Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1389: Đồ ngốc, ta chính là ngươi ~

Chương 1389: Đồ ngốc, ta chính là ngươi ~
“Bây giờ cô ta cực kỳ suy yếu, đừng để khí thế của cô ta dọa. Xông lên đi, Tống Thư Hàng!”
Trình Lâm trong người Tống Thư Hàng nói.
Trình Lâm là một trong những thủ phạm phá hủy Thiên Đình, cô ấy biết rất nhiều thông tin mật mà các đại lão thuộc Thiên Đình viễn cổ không biết. Quan trọng nhất, cô và Thiên Đế là tử thù của nhau.
Bây giờ Thiên Đế còn chưa phát hiện ra Trình Lâm đang nấp trong cơ thể Tống Thư Hàng, nếu không chắc chắn cô ấy là người đầu tiên xông lên nện chết Tống Thư Hàng.
[Nhưng rắc rối là cô ta đã chiếm mất cơ thể Vũ Nhu Tử…]
Tống Thư Hàng nói:
[Hơn nữa, chưa chắc ta đã thắng được, dù có yếu thế nào thì cô ấy cũng là Thiên Đế.]
Tuy nói thế nhưng động tác của hắn không hề chậm lại.
Tổ hợp ba mươi ba pháp khí ‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’ xuất hiện sau lưng hắn. Chàng giác Dã Trư Bá Giả ở đằng trước, còn chiến xa Hà Long Thần Hành thì xuất hiện dưới chân hắn.
Chuẩn bị sẵn sàng.
“Trước tiên hãy buff trạng thái mang thai cho cô ta, cho cô ta nếm thử sự đáng sợ và cục súc của Thánh Nhân Nho Gia. Cô ta nhập vào người Vũ Nhu Tử, nhục thân vẫn chỉ là tứ phẩm, không chống lại nổi ánh nhìn mang thai đâu. Tiếp đó thì xông lên đánh bay cô ta. Đừng do dự nữa, ngươi phải biết, nếu như muốn cứu Vũ Nhu Tử thì chỉ có một cách duy nhất là đánh Thiên Đế về lại ‘vùng đất thí luyện’ mà thôi!”
Trình Lâm không ngừng cổ vũ Tống Thư Hàng.
Khi Trình Lâm còn đang nói thì Tống Thư Hàng đã khống chế ‘thánh thành không bao giờ thất thủ’, đè xuống Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế].
Trình Lâm Tiên Tử nói rất đúng, muốn cứu Vũ Nhu Tử thì chỉ còn cách đẩy Thiên Đế về lại vùng đất thí luyện. Lúc này tuyệt đối không được do dự chút nào.
Ầm ầm ~~
‘Chàng giác Dã Trư Bá Giả’ đâm thẳng về phía Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế].
Chiến xa Hà Long Thần Hành theo sau.
Tiếp đó là thánh thành khổng lồ.
Cả ba xông lên tấn công hùng hục.
‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’… đột kích!
Sau lưng Tống Thư Hàng, mười một thánh viên viễn cổ lật giở kinh văn Nho gia, cao giọng hét ‘666’ để tăng khí thế cho chủ nhân.
“Ta thích tính cách tạo bạo của ngươi… Quyết định rồi, sau này thiên cung được xây lại thì ta sẽ phong ngươi làm Bá Phi.”
Vũ Nhu Tử giơ tay ra nhẹ nhàng chặn lại chàng giác Dã Trư .
Chàng giác Dã Trư Bá Giả không thể khiến Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] xê dịch nửa phân.
Bá Phi là cái quái quỷ gì thế?! Nghe đã thấy rợn hết cả gai óc rồi.
“Còn chưa xong đâu.”
Tống Thư Hàng cắn răng, tế thánh ấn ra, định giải phóng tất cả phong ấn của ‘thánh thành không bao giờ thất thủ’. Thánh thành bát phẩm đè xuống, ít nhất cũng phải làm cho Thiên Đế di chuyển một chút chứ?
“Đừng có nằm mơ, ngươi tưởng trẫm chưa từng thấy pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú à?”
Thiên Đế mỉm cười, vươn tay phất vài đường trước mặt.
Hàng loạt phù văn uy nghiêm hiện lên trước người cô.
[Cẩn thận, đây là đế văn do Thiên Đế tự sáng tạo ra.]
Giọng nói của bạch long tỷ tỷ vang lên phía trước Tống Thư Hàng.
“Mặc kệ nó là văn gì, kể từ sau khi thánh thành bắt đầu tấn công thì không thể dừng lại được rồi.”
Tống Thư Hàng nói với giọng vừa bi tráng vừa hào hùng.
Hắn cũng có thể nhìn ra phù văn này rất cao cấp, nó ẩn chứa sức mạnh cấp pháp tắc. Đó là sức mạnh ngang ngửa với nho văn mà Thánh Nhân Nho Gia đích thân viết.
Nhưng một khi ‘thánh thành không bao giờ thất thủ’ bắt đầu tấn công thì không thể phanh lại nữa.
Thiên Đế chắp hai tay sau lưng cười híp mắt nhìn Tống Thư Hàng, tản ra khí chất cao thủ bậc nhất trấn áp cả thế gian.
Đây là sự tự tin và khí chất của cường giả.
Bùm ~
Chiến xa Hà Long Thần Hành đụng vào lớp phòng ngự do đế văn tạo ra.
Hà long trước chiến xa thần hành cũng suýt chút nữa thì vỡ tan mà lớp phòng ngự của đế văn thì chẳng hư hao gì.
Tống Thư Hàng thấy thật buồn bực.
Lực phản chấn của đòn tấn công suýt chút phá tan cơ thể hắn.
Sau lưng hắn, bản thể của ‘thánh thành không bao giờ thất thủ’ bắt đầu mở phong ấn.
Giải trừ phong ấn lục phẩm…
Bắt đầu mở phong ấn thất phẩm.
Linh lực trong cơ thể Tống Thư Hàng nhanh chóng tiêu hao.
Thiên Đế chắp hai tay sau lưng, nói:
“Cho dù ngươi có mở hết phong ấn, cũng vô dụng thôi… A~~”
Trong không trung đột nhiên có một vật thể chui ra, đâm mạnh vào người Thiên Đế.
Không hề phòng ngự.
Vật thể đó xuất hiện một cách âm thầm lặng lẽ, không gian không có bất cứ dao động nào, cứ như nó vốn đã ở sẵn đó vậy.
Sau khi bị vật đó đâm vào, Thiên Đế không ngừng lùi về sau.
“Đây là cái gì !”
Con ngươi đen nhánh của thiên đé lóe lên. Cô giơ ngón tay mảnh khảnh lên đỡ, tóm lấy vật thể kia, chẳng dễ gì mới dừng được nó lại.
“Ha ha ha, ngu người rồi chứ gì.”
Khóe miệng Tống Thư Hàng nhếch lên:
“This is máy kéo tay cầm đột kích!”
“Hả?”
Thiên Đế ném máy kéo tay cầm trong tay sang bên cạnh, bảo vật trong thùng xe rơi đầy ra đất.
Đó chính là thu hoạch của Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử và Bạch tiền bối phân thân ở phòng tối của Thiên Đạo.
Hai ngày trước, sau khi dùng phi kiếm phá phòng tối dùng một lần bản 001 đưa ba người Tống Thư Hàng và đại lão cái gì cũng có thể bán ra khỏi phòng tối, Bạch tiền bối phân thân lại dùng một thanh kiếm khác để đưa máy kéo tay cầm ra ngoài.
Nhưng không biết tại sao chiếc máy kéo này lại bị kẹt trong thông đạo không gian, mãi đến bây giờ mới xuất hiện.
Vì bảo vật trong máy kéo tay cầm này là thuộc về Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử nên khi gửi nó đi, Bạch tiền bối phân thân đã định vị mục tiêu Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục, lấy họ làm tọa độ.
Cuối cùng… máy kéo tay cầm đột nhiên chui ra, kết quả tông ngay vào người Vũ Nhu Tử.
Năng lực ‘siêu thời không mạn bộ’ của tộc rùa tai ương khổng lồ đúng là quỷ dị. Đến cả Thiên Đế cũng không cảm ứng được sự xuất hiện của nó.
***
“Không thể không thừa nhận, máy kéo tay cầm này xuất hiện rất quỷ dị. Nhưng… vẫn chẳng có tác dụng gì hết.”
Thiên Đế nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh.
Trong khi nói chuyện, cô thong thả di chuyển như đang tản bộ.
Vị trí lúc trước và ‘vùng đất thí luyện’ tạo thành một đường thẳng, chỉ cần tông một phát là có thể đẩy cô về lại ‘vùng đất thí luyện’ ngay.
Mà sau khi bị máy kéo tay cầm đột kích tông vào, cô không dám sơ suất như thế nữa. Vì cô cũng chưa khôi phục lại thành Thiên Đế vô địch.
Chính vì thế, Thiên Đế thay đổi vị trí để tránh bị đẩy thẳng về vùng đất thí luyện.
“Ánh nhìn mang thai.”
Lúc này, mắt trái của Tống Thư Hàng sáng lên.
Hắn không sử dụng mắt của Thánh Nhân Nho Gia vì khi nhập mộng kí ức của Tạo Hóa Tiên Tử, hắn đã lấy được chân truyền ánh nhìn mang thai từ Thánh Nhân Nho Gia rồi.
Một ánh sáng quỷ dị bắn ra.
“Con mắt mang thai của Nho Gia Thánh Nhân… Ngươi cũng biết nhiều đấy nhỉ.”
Thiên Đế cười khà khà nói.
Ánh nhìn mang thai bắn trúng Thiên Đế nhưng sau đó thì không tài nào xuyên vào được.
Ánh sáng quỷ dị kia nhanh chóng biến mất.
“Ta khuyên ngươi hãy dừng lại đi, nếu tiếp tục giải trừ phong ấn của pháp khí sau lưng kia thì ngươi sẽ bị hút cạn linh lực mà chết đấy.”
Thiên Đế bình tĩnh nói.
Ngay khi cô còn đang nói dở… Tống Thư Hàng đột nhiên biến mất tại chỗ.
Không gian không hề dao động, hắn cứ thế lặn mất tăm.
Thiên Đế nhíu mày lại, phóng thần thức ra tìm kiếm xung quanh.
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng xuất hiện ở ngay phía trước cô.
Chiến xa Hà Long Thần Hành đã bị hỏng, vì thế lúc này Tống Thư Hàng mặc cả bộ giáp, dùng nhục thân đụng mạnh vào Thiên Đế.
Hắn giẫm lên một thanh phi kiếm công đức. Đây là phi kiếm dùng một lần mà hắn xin Bạch tiền bối để tặng cho Bạch tiền bối two. Hắn sử dụng uy lực của thanh phi kiếm dùng một lần này, tiến hành ‘siêu thời không mạn bộ’ trong khoảng cách ngắn, xuyên qua lớp phòng ngự của đế văn, xuất hiện trước mặt Thiên Đế.
“Thú vị thật, ngươi còn có chiêu này cơ à.”
Thiên Đế không hề lẩn tránh mà ngược lại còn giang rộng hai tay ôm lấy Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đâm vào lòng Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế], chỉ cảm thấy như tông vào một cột sắt vậy, lực phản chấn bật lại làm hắn phun ra một búng máu.
Thánh thành không bao giờ thất thủ vốn ở sau lưng hắn cũng tông mạnh đến.
Lúc này thánh thành đã giải trừ đến phong ấn thất phẩm.
Không có sự trợ giúp từ sức mạnh của ‘Vân Tước Tử phiên bản thu nhỏ’, Tống Thư Hàng không dám tiếp tục giải trừ phong ấn nữa. Nếu còn giải trừ tiếp thì hắn thật sự bị ép khô mất.
Bùm ~~
Thánh thành không bao giờ thất thủ rơi xuống, tạo hành một cái hố sâu không thấy đáy, bụi bay mù mịt.
Ở đằng xa, bạch long tỷ tỷ cuốn lấy Tô thị A Thập Lục, nhìn chằm chằm vào vị trí thánh thành rơi xuống.
Một lúc sau.
Thánh thành không bao giờ thất thủ hoàn toàn biến mất, do sức mạnh của Tống Thư Hàng đã cạn kiệt nên thánh thành giải thể quay lại người hắn.
Trong hố.
Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thư Hàng đang hôn mê.
[Bỏ hắn xuống.]
Giọng nói của bạch long vang lên.
“Ngươi đang ra lệnh cho trẫm ư??”
Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bạch long.
Bạch long cũng nhìn lại Thiên Đế, cơ thể của cô bắt đầu phình to ra.
“Ngươi quan tâm hắn lắm à? Nhưng hắn không phải là Tống Đầu Gỗ.”
Thiên Đế bình tĩnh nói.
Bạch long không lên tiếng, trên cơ thể trắng tinh của nó mơ hồ hiện lên ánh sáng màu vàng.
“Được rồi, nếu như ngươi muốn ta bỏ xuống thì nhớ đỡ lấy đấy nhé.”
Thiên Đế từ từ buông tay ra.
Ngay trong nháy mắt đó, trên người Tống Thư Hàng xuất hiện một cánh cửa không gian, trực tiếp nuốt lấy hắn.
“Nếu ngươi không thể đỡ được hắn thì đừng trách ta.”
Thiên Đế mỉm cười nói.
Bạch long cuốn lấy Tô thị A Thập Lục, cơ thể lóe lên, phi theo Tống Thư Hàng vào trong cánh cửa không gian.
“Ngươi lại có thêm một nhược điểm rồi, Kim Long đạo hữu.”
Thiên Đế hài lòng đóng cửa không gian lại.


“Đến lúc nên đi rồi.”
Thiên Đế duỗi lưng một cái, vươn tay mở ra một cánh cửa không gian khác, định rời khỏi đây.
Nhưng ngay khi cửa vừa mở ra, trong không trung có một âm thanh cực đại vang lên.
“Thiên địa hữu chính khí. Tạp nhiên phú lưu hình.”
Cùng lúc đó, một bàn tay màu vàng chói lóa chui ra khỏi không gian.
“Hạ tắc vi hà nhạc
Thượng tắc vi nhật tinh..”
Lại thêm một bàn tay vàng chói nữa xuất hiện.
“Ư nhân viết Hạo Nhiên
Bái hồ tắc thương minh.”
Đôi tay lớn màu vàng tóm mạnh lấy bả vai của Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế].
“Hoàng lộ đương thanh di. Hàm hòa thổ minh đình*.”
Một người đàn ông cao lớn thân cao ba thước chui từ trong không gian ra.
Hắn không sử dụng cánh cửa không gian mà lại dùng cách thức bạo lực nhất, chui từ không gian ra.
Trong không trung thậm chí còn lưu lại hình ảnh một gương mặt rõ nét.
Hắn đối xử với không gian quá bạo lực, nếu không gian mà có linh thì đã khóc trôi sông từ lâu rồi.
Người đàn ông cao ba thước này mình khoác Nho sam, đầu quấn mũ Nho.
“Ngươi là người phương nào?”
Vũ Nhu Tử [bản Thiên Đế] nhíu mày lại, cô giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi hai bàn tay lớn ghim chặt trên vai.
“Ngươi quên ta rồi à? Ôi đãng trí thật đấy, thái tổ Thiên Đế.”
Nho sinh vàng kim kia mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Trình… Lâm!”
Thiên Đế rít ra hai chữ từ kẽ răng.
“Sai, sai rồi ~~ Ta không phải là Trình Lâm.”
Nho sinh kia nhìn Thiên Đế một cái rồi nói:
“Đồ ngốc, ta chính là ngươi.”
Thiên Đế: “…”
*Chính Khí Ca, dịch nghĩa:
Trời đất có chính khí
Giao hoà sinh ra muôn hình
Dưới là sông núi
Trên là mặt trời và các sao
Với người là hạo khí
Tràn ngập cả trời rộng
Nước vua đang buổi thanh bình
Tràn minh đình niềm yên vui
Bạn cần đăng nhập để bình luận