Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1429: Ngươi chờ đó, để ta về gọi lão đại ra!

Chương 1429: Ngươi chờ đó, để ta về gọi lão đại ra!
Trong khoảnh khắc lên làm quản lý nhóm Cửu Châu số 1, Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy sứ mệnh nặng nề đè xuống đôi vai mình.
Hắn hít sâu một hơi rồi đổi biệt danh của mình trong nhóm thành Bá Đao Tống Nhất.
Vì đạo hiệu Bá Tống dễ khiến người ta liên tưởng đến Bá Nho rồi nhớ lại một vài hồi ức không vui vẻ. Dù đạo hữu mới có thể ra đời trong vòng năm mươi năm trở lại đây, nhưng để đề phòng vạn nhất, để bảo vệ phong phạm tiền bối của mình thì hắn nhất định phải đổi biệt danh trong nhóm.
Sau đó hắn mở giao diện thêm người để xem các yêu cầu xin vào nhóm.
Gần đây Hoàng Sơn tiền bối bận rộn nhiều việc, mấy quản lý khác cũng bận tối tăm mặt mũi, nên có đến mấy yêu cầu xin vào nhóm chưa được xử lý.
Yêu cầu mới nhất là của một thiếu niên tên Tửu Hòa Thượng.
“Hoàng Sơn tiền bối, ta đã xin vào nhóm suốt ba năm rồi đấy, mau cho ta vào đi mà.” Tửu Hòa Thượng nhắn lại.
Xem ra hắn đã xin nhiều lần nhưng vẫn chưa được duyệt đây mà.
Tống Thư Hàng mỉm cười, click vào “thêm thành viên”.
Thấy tiểu đạo hữu mới vào nhóm, Tống Thư Hàng gật đầu. hắn nhớ đến cảnh tượng khi mình mới được thêm vào, không ngờ mới thoáng chốc mà đã năm mươi năm trôi qua.
Khi đó hắn vẫn còn là lính mới tò te, chưa biết chút gì về tu chân cả.
Nếu không có phối thương Thối Thể Dịch cải tiến của Dược Sư, không có Tô Thị A Thập Lục độ kiếp, không có một rương dược liệu Thối Thể Dịch mà Vũ Nhu Tử gửi tới, thì Tống Thư Hàng không biết phải đến năm nào tháng nào mình mới bước được lên con đường tu chân.
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Tửu Hòa Thượng: “Ha ha ha, Hoàng Sơn tiền bối, cuối cùng ngài cũng thêm ta vào nhóm rồi!”
“Tiểu đạo hữu, người kéo ngươi vào nhóm không phải Hoàng Sơn tiền bối mà là ta đây.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Rốt cuộc cũng có thêm một đạo hữu vào nhóm. Đây là lần đầu tiên hắn dùng thân phận tiền bối chân chính để đón tiếp một tiểu đạo hữu đấy.
Hắn phải làm thế nào mới thể hiện được uy nghiêm của tiền bối đây?
“Ủa? Hoàng Sơn tiền bối đâu?” Tửu Hòa Thượng hỏi với vẻ nghi ngờ.
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Hoàng Sơn tiền bối về hưu rồi, ta là quản lý mới của nhóm Cửu Châu số 1.”
Tửu Hòa Thượng: “…”
Sau một lúc lâu.
Tửu Hòa Thượng: “Bá Đao tiền bối này, ngươi rất lợi hại phải không?”
“Chắc cũng coi là lợi hại đấy.” Tống Thư Hàng đáp.
Bây giờ hắn là Chân Quân lục phẩm. Lúc Hoàng Sơn tiền bối kéo hắn vào nhóm thì cũng ở cảnh giới này, vậy mà đã được toàn thể các đạo hữu kính trọng rồi.
Tửu Hòa Thượng: “Bá Đao tiền bối mất bao lâu để thăng cấp lên nhị phẩm vậy? Ta chỉ tốn thời gian có ba năm để Dược Long Môn, thăng lên nhị phẩm, sau đó chỉ mất tám năm để đột phá nhị phẩm, thăng lên tam phẩm thôi đấy.”
Ba năm lên nhị phẩm, thêm tám năm để thăng lên tam phẩm, theo Bắc Hà Tán Nhân nói thì đây đã là thiên tài tiền đồ vô lượng rồi.
Tống Thư Hàng nhớ lại con đường của mình một chút. Tốc độ thăng cấp của hắn không thể so với Thậm Điếu Thánh Nhân của Nho Gia hay Thiên Đế, nhưng hắn cũng chỉ dùng nửa tháng để thăng lên nhị phẩm, rồi thêm chừng một tháng để lên tam phẩm mà thôi.
Nếu cứ nói thật ra thì hơi bị đả kích con nhà người ta quá.
Thế là Bá Đao Tống Nhất bình tĩnh nói: “Những chuyện cũ này chẳng có gì đáng nói cả.”
“Bá Đao tiền bối, ngươi không nói thì làm sao ta biết được ngươi lợi hại cỡ nào chứ?” Tửu Hòa Thượng nói.
“Ừm, ngươi nhất định phải biết à?” Tống Thư Hàng cười khổ.
Tửu Hòa Thượng: “Nhất định!”
“Năm đó ta thăng lên nhị phẩm mất nửa tháng, một tháng sau thì lên đến tam phẩm.” Tống Thư Hàng trả lời.
Tửu Hòa Thượng: “!!!”
Một lát sau.
Tửu Hòa Thượng: “Ngươi nói láo!”
“Ai nói láo thì làm chó.” Tống Thư Hàng trả lời.
“Gâu! Cắn đó nha!” Một đạo hữu có ID là “Ta có một hậu cung xinh đẹp” cả giận nói.
Ờ, vừa nhìn tên đã biết đây là Đậu Đậu.
Tửu Hòa Thượng: “Trên đời này không thể có người thăng cấp nhanh như vậy được! Nửa tháng nhị phẩm, một tháng tam phẩm? Không tồn tại!”
“Thiếu niên, đó chính là sự thật.” Ta có một hậu cung xinh đẹp trả lời.
Bắc Hà Tán Nhân: “Ô? Thiếu niên mới tới à? Lâu lắm rồi nhóm này không có người mới gia nhập đấy. Bản tọa vừa mới đi tưới hoa một cái, không trả lời ngay được. Để ta xem lịch sử trò chuyện xem các ngươi tán gẫu những gì nào.”
Một lát sau, Bắc Hà Tán Nhân nói: “Tiểu đạo hữu à, thế giới này mênh mông lắm. Bản tọa nói cho ngươi biết thêm chuyện này nhé, về sau… Bá Đao đạo hữu lại dùng một tháng để thăng lên tứ phẩm, nửa tháng sau đó lên thẳng ngũ phẩm luôn.”
“Không thể thế được! Nhất định là ta đang nằm mơ! Chắc chắn là ta đã vào nhầm nhóm Cửu Châu số 1 rởm rồi!” Tửu Hòa Thượng nói.
Một lát sau…
[Tửu Hòa Thượng rời khỏi nhóm Cửu Châu số 1]
Tống Thư Hàng: “???”
Thất Tu Tôn Giả: “???”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đạo hữu mới vào lại thoát nhóm thế này?” Hoàng Sơn tiền bối cũng chẳng hiểu ra sao cả.
“Bá Đao đạo hữu đả kích người mới quá ấy mà.” Cuồng Đao Tam Lãng giải thích.
“Bá Đao đạo hữu, ngươi muốn trở thành một đại tiền bối đủ tư cách thì còn phải cố gắng nhiều lắm.” Tô Thị A Thất nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn chớp mắt một cái rồi mơ màng tỉnh dậy.
Sau đó hắn phát hiện ra mình đang ngồi trong lớp học ở đại học Giang Nam.
Ơ? Có chuyện gì thế nhỉ?
Chẳng phải mình đã trở thành quản lý nhóm Cửu Châu số 1 rồi sao? Chẳng phải mình đã tu luyện vất vả ròng rã năm mươi năm sao? Tại sao tự nhiên lại ngồi trong phòng học thế này?
“Ồ? Hóa ra là mơ. Thế mà lại mơ thấy mình được làm quản lý của nhóm Cửu Châu số 1, thật là.” Tống Thư Hàng lau nước miếng vương trên khóe miệng.
Không ngờ mình lại có mưu đồ soán vị luôn, ôi ôi.
Tống Thư Hàng lắc đầu mấy cái rồi phát hiện ra trước mặt mình có một bài thi.
Má ơi, mình đang thi à?
Từ từ để lục lại trí nhớ cái đã.
Mình nhớ là mình vừa ăn xong Thực Tiên yến, thời gian ở trạng thái tiểu trong suốt còn chưa kết thúc mà, sao tự nhiên lại xuất hiện trong phòng thi vậy?
Thôi được rồi, dù thế nào thì cũng phải làm bài thi trước đã.
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn đề thi.
Toi rồi, gần đây mải mê tu tiên nên xao nhãng học hành, đọc đề thi mà chẳng hiểu mô tê gì cả, phải làm sao bây giờ?
Phải copy bài các bạn khác hả?
Hờ hờ, đừng có coi thường bản lĩnh của tu sĩ nhé!
Mỹ nhân rắn công đức, hiện thân đi! Mau cộng hưởng thị giác với ta rồi ngó giùm bài thi của bạn bàn trên nào!
Sau khi cuộc thi này kết thúc thì mình phải giành thời gian học hành chăm chỉ mới được.
Học tập khiến cho con người vui vẻ ~
Học tập giỏi mới có tương lai ~
Người không học tập thì có khác gì con cá khô?
Vất vả lắm mới chép xong bài thi.
Thi xong, Tống Thư Hàng lao đầu vào học tập miệt mài.
Hắn bắt đầu học cực kì nghiêm túc như thể đã đắm chìm trong đại dương tri thức.
Sáng học, đêm học, nghỉ trưa cũng vùi đầu vào thư viện để học, mỗi ngày đều trải qua mĩ mãn và phong phú.


Sau đó không biết qua bao lâu, Tống Thư Hàng mở mắt ra, thấy mình đang đả tọa trong một cung điện nguy nga tráng lệ.
“Lạ thật, sao tự nhiên lại nhớ đến chuyện từ một ngàn năm về trước nhỉ?” Tống Thư Hàng xoa cằm nói khẽ: “Theo lý mà nói thì mình đã đạt cảnh giới Trường Sinh Giả rồi, sao tự nhiên lại nhớ về Thực Tiên yến và chuyện học tập năm xưa?”
Trường Sinh Giả Tống Thư Hàng bước ra khỏi cung điện.
Hắn đi xuống bậc thang bên ngoài cung điện, dưới bậc thang là mây trắng như bông, hóa ra tòa điện phủ này nằm tít trên chín tầng trời.
Tống Thư Hàng nhìn mây trắng dưới chân rồi lâm vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu.
Hắn đột nhiên nở nụ cười: “Trường Sinh Giả Tống Thư Hàng?”
[Trở thành một tiền bối đáng tin cậy, chỉ điểm cho hậu bối tu hành] là một nguyện vọng nho nhỏ của hắn.
[Học tập nghiêm túc, ngày nào cũng có sách đọc không xong, có tri thức không học hết] là sở thích của hắn từ rất lâu trước kia.
[Trở thành một vị Trường Sinh Giả, từ đó về sau thọ nguyên không còn bị hạn chế, thậm chí nắm được thuật pháp phục sinh để dù chết đi vẫn có thể trở về] là mục tiêu sống của hắn hiện tại.
Cái đích cuối cùng của người tu luyện trong chư thiên vạn giới là Thiên Đạo, là trở thành sự tồn tại bất hủ bất diệt – Thiên địa hủ mà ta bất hủ, nhật nguyệt diệt mà ta bất diệt.
Nhưng Tống Thư Hàng đã tiếp xúc với quá nhiều người và vật liên quan đến Thiên Đạo rồi.
Hành tinh mọc mắt mà Thiên Đạo thứ hai để lại.
Thế giới hạch tâm, thế giới Tà Liên và Kim Liên, Cửu Tu Phượng Hoàng Đao do Thiên Đạo Rồng Đốm đời thứ ba để lại.
Còn có chúa tể Cửu U Bạch tiền bối two.
Thêm cả quả cầu kim loại lỏng chúa tể Cửu U và quả cầu Thiên Đạo nữa.
Tống Thư Hàng đoán ra có thể cái ghế “Thiên Đạo” kia có vấn đề. Nếu không thì vì sao bao nhiêu đời Thiên Đạo đều lao đầu đi nghiên cứu cách thoát ly khỏi Thiên Đạo chứ?
Nhưng cũng có thể Thiên Đạo là một hòn đá kê chân. Chỉ khi bước lên vị trí Thiên Đạo thì mới có thể nhìn thấy cảnh giới cao hơn, xa hơn nữa. Song, Thiên Đạo vừa giúp tu sĩ mở rộng tầm mắt, lại vừa trở thành trói buộc của bọn họ.
Cho nên bao đời Thiên Đạo đều để lại một chút chuẩn bị sau khi chọn lựa thoát ly Thiên Đạo. Có lẽ các Thiên Đạo ấy đều đang chờ đợi thời cơ để bước đến tầng cao hơn cả Thiên Đạo chăng?
Song dù Thiên Đạo là cái hố hay là hòn đá kê chân, thì trước khi hiểu rõ được nó, Tống Thư Hàng sẽ không coi nó là mục tiêu cuối cùng.
Nếu đã không trở thành Thiên Đạo, thì mục tiêu tu luyện trước mắt của hắn sẽ là trở thành một Trường Sinh Giả.
“Ba trải nghiệm khác biệt đại diện cho ba giấc mộng của ta. Trừ cái thứ ba ra, hai cái trước đúng là quá nhỏ.” Tống Thư Hàng nở nụ cười.
Nguyện vọng nhỏ cũng tốt, bản thân hắn đâu có phải là vĩ nhân.
“Thế giới ảo tưởng của Thận Long, kết thúc được rồi đấy.” Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi không có nguyện vọng nào vĩ đại hơn hay sao? Không có thứ gì muốn hưởng thụ nữa ư?” Một giọng nói vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Giọng điệu rất là ấm ức.
Đúng như Tống Thư Hàng nói, hai nguyện vọng trước của hắn quá bé nhỏ, bé nhỏ đến mức Thận Long chẳng thu được bao nhiêu lực lượng từ chúng cả.
Nguyện vọng cuối cùng là trở thành Trường Sinh Giả thì không tệ, nhưng thời gian của nó lại ngắn quá.
Cuộc sống của Trường Sinh Giả Tống Thư Hàng chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc luôn rồi.
“Tạm thời không có.” Tống Thư Hàng đáp.
“Con người không có ước mơ thì khác gì con cá khô? Ngươi nghĩ cho kĩ đi, dù là nguyện vọng gì cũng thực hiện được hết! Coi như là nằm mơ phóng túng chính mình một tí đi mà. Dẫu có là nguyện vọng đen tối không thể nói ra miệng cũng được luôn. Bởi vì đây là mộng cảnh, là thế giới ảo tưởng! Thế giới ảo tưởng không bị pháp luật ràng buộc đâu!” Giọng nói kia vẫn không cam lòng.
Tống Thư Hàng cười khan: “Có khi ta chỉ là một con cá khô thôi.”
“…” Giọng nói kia im bặt nửa ngày: “Ngươi chờ đó cho ta, ta phải đi gọi tộc trưởng nhà ta tới!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận