Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1400: Khách Đến Từ Thú Giới

Chương 1400: Khách Đến Từ Thú Giới
Tống Thư Hàng ảo não thở dài:
[Ta đã khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn nữa.]
Bây giờ hắn đã khiêm tốn đến mức trong suốt luôn rồi...
[Ừ, cũng đúng.]
Bạch tiền bối two cười đáp.
Tống Thư Hàng vẫn còn ở trạng thái trong suốt do phòng tối Thiên Đạo mang đến, nếu không nhờ buff ‘nhân vật thiên hạ ai cũng biết’ của nhân tiền hiển thánh, sợ rằng chẳng ai trong chư thiên vạn giới còn nhớ đến hắn.
Thật ra ngay cả Bạch tiền bối two cũng chịu ảnh hưởng của phòng tối, khi ý thức của hắn thông qua đường hầm không gian giữa thế giới Tà Liên và thế giới hạch tâm tiến vào hiện thế, ấn tượng về Tống Thư Hàng sẽ dần nhạt đi.
Nhưng do hắn là chúa tể Cửu U, chỉ cần bản thể ở thế giới Cửu U thì loại ảnh hưởng này sẽ nhanh chóng bị loại bỏ.
Nói cách khác, ký ức về Tống Thư Hàng trong đầu Bạch tiền bối two cứ lặp đi lặp lại quá trình +1, -1, lại +1 rồi lại -1.
[À đúng rồi, Bạch tiền bối, ta đã mang phi kiếm phá phòng tối dùng một lần bản 001 mà ngài nhờ ta xin Bạch tiền bối ở hiện thế đến rồi. Nhưng nó đã bị ta dùng một lần, mất một phần lực lượng.]
Tống Thư Hàng nói.
Trước đó lúc giao đấu với Thiên Đế, hắn đã mượn dùng lực lượng của thanh phi kiếm phá phòng tối dùng một lần bản 001 này, tiến hành siêu thời không mạn bộ. Nhưng lúc đó không gian cần xuyên qua rất ngắn nên cũng không tiêu hao quá nhiều lực lượng trong phi kiếm.
Dứt lời, hắn chuyển phi kiếm vào trong thế giới hạch tâm để Bạch tiền bối two đến lấy đi.
[Khà khà khà, không sao, ta chỉ muốn nghiên cứu phù văn trên phi kiếm cùng với cấu tạo của phi kiếm, xem thử có thể bắt chước chế tạo ra loại phi kiếm tương tự hay không thôi. Nếu ta biết cách chế ra loại phi kiếm dùng một lần này, chính ta có thể lẻn vào trong phòng tối đi tìm vị cái gì cũng có thể bán kia, còn có hành tinh mọc mắt nữa chứ.]
Bạch tiền bối two thu hồi phi kiếm rồi nói tiếp:
[Ngươi nhắn lại quy tắc trò chơi cho vị cái gì cũng có thể bán kia biết chưa?]
[Ta nhắn lại rồi.]
Tống Thư Hàng đáp:
[Ngoài ra còn có một việc, vị Bạch tiền bối ở hiện thế của ta nói là chờ sau khi xuất quan ra thì hắn muốn gặp ngài một lần.]
[...]
Bạch tiền bối two im lặng hồi lâu, sau đó lên tiếng:
[Được thôi, thời gian gặp cho hắn chọn.]
[Đã biết, đến lúc đó ta sẽ hỏi Bạch tiền bối hiện thế.]
Tống Thư Hàng đáp.
[Thật ra ta thấy trạng thái bây giờ của ngươi rất tốt, trong chư thiên vạn giới chẳng ai nhớ ngươi, dù ngươi có làm chuyện xấu gì thì người khác sẽ quên mất ngay.]
Bạch tiền bối two nói.
Thân là chúa tể Cửu U, hắn lập tức nghĩ ra rất nhiều ý tưởng tà ác.
Ví dụ như cướp bóc này~ dọn sạch bảo tàng của môn phái người khác này~ đánh quả cầu béo phị một trận tơi tả này, v.v...
Dù có làm chuyện gì, người khác vừa quay đầu đã quên mất, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Tống Thư Hàng:
[...]
[Nhưng cũng có điểm bất lợi là dù ngươi làm chuyện tốt gì thì người khác cũng không nhớ được.]
Bạch tiền bối two lại bổ sung.
Tống Thư Hàng:
[Làm chuyện tốt không để lại tên, đây mới là Lôi Phong sống.]
[Ta phát hiện giá trị quan của ta và ngươi hoàn toàn khác nhau, đề tài này không thể bàn tiếp được nữa. Ta đi nghiên cứu phi kiếm đây, dù có chuyện hay không có chuyện cũng đừng gọi ta.]
Bạch tiền bối two nói.
Hắn là chúa tể Cửu U, tự dưng bàn về đề tài ‘làm chuyện tốt không để lại tên’ với người khác làm gì chứ?
Chẳng thú vị gì cả.
...
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Bạch tiền bối two, Tống Thư Hàng quay đầu qua nhìn Vũ Nhu Tử:
“Vũ Nhu Tử, gần trưa rồi, có muốn đi ăn cơm không?”
Thật ra sau khi tấn thăng ngũ phẩm, Tống Thư Hàng không có nhu cầu quá lớn về việc ăn ngủ. Kim đan vừa hình thành, trực tiếp hấp thu linh lực trong thiên địa còn hiệu quả hơn ăn cơm nhiều. Nếu muốn bổ sung năng lượng thì có linh thạch hoặc đan dược.
Về phần ăn cơm và ngủ chẳng qua chỉ là thói quen suốt mười tám năm qua của Tống Thư Hàng thôi.
Vừa quay đầu lại, Tống Thư Hàng phát hiện Vũ Nhu Tử đang ngồi bên cạnh Tô thị A Thập Lục, lặng lẽ đưa tay chọt vào sừng nhỏ trên đầu A Thập Lục.
Tống Thư Hàng:
“...”
Vũ Nhu Tử quay đầu lại cười ngại ngùng:
“Ha ha ha.”
“Trong bí cảnh thí luyện cô đã bóp sừng nhỏ của A Thập Lục đã đời rồi mà, sao còn bóp nữa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Vũ Nhu Tử chớp mắt:
“Thật ư? Ta chẳng có ấn tượng gì cả.”
Tống Thư Hàng:
“À đúng rồi, lúc đó cô đang bị Thiên Đế phụ thể. Đáng ghét!”
Hắn còn chưa chạm vào sừng nhỏ trên đầu A Thập Lục nữa.
Vũ Nhu Tử:
“Sừng nhỏ rất đáng yêu.”
Lúc này, giọng nói dịu dàng của bạch long tỷ tỷ vang lên:
“Dù đứng trên góc độ của long tộc để đánh giá thì cũng phải công nhận sừng rồng của A Thập Lục rất tinh xảo đáng yêu.”
“Bạch long tỷ tỷ, ta cũng có thể mọc ra sừng rồng chứ?”
Vũ Nhu Tử hỏi, trong mắt tràn đầy sự chờ mong.
Bạch long lắc đầu:
“A Thập Lục kích hoạt huyết mạch long tộc trong cơ thể mới mọc ra sừng rồng, sừng rồng không phải là thứ tự dưng mọc ra đâu.”
“Ta nghĩ Vũ Nhu Tử cô có thể mọc ra hai sợi râu đấy.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Vũ Nhu Tử phồng má phản bác:
“Không có đâu nhé Tống tiền bối. Tuy đạo hiệu của a cha ta là Linh Điệp Tôn Giả nhưng hắn không phải điệp yêu, trên người ta cũng không có huyết thống loài bướm.”
Nhắc tới Linh Điệp Tôn Giả, Vũ Nhu Tử lại nghĩ tới một chuyện.
“Tống tiền bối, bây giờ chúng ta vẫn đang ở trạng thái trong suốt do phòng tối mang đến à?”
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Vậy... có khi nào a cha ta đã quên mất ta rồi không?”
Vũ Nhu Tử chau mày.
Tống Thư Hàng:
“Có thể lắm, nhưng chắc bây giờ Linh Điệp tiền bối đang độ kiếp... Có lẽ vẫn chưa phát hiện ra chuyện này đâu.”
“Cũng đúng, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Nếu như a cha quên mất cô thì đương nhiên sẽ không sai người bắt cô về, như vậy có nghĩa là cô có thể ở bên ngoài chơi thêm một quãng thời gian nữa rồi.
Trạng thái tiểu trong suốt thật tuyệt vời!
...
Nửa tiếng sau.
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử ngồi ở trên ghế đặt bên đường, trong tay mỗi người cầm một cái bánh nướng áp chảo.
Tô thị A Thập Lục đã được đưa vào trong thế giới hạch tâm, bạch long tỷ tỷ bay lơ lửng sau lưng hai người.
“Mua chút đồ ăn thôi mà cũng bị nhân viên phục vụ quên ngay tại chỗ, thế này thì biết sống sao đây?”
Vũ Nhu Tử than thở.
Tống Thư Hàng:
“Hầy.”
“Trước đó ta còn tưởng rằng chúng ta có thể ăn cơm xong, lúc đứng dậy đi thì chủ quán quên thu tiền... Sau đó chúng ta sẽ hào phóng ném ra một xấp tiền rồi nói với chủ quán: ‘thưởng cho ngươi đấy!’.”
Vũ Nhu Tử bắt đầu phát huy trí tưởng tượng.
Tống Thư Hàng lại thở dài lần nữa:
“Ăn bánh nướng đi.”
Cũng chỉ khi đi đến chỗ buôn bán mặt đối mặt, một tay giao tiền một tay giao hàng như sạp nhỏ bán bánh nướng bọn họ mới mua được chút đồ ăn.
“Ăn xong chúng ta đi đâu chơi đây?”
Vũ Nhu Tử vừa gặm bánh nướng vừa hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hay là đi tu luyện nhé?”
“...”
Vũ Nhu Tử:
“Thôi bỏ đi, lát nữa ta sẽ xem Bá Nho Huyền Ma giảng pháp.”
“Bá Nho giảng pháp?”
Tống Thư Hàng cả kinh.
Vũ Nhu Tử:
“Lúc chúng ta trở lại hiện thế, ta nhận được bản phát lại của phần Bá Nho Huyền Ma giảng pháp.”
“Ta biết là bài giảng pháp có phát lại... Nhưng chúng ta đang ở trạng thái tiểu trong suốt mà? Tại sao lại nhận được bản phát lại chứ?”
Tống Thư Hàng thắc mắc.
Nếu tu sĩ đang bế quan, độ kiếp hoặc luyện khí đến giai đoạn quan trọng, không thể dành thời giờ xem Huyền Thánh giảng pháp, có thể lựa chọn xem lại nội dung giảng pháp sau.
Nhưng Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử là lén trốn ra khỏi phòng tối, coi như là người không hộ khẩu, sao có tư cách nhận bản phát lại được?
“Ai mà biết, dù sao ta cũng muốn nếm thử cảm giác mang thai một lần.”
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
“Không được, ít nhất không thể ở chỗ này được.”
Tống Thư Hàng vội nói.
Vũ Nhu Tử tạm thời im lặng, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, nếu bụng Vũ Nhu Tử đột nhiên phồng to ngay trước mặt mọi người, chắc chắn bọn họ sẽ xuất hiện trên đầu đề của tờ báo ngày mai ngay.
Thậm chí ngay cả tựa đề hắn cũng đã đoán được: ‘Tại sao thiếu nữ xinh đẹp lại đột nhiên mang thai trước mặt mọi người? Ẩn đằng sau việc này là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi?’
“Tống tiền bối, nếu ta mang thai sau khi xem xong Bá Nho Huyền Ma giảng pháp thì có tính là mang thai con của ngươi không?”
Vũ Nhu Tử hỏi với vẻ mặt thành thật.
Tống Thư Hàng:
“...”
Một lát sau, Tống Thư Hàng quả quyết nói:
“Thật ra đó là kỹ năng ánh nhìn mang thai của con mắt Thánh Nhân Nho gia.”
“Vậy đó là con của Thánh Nhân Nho gia ư?”
Vũ Nhu Tử xoa cằm, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ở đằng xa có một đám đông đang tiến đến gần hai người với tốc độ rất nhanh.
Dẫn đầu là hai thiếu nữ.
“A Lăng, ngươi có chắc nơi này có người hành hạ gà con đến chết thật không?”
Một thiếu nữ cao gầy nhuộm tóc năm màu hỏi.
Ở bên cạnh là một thiếu nữ thấp bé có cùng màu tóc gật đầu đáp:
“Yên tỷ tỷ, ta tận mắt nhìn thấy mà, tiệm số 992 trên đường Bạch Kình, đây là một tiệm gà rán tàn nhẫn. Hơn nữa vì đảm bảo độ tươi, gà con trong tiệm này đều còn sống, sau đó bị giết hại một cách tàn nhẫn, biến thành gà rán vàng giòn. Lúc đó dường như ta còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ linh hồn của những bé gà đang bị chiên trong chảo dầu.”
“Sinh linh ở vị diện này thật tàn nhẫn. Gà con đáng yếu như vậy, sao có thể tùy ý giết hại được chứ? Mỗi bé gà con đều là sinh mệnh, chúng nó có quyền sống tiếp. Chúng ta phải đi giải cứu gà con.”
Cô gái cao gầy nói.
Sau đó hai thiếu nữ dẫn theo đám đông phía sau tiến đến tiệm số 992 trên đường Bạch Kình.
Tống Thư Hàng đã bước vào cảnh giới ngũ phẩm, thế nên dù tiếng nói chuyện của hai thiếu nữ kia khá nhỏ, hắn vẫn có thể nghe thấy toàn bộ.
Vũ Nhu Tử cũng nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai thiếu nữ.
“Là người thuộc hội bảo vệ động vật à?”
Tống Thư Hàng nhỏ giọng nói.
Vũ Nhu Tử cũng hạ thấp giọng trả lời:
“Người thuộc hội bảo vệ động vật thường bảo vệ mèo con hoặc chó con mới đúng chứ? Ta chưa từng nghe có người đi bảo vệ gà con.”
Lúc này, giọng nói dịu dàng của bạch long tỷ tỷ vang lên:
“Hai tiểu cô nương dẫn đầu không phải nhân loại, nói chính xác hơn thì bọn họ là tu luyện giả của thế giới khác khác trong chư thiên vạn giới. Có lẽ huyết thống của bọn họ có liên quan đến chim muông, hoặc cũng có thể ở trong thế giới của bọn họ, gà con là giống loài quý giá như gấu trúc cũng nên.”
Nếu đúng thế thì có thể hiểu được tại sao khi thấy có người giết hại gà con, bọn họ lại tức giận đến vậy.
“Mới đó mà đã có tu luyện giả của thế giới khác trong chư thiên vạn giới chạy đến hiện thế rồi ư?”
Tống Thư Hàng chau mày.
Sau khi đường hầm không gian thông giữa các thế giới trong chư thiên vạn giới mở ra, đủ loại chuyện phiền phức cũng lần lượt kéo tới.
Người trong mỗi thế giới có thế giới quan, giá trị quan, phong tục tập quán khác nhau, rất dễ dàng dẫn tới mâu thuẫn.
Giống như một màn trước mắt đây.
Trên trái đất, gà là dùng để ăn.
Nhưng ở thế giới khác, có lẽ gà là thánh điểu được thờ phụng cũng không chừng.
Nhưng phải công nhận một điều là hai tiểu cô nương kia nói tiếng trung trôi chảy thật~~
“Muốn ngăn cản hai tiểu cô nương kia lại không?”
Vũ Nhu Tử nhỏ giọng hỏi.
Tiệm gà rán kia chỉ là tiệm do người bình thường kinh doanh, nếu hai thiếu nữ này xông vào, lỡ may xảy ra mâu thuẫn, toàn bộ người trong tiệm xông lên cũng không đủ cho hai tiểu cô nương kia đánh.
Bạch long tỷ tỷ lại nhắc nhở:
“Trong đám đông đi theo phía sau hai người bọn họ, có một phần lớn là chịu ảnh hưởng của pháp thuật loại mê hoặc. Còn có một phần là ăn no rửng mỡ, tò mò đi theo hóng chuyện.”
“Đi theo xem thử, không thể để bọn họ gây rối được.”
Tống Thư Hàng xoa mi tâm.
Nơi này là đường Bạch Kình, là đường phố nhà hắn, hắn không muốn cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện ở đây.
...
Tiệm gà rán số 922 trên đường Bạch Kình.
Chủ tiệm ngơ ngác nhìn đám đông đang vây kín tiệm.
Chủ tiệm hoảng hốt nghĩ:
“Mình đã làm chuyện gì khiến người người căm giận như thế chứ?”
“Mau thả mấy bé gà đáng yêu ra! Gà con là sinh mệnh tự do, nó có quyền được sống!”
Thiếu nữ cao gầy nhuộm tóc nhiều màu tên ‘Yên’ quát to.
Chủ tiệm:
“Hả?”
“Gà con cũng là sinh mệnh, sao mấy người có thể nhẫn tâm giết chết, còn bỏ vào chảo dầu hạnh hạ chúng chứ?”
Thiếu nữ A Lăng thấp bé cũng kêu to.
Chủ tiệm:
“...”
Đồ thần kinh!
Sau đó một đám người bị thiếu nữ mê hoặc hoặc là tò mò đi theo hóng chuyện ở phía sau cũng bắt đầu la to hưởng ứng tiếng hô của thiếu nữ.
“Gà con cũng là sinh linh, gà con vô tội.”
“Mỗi một sinh linh đều có quyền được sống!”
“Ông có tưởng tượng được khi nhân loại chúng ta bị lột da vặt lông, ném vào trong chảo dầu sẽ có cảm giác gì không? Gà con cũng giống như nhân loại chúng ta. Không có mua bán sẽ không có tổn thương!”
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đi theo đến, đứng ở cách đó không xa.
“Trước hết cứ giải trừ pháp thuật mị hoặc đi đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử:
“Ta chỉ học qua cách giải trừ pháp thuật mị hoặc đơn thể, nơi này nhiều người như vậy, nếu giải trừ cho từng người sẽ khiến hai tiểu cô nương kia chú ý.”
“Bạch long tỷ tỷ có cách gì giải trừ pháp thuật mị hoặc cho tất cả mọi người chỉ trong một lần không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thật ra Phật môn sư hống công của hắn có tác dụng phá huyễn nhưng động tĩnh quá lớn.
Hắn vừa nói xong, Tạo Hóa Tiên Tử bỗng hiện thân sau lưng hắn.
“A~ nha nha~ y nha nha~~ hey!”
Tạo Hóa Tiên Tử mở miệng hát.
Một tầng sóng âm lan ra.
Ngay sau đó, đám người bị hai thiếu nữ mê hoặc mơ màng dụi mắt.
Có người nhìn băng rôn ‘phản đối tổn thương gà con, không có mua bán sẽ không có tổn thương!’ trong tay, mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Mình bị thần kinh hay sao thế này?”
Sau khi tỉnh táo lại, đám đông vội vứt băng rôn trong tay xuống đất, có người che mặt rời đi.
Má ơi, xấu hổ chết đi được!
Nếu để người khác biết bọn họ tụ tập lại đi ‘giải cứu mấy con gà’, bọn họ sẽ bị bạn bè cười thối mặt.
Sau khi đám đông trúng pháp thuật mị hoặc giải tán, đám người ăn no rửng mỡ đi theo hóng chuyện cũng tản đi.
Cuối cùng chỉ còn lại hai thiếu nữ một cao một thấp ngơ ngác đứng trước cửa tiệm.
Bầu không khí thật lúng túng.
Chủ tiệm cũng ngớ người không nói nên lời. Vừa rồi hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất, cùng lắm chịu tổn thất mấy con gà đáng yêu, đuổi hai thiếu nữ cùng với đám đông đi. Không ngờ đám đông đột nhiên giải tán chỉ còn hai thiếu nữ dễ thương ở lại.
Hai thiếu nữ xoay đầu lại, nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Bọn họ cảm ứng được vừa rồi sau lưng Tống Thư Hàng bỗng phát ra sóng âm phá pháp thuật mị hoặc của bọn họ.
“Là ngươi!”
Thiếu nữ A Lăng cắn răng nói.
“Ngươi là người phương nào?Tại sao lại phá bọn ta?”
Thiếu nữ Yên cũng lên tiếng chất vấn.
Tống Thư Hàng mỉm cười, truyền âm nhập mật:
[Tiểu đạo hữu, nơi này không phải là quê hương của các ngươi. Mỗi thế giới có quy tắc, phong tục, tập quán riêng của thế giới đó. Thế nên ta hy vọng tiểu đạo hữu có thể hiểu được câu nhập gia tùy tục.]
“Nếu bọn ta từ chối thì sao?”
Thiếu nữ A Lăng hừ lạnh.
Tống Thư Hàng mỉm cười không trả lời, chỉ âm thầm điều động lực lượng thánh ấn. Đôi khi thân phận Huyền Thánh rất hữu dụng.
Lực lượng thánh ấn tràn ra.
[Bá... Bá Tống Thánh Quân!]
Yên cất giọng run rẩy nói.
[Bá Tống? Vậy cũng chính là Bá Nho Huyền Ma ư?]
A Lăng giật mình nhảy về sau, hai tay vội ôm bụng, nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt hoảng sợ.
Hai thiếu nữ cúi đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tống Thư Hàng.
Thậm chí A Lăng còn nín thở.
Tiêu rồi tiêu rồi, gặp phải Bá Nho Huyền Ma rồi.
Bị Bá Nho Huyền Ma nhìn sẽ mang thai, không biết hô hấp cùng một bầu không khí với hắn có mang thai đôi không nhỉ?
Điếm trưởng tò mò nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Ông thật sự không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Hai thiếu nữ ‘thích bảo vệ gà con’ vừa rồi còn tràn đầy sức sống, sau khi nhìn thấy thiếu niên mặt mũi hiền lành ở đằng kia, tại sao lại run rẩy không ngừng giống như chuột thấy mèo vậy?
[Biết sai chưa?]
Tống Thư Hàng truyền âm nhập mật lần nữa.
Hai thiếu nữ, một người có tu vi nhị phẩm đỉnh phong đã đạt đến cảnh giới ‘hóa long giác đan điền’, có thể đột phá bất cứ lúc nào. Người còn lại có tu vi nhị phẩm, đã đạt đến cảnh giới đan điền thứ 4 ‘long khu đan điền’.
Thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, hai thiếu nữ này hẳn là nhân vật cấp thiên tài.
“Bọn ta không sai.”
A Lăng vẫn bướng bình không thừa nhận:
“Gà con là báu vật của thế giới, giết chết gà con một cách tàn nhẫn là sai.”
Vậy mới nói hai thế giới khác nhau, thế giới quan khác nhau, tụ tập lại một chỗ chính là thảm họa.
Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh nghi hoặc nói:
“Bọn ta cũng không có ý muốn ngươi thay đổi quan niệm của bản thân. Nhưng nếu các ngươi muốn cứu gà con, tại sao không bỏ tiền ra mua?”
Tống Thư Hàng:
“Đây cũng là điều ta muốn nói.”
Hai thiếu nữ tiếp tục cúi đầu không trả lời, thân thể khẽ run rẩy.
...
“A Lăng, A Yên, các ngươi đang ở đâu?”
Lúc này lại có một người phụ nữ mặc váy dài nhanh chóng chạy đến.
Sau khi đến bên cạnh hai thiếu nữ, người phụ nữ này ngẩng đầu nhìn tiệm gà rán rồi lại nhìn hai thiếu nữ đang run rẩy, tiếp đó đưa mắt nhìn về phía Tống Thư Hàng rõ ràng là một tu luyện giả đang đứng cách đó không xa.
Không cần ai giải thích, dù dùng ngón chân để nghĩ cô cũng đoán ra được chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ mới đến sầu não xoa huyệt thái dương:
“Mệt tim quá.”
[Xin lỗi đạo hữu, hai vị hậu bối của ta gây rắc rối cho ngươi rồi.]
Người phụ nữ mặc váy dài truyền âm nhập mật nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu:
[Không sao.]
[Sư tổ, Bá Nho đại nhân.]
A Lăng dè dặt nói nhỏ.
Người phụ nữ kia nghe vậy thì thân thể cứng đờ.
Cô lại quay qua nhìn kỹ Tống Thư Hàng.
Hiệu ứng ‘nhân vật thiên hạ không ai không biết’ phát động.
Bá Tống Huyền Thánh, Bá Nho Huyền Ma.
Nghìn năm đệ nhất thánh, một người hai thánh hào.
Quả nhiên là hắn.
[Bá Nho đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.]
Người phụ nữ kia tiếp tục truyền âm nói, giọng điệu có chút tức giận nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ thẹn thùng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Người phụ nữ mặc váy dài hít thở sâu, truyền âm nhập mật nói:
[Bá Nho đạo hữu, nghe nói ngươi biết cách chữa trị cho người nhiễm tà năng Cửu U đúng không?]
[Các ngươi... là tu luyện giả của thú giới ư?]
Tống Thư Hàng hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận