Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 158: Hàn khí tiên tương?

Chương 158: Hàn khí tiên tương?
Hòa thượng Tây đang ngồi xếp bằng trên giường ở trong tù, ngưng khí ngồi thiền tu luyện.
Người bình thường nhìn vào thì cùng lắm chỉ thấy vị hòa thượng Tây này có thân hình to lớn hơn người bình thường thôi.
Nhưng Triệu Bất Luật dẫu gì cũng là tu sĩ đã mở được nhãn khiếu, theo như hắn thấy, giá trị khí huyết trong thân thể của hòa thượng Tây này đã nồng đậm đến mức độ đông đặc lại rồi. Đối phương ngồi thiền, trong lúc hít thở một cái thôi mà khí huyết toàn thân đều sôi trào. Rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tu sĩ nhất phẩm đỉnh phong, chỉ cần chờ có cơ hội thì có thể vượt qua long môn, biến khí huyết trong người trở thành chân khí, tiến vào cảnh giới tu sĩ nhị phẩm!
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất! Quan trọng nhất chính là trên người vị hòa thượng Tây này có hào quang công đức sáng ngời.
Ở trong mắt của Triệu Bất Luật thì vị hòa thượng Tây quả thật sáng chói mắt y hệt một vầng thái dương thu nhỏ.
Thân mang hào quang công đức sáng ngời như thế, chứng tỏ vị hòa thượng Tây này là một cao tăng có đức độ đàng hoàng! Nhưng hà cớ làm sao mà một vị cao tăng thế này lại bị giam vào tù chứ?
Hòa thượng Tây cảm giác được có người bị đưa vào trong phòng giam nên chậm rãi mở to hai mắt nhìn Triệu Bất Luật.
“Lại có người mới vào đây à? Lần này là phạm tội gì thế?”
Hòa thượng Tây lên tiếng hỏi.
Sau đó, Triệu Bất Luật thấy cai ngục nói với vẻ mặt nịnh nọt:
“Đại sư, người lần này phạm tội cướp bóc, vì cướp một món hàng chuyển phát nhanh mà phá hỏng xe người ta, còn đánh nhân viên chuyển phát nhanh bị thương nặng. Thật sự là tội ác tày trời!”
Nhìn thấy vẻ nịnh nọt trên mặt tên cai ngục, trong lòng Triệu Bất Luật cứ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.
“Thiện tai thiện tai, cứ giao phạm nhân này cho bần tăng độ hóa đi.”
Hòa thượng Tây chắp hai tay, miệng niệm phật hiệu. Trong lúc hắn nói chuyện thì ánh sáng công đức trên người giống như có sinh mệnh vậy. Tựa như phật đà tại thế, khiến cho người ta không thể nào nhìn trực diện.
“Vậy thì nhờ vào đại sư.”
Cai ngục cung kính đóng cửa phòng giam lại.
Lúc ấy hòa thượng Tây bị coi như phạm nhân vụ án giết người trên tàu điện ngầm, bị giam vào tù. Lúc đầu mấy người cai ngục cũng không để ý tới một phạm nhân như thế, vì dẫu gì bọn họ cũng đã từng gặp nhiều tội phạm giết người rồi nhưng không bao lâu sau, cấp trên đột nhiên nói với vẻ thần bí, bảo mọi người phải đối xử tử tế với vị hòa thượng Tây này một chút, cho hắn ăn uống đủ đầy, đãi ngộ thật tốt vào.
Nhưng lại không nói gì tới chuyện thả vị hòa thượng Tây này ra, chỉ bảo cứ để vị đại sư này thích làm gì thì làm là được.
Để làm gì cũng được? Ở tù mà muốn làm gì cũng được á?
Sau đó… vị đại sư này thật sự vẫn ở lại trong tù. Nhưng hắn lại giảng giải kinh phật, độ hóa tội phạm ở trong này, còn thường xuyên chủ động đến một số nơi âm u trong tù để độ hóa oan hồn.
Sau một tháng, các cai ngục trong này đều cảm giác được cái không khí u ám vốn có trong nhà tù đã giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, khí chất cao tăng trên người vị hòa thượng Tây này cũng càng lúc càng tỏa sáng, mọi lời nói và hành động đều toát ra khí độ phi phàm.
Tuy rằng không biết vị hòa thượng Tây này nghĩ gì, nhưng đám cai ngục ở đây đều cảm thấy, có lẽ vị đại sư này đã có điều đột phá trên phương diện Phật học rồi chăng?

Sau khi cai ngục đã đi xa rồi, hòa thượng Tây chắp hai tay, quay sang chào hỏi Triệu Bất Luật:
“Chào đạo hữu.”
Triệu Bất Luật có thể cảm ứng được khí huyết chi lực trên người hắn thì đương nhiên hòa thượng Tây cũng có thể nhìn ra được điểm khác biệt của Triệu Bất Luật.
“Chào đại sư.”
Triệu Bất Luật ủ rũ đáp lời, cảm giác nhân sinh của mình gần đây quả thật rất bi kịch.
“Đạo hữu chớ nên hoảng sợ, bần tăng có duyên với ngươi.”
Hòa thượng Tây mỉm cười:
“Chỉ cần độ hóa ngươi xong thì bần tăng có thể tích góp đủ công đức chi lực, thử trùng kích vào long môn kia, để cá chép hóa rồng! Ngươi chính là phạm nhân sau cùng mà bần tăng độ hóa trong nhà tù này!”
Một tháng nay hắn không rời khỏi nhà tù chính là vì độ hóa oan hồn, vong linh ở trong này, thuận tiện dẫn độ một số phạm nhân có tội nghiệt quá nặng. Trong thời gian một tháng qua hắn đã để dành được rất nhiều công đức chi lực.
Chỉ cần có đủ công đức chi lực, lại cộng thêm khí huyết đã sớm nồng đậm tới mức bay lên của chính bản thân hòa thượng Tây thì chuyện hắn tấn chức lên cảnh giới nhị phẩm chỉ là điều hiển nhiên.
Triệu Bất Luật cười khổ nói:
“Đại sư, ta có tông môn rồi.”
“Không sao cả, bần tăng cũng không có ý bắt ngươi phải phản bội tông môn của mình.”
Hòa thượng Tây cười vô cùng tiêu sái, lên tiếng trấn an hắn.
Sau khi Triệu Bất Luật nghe thấy thế thì lập tức an tâm hơn.
“Bần tăng chỉ muốn ngươi làm hòa thượng mà thôi, yên tâm đi, xuất gia không liên quan gì tới tông môn của ngươi hết.”
Hòa thượng Tây chắp tay nói:
“Tới đây, chọn ngày chi bằng gặp ngày. Đợi sau khi bần tăng giảng xong quyển kinh văn nhập môn phật môn này cho ngươi xong thì sẽ giúp ngươi quy y có được không? Đúng rồi, ngươi có muốn chấm luôn giới ba không? Dù sao thì ngươi cũng xem như có duyên với bần tăng, xem như mua một tặng một đi, tặng thêm sáu vết chân nhang cho ngươi có được không? Trước kia bần tăng phải năn nỉ sư phụ lâu lắm mà ông ấy còn không nỡ chấm cho bần tăng đấy. Mãi sau này bần tăng Trúc Cơ thành công rồi, ông ấy mới keo kiệt chấm cho bần tăng có bốn vết, hai vết còn lại là bần tăng tự mình chấm lấy đấy. Ngầu không?”
Triệu Bất Luật vừa nghĩ tới bộ dạng của mình lúc đầu trọc lốc, trên đầu lại còn chấm thêm sáu vết chân nhang thì chỉ muốn cắn lưỡi cho rồi.
Hắn thật sự muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng nhìn hai chân đã đứt lìa của mình, đôi mắt hắn lập tức trở nên trống rỗng.
Trái tim hoang vu tựa như đã chết…

Thứ hai, ngày 1 tháng 7.
Sáng sớm Tống Thư Hàng đã thức dậy, tu luyện Kim cương căn bản quyền pháp như thường lệ, biến thể lực tích góp được suốt đêm thành khí huyết chi lực, sau đó bắt đầu dồn hết về phía nhãn khiếu.
Rồi hắn đi rửa mặt, thay đồ.
Hôm nay hắn định đưa Bạch tiền bối đi mua điện thoại, máy tính và một số đồ dùng hằng ngày, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh xung quanh luôn.
“Lại xin nghỉ thêm một ngày vậy.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm, dù sao thì tri thức học được trên lớp hắn cũng đã biết cả rồi, cũng không cần quan trọng hóa làm gì.
Lúc này, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng chuông.
“Ai đấy?”
Tống Thư Hàng ngó đầu ra ngoài xem thử, sau đó, hắn nhìn thấy một con sói lớn trắng muốt đứng thẳng người, một cái móng vuốt đang đặt lên chuông cửa.
Hắn lập tức nghĩ ngay đến vị Tuyết Lang Động Chủ trong Nhóm Cửu Châu Số 1 ngày hôm qua.
Là tới đây đưa giấy tờ hợp pháp cho Bạch tiền bối đấy à?
Tống Thư Hàng xuống lầu, đón con sói lớn trắng muốt kia.
“Xin chào, ngươi là Tống Thư Hàng à?”
Con sói lớn phát ra giọng trẻ con trong veo.
“Xin chào, chính là ta.”
Tống Thư Hàng mở cửa ra.
“Ta tuân theo lệnh của chủ nhân đưa một thứ đồ tới cho ngươi, chủ nhân của ta chính là Tuyết Lang Động Chủ.”
Con sói lớn chỉ vào cái bọc nhỏ cột trên cổ của mình, gỡ nó xuống, đưa cho Tống Thư Hàng.
“Cảm ơn, hôm qua Tuyết Lang tiền bối đã nói với ta rồi.”
Tống Thư Hàng giơ tay nhận lấy cái bọc kia, bên trong đúng là thẻ căn cước, hộ khẩu, hộ chiếu, bằng lái các loại của Bạch Chân Quân tiền bối.
Khoan đã, bằng lái á?
Tống Thư Hàng cầm ra xem kỹ, đúng là bằng lái thật.
Bạch Chân Quân tiền bối còn chưa sờ vào bất cứ chiếc xe nào mà ngay cả bằng lái cũng đã chuẩn bị sẵn cho hắn rồi á, thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?
“Vậy ta đi trước đây, nếu như có rảnh thì Thư Hàng tiên sinh nhớ đến Tuyết Lang động chúng ta làm khách, chủ nhân ta nói như vậy đấy.”
Sau khi nói xong thì con sói lớn màu trắng kia nhảy lên một cái, cưỡi một đụn mây trắng chạy trối chết.
Tống Thư Hàng cảm giác giống như con sói này đang trốn tránh thứ gì đó thì phải?
Là tránh né Bạch Chân Quân à?
Chắc là không phải đâu, hình như yêu thú sẽ không tránh né Bạch Chân Quân, điểm ấy có thể thấy được từ bản thân Đậu Đậu.
Chẳng lẽ là nó tránh Đậu Đậu?
Tống Thư Hàng suy nghĩ miên man, sau đó lên lầu tìm Bạch Chân Quân. A, bây giờ người ta là Bạch Tôn Giả rồi, phải sửa miệng thôi!
Nhưng mà Tống Thư Hàng cứ luôn quen miệng gọi Bạch tiền bối là Bạch Chân Quân mãi thôi, giống như coi người ta họ Bạch tên Chân Quân luôn ấy.
Lên lầu, Tống Thư Hàng nhìn thấy Bạch tiền bối đang… tháo dỡ tủ lạnh. Màn hình máy tính đặt bên cạnh hắn đúng là tài liệu có liên quan đến cấu tạo của tủ lạnh.
“Ồ, hóa ra cấu tạo của tủ lạnh là như thế. Đúng là thú vị thật, những thứ linh kiện này gắn lại với nhau thế mà có thể tạo ra khí lạnh, có được hiệu quả giống hệt như trận pháp. Nhân loại sáng tạo ra nhiều thứ tuyệt thật đấy.”
Bạch tiền bối thì thào, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Tủ lạnh nhanh chóng bị hắn tháo dỡ ra thành từng linh kiện riêng biệt…
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
“Bạch tiền bối, đồ trong tủ lạnh đâu cả rồi?”
“À, ta để mấy thứ kia lên bàn rồi. Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ lắp ráp tủ lạnh lại như cũ rồi bỏ chúng vào lại!”
Bạch tiền bối nói với bộ dạng vô cùng tự tin.
Tống Thư Hàng nhìn về phía cái bàn, bên trên đặt một đống kem que mà mình mới mua cách đây không lâu, há hốc mồm đầy vẻ xoắn xít.
Thôi vậy, không phải là kem que thôi à, cùng lắm thì tới lúc đó tan thành nước thôi chứ gì?
Thế rồi… Nửa giờ sau đó.
“Ráp lại xong rồi!”
Bạch tiền bối cười ha hả, sau đó cầm lấy dây cắm nguồn của tủ lạnh, định cắm vào ổ điện.
Lúc này, Tống Thư Hàng tinh mắt phát hiện bên cạnh tủ lạnh vẫn còn thừa vài linh kiện!
Hắn không biết mấy thứ này có tác dụng gì, nhưng dù là một linh kiện nom có vẻ tầm thường đi nữa, nhưng nếu thiếu một món thì tủ lạnh hoạt động kiểu gì đây?
Vì thế Tống Thư Hàng lập tức kêu to:
“Bạch tiền bối đợi một chút đã, vẫn còn vài linh kiện ngài chưa ráp vào kìa!”
“Không sao đâu, mấy linh kiện đó không quan trọng lắm. Với lại… Ta cũng không biết nó nằm ở chỗ nào nữa. Nhưng ngươi cứ yên tâm đi, tủ lạnh nhất định không sao đâu. Cứ tin ta đi!”
Bạch tiền bối cắm dây vào ổ điện.
Sau một khắc, tách tách tách ~ xoẹt xoẹt ~
Một mùi khét lẹt bay ra, có khói đen bốc lên từ bên trong tủ lạnh.
Tống Thư Hàng:
“…”
Bạch tiền bối vội kéo phích cắm ra, nhìn tủ lạnh với vẻ mặt khó hiểu:
“Lạ thật, sao lại cháy nhỉ, theo lý thuyết thì không có vấn đề gì cả mà! Thư Hàng, thế này là sao vậy?”
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng cười gượng.
Xem ra hôm nay phải ra ngoài mua cái tủ lạnh khác về rồi. Mùa hè mà không có tủ lạnh thì không được, không có kem que với nước đá thì còn gì là mùi vị mùa hè nữa chứ!
“Mặc dù là một thứ tinh diệu, nhưng thật sự quá yếu ớt. Xem ra còn phải nghiên cứu thêm nữa mới được, ở đây có nhiều thứ để nghiên cứu thật, đúng là tốt quá.”
Bạch tiền bối lẩm bẩm, hắn phất tay, một cơn gió nhẹ đột nhiên nổi lên, thổi tan mùi khét bốc ra từ tủ lạnh.
Tống Thư Hàng không nghe thấy mấy lời mà Bạch tiền bối nói, còn tưởng rằng hắn đang buồn vậy nên mới vội lên tiếng an ủi:
“Không sao đâu tiền bối, chúng ta mua lại cái khác là được mà.”
“Không cần không cần, ta làm hư thì phải sửa lại mới được. Không phải chỉ là một cái tủ lạnh thôi à!”
Bạch tiền bối nói với vẻ vô cùng tự tin.

Lần này thì chỉ tốn có ba phút thôi là Bạch tiền bối lại đắc ý nói:
“Xong rồi!”
Tống Thư Hàng mở tủ lạnh ra, lập tức có một luồng hơi lạnh sảng khoái phả vào mặt! Đúng là được rồi này!
Hắn lại nhìn bên cạnh tủ lạnh, chỉ thấy hai bên trái phải của tủ lạnh đều được Bạch tiền bối vẽ lên một trận pháp.
Một cái là một loại trận pháp tên là tụ linh trận pháp, có thể chậm rãi hấp thu linh khí trong thiên địa, sau đó giữ lại bên trong trận pháp.
Một cái khác là hàn băng trận pháp, có thể chuyển hóa linh khí mà tụ linh trận pháp hấp thu được trở thành hàn khí, tạo thành hiệu quả giữ lạnh.
“Sao hả?”
Bạch tiền bối đắc ý hỏi lại.
Tống Thư Hàng xoa xoa mặt, lộ ra một nụ cười cực kỳ nhẹ nhàng vui sướng:
“Tuyệt quá đi Bạch tiền bối à!”
Từ hôm nay trở đi, cái tủ lạnh này không còn là một cái tủ lạnh tầm thường nữa.
Nó xem như đã biến thành một pháp khí giữ lạnh rồi! Xin gọi nó là… băng khí? Hoặc tủ thần băng khí? Hàn khí tiên tương?
Ừ, hàn khí tiên tương nghe hay đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận