Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1386: Vàng Khí Phách, Bạc Thời Thượng!

Chương 1386: Vàng Khí Phách, Bạc Thời Thượng!
Một đôi sừng rồng nho nhỏ rất đáng yêu, óng ánh trong suốt tựa như điêu khắc từ thủy tinh vậy.
Vũ Nhu Tử nhìn chằm chằm vào sừng nhỏ trên đỉnh đầu cô, hỏi: “Thập Lục, cô không sao chứ?”
“Vẫn ổn, thể chất được tăng cường rất nhiều, con đường thí luyện này rất hữu hiệu.” Tô Thị A Thập Lục gật đầu nói.
Vũ Nhu Tử chỉ đầu A Thập Lục: “Không… Ta nói là sừng nhỏ trên đầu cô kìa.”
Lúc này Tô Thị A Thập Lục mới cảm giác được thứ mọc ra trên đầu mình, cô vươn tay chạm vào sừng nhỏ trên đầu.
Lúc tay cô tiếp xúc với sừng nhỏ, miệng không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.
Sừng nhỏ vừa mọc rất mẫn cảm.
Ngay sau đó, thân thể A Thập Lục nóng lên, một luồng sương mù bốc lên từ trên người cô.
Sương mù bao lấy thân thể cô, nuốt mây nhả sương, phi hành trong mây mù vốn là bản năng của rồng.
“Tình trạng của cô hơi bất thường, đám sương mù này rất nóng.” Vũ Nhu Tử nói, cô cách Tô Thị A Thập Lục khá gần, lúc hơi nước bốc lên phả vào mặt thì thấy nóng đến đáng sợ.
“Đúng là có hơi bất thường.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thị A Thập Lục đỏ bừng.
Vừa dứt lời, thân hình cô ngã nhào thẳng về phía trước.
Tống Thư Hàng bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, vươn tay đỡ lấy Tô Thị A Thập Lục.
Ánh sáng của Cương Thủ trên cánh tay hắn lóe lên một cái rồi biến mất.
Cương Thủ là thần kỹ rèn sắt, cho nên khi tay Tống Thư Hàng tiếp xúc với nhiệt độ cao thì nó sẽ tự động kích hoạt.
Có điều lúc nó vừa kích hoạt thì Tống Thư Hàng lập tức chủ động giải trừ.
Cương Thủ sẽ khiến hai tay hắn cứng rắn như sắt, nếu ôm A Thập Lục thì sẽ làm cô bị đau.
“Đúng là rất nóng, có phải bởi vì bạch long hay không?” Tống Thư Hàng cau mày hỏi.
Hiện tại tiểu bạch long đang dùng hình thái tương tự với mỹ nhân rắn công đức phụ thân trên người Tô Thị A Thập Lục.
Nhờ phúc của tiểu bạch long, vết thương do thiên kiếp của Tô Thị A Thập Lục mới có thể lành lại.
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn thấy lo lắng, sợ tiểu bạch long ‘đoạt xác’ của Tô Thị A Thập Lục.
[Nhân lúc này thử giám định trạng thái của A Thập Lục xem sao.] Tống Thư Hàng vừa nghĩ đến đây, vị trí đầu ngón tay của găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ trên tay phải đã mở ra, để lộ ngón tay hắn.
Ngón tay hắn tiếp xúc với eo của Tô Thị A Thập Lục, khởi động bí pháp giám định.
Phù văn màu vàng thoáng hiện trong mắt hắn rồi chuyển sang người Tô Thị A Thập Lục, hóa thành đồng hồ quay ngược, xoay tròn một vòng.
Sau đó, phù văn trở về, bí pháp giám định hoàn thành.
Trên cánh tay Tống Thư Hàng chỉ bị rách ra một vết thương nhỏ, máu còn chưa kịp chảy đã lành lại.
Cái giá phải trả cho việc giám định A Thập Lục thấp đến vậy à?
Lẽ nào bởi vì ta và A Thập Lục quá thân quen nên tin tức không nhiều, cho nên giá cả mới thấp như vậy?
Lúc này, kết quả giám định xuất hiện trong đầu Tống Thư Hàng.
[Váy liền áo của Tô Thị A Thập Lục, cỡ A-16. Do ‘danh gia váy tiên’ Tô Thị Trường Sinh Quả Tiên Tử của Thiên Hà Tô Thị thiết kế, Trường Sinh Quả Tiên Tử kế nghiệp thầy là ‘tông sư thiết kế váy tiên’ Đông Qua Tiên Tử. Am hiểu nhất là thiết kế kiểu dáng váy liền áo được xưng là ‘hoàng hậu thời thượng’. Mẫu mã A-16 này chuyên được thiết kế cho tiên tử có vóc người nhỏ xinh, mặc nó vào, dù cho thân hình thẳng đuột thì cũng có thể lộ vẻ quyến rũ. Phần thắt eo kia càng có thể làm nổi bật lên chiếc eo thon nhỏ yêu kiều chừng một nắm tay của các tiên tử dáng người nhỏ xinh. Vị trí cổ áo vừa đúng phô bày xương quai xanh gợi cảm của các tiên tử vóc người nhỏ xinh. Nhìn kỹ đi, có phải sẽ cảm thấy đó là nơi rất hấp dẫn trên người thiếu nữ hay không?]
Tống Thư Hàng cầm lòng không đậu mà đưa mắt nhìn vào xương quai xanh của A Thập Lục… Xương quai xanh của A Thập Lục là xương quai xanh chữ V, rất có linh khí. Bên trong xương quai xanh có vòng xoáy rất sâu, dường như có ma lực vậy, hút chặt lấy ánh mắt mọi người.
“Chờ đã, ngừng lại!” Tống Thư Hàng lắc đầu nguầy nguậy.
Lật bàn, khốn kiếp!
Tay hắn đặt trên người Tô Thị A Thập Lục là muốn giám định trạng thái của A Thập Lục, bí pháp giám định lại đi giám định tin tức về váy liền áo trên người A Thập Lục.
Sao cứ có cảm giác bí pháp giám định này càng ngày càng bỉ ổi thế nhỉ?
Quả nhiên thứ mà Tống Đầu Gỗ làm ra cũng giống như bản thân hắn ta vậy, càng ngày càng không đứng đắn.
“Tống tiền bối, ngươi làm sao vậy?” Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng nói: “Vừa rồi ta định giám định tình trạng thân thể của A Thập Lục, có điều bí pháp giám định xảy ra chút sai sót nhỏ. Ta làm lại lần nữa vậy.”
“Chính là bí thuật mà dùng một lát sẽ phun một đống máu kia ư? Vậy ta sẽ chuẩn bị trì dũ thuật cho Tống tiền bối.” Vũ Nhu Tử vội vàng duỗi hai tay ra, miệng niệm chú văn cực nhanh, chuẩn bị trì dũ thuật.
Tống Thư Hàng hơi ngồi xổm xuống, một tay ôm A Thập Lục, đầu ngón tay phải chạm vào tay nhỏ của A Thập Lục.
Mềm mại, lạnh lẽo.
Thân thể A Thập Lục đỏ lên, thậm chí đang tỏa ra hơi nóng bỏng người, nhưng thân thể cô lại lạnh lẽo khoan khoái.
“Bí pháp giám định.” Tống Thư Hàng thi triển bí thuật giám định lần nữa.
Phù văn màu vàng rơi xuống người A Thập Lục lần thứ hai, hóa thành kim đồng hồ quay ngược.
Mà lần này, toàn thân Tống Thư Hàng bộc phát mấy trăm vết thương. Cái giá để giám định A Thập Lục cao hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Kình Thân Hóa Lộ Chú trên găng tay Nghịch Kình tự động phát động, linh lực hóa thành mưa và sương rơi trên người Tống Thư Hàng.
Đồng thời, Vũ Nhu Tử bên cạnh vươn tay ấn một cái lên người Tống Thư Hàng, trì dũ thuật của Linh Điệp Đảo được thi triển ra, tăng nhanh việc chữa trị vết thương của Tống Thư Hàng.
Vết thương trên người Tống Thư Hàng khôi phục rất nhanh… Có điều ‘đau đớn gấp mười lần’ trên tinh thần sẽ không biến mất mà duy trì liên tục, kích thích Tống Thư Hàng.
“Vẫn còn trong khả năng có thể chịu đựng.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tin tức mà bí pháp giám định phản hồi xuất hiện trong đầu hắn.
[Tô Thị A Thập Lục, đệ tử có thiên phú đứng đầu trong thể hệ trẻ Tô Thị, tiềm lực cực lớn, cảnh giới tiên thiên tứ phẩm, chiều cao 150,2 centimet, sở trường đao pháp, hội họa.]
Đây là tin tức cơ bản nhất về A Thập Lục, từ sau khi tấn chức cảnh giới tứ phẩm, A Thập Lục đã cao hơn được một chút… cao hơn tận 0,2 centimet. Thật đáng mừng.
Đây là đợt kết quả giám định đầu tiên mà bí pháp giám định phản hồi lại, lúc nhìn đến đây, Tống Thư Hàng đã an tâm rất nhiều.
Bởi vì A Thập Lục vẫn là A Thập Lục.
Ngay sau đó, tầng tin tức giám định sâu hơn được phản hồi đến.
[Bốn tháng trước, Tô Thị A Thập Lục dùng long cốt khô đằng chữa trị vết thương do thiên kiếp tạo thành. Đạt được bạch long công đức hộ thể, chịu ảnh hưởng của bạch long công đức, thân thể Tô Thị A Thập Lục xuất hiện hiện tượng hóa rồng cục bộ. Bạch long công đức vốn là ‘tít tít tít ~~’]
[Nội dung bổ sung 1: Bởi vì liên quan đến bí mật cá nhân của ‘Tống tít ~’, vì vậy một phần nội dung không mở ra được, kính mong lượng thứ.]
[Nội dung bổ sung 2: Bởi vì bộ phận nội dung liên quan đến chuyện linh tinh giữa ‘Tống tít tít’ và ‘Long tít tít’, do vậy tu sĩ không đủ một trăm tám mươi tuổi cấm không được xem.]
Tống Thư Hàng: “…”
Phẫn nộ, lật bàn, không đúng… lật sàn nhà, khốn kiếp!
Trả lại bí pháp giám định ban đầu cho ta.
Có điều, nghĩ kỹ lại thì cũng không tính là không có thu hoạch. Ít nhất có thể biết bạch long công đức này có quan hệ với tên Tống Đầu Gỗ kia.
Hơn nữa, giữa hai người còn có chuyện gì đó.
Tống đầu gỗ và Long…
Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức liên hệ đến một manh mối, Ngư Kiều Kiều trông thấy chuyện liên quan tới Tống Đầu Gỗ và tổ tiên kim long trong Long Vương Điện.
Tổ tiên kim long hẳn là giống với Sở các chủ, đều là hậu quả trêu chọc em gái của Tống Đầu Gỗ.
Khác với Sở các chủ, từ rất lâu trước đây tổ tiên kim long đã có thực lực Trường Sinh Giả, là cường giả đứng đầu trong Thiên Đình viễn cổ.
Năm đó lúc Tống Đầu Gỗ còn rất cùi bắp đã ôm đùi của tổ tiên kim long. Cũng không biết tên kia làm thế nào mà chiếm được trái tim của tổ tiên kim long nhỉ?
Sau đó, mỗi lần Tống Đầu Gỗ bị người ta đánh khóc đều chạy đến tìm tổ tiên kim long bảo kê. Nhìn từ manh mối thì tổ tiên kim long đã đứng ra giúp Tống Đầu Gỗ xử lý kẻ địch không chỉ một lần.
Ngoài ra, Tống Thư Hàng cũng có chút manh mối về con bạch long kia. Trong ký ức lúc hắn ở hòn đảo thần bí, hắn đã từng nhìn thấy bạch long trong quan tài thủy tinh.
“Bạch long và tổ tiên kim long có quan hệ gì ư?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Ngay lúc hắn đang suy tư, bạch long công đức hư ảo kia bắt đầu ngưng tụ trên người Tô Thị A Thập Lục.
Đó là một bạch long xinh đẹp vô cùng, thân rồng mảnh khảnh thon dài phát ra khí tức cao quý.
Không sai, chính là con bạch long mình đã nhìn thấy trong quan tài thủy tinh kia.
[Kết hợp với manh mối mà Ngư Kiều Kiều lấy được trong Long Vương Điện, con bạch long này rất có thể là thể chuyển thế của tổ tiên kim long, hoặc là con gái, hậu duệ gì gì đó. Tổ tiên kim long năm đó cũng giống với Bắc Phương Đại Đế, dùng cách ‘tử kiếp’ để thoát thân khỏi thế cục của Thiên Đình viễn cổ.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Bạch long công đức khẽ cúi đầu, mắt nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt cô sáng ngời, rõ ràng cô cũng có ý chí của mình giống như mỹ nhân rắn công đức vậy.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lại bạch long.
“Nói trước nhé, ta không phải Tống Đầu Gỗ. Nồi của hắn ta không gánh đâu, trước đây cô đã đánh nhầm ta một lần rồi, lần này mà đánh nhầm nữa là ta trở mặt đấy.” Tống Thư Hàng giáng đòn phủ đầu.
Bạch long chớp mắt, tiếp tục nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm.
Một lát sau, cô quay đầu lại nhìn Vũ Nhu Tử, lại chớp mắt, bởi vì lúc này bé Vũ Nhu Tử hay tò mò đang chọt đuôi rồng của cô.
“Ha ha.” Lúc thấy bạch long nhìn mình chằm chằm, Vũ Nhu Tử cười gượng: “Chân thực ghê luôn, y như sờ thực thể sống vậy.”
Bạch long khẽ thu cái đuôi của mình lại rồi lại quay đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng.
[Màu trắng trông đẹp không?] Một giọng nói dịu dàng kiểu chị đại vang lên trong đầu Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Màu trắng đương nhiên là đẹp rồi, có linh khí.”
Vũ Nhu Tử bên cạnh nói: “Màu trắng rất đẹp, có điều ta cảm thấy màu vàng càng tuyệt hơn. Vàng khí phách, bạc thời thượng! Màu bạc chỉ thời thượng thôi, nhưng chưa đủ khí phách, hơi phổ thông một chút.”
[Vàng khí phách, bạc thời thượng. Khi ấy cũng có một tên nhóc nói với ta những lời này.] Giọng nói đại tỷ tỷ nhà bên kia của bạch long tiếp tục vang lên trong đầu Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử.
“Tống Đầu Gỗ ư?” Tống Thư Hàng bất giác nói.
[Ừ, chính là tên ngu ngốc kia.] Bạch long nói một cách dịu dàng: [Ngươi biết không, kỳ thật lúc ta vừa ra đời chính là một con bạch long.]
Tống Thư Hàng: “…”
Chờ chút, lúc nhỏ tổ tiên kim long là một con bạch long ư?
Đột nhiên hắn có loại dự chẳng lành.
[Về sau lại có một tên ngu ngốc nói với ta, vàng khí phách, bạc thời thượng. Sau đó có một ngày, ta tỉnh dậy thì phát hiện ta đã biến thành kim long rồi. Hôm đó, lần đầu tiên ta đánh tên ngu ngốc kia đến mức phát khóc.] Giọng nói của bạch long ấm áp đến mức khiến xương cốt người ta mềm nhũn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận