “Bạch tiền bối ở lại trong phòng tối thiên đạo là phân thân, trực tiếp hóa giải pháp thuật là có thể tiêu tán.”
“Nhanh lên một chút, có thể nhanh hơn chút nữa được không!” Vũ Nhu Tử vui vẻ kêu lên.
Ra ngoài chơi với Tống tiền bối đúng là hành vi cực kỳ sáng suốt.
Chơi vui này, kích thích này, cơ hội phát tài này, cái gì cũng có. Cô thích nhất luôn.
Phía sau ba người, đại lão cái gì cũng có thể bán quấn chăn ngồi trên phi kiếm dùng một lần, gương mặt đầy vẻ trầm tư.
“Không được, ta không thể ra ngoài cùng Bá Tống Huyền Thánh được, lỡ như trực tiếp đưa mình tới cửa, bị vị chúa tể Cửu U kia tóm gọn thì biết làm sao đây? Thời gian bốn ngày, ta nhất định phải nghĩ cách trốn đi mới được.” Đại lão cái gì cũng có thể bán thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây, hắn nói to với Tống Thư Hàng: “Bá Tống đạo hữu, ta còn có việc phải đi trước một bước. Chúng ta từ biệt tại đây nhé.”
Dứt lời, hắn vươn tay ra khỏi chăn rồi đặt lên phi kiếm phá phòng tối dùng một lần phiên bản 001, ý niệm vừa chuyển, phi kiếm dùng một lần bị hắn thu vào.
Sau đó, thân hình hắn rơi vào trong không gian hỗn loạn.
“Tiền bối, nơi này là đường hầm không gian, nguy hiểm lắm đấy.” Tống Thư Hàng lo lắng la lên.
“Yên tâm, trên người ta có bí bảo, có thể bảo vệ thân thể ta.” Đại lão cái gì cũng có thể bán nói to.
Lúc đại lão cái gì cũng có thể bán nhảy xuống dưới, có một món bí bảo hiện lên trên người hắn, đưa hắn xuyên qua không gian loạn lưu.
Chẳng mấy chốc đã biến mất.


Giống như lần phân thân trốn ra khỏi phòng tối thiên đạo trước đó, sau khi Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử bay được nửa giờ thì nhìn thấy ánh sáng nơi lối ra.
“Sắp ra ngoài rồi!” Tống Thư Hàng la lên.
“Mới đó đã qua nửa giờ rồi ư?” Vũ Nhu Tử vẫn chưa thỏa mãn.
Tống Thư Hàng: “Lực xung kích lúc hạ xuống sẽ khá lớn, chuẩn bị sẵn sàng nhé.”
Vừa dứt lời, ba thanh phi kiếm dùng một lần mang theo ba người, phá tan không gian, vọt về phía mặt đất.
Ầm ~ ầm ~ ầm ~
Ba người rơi xuống mặt cát, làm nổ ra ba cái hố lớn trên đó.
“Là cát, xem ra lại rơi xuống nơi lần trước phân thân rơi xuống rồi nhỉ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn ngẩng đầu lên đánh giá chung quanh.
Sau đó, hắn nhìn thấy biển cả cách đó không xa.
Tống Thư Hàng: “…”
Thu hồi suy đoán ban nãy, xem ra địa điểm rơi xuống lần này khác với vị trí phân thân rơi xuống trước đó.
Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục bên cạnh cũng chui ra khỏi hố cát. Phi kiếm dùng một lần dưới chân các cô đã tiêu tan.
Duy chỉ có thanh phi kiếm dùng một lần trong tay Tống Thư Hàng là còn nguyên, đây là quà biếu cho Bạch tiền bối two.
“Đây là nơi nào thế?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Không biết nữa, hẳn là nơi nào đó trong hiện thế. Mong là vẫn còn ở Trái Đất.” Tống Thư Hàng nói: “Mở GPS trên điện thoại xem có tín hiệu không.”
Tô Thị A Thập Lục lắc đầu: “Ta còn chưa có điện thoại mới.”
Điện thoại di động của cô bị hư lúc thám hiểm đáy biển với Bạch tiền bối, còn chưa kịp mua điện thoại mới.
“Không có chút tín hiệu nào hết, xem ra không phải Trái Đất.” Vũ Nhu Tử quơ di động của mình rồi nói.
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Không sao, có ta ở đây.”
Phân thân của hắn rơi xuống trên Trái Đất, hiện tại hắn có thể lấy phân thân làm tọa độ, thông qua thế giới hạch tâm trực tiếp dịch chuyển đến Trái Đất trong hiện thế.
Tống Thư Hàng vươn tay vạch một đường, định mở thế giới hạch tâm ra, sẵn tiện giao phi kiếm dùng một lần cho Bạch tiền bối two luôn.
Nhưng thế giới hạch tâm lại không hưởng ứng lời kêu gọi của hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Nơi này có vấn đề, nó chặn thế giới hạch tâm giống như phòng tối thiên đạo và thế giới thiên kiếp vậy.
Tiêu rồi, nếu như không thể mở thế giới hạch tâm ra thì bọn họ rời khỏi nơi này kiểu gì đây?
“Ta ngự đao lên chỗ cao xem thử.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Dứt lời, cô tế đoản đao bên hông mình ra, độn quang hiện lên.
A Thập Lục nhẹ nhàng nhảy lên thanh đao rồi bay lên không.
Nhưng cô vừa bay lên được chừng năm mét thì như đụng phải vật gì, rơi thẳng từ không trung xuống.
Tống Thư Hàng dùng thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên đỡ lấy Tô Thị A Thập Lục.
A Thập Lục khá nhỏ xinh, cũng rất nhẹ. Hơn nữa thân thể cô còn lạnh buốt, mềm mại, lại thơm ngát hương…
“Có trận pháp cấm không, độ cao chừng bốn mét rưỡi là cực hạn rồi.” Tô Thị A Thập Lục nhíu mày nói.
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng buông cô xuống.
“Có trận pháp cấm không thì có nghĩa là ở gần đây có tu sĩ hoặc tu luyện giả thuộc hệ khác. Chúng ta tìm thử ở xung quanh xem sao.” Tống Thư Hàng tỉnh táo phân tích.
“Vậy chúng ta đi về hướng nào đây?” Tô Thị A Thập Lục hỏi, cô đã quan sát bốn phía. Sau lưng chỗ ba người đang đứng là biển, còn phía trước, bên trái, bên phải đều là bãi cát.
“Lúc này đến phiên bảo bối của ta xuất hiện rồi.” Vũ Nhu Tử mở túi xách nhỏ của mình ra, lấy từ trong đó ra một cặp kính râm đáng yêu: “Pháp khí: muốn nhìn xa ngàn dặm, phải đi lên một tầng! Bản update.”
Trước đây lúc Vũ Nhu Tử chưa đạt đến cảnh giới tứ phẩm, Linh Điệp Tôn Giả vì đề phòng cô lạc đường nên đã đặc biệt luyện chế cho cô món pháp khí ‘muốn nhìn xa ngàn dặm, phải đi lên một tầng!’ này. Thông qua pháp khí này, Vũ Nhu Tử có thể dùng thị giác của thượng đế để tìm đường.
Sau khi Vũ Nhu Tử tấn chức tứ phẩm, có thể ngự kiếm phi hành nên cứ trực tiếp bay lên không trung tìm đường. ‘Muốn nhìn xa ngàn dặm, phải đi lên một tầng!’ bản cũ không được dùng đến nữa.
Vì vậy, Linh Điệp Tôn Giả thăng cấp món pháp khí nhỏ này thành một pháp khí mới tập hợp đủ các loại chức năng như ‘dẫn đường, trinh sát, nhìn xa’.
Vũ Nhu Tử đeo pháp khí lên, mở chức năng ‘thị giác của thượng đế’ và ‘trinh sát’ rồi tìm kiếm xung quanh.
“Tìm được rồi, bên tay phải chúng ta có một quảng trường, có rất nhiều người tập hơp ở nơi đó. Chúng ta có thể đến đó xem sao.” Vũ Nhu Tử nói.
“Được, ta đi đằng trước, các cô đi theo sau ta nhé. Chuẩn bị sẵn sang để chiến đấu bất kỳ lúc nào.” Tống Thư Hàng nói.
Bọn họ chưa quen thuộc với nơi này, hơn nữa nó lại khá quỷ dị, không chỉ chặn thế giới hạch tâm mà còn có trận pháp cấm không, Tống Thư Hàng không thể không đề phòng.
Trên người hắn có Nho Gia Kim Cương Thân + Thánh Viên Long Lực Thần Công, lại thêm pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, dù gặp phải tập kích bất ngờ thì cũng có thể chống đỡ được.


Dưới sự chỉ dẫn của Vũ Nhu Tử, ba người Tống Thư Hàng đi nhanh về phía quảng trường được tạo thành từ một phiến đá lớn bị cắt ra.
Trên quảng trường tụ tập đủ loại thân hình, muôn màu muôn vẻ.
Có thú tu Thú giới, có tu sĩ nhân loại, có sinh vật thánh khiết mọc cánh hình người, còn có một vài yêu tộc chưa hóa hình.
Trên quảng trường, tất cả mọi người không phân biệt chủng tộc, tụ tập ngồi như đang đợi điều gì.
Sau khi Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục vào quảng trường cũng không khiến người khác chú ý. Các tộc trên quảng trường chỉ ngẩng đầu liếc nhìn ba người Tống Thư Hàng một cái rồi lại cúi đầu, hoặc tốp năm tốp ba trò chuyện, hoặc nhắm mắt đả tọa tu luyện.
“Tống tiền bối, không phải chúng ta gặp phải chuyện lớn gì đó chứ?” Vũ Nhu Tử truyền âm nhập mật hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Nhiều chủng tộc, tu luyện giả thuộc các hệ thống khác nhau tụ tập cùng một chỗ như vậy, kiểu gì cũng giống sắp có sự kiện sốc ấy.
Có điều thực lực của tất cả tu luyện giả và yêu thú ở đây cũng không cao, bình quân cở chừng tứ phẩm hoặc ngũ phẩm. Rất ít thấy lục phẩm.
Sau khi ba người Tống Thư Hàng ngồi xuống không lâu. Con hổ yêu vốn đang nằm sấp bến cạnh ba người Tống Thư Hàng đột nhiên giật mình nhẹ, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng một lát, sau đó nó bỗng nhiên lùi lại.
“Bá… Bá Nho Huyền Ma!” Nó la lên đầy hoảng sợ, liên tục lùi lại hơn mười mét, bốn chân run rẩy, bụng co rúm lại.
Tống Thư Hàng đần mặt ra: “???”
“Bá Nho Huyền Ma? Chính là vị Bá Nho Huyền Ma đã làm cho cả chư thiên vạn giới mang thai kia à?”
“Ở đâu, ở đâu? Ta nghe mấy vị đạo hữu vừa mới vào đây kể, trong quá trình Bá Nho Huyền Ma giảng pháp đã làm cho tất cả mọi người, yêu, ma, tinh quái, không phân biệt nam nữ già trẻ, có giới tính hay không đều mang thai cả. Đúng là đối tượng mà chúng ta ngưỡng mộ.”
“Rốt cuộc Bá Nho Huyền Ma làm sao mà được như thế nhỉ?”
“Ta nghe người ta nói Bá Nho Huyền Ma có một đôi mắt đầy mị lực và ma lực, chỉ cần bị hắn nhìn một cái là sẽ mang thai ngay!”
“May mà mấy ngày nay lão phu vẫn ở trong bí cảnh này, ngăn cách với đời. Nếu như lão phu cũng ở bên ngoài nghe giảng pháp rồi mang thai thì khí tiết tuổi già khó mà giữ được, há chẳng phải sẽ bị người cười nhạo ư? Không đúng, Bá Nho Huyền Ma vào đây rồi à? Đậu móa móa, hắn ở đâu, lão phu không muốn bị hắn nhìn đâu. Nếu bị hắn liếc nhìn là sẽ mang thai ngay đấy.”
“Đừng nhìn ta nữa Bá Nho Huyền Ma… Ta vừa mang thai một đợt ở bên ngoài rồi, vất vả lắm mới khôi phục được. Ta không muốn mang thai nữa đâu. Ta vẫn còn là con nít đấy.” Con hổ yêu kia nói với giọng run bần bật.
Tống Thư Hàng: “…”
Đậu xanh, ta có thể nói gì được đây? Chính ta cũng tuyệt vọng lắm có được không hả?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thị A Thập Lục bạnh ra, cố nén cười.
Vũ Nhu Tử bên cạnh đã cười rũ ra.


Bên kia.
Thất Tu dìu Lục Tu, Tứ Tu thì nằm bên cạnh, ba vị X Tu xếp thành một hàng, nằm trên một khối nham thạch với vẻ mặt tuyệt vọng.
Sau khi ba vị X Tu được đưa ra khỏi thế giới hạch tâm thì nhận được nội dung giảng pháp của Bá Nho Huyền Ma.
Vì vậy, ba vị X Tu lựa chọn xem bản thu hình.
Sau đó… không có sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận