Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1383: Thế này thì xúi quẩy quá đi mất!

Chương 1383: Thế này thì xúi quẩy quá đi mất!
“Con mắt Thánh Nhân Nho gia, ánh nhìn mang thai… Ta chỉ từng xem qua ghi chép liên quan đến chúng ở Nho gia, không ngờ hiệu quả lại mạnh đến vậy.” Thất Tu Thánh Quân trưng ra vẻ tuyệt vọng.
Một đại nam nhân lại thể nghiệm cảm giác mang thai, đúng là phản nhân loại mà.
Năm đó rốt cuộc Thánh Nhân Nho gia ôm tâm tư gì để khai phá ra pháp thuật bi tráng như thế này chứ?
Đau bụng chịu không nổi, Thất Tu Thánh Quân lấy di động ra, mở nhóm Cửu Châu số 1 ra xem có thể tìm đạo hữu trong nhóm an ủi một chút hay không.
Lúc vừa mở nhóm lên, hắn phát hiện mọi người trong nhóm cũng đang kêu rên, toàn bộ thành viên trong nhóm, ngoại trừ các thành viên đang bế quan hoặc trong bí cảnh đặc thù thì những người khác đều mang thai.
“Các tiền bối, ngay cả tiểu Quả Quả của chùa bọn ta cũng mang thai, đúng là tàn nhẫn - Tam Nhật.” Tam Nhật sư huynh dùng tài khoản của Thông Huyền đại sư để chat.
“Lúc ta vừa mang thai thì cầm tay lái không ổn nên đụng trúng người ta, tông cả đám người luôn… Cũng may ta lái xe trong tông môn nhà mình, có tông cũng tông trúng người nhà mình. Hiện tại đang xử lý hiện trường tai nạn xe cộ. May mà không chết người.” Đông Phương Lục Tiên Tử gửi một icon [tuyệt vọng].
Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân: “Đau quá, có điều thể nghiệm mang thai thế này thật tuyệt vời. [icon chảy nước miếng] đặc biệt là cảnh các sư huynh và sư đệ trong Đại La Giáo ta mang thai tập thể đúng là tuyệt vời ông mặt trời luôn. Ta thật sự rất muốn mời Bá Nho Huyền Ma đến Đại La Giáo bọn ta giảng pháp.”
“Đáng chết, Bạch tiền bối còn đang bế quan. Ta muốn xem bộ dáng Bạch tiền bối mang thai quá đi.” Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời nói.
Hằng Hỏa Mệt Tim Muốn Về Hưu: “Nho gia đang nhân cơ hội này tổ chức giảng pháp ‘phần trị hiếu’ một lần, miễn cưỡng xem như có thu hoạch đi. Dù sao ánh nhìn mang thai vốn được phối hợp với giảng pháp ‘phần trị hiếu’. Thế nhưng cảm giác mang thai đúng là phản nhân loại mà. [icon tuyệt vọng nhìn trời].”
Lệ Chi Tiên Tử: “Ta lại muốn biết Dược Sư và Tử Yên thế nào hơn. Trước đó có phải Dược Sư và Tử Yên đang trong quá trình song tu không nhỉ? Ha ha ha.”
“Lệ Chi ma ma, cô đừng có cười người khác. Có phải cô đã selfie dáng vẻ mình mang thai rồi không, với tính cách của cô nhất định chụp hình mình mang thai thật xinh đẹp rồi chứ gì? Gửi một tấm vào nhóm cho bọn ta xem với nào.” Cuồng Đao Tứ Lãng nói.
Lệ Chi Tiên Tử: “A Thất đạo hữu vẫn còn ở nhà Tam Lãng đúng không, diệt Tam Lãng đê ~”
“Vừa chém xong, nghỉ ngơi một lát cái đã.” Tô Thị A Thập Lục nói với vẻ lạnh lùng: “Lại nói, trong nháy mắt vừa rồi dường như ta nhớ ra hậu bối mà mình đã ‘quên mất’. Nhớ loáng thoáng là Tô Thị A mười mấy ấy nhỉ?”
“Khà khà, A Thất này yếu như sên, sau khi mang thai thì đau đến chết đi sống lại, cả buổi trời cũng không khỏe lại được. Nào như ta, dù có mang thai cũng có thể chạy nhảy tưng tưng. Nếu như không phải ta đuối lý thì thừa dịp hắn mang thai, nửa phút thôi ta đã dạy hắn cách làm người rồi.” Cuồng Đao Tam Lãng đắc ý nói.
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu: “Có thể đừng bàn đến chuyện mang thai được không? Vừa nhắc tới việc này thì bản tôn lại đau bụng.”
Đông Phương Tĩnh Tuyết: “Hoàng Sơn tiền bối, dáng vẻ ngài lúc mang thai trông thế nào nhỉ, chắc là đẹp trai lắm đúng không? Gần đây ta đang học sáng tác nhạc, chuẩn bị sáng tác cho ngươi một bài ‘Hoàng Sơn mang thai’ đây này.”
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu: “…”
Trả lại Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử điềm đạm nho nhã, đầy phong độ trí thức trước kia cho mọi người đi!
Sau khi Thất Tu Thánh Quân xem hết nhật ký chat trong nhóm thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Một mình đau khổ không bằng nhiều người cùng khổ, sau khi phát hiện mọi người đều từng mang thai, đau đớn, tuyệt vọng, trong lòng hắn đột nhiên cân bằng hẳn.
Lòng người đôi khi chính là kỳ diệu như vậy đấy.
“Thất Tu.” Lúc này, Lục Tu Tiên Tử bên cạnh đột nhiên dịu dàng gọi.
Thất Tu Thánh Quân: “Ừm, ta đây.”
“Sau này chúng ta đừng sinh con được không? Mang thai đau đớn quá. Hoặc là, chờ vài trăm năm sau, ám ảnh tâm lý của ta bớt đi một chút thì chúng ta hãy có con nhé?” Lục Tu Tiên Tử rưng rưng nói.
Thất Tu Thánh Quân lập tức dịu dàng đáp: “Đương nhiên là được, tu sĩ chúng ta có tuổi thọ dài đằng đẵng, mục tiêu nhắm thẳng vào cảnh giới Trường Sinh. Con cái gì đó cũng không quan trọng lắm. Nếu thật sự thích trẻ con thì chúng ta có thể thu nhận vài đệ tử đáng yêu.”
Lục Tu Tiên Tử vui vẻ mỉm cười.
Thất Tu Thánh Quân quay đầu đi, ngẩng đầu nhìn trời.
Nếu không thì mở một mục thảo luận trong nhóm Cửu Châu số 1 chứ nhỉ, đề mục cứ gọi là: Luận một vạn cách chết của Bá Tống Huyền Ma chẳng hạn?
xxxxxxxxxxx
Trên quảng trường đá bên kia.
Trong nháy mắt, tất cả các tu sĩ yêu ma đều tụ lại thành một cụm, co ro run rẩy cách Tống Thư Hàng mười mét.
Ba người Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử bị cô lập ở một bên.
“Lúc giảng pháp là sự cố ngoài ý muốn thôi. Kỳ thực mắt của ta không có chức năng đó, tin ta đi. Không tin thì các ngươi nhìn vào mắt ta xem, thật sự sẽ không mang thai đâu.” Tống Thư Hàng giải thích.
Phía đối diện, tất cả các tu sĩ yêu ma đều lắc đầu nguầy nguậy, toàn thể đều cúi đầu xuống, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Nhân tiền hiển ma, Huyền Ma giảng pháp đã định trước sẽ trở thành lịch sử đen tối không cách nào xóa nhòa trong cuộc đời hắn.
Có phải hắn nên trở về phòng tối thiên đạo ở vài năm, đợi người đời hoàn toàn quên mất hắn rồi mới chui ra ngoài không nhỉ?
Thời gian từ từ trôi qua.
Thỉnh thoảng lại có thành viên mới tiến vào từ cánh cửa nơi trung tâm quảng trường,.
Những thành viên này đến từ bốn phương tám hướng, các hệ thống tu luyện đều có cả.
Sau khi những người mới đi vào, liếc mắt là thấy ngay hai phe trên quảng trường. Một bên là các đạo hữu tụ chung lại một chỗ, một bên là một nam và hai nữ nhân loại trẻ tuổi.
Lạ thật, một nam hai nữ nhân loại này lợi hại lắm à?
Thành viên mới tới tò mò nhìn về phía Tống Thư Hàng… Tiếp theo, trong lòng bọn họ hiện lên thánh danh Bá Nho Huyền Ma.
“Bá… Bá Nho Huyền Ma!” Những người mới tới đưa tay ôm bụng mình theo bản năng, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Rõ ràng, những người mới tiến vào sau này đều từng nghe Huyền Ma giảng pháp, bị ánh sáng quỷ dị từ con mắt Thánh Nhân Nho gia bắn trúng, mang thai ngay tại trận.
Thế là những người mới đến này lại cúi thấp đầu, lặng lẽ chui vào nhóm đông người kia, ánh mắt rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng.
Bình quân cứ cách mỗi hai phút, xưng hào ‘Bá… Bá Nho’ sẽ vang lên một lần.
Tim Tống Thư Hàng thắt lại.
Sau một giờ.
Đối với Tống Thư Hàng, một giờ này còn dài hơn cả một ngày.
Ở giữa quảng trường, cánh cửa kia rốt cuộc cũng đóng lại.
Sau đó, một hồi chuông vang dội vang lên.
Tế đàn ngay trung ương quảng trường bắt đầu lún xuống.
Phần trung tâm tế đàn bị lún xuống lộ ra một đường hầm khổng lồ.
“Xuất hiện rồi, con đường thí luyện.” Con hổ yêu kia vui vẻ nói.
Sau khi con đường thí luyện mở ra thì bọn họ có thể vào trong đó. Thế là bọn họ có thể tránh xa Bá Nho Huyền Ma rồi!
Nán lại trên cùng một quảng trường, hít thở cùng một bầu không khí với Bá Nho Huyền Ma khiến tâm lý bọn họ gặp áp lực lớn lắm đấy.
Bá Nho Huyền Ma nhìn một cái là có thể khiến người khác mang thai, nói không chừng hơi thở mà hắn phả ra cũng có thể làm người ta mang thai ấy chứ!!
Nên từ đầu đến cuối, hổ yêu đều cố nín thở. Chỉ khi thật sự không nhịn nổi mới hít thở cái.
Sau khi con đường thí luyện được mở ra, các thành viên trên quảng trường đều vội vàng đứng lên, đi về phía đường hầm.
Có điều tất cả các thành viên cũng không hề chen chúc ồ tới đầy hỗn loạn mà xếp thành một hàng, lần lượt tiến vào đường hầm.
Đi đầu là một vị tăng nhân áo trắng.
Sau khi hắn đứng trước mặt đường hầm thì hít sâu vào, chặp hai tay lại, sau đó khom lưng cởi giày trên chân mình ra cất đi. Tiếp đó, hắn đi chân trần bước vào đường hầm.
Đi sau lưng tăng nhân là một vị tinh linh áo xanh. Chính là loại tinh linh tai nhọn trong phim giả tưởng phương tây kia… Bản thể của các cô là một loài thực vật đặc thù tu luyện thành hình.
Vị tinh linh áo xanh này cũng cởi giày trên chân ra, để lộ bàn chân nhỏ trắng bóc, vẻ mặt kiên định bước vào đường hầm.
Lúc tinh linh áo xanh sắp bước vào đường hầm thì đột nhiên có một bóng người bước ra từ trong hư không.
Bóng dáng kia khoác chăn, chỉ lộ ra cái đầu.
“Cuối cùng cũng đến rồi, con đường thí luyện. Bí cảnh một trăm năm mới mở một lần, đây chính là nơi tốt để ta làm ăn.” Bóng người này nhếch miệng lên.
Tinh linh áo xanh nhíu mày, phát ra một tràng ngôn ngữ nước ngoài.
“Tiểu cô nương đừng sợ. Ta cũng không có ý chen ngang. Ta chỉ là một thương nhân tới đây làm ăn buôn bán thôi. Các ngươi muốn đi vào con đường thí luyện đúng không, chỗ ta có một loại kem dưỡng da, lúc các ngươi đi hết con đường thí luyện thì nhất định có thể dùng tới nó. Nó có thể chữa trị vết thương trên chân các ngươi, tẩy đi da chết trên chân nữa. Dù cho dính phải vết thương không thể lành trong con đường thí luyện thì bôi kem dưỡng da của ta là sẽ xóa sạch sẹo. Chân nhỏ của tiểu cô nương đáng yêu như thế, nếu bị thương trên con đường thí luyện rồi để lại sẹo không mờ được thì chẳng phải đáng tiếc lắm à?” Nam tử quấn chăn mỉm cười nói.
Tinh linh áo xanh nhướng mày: “Thì ra là ngươi, ta từng nghe mẹ ta nhắc tới ngươi, gã đàn ông chuyên môn chào hàng sản phẩm với mọi người trước con đường thí luyện. Tuy rằng sản phẩm có hiệu quả rất tốt, nhưng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thí luyện của bọn ta. Nếu như ngươi thật sự muốn bán thì sau khi kết thúc con đường thí luyện lại đến bán cho ta đi!”
“Tiểu cô nương, mua bán cũng xem trọng chữ duyên. Bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Nam tử quấn chăn nói với vẻ thâm sâu khó dò.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía đám tu sĩ, yêu ma phía sau: “Các ngươi có thể gọi ta là cái gì cũng có thể bán, trước khi tiến vào con đường thí luyện, nếu muốn mua thứ gì thì có thể đến chỗ ta. Giá cả phải chăng, uy tín trăm năm.”
“Đại lão cái gì cũng có thể bán, sao ngươi tới nơi này thế?” Tống Thư Hàng la lên.
Cái gì cũng có thể bán cứng ngắc xoay đầu lại thì nhìn thấy Tống Thư Hàng.
Móa nó, xúi quẩy thật, lại gặp phải tên sao chổi này rồi.
Đại lão cái gì cũng có thể bán cuộn chăn lại, chui ngay vào trong đường hầm chạy mất tăm.
Tống Thư Hàng: “…”
Vũ Nhu Tử: “Cái gì cũng có thể bán tiền bối đang trốn ngươi đấy, Tống tiền bối ạ.”
Tất cả mọi người trên quảng trường càng thêm sợ Tống Thư Hàng.
Vị cái gì cũng có thể bán này trông có vẻ là đại lão thâm sâu khó lường, vậy mà lại bị Bá Nho Huyền Ma hù cho chạy mất. Ngay cả thực lực như đại lão cái gì cũng có thể bán cũng không đỡ nổi ánh nhìn mang thai ấy ư?
Vì vậy, mọi người trên quảng trường đẩy nhanh tốc độ tiến vào đường hầm.
Ba người Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử xếp cuối cùng.
“Chúng ta cũng đi vào thôi.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Cô cúi người, cởi giày và vớ trên chân ra, để lộ đôi chân ngọc trắng trẻo, nhỏ nhắn đáng yêu.
Vũ Nhu Tử cũng ngồi xổm xuống, cởi giày ra, ngón chân cô thon dài linh hoạt rất xứng với đôi chân dài của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận