Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1424: Cái chăn sắp bán chạy

Chương 1424: Cái chăn sắp bán chạy
Tất cả… Nói cách khác là Bá Tống Huyền Thánh mới 18 xuân xanh cũng bị kéo vào không gian chiến đấu.
“Úi? Tống tiền bối cũng bị kéo vào rồi à?” Vũ Nhu Tử kinh ngạc thốt lên.
Thứ vào theo Tống tiền bối còn có cái chăn mà cô luôn đặt bên người, chính là cái chăn mua được từ chỗ tiền bối cái gì cũng có thể bán kia. Vừa rồi trước khi biến mất, Tống Thư Hàng quơ tay túm bừa một cái, thế là mang cái chăn nọ vào theo luôn rồi.
“Thư Hàng bị kéo vào không gian chiến đấu rồi.” Bạch tiền bối nói.
Đây là thuật pháp không gian của Kiếp Tiên cửu phẩm, đi cùng bộ với cột sáng tinh thạch giám định tuổi tác lúc đầu. Sau khi cột sáng tinh thạch giám định tuổi tác xong thì tất cả thành viên của nhóm 20 tuổi đều bị kéo vào không gian chiến đấu.
Vì là thuật pháp của Kiếp Tiên nên trên cơ bản sẽ không xuất hiện tình trạng “bắt nhầm”, trừ khi có cao thủ Kiếp Tiên trở lên thò tay vào quấy nhiễu.
Dù cho tất cả mọi người trong Thực Tiên yến đều không tin Bá Tống Huyền Thánh mới 18 tuổi, nhưng Bá Tống Huyền Thánh 18 tuổi lại là một sự thật không thể chối cãi.
Vũ Nhu Tử lập tức chuyển ánh mắt sang màn hình trình chiếu không gian chiến đấu.
Tống tiền bối bị kéo vào không gian chiến đấu sẽ làm thế nào đây?
Hắn sẽ chọn bắt nạt mấy đứa nhỏ nhị phẩm?
Hay là có lựa chọn nào khác thú vị hơn?


Trong không gian chiến đấu.
Tất cả những người từ hai mươi tuổi trở xuống đều bị bắt vào không gian chiến đấu một cách bất thình lình, thế là trong không gian hỗn loạn tưng bừng cả lên.
Hỗn loạn thì dẫn tới hỗn chiến.
Người thì ra tay tấn công theo bản năng, người thì phòng ngự, người thì co rúm thành một cục, người thì kêu lên sợ hãi, còn có người thì đớ ra ngơ ngác, bị kẻ khác đánh ngã trên mặt đất.
Chỉ sau hơn năm giây đã có hơn một nửa số tu sĩ nhỏ bị đá từ trong không gian chiến đấu ra ngoài.
Những người bị đá ra phần lớn là tu sĩ nhất phẩm.
Chức năng “đá ra khỏi sân” là cơ chế bảo hộ của bí cảnh không gian chiến đấu.
Trước khi bắt đầu hỗn chiến trong không gian chiến đấu, trên thân mỗi người bị kéo vào tham dự đều được dán một phù văn phòng ngự.
Phù văn phòng ngự này sẽ hình thành một lớp phòng ngự nhị phẩm trong thể nội của tu sĩ.
Khi lớp phòng ngự nhị phẩm trong thể nội vỡ vụn thì cũng là lúc tuyển thủ dự thi thất bại và mất tư cách tham gia.
Đồng thời khi phù văn phòng ngự nhị phẩm bị đánh nát, tu sĩ dự thi sẽ bị đá ra khỏi không gian chiến đấu.
Phương án này đảm bảo cho tu sĩ nhỏ bị kéo vào không gian chiến đấu không phải chịu vết thương nặng trí mạng, cùng lắm chỉ xây xước ngoài da mà thôi.
Sở dĩ giấu cơ chế phòng ngự trong thể nội của tu sĩ là để đảm bảo tính công bằng trong hỗn chiến.
Khách tham dự Thực Tiên yến lần này đến từ chư thiên vạn giới, có không ít người luyện theo đạo thể tu. Bọn họ có thể chất cường đại, lực phòng ngự kinh người, bản thân phòng ngự của chính họ đã mạnh hơn phù văn phòng ngự nhị phẩm kia rồi.
Sau khi một số lượng lớn tu sĩ cấp thấp bị đào thải ra ngoài thì không gian chiến đấu trống trải hẳn ra, cuộc hỗn loạn tạm dừng.
Bé Thi tạo thế phòng ngự rồi lùi lại một cách đầy cảnh giác.
Thực lực của cô bé mới vừa đạt cảnh giới nhị phẩm, trong cuộc hỗn chiến này nó chỉ thuộc cấp trung bình thấp mà thôi.
Nếu không vì may mắn thì nó đã bị đào thải ngay từ đợt thanh lý thứ nhất rồi.
“Dù biết mình không thể nào giành được chiến thắng trong hỗn chiến, nhưng mình không muốn bị đá ra sớm như vậy.” Thi thầm nhủ.
Trước đó trong cuộc đấu võ đài, cô bé phát huy đã trồi sụt lắm rồi.
Cho nên nó muốn kiểm chứng bí thuật mà mình tu luyện trong cuộc hỗn chiến!
Thi phát huy tinh thần lực đến cực hạn, cảm ứng từng cử động dù là nhỏ nhất của tu sĩ xung quanh, đồng thời từ từ lùi lại.
Lui mãi lui mãi, đột nhiên chân nó đụng trúng một người.
Hỏng rồi! Sau lưng có mai phục!
Thi giật nảy mình, không ngờ đối phương lại có thể tránh né hoàn toàn cảm ứng tinh thần của nó, lặng lẽ ẩn mình sau lưng nó mà không hề bị phát hiện. Xem ra thực lực của đối phương hơn nó rất xa!
Thi không cam lòng nhưng không hề từ bỏ. Cô bé không thèm nhìn mà lập tức quét mũi chân ra đằng sau.
Lúc này, một bàn tay rộng nhẹ nhàng nắm lấy bắp chân nó.
Sức mạnh trên bàn tay ấy khiến cho Thi không sao phản kháng được. Nhưng quái lạ là cú nắm ấy rất nhẹ nhàng, dường như không muốn làm nó bị thương.
Thi tò mò quay đầu nhìn ra phía sau.
Nó nhìn thấy một thanh niên đen sì sì ngồi sau lưng mình, khoác trên người một cái chăn rất bình thường.
Chính vì cái chăn này nên thanh niên đó mới ẩn giấu được toàn bộ cảm giác tồn tại.
Cái chăn kia chính là một pháp bảo!
Đối phương dùng pháp bảo này để giấu khí tức trên người, sau đó tiếp cận nó sao?
“Đừng căng thẳng, là ta đây.” Tống Thư Hàng nói khẽ, đồng thời buông chân Thi ra, kéo nó đến trước mặt mình.
Sau khi bị kéo vào không gian chiến đấu thì chính hắn cũng ngu người ra hồi lâu.
Trước đó hắn còn đang định lẩn vào nhóm tuổi 20 để bắt nạt tu sĩ nhị phẩm một tí, nhưng khi bị kéo vào không gian chiến đấu thật thì hắn đột nhiên chẳng có hứng thú gì với chuyện đó nữa.
Nếu hắn muốn ra tay thật, dựa vào cảnh giới ngũ phẩm bây giờ, chỉ cần phóng khí tức Kim Đan ra ngoài, để sức mạnh cấp bậc Kim Đan ép xuống là có thể khiến tất cả tu sĩ nhị phẩm nằm bẹp hết.
Thế là Tống Thư Hàng lặng lẽ choàng cái chăn túm được ở chỗ Vũ Nhu Tử lên người.
Cái chăn của đại lão cái gì cũng có thể bán có khả năng che giấu khí tức bản thân, cộng thêm trạng thái “tiểu trong suốt” của Tống Thư Hàng, khiến cho hắn vừa đắp chăn lên thì cảm giác tồn tại đã giảm tới cực hạn.
Từ lúc trận hỗn chiến bắt đầu đến bây giờ chưa có một ai chú ý đến hắn. Thế là hắn cứ ngồi ung dung ở đó, xem cuộc chiến tưng bừng khói lửa của nhóm tu sĩ 20 tuổi.
Trong không gian chiến đấu này chỉ có Thi có duyên với hắn, đang lùi còn chạm vào hắn được.
“Bá… Bá Nho Huyền Ma?!” Trong mắt Thi lộ rõ vẻ sợ hãi.
Sao Bá Nho Huyền Ma lại ở đây?
Đây chẳng phải là cuộc hỗn chiến của nhóm 20 tuổi ư?
“Đừng có kêu.” Tống Thư Hàng nhíu mày.
Thi lập tức che miệng mình lại, không dám phát ra tiếng nữa.
“Khụ, không phải ta cố ý làm ảnh hưởng đến biểu hiện của ngươi trong trận chiến võ đài ban nãy đâu. Ta chỉ đơn thuần muốn cổ vũ ngươi thôi.” Tống Thư Hàng thở dài.
Thi cau mày, ướm hỏi: “Tiền bối ơi, trước đây chúng ta có quen nhau à?”
Tống Thư Hàng lại thở dài: “Ta hơi mệt với cái kịch bản này rồi đấy… ừ, chúng ta có quen nhau. Nhưng vì trạng thái của ta bây giờ hơi quái nên ngươi quên mất ta rồi. Nói chung hai chúng ta là bạn tốt của nhau đấy.”
“Chúng ta, là bạn tốt á?” Thi chớp mắt hỏi.
Thiên niên đệ nhất thánh là bạn tốt của nó sao?
Nghe ngầu quá nhỉ?
“Đúng rồi, Thi này, ngươi có muốn giành chiến thắng không?” Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi: “Trước đó ta làm ảnh hưởng đến phát huy của ngươi trong trận đấu võ đài, bây giờ ta giúp ngươi một tay nhé?”
Bé Thi nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Ta muốn chiến thắng, nhưng ta phải thắng bằng chính sức mạnh của mình cơ, không muốn nhờ người ngoài gian lận đâu.”
“Có chí khí lắm, vậy thì ta sẽ không chủ động ra tay giúp ngươi.” Tống Thư Hàng dứt lời bèn mở chăn ra một chút: “Nào vào đây. Cái chăn này rộng lắm, thừa sức bọc cả hai người chúng ta.”
Thi tỏ vẻ hoang mang.
“Có biết câu chuyện trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi không?” Tống Thư Hàng nói.
Thi gật đầu.
“Cuộc hỗn chiến này không chỉ so thực lực cá nhân mà còn so tài trí tuệ nữa. Ví dụ như ngươi nhìn bên phải kia kìa, có ba tu sĩ cảnh giới Dược Long Môn bắt tay vào đối phó với một mình cô bé Yên tóc màu của Thú giới. Bởi vì bọn biết thực lực của Yên mạnh nhất, mạnh hơn nhiều tất cả các tu sĩ ở đây. Nếu không đá cô ấy ra sân trước thì chiến thắng sẽ nằm trong tay cô ấy. Cho nên bọn họ mới hợp sức lại để đánh bại cô ấy trước.” Tống Thư Hàng nói.
Thi: “Cho nên?”
“Cho nên bây giờ ngươi tìm một chỗ trong không gian chiến đấu, trốn vào để nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó khi cuộc chiến bên ngoài đã đến hồi kết thúc thì chui ra, rồi chiến thắng, thế có phải là mưu trí không nào?” Tống Thư Hàng chân thành giải thích.
Thi: “Tiền bối nói có lý lắm.”
Đúng rồi, trong hỗn chiến thì trốn trước cũng là một sách lược mà.
Nghĩ thế, Thi gật đầu cái rụp.
Sau đó cô bé chui vào trong tấm chăn của Tống Thư Hàng, hai người chỉ thò mỗi cái đầu ra để quan sát tình hình chiến cuộc bên ngoài.
Cái chăn này thần kì quá đi.
Sau khi phủ chăn lên, tu sĩ cảnh giới nhị phẩm sẽ bỏ qua cả hai người.
Trong chăn và ngoài chăn tách thành hai thế giới.
Dù bên ngoài có từng bừng thế nào cũng không ảnh hưởng đến Thi và Tống Thư Hàng.

Cảnh tượng trong không gian chiến đấu hiện lên trên Thực Tiên yến thông qua màn hình máy chiếu.
Nhưng các tu sĩ trong bữa tiệc đều không để ý đến Tống Thư Hàng và Thi mà chỉ chú ý đến các tu sĩ khác trong cuộc chiến.
Lệ Chi Tiên Tử nhận ra Thi chưa bị đá ra khỏi không gian chiến đấu, bèn bắt đầu tìm kiếm nó. Cô và các tu sĩ trong tông môn tìm mãi mới thấy Thi.
Nhưng họ cũng chỉ thấy một mình Thi đang chùm chăn, hoàn toàn xem nhẹ Tống Thư Hàng bên cạnh nó.
“Cái chăn đó là pháp khí sao? Thi có cái chăn ấy từ lúc nào thế nhỉ?” Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi.
Vũ Nhu Tử giơ tay đáp: “Đó là pháp khí ta mua đấy, nó có hiệu quả che giấu khí tức, làm giảm cảm giác tồn tại cho tu sĩ.”
Trong Suốt Cư Sĩ thở dài yếu ớt: “Ôi, cái công dụng này mới nhức trứng làm sao!”
“Sao pháp bảo của Tập Mộc Tiên Tử nhà cô lại xuất hiện ở chỗ Thi vậy?” Lệ Chi Tiên Tử nghi hoặc hỏi.
“Vì Tống Tiền Thần mang vào chứ sao.” Vũ Nhu Tử đáp, vừa nói vừa lấy sổ nhỏ của mình ra ghi thêm một đạo hiệu vào.
Trạng thái “tiểu trong suốt” thật là thú vị, chỉ trong thời gian uống một chén trà, ăn chút đồ, các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đã đặt cho cô cả đống đạo hiệu rồi.
Có những đạo hiệu nghe rất hay, cũng có những cái nghe rất dở hơi, nhưng Vũ Nhu Tử ghi lại hết, biết đâu sau này có lúc cần dùng.
Mặt khác… quả nhiên Tống tiền bối không bắt nạt đám tu sĩ nhị phẩm kia.
Tính cách của Tống tiền bối chẳng thay đổi gì cả.
Đây mới là Tống tiền bối mà cô quen biết chứ.


Trong không gian chiến đấu.
Thiếu nữ Yên tóc màu mạnh nhất bị người ta hợp sức đá ra khỏi sân.
Sau khi bị đá ra, cô nàng buồn bực xụ mặt như cái bánh bao chiều.
Các tu sĩ khác trong không gian chiến đấu bắt đầu chia rẽ nội bộ, chia bè kéo cánh, kết lại đội hình rồi mở màn một cuộc hỗn chiến mới.
Tống Thư Hàng và bé Thi xem đến say sưa.
Cho đến khi cục diện hỗn chiến đi vào hồi kết.
Người mỉm cười cuối cùng là một thiếu niên cao gầy.
“Áu chà ~~ Vô Cực Ma Tông?” Tống Thư Hàng cười nói.
Lâu rồi không gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận