Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1388: I_Am_Thiên Đế!

Chương 1388: I_Am_Thiên Đế!
Bế một người, cõng một người ư?
Hắn lại không có ba đầu sáu tay, ba đầu sáu tay do chính hắn sáng tạo ra có chữ [rởm] đấy. Hơn nữa Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục cũng không phải đứa bé…
Nên Tống Thư Hàng chỉ có thể chọn một cách khác.
“Ra đây đi, chiến xa Hà Long Thần Hành!” Tống Thư Hàng trầm giọng quát một tiếng.
Chiếc chiến xa Hà Long Thần Hành kia vọt ra từ trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú – Thánh thành không bao giờ thất thủ của Tống Thư Hàng rồi rơi xuống trước mặt hắn.
Kéo xe là hai con tôm hùm trong rất sống động… không đúng, là hà long. Hai thứ vẫn khác nhau, một là loài tôm, một là loài rồng.
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng đặt A Thập Lục và Vũ Nhu Tử lên chiến xa.
Sau đó, hắn tự mình đi bộ kéo xe, tiếp tục bước vào giai đoạn tiếp theo của con đường thí luyện.
Trên chiến xa, sau khi bạch long công đức thu nhỏ lại thì canh giữ bên cạnh Tô Thị A Thập Lục. Trên đường, cô vẫn luôn quan sát Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử bên cạnh.
Giai đoạn đầu tiên của con đường thí luyện là con đường bụi gai, sau đó còn có một loạt các thí luyện như con đường gió bão, rừng rậm kịch độc, con đường sấm sét, núi lửa…
Tống Thư Hàng bước ra một dấu chân, kéo theo chiến xa thần hành đi về phía trước đầy gian nan.
Hiệu quả của con đường thí luyện rất tuyệt, đáng tiếc Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục phải bỏ qua cơ hội này rồi.
***************
Thời gian qua nhanh.
Hai ngày sau.
Thứ sáu ngày 4 tháng 10, thời tiết Hoa Hạ ở Trái Đất – Không rõ.
Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng thông qua con đường thí luyện, đi tới cửa ra.
Lúc hắn bước ra ngoài một bước thì cảm thấy trên người nhẹ đi như vừa trút được gánh nặng vạn cân khỏi người vậy.
Qua một chuyến thí luyện, thể chất của hắn đã được tăng cường rất nhiều.
Sau lưng hắn lại có thêm một hư ảnh thánh viên viễn cổ.
Mười một hư ảnh thánh viên viễn cổ xếp thành một hàng, chính giữa là con thánh viên có vóc người đặc biệt cao lớn mà Bạch tiền bối two đã tặng. Tiếp đó là hai bên trái phải có năm con thánh viên nhỏ hơn đang xếp thành một hàng ngay ngắn.
Kiểu xếp hàng này là do chứng ám ảnh cưỡng chế gây ra.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn về nơi xa, cửa ra của con đường thí luyện là một vùng thảo nguyên vô cùng mênh mông. Vùng thảo nguyên này tựa như đang nằm trong không trung vậy, chung quanh là mây mù lượn lờ.
“Đây là nơi nào thế này?” Tống Thư Hàng nhíu mày nói.
Hắn cảm giác nơi này có mùi vị rất quen thuộc.
Trong lúc nói chuyện, mỹ nhân rắn công đức lặng lẽ hiện thân, mở hai tay ra bảo vệ Tống Thư Hàng.
“Có nguy hiểm à?” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm trả lời thay mỹ nhân rắn công đức: “Có dự cảm chẳng lành, như có thứ gì đang nhằm vào và nhìn trộm chúng ta.”
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn về phía Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử. Lúc này bạch long công đức cũng bao lấy Tô Thị A Thập Lục để bảo vệ cô.
Tống Thư Hàng không khỏi xoa mi tâm: “A Thập Lục đang ngủ đông, vẫn chưa tỉnh lại thì cũng thôi đi. Tại sao Vũ Nhu Tử còn chưa tỉnh lại nhỉ? Đã hai ngày trời rồi.”
Uy lực phóng điện trên người A Thập Lục lúc trước cũng không lớn lắm, nhưng Vũ Nhu Tử lại hôn mê một mạch đến tận hai ngày, cô ấy yếu đuối đến vậy à?
Bạch long tỷ tỷ lại dịu dàng nói: [Ta cũng cảm thấy có gì đó đang nhìn trộm.]
“Thế giới hạch tâm.” Tống Thư Hàng vươn tay nhấn một cái vào hư không.
Họ đã rời khỏi con đường thí luyện, vậy có thể mở thế giới hạch tâm ra hay không? Nếu mở được thì hắn có thể dùng phân thân làm tọa độ không gian, trực tiếp dịch chuyển đến hiện thế.
Vì duy trì tọa độ, hắn vẫn luôn không giải trừ phân thân của mình.
Thế nhưng thế giới hạch tâm vẫn không có phản ứng gì, vẫn nằm trong trạng thái bị chặn.
Át chủ bài bảo vệ tính mạng vẫn không thể dùng.
Tống Thư Hàng thở dài, hỏi: “Cảm giác nhìn trộm đến từ nơi nào thế?”
Trong lúc nói chuyện, mỹ nhân rắn công đức và bạch long tỷ tỷ gần như đồng thời xoay đầu lại, ánh mắt tập trung vào Vũ Nhu Tử đang hôn mê.
Ngay sau đó, bạch long cuốn lấy Tô Thị A Thập Lục phóng lên cao.
Mỹ nhân rắn công đức cũng ôm lấy Tống Thư Hàng, liên tục lui về phía sau.
Dường như hai người đã cảm ứng được thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Loại cảm giác nhìn trộm kia bắt nguồn từ Vũ Nhu Tử ư?
Trên chiến xa thần hành hà long, Vũ Nhu Tử vốn đang hôn mê bất tỉnh lại từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đen kịt, không có tròng trắng mắt… Cả con mắt đều là màu đen.
Đây không phải là mắt của Vũ Nhu Tử.
“Ngươi là ai!” Song đao Ô Tặc Bạo Quân xuất hiện trong tay Tống Thư Hàng.
Thánh thành không bao giờ thất thủ như ẩn như hiện sau lưng hắn, đây là thánh thành không bao giờ thất thủ đã được phong ấn tầng tầng, hiện đang nằm trong trạng thái ngũ phẩm.
Tống Thư Hàng vận sức chờ phát động.
“Ôi chao, Tống tiền bối ~ Ta là Vũ Nhu Tử mà.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói, con ngươi toàn màu đen đầy vẻ quỷ dị.
[Trở về vùng đất thí luyện!] Tống Thư Hàng quyết đoán ra lệnh cho chiến xa Hà Long Thần Hành.
Nếu như Vũ Nhu Tử trong trạng thái quỷ dị này chọn xuất hiện sau khi rời khỏi vùng đất thí luyện thì có thể mục tiêu của cô ta chính là rời khỏi nơi đó?
Vậy thì đưa cô trở về vùng đất thí luyện đi vậy!
Chiến xa Hà Long Thần Hành ‘vèo ~’ một cái, không quay đầu lại mà chạy lùi về phía con đường thí luyện.
“Lực chọn rất thông minh, nhưng đã muộn rồi.” [Vũ Nhu Tử] cười lớn, cô vươn tay ấn một cái trên chiến xa Hà Long Thần Hành.
Đầu ngón tay vừa ấn lên thì tựa như có trọng lượng nghìn vạn cân.
Chiến xa Hà Long Thần Hành bị đè sụp xuống, bốn bánh xe hãm sâu vào lòng đất.
Nếu không phải bản chất của nó là tài liệu bát phẩm thì chắc đã bị đè sập rồi.
Tâm niệm Tống Thư Hàng vừa động, chiến xa Hà Long Thần Hành được thu hồi.
“Khó khắn lắm ta mới thoát khỏi con đường thí luyện, tại sao phải quay về đó chứ?” [Vũ Nhu Tử] duỗi lưng, tóc dài tung bay.
Tống Thư Hàng trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vũ Nhu Tử hiện đang ở đâu?”
Rốt cuộc thì Vũ Nhu Tử bị đánh tráo hoặc phụ thân từ khi nào chứ?
“Hỏi hay lắm.” [Vũ Nhu Tử] hất mái tóc dài ra sau đầu.
Cô nói một cách khí phách: “I_am_ Thiên Đế!”
Một câu nói này của cô vừa ra khỏi miệng, có một loại lực lượng uy nghiêm trong thiên địa phủ lên người cô, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng vào dung nhan của cô. Loại uy áp kia giống như thực chất, khiến người khó mà hít thở.
“Đây là kiểu tự giới thiệu lộn xộn gì vậy?” Xích Tiêu Kiếm không nhịn được mà nói.
Tống Thư Hàng cười khổ: “Trọng điểm không phải phương pháp giới thiệu… Cô ấy là Thiên Đế.”
Hai tay đang nâng Tống Thư Hàng của mỹ nhân rắn công đức run rẩy; dáng vẻ của bạch long tỷ tỷ đang bảo vệ Tô Thị A Thập Lục cũng có phần mất tự nhiên.
Mỹ nhân rắn công đức @#%× Tiên Tử chính là đóa hoa của Thiên Đình viễn cổ năm đó. Tổ tiên kim long là Trường Sinh Giả của Thiên Đình viễn cổ, địa vị tương đương với Bắc Phương Đại Đế.
Từ phản ứng của các cô thì e rằng [Vũ Nhu Tử] trước mắt thật sự là Thiên Đế, chủ nhân của Thiên Đình viễn cổ.
Nhưng… tại sao Thiên Đế lại ở bên trong con đường thí luyện chứ?
Sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt, tại sao cô vẫn không xuất hiện?
Chẳng lẽ cô bị phong ấn trong con đường thí luyện ư?
Bạch long tỷ tỷ trầm mặc một lát rồi lên tiếng: [Thì ra là thế, trước đó ta đã cảm ứng được khí tức thân thiết từ trên người tiểu cô nương này, là do cô đúng không?]
“Đó là khí tức của Tống Đầu Gỗ, là nhược điểm của cô. Chỉ cần cảm ứng được khí tức của Tống Đầu Gỗ, cho dù là khí tức đã bị che đậy tầng tầng lớp lớp thì cô cũng sẽ sinh ra thiện cảm theo bản năng, từ đó làm tê liệt cảm quan của cô, khiến cô không nhận ra được điểm khác thường. Sự thật chứng minh, ta đã dùng đúng cách. Ta đã thuận lợi ẩn nấp ngay dưới mí mắt cô cho đến tận bây giờ.” Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] nhếch miệng.
Giọng nói của bạch long tỷ tỷ trầm xuống: [Đó là vẩy ngược của ta.]
“Vẩy ngược là nơi cứng rắn nhất, nhưng cũng là nơi yếu ớt nhất trên thân rồng, cho nên… nó vẫn là nhược điểm.” Hai tay Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] chắp sau lưng, bình tĩnh nói.
Bạch long tỷ tỷ không nói gì nữa, chỉ bảo vệ Tô Thị A Thập Lục kín kẽ.
“Ngươi nhập vào người Vũ Nhu Tử lúc nào?” Tống Thư Hàng nắm chặt song đao.
Thiên Đình viễn cổ sụp đổ, đạo của Thiên Đế bị hủy, đế châu vừa gặp phải hắn thì đã vỡ nát, trạng thái của Thiên Đế có vấn đề.
Nếu quả thật phải đánh một trận thì có lẽ hắn vẫn có cơ hội.
“Ha ha ha ha, từ lúc các ngươi vừa bước vào vùng đất thí luyện.” Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] nhẹ giọng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] lại nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm: “Ngươi không hổ là kẻ có đại khí vận, lần này may nhờ có ngươi nên ta mới có thể ra khỏi vùng đất thí luyện. Bao nhiêu năm nay, vô số tu luyện giả tiến vào vùng đất thí luyện nhưng không ai có thể thành công mang ta ra khỏi nơi này… Duy chỉ có ngươi và chiếc chiến xa đặc thù kia là thành công mà thôi.”
Quả nhiên, không phải Thiên Đế không muốn hiện thân mà là bị vây hãm trong con đường thí luyện, không cách nào ra ngoài.
“Vậy tiền bối à, chừng nào ngươi ra khỏi cơ thể Vũ Nhu Tử thế.” Tống Thư Hàng nói: “Nếu như đã thuận lợi rời khỏi vùng đất thí luyện thì không cần tiếp tục nhập vào người Vũ Nhu Tử nữa đúng không?”
“Ừm, để ta suy nghĩ một chút. E rằng còn cần phải qua một đoạn thời gian nữa.” Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] dùng ngón trỏ chỉ vào cằm mình, chớp đôi mắt đen kịt.
“Cần bao lâu?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Nếu như ngươi thật sự muốn biết thời gian cụ thể thì ta sẽ cho ngươi biết… Ta cần một, đời, thôi, hà ~” Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] trả lời bằng giọng điệu ngọt ngào.
Tống Thư Hàng: “…”
Quả nhiên Thiên Đình viễn cổ năm đó bị người ta tiêu diệt không phải là chuyện ngoài dự liệu. Với tính cách này của Thiên Đế, sớm muộn gì Thiên Đình viễn cổ cũng tiêu tùng. Dù không có chúa tể Cửu U ra tay thì cũng nhất định sẽ có thế lực khác vây giết Thiên Đình.
Lúc này, Xích Tiêu Kiếm lạimở miệng: “Thiên Đế tiền bối, ngươi là một người đàn ông lại nhập vào thân thể một tiểu cô nương là có ý gì?”
“Ơ? Ai nói với ngươi ta là đàn ông?” Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] cười hì hì, chỉ vào mình nói: “Từ đầu đến cuối, nhân vật Thiên Đế này chính là ta. Mà ta, dùng giới tính của nhân loại để định nghĩa thì lại là phái nữ. Không tin ư? Vẫn cảm thấy nhân vật như Thiên Đế này nhất định là nam à? Loại tư tưởng trọng nam khinh nữ này rất nguy hiểm… sẽ chết người đấy nhé.”
Xích Tiêu Kiếm: “…”
“Yên tâm đi, thiếu niên Bá Tống, chờ sau khi ta xây dựng lại Thiên Đình thì ta sẽ để ngươi làm một thành viên trong hậu cung của ta. Cả đời này, ta sẽ không phụ rẫy ngươi, đây là hứa hẹn của ta với ngươi.” Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] nói với Tống Thư Hàng.
“Cô ta đang kéo dài thời gian.” Lúc này, có một giọng nói thúc giục trong lòng Tống Thư Hàng.
Là giọng của Trình Lâm Tiên Tử.
Nói cái gì mà có thể biến mất bất cứ lúc nào, quả nhiêu đều là lừa người cả. Cô đã lấy một loại trạng thái huyền diệu để tồn tại cùng Diệp Tư.
“Đưa cô ta về vùng đất thí luyện đi.” Trình Lâm Tiên Tử tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận